Vào đêm trăng tròn mười lăm, cuối cùng Hiền phi đã bắt đầu lâm bồn. Tất cả các thái y đều được điều động đứng trước của điện, có hơn mười bà đẻ cùng tụ tập trong phòng, thế nhưng đế vương lại không có mặt.
Lúc này Tông đế vẫn đang ung dung ngồi phê duyệt tấu chương trong thư phòng.
Hai canh giờ trôi qua, tiếng thét đau đớn của Hiền phi, tiếng các bà đỡ đẻ liên tục trấn an, tiếng kêu của các cung nữ hòa vào nhau gây nhốn nháo cả cung điện, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng đến Tông đế.
Ngón tay cầm viết của y vẫn vững vàng, nét chữ trên thánh chỉ vẫn cứng rắn như thường.
Cuối cùng, tiếng khóc của đứa trẻ đã vang lên, như muốn xé toạc màn đêm. Tuy nhiên lại không hề có tiếng chúc mừng.
Hiền phi mỉm cười cất giọng yếu ớt
"Bế hòng tử lại đây ta xem nào."
Bà đỡ nhìn đứa bé gái trong tay, rồi nháy mắt ra hiệu ột bà đỡ khác đang đứng kế giường,
Người này bèn đặt một túi hương trước mũi Hiền phi. Hương thơm vừa sộc vào mũi, Hiền phi đã ngất xỉu ngay.
Bà đỡ bế đứa bé ra ngoài cửa, A Thuận mặt lạnh như tiền nhìn đứa trẻ mới sinh, hỏi
"Hoàng tử hay công chúa?"
"công chúa."
A Thuận gật đầu tỏ ý đã biết, rồi quay sang tên thị vệ đứng cạnh, nói
"Đem đứa trẻ này ra khỏi cung ngay. Đưa nó đi càng xa càng tốt."
Thị vệ chắp tay tuân mệnh rồi cẩn thận bế đứa trẻ trên tay bà đỡ chạy biến vào trong bóng tối.
Đứa trẻ ấy nếu sinh đúng thời thì sẽ trở thành một thiên chi kiêu nữ, được vạn người sủng kính, nhưng đã sinh nhầm thời thì chỉ còn cách trả về cho bóng tối thôi.
A Thuận đỡ một đứa bé trai từ tay một bà đỡ khác, gả phất cây phất trần, bế đứa trẻ về thư phòng của Tông đế.
Đêm nay tưởng chừng như đêm náo nhiệt nhất, nhưng lại yên tĩnh dị thường.
Lúc này trong thư phòng, Tông đế đang đối mắt với Ngọc tể tướng.
Y buông bút xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vị tể tướng cao quý, nói
"Trẫm thật thán phục tể tướng. Ngay cả đại sư đắc đạo như Trí Khổng mà cũng có thể sai khiến được."
Sắc mặt Ngọc Long khẽ biến, nhưng vẫn vững vàng "lấy bất biến ứng vạn biến", đáp
"Thần không hiểu bệ hạ đang nói gì?"
Tông đế chỉ mỉm cười bí hiểm, không nói gì thêm nữa, trong chốc lát, cả thư phòng im lặng đến ngột ngạt.
A Thuận bước vào, hắn bề đứa trẻ đang ngủ đi ngang Ngọc Long, đến trước mặt Tông đế.
Tông đế đỡ lấy đứa trẻ, nói bằng giọng trìu mến
"Xme tiểu hoàng tử của trẫm này, thật đáng yêu, y như Hiền phi vậy."
Nói xong, y một tay bế "tiểu hoàng tử", một tay cầm viết lông lên, chấm vào nghiên mực đỏ, và tỉ mỉ vẽ lên trán đứa trẻ một đám lửa. Tiểu hoảng tử khóc ré lên. Y vừa ngắm nhìn đứa bé, vừa tỏ vẻ tiếc nuối, trìu mến nói
"Nhưng thật đáng tiếc con lại có một đốm lửa trên trán. Một vị quân vương mạng hỏa thì làm sao bồi phụng Thủy thần được, làm sao Thủy thần chịu ban phúc cho dân ta đây.Uổng công ông ngoại rắp tâm sắp đặt bao công sức để đưa con lên ngôi.."
Từng câu nói của Tông đế từng bước dồn Ngọc Long vào đường cùng, lão hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Chung quốc thở Thủy thần, luôn kiêng kỵ lửa. Từng có câu chuyện kể rằng, một đứa trẻ ở ngôi làng nọ vừa sinh ra đã bị thầy pháp phán có mạng hỏa, thế là dân làng nhẫn tâm thiêu chết đứa bé mới sinh để trả nó về với thần Hỏa.
Nếu tiểu hoàng tử có một cái bớt hình lửa lớn như vậy ngay trán, thì đừng nói sau này được lên ngôi, cho dù muốn bảo toàn mạng sống cũng đã khó rồi.
"Đó là cốt nhục của bệ hạ, có câu hổ dữ không ăn thịt con, sao người có thể hại nó như vậy?"
Tông đế nhếch mép lên tạo thành một nụ cười đậm chất trào phúng.
"Ông ngoại cấu kết với chú ruột nuôi tư binh đẩy phụ thân nó vào chỗ chết, trẫm nhân từ với nó thì ai nhân từ với trẫm đây? Vào thời khắc sống còn, trẫm còn có thể tự ăn thịt mình, nói chi một con hổ con?"
Ngọc Long trợn mắt nhìn Tông đế, lão đang ngạc nhiên tột độ. Y mỉm cười nói tiếp
"Trẫm là ai nào, trẫm là thiên tử, thiên hạ này há có việc có thể qua mặt thiên tử sao? Khanh muốn lợi dụng đứa trẻ này để tranh ngôi với Bình vương? Nào dễ như vậy. Khanh xem, trẫm chỉ cần vẽ một cái bớt thì đã có thể lật đổ bàn cờ của khanh, và đày nó xuống địa ngục. Bây giờ nó chỉ là một hoàng tử mang lại điềm xâu, liệu bá quan có thuận tình phò tá nó lên ngôi không? Đợi sau khi trẫm băng hà thì nó sẽ trở thành miếng cả trên thớt mặc Bình vương tùng xẻo.
Cũng may, chắc lúc đấy khanh cũng ra người thiên cổ rồi, không phải chứng kiến Ngọc gia tuyệt hậu. Cả đời khanh mưu toan quyền lực, cuối cùng thì cả tộc chung mồ."
Lão vẫn đứng vững, nhưng chân thì đã bắt đầu run rẩy, lão đã sống trên đời này gần năm mươi năm rồi, từng gặp biết bao thủ đoạn chính trị tàn nhẫn, nhưng chưa từng gặp vị đế vương tuyệt tình và thủ đoạn như Tông đế. Lão bắt đầu hối hận vì đã dám chọn cách phản bội một con người đáng sợ như vậy.
'Hoặc là...."
Tông đế lập lửng một câu, y trả đứa trẻ cho A Thuận, rồi đích thân đi xuống điện. Y đến gần Ngọc Long, giọng nói ma mị lởn vởn trong điện
"Khanh có thể quy hàng trẫm. Nghĩ xem, Hiền phi là ái phi của trẫm, tiểu hoàng tử là con ruột của trẫm, chỉ cần trẫm được bình an thì sẽ tự khắc yêu thương mẫu tử họ. Trẫm và Ngọc gia là bạn đồng thuyền, trẫm thành, thì Ngọc gia được bảo toàn, Hiền phi vẫn là Hiền phi, tể tướng vẫn là tể tướng, mà hoàng tử tôn quý thì vẫn tôn quý. Trẫm bại, thì sẽ kéo cả nhà khanh chôn cùng."
Lời vừa dứt, Ngọc Long đã ngay lập tức quỳ xuống điện, đầu khấu miệng hô
"Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hiển nhiên, đã bị bức đến bước đường này, thì đây là con đường duy nhất lão có thể chọn.
Tông đế cười ha hả rồi xoay người cất bước về phía ngai rồng. Y dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau bỏ "đốm lửa" trên trán tiểu hoàng tử với sự chuyên chú và dịu dàng nhất.
"Truyền ý chỉ của trẫm, ban cho tiểu hoàng tử tên Tuấn Hiển, đặt hiệu Quân Lâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...