Tại căn tin...
Học viện Will nghiên cứu về thực vật top 50 thế giới, sinh viên cũng như học viên ở đây đa phần là trên con nhà giàu quyền quý hết từ khắp tỉnh thành phố, nước ngoài tới cư học.
Vào giờ trưa căn tin là nơi tập hợp nhiều sinh viên tới nhất.
Phòng bếp rộng lớn, thoáng mát, đồ ăn sạch sẽ đầy đủ phục vụ cho các sinh viên, học viên.
Căn tin là lần thứ hai Doãn Đoả bước vào, khác với lần đầu bước chân của cô chỉ lẻ loi một mình, nhưng bên cạnh bây giờ đã có vài đôi chân.
Là bạn bè của cô.
Lần đầu tới hình như cô cũng ngồi ở bàn này thì phải, khoảng hai năm trước rồi nhưng cô vẫn nhớ như in.
Ngày hôm đó khá tuyệt vọng, chỉ cô đơn một mình tới, ngồi vào bàn ăn rồi còn bị người khác buông lời khó nghe, khay thức ăn còn bị đổ nước vào.
Những tháng ngày sau đó Doãn Đoả thường về nhà, hoặc mang đồ ăn từ nhà tới ăn ở phòng thủy tinh thực vật ăn, có hôm cô còn không ăn.
Bây giờ khác rồi, cô đã có bạn, có thể đường đường chính chính tự tin ngồi ở đây mà không thấy xấu hổ nữa.
"Các cậu có kế hoạch cho lần nghiên cứu này chưa?"
"Công nương Đoả, cậu không nghĩ bọn tớ là thần thánh chứ? Kết thúc cuộc họp cách đây nửa tiếng trước mà cậu đã hỏi kế hoạch của bọn tớ rồi sao?"
"Xin lỗi."
"Này, lẽ nào cậu nghĩ ra phương án của mình rồi?" Hoa tiểu thư phấn khởi hỏi.
Doãn Đoả lắc đầu, cô vẫn chưa có thời gian để nghĩ.
Vì cuộc họp vừa kết thúc mọi người đã liền rủ nhau tới căn tin rồi, ai đâu có thời gian riêng tư để nghĩ kế hoạch chứ.
Cũng chỉ vì thấy bàn mình yên tĩnh quá nên Doãn Đoả mới cất lời.
Nhưng có vẻ là do các bạn ấy đói quá nên chỉ chăm ăn trước thì phải, không phải là không muốn nói chuyện.
"Tại Angola bây giờ nhiệt độ hẳn nóng cực kì, nghiên cứu ra giống lương thực có thể chịu được được ánh nắng gay gắt có được không đây chứ! Khi mà loài cây nào cũng cần phải có nước mới sống được."
"Vấn đề này thật sự nghiêm trọng, nghe nói bây giờ toàn thế giới các trường đại học hàng đầu cũng đang nghiên cứu giống cây có nòi giống phát triển mạnh, chỉ cần một chút nước là cây có thể phát triển thành lương thực cho dân.
Nhưng không biết có nghiên cứu được không nữa."
"Mấy năm nay có không ít các chuyên gia về thực vật đã nghiên cứu trồng vô số thực vật tại nước đó, nhưng do mãi không có mưa nên việc nghiên cứu đành phải thất bại."
"Một năm bốn mùa mưa chỉ có mấy lần đếm trên đầu ngón tay, những ngày tháng còn lại toàn hạn hán khô nóng, căn bản giống cây không thể phát triển trong nhiệt độ nóng nực như vậy được."
Đám sinh viên bên cạnh vừa bàn vừa thở dài.
Thực trạng hiện nay về hạn hán xảy ra không ít các quốc gia trên thế giới, nhưng nước Angola lại chịu nhiệt độ cao hơn khác bất thường, khiến cây lương thực trồng phục vụ đời sống cho dân cũng khô héo hết, cây lớn cũng xơ xác.
Người dân nhiều nơi đã phải chuyển sang nơi khác để sống.
Lí do nào nhiệt độ nóng lại cao như vậy? Tại sao nắng mưa không thuận hoà?
Nhiều người cho rằng đây là sự trừng phạt của mẹ thiên nhiên, vì con người đã ngày càng khiến Trái Đất chứa thêm mấy tấn rác thải mỗi ngày.
Vấn đề ở đây là làm sao có thể nghiên cứu ra giống cây có thể tồn tại trong nhiệt độ khắc nghiệt khi không có mưa.
Nhiều người nói cây cối có thể tái sinh, đúng thật như vậy! Nhưng hãy nhìn vào vấn đề hiện tại, khắp nơi trên toàn thế giới giờ đang nóng lên.
Thực vật, cây cối còn tái sinh được không?
Nếu con người chỉ biết nhận thức ra rằng: Không nên vứt rác bờ bãi, làm ô nhiễm môi trường mà không phải dùng hành động để chứng thực thì thật vô nghĩa và sai trái, Trái Đất sẽ ngày càng xa vào lâm nguy, chứ không phải tốt lên.
Hiện nay thứ nguy hiểm nhất là các nhà máy, chất thải hoá học, và hàng tấn rác không được xử ký tốt nhất có thể.
Và tuy nhiên, cũng có vô số người đang cố gắng từng ngày để Trái Đất có thể trở nên tốt đẹp.
Nhưng vô số vẫn chưa đủ, mà phải là toàn bộ.
"Này, các cậu thử liệt kê ra xem loài lương thực, cây cối nào có thể sống chịu được nhiệt độ nóng nhiều nhất."
"Haizz, chưa nghe đã nhức óc.
Tui chỉ là dân nữ lỡ chân xa vào giới nghiên cứu để tìm thú vui thôi, không dành về sinh học."
"Như Hình, cậu lại đang lập trình cái gì sao?"
"Là Hình Nhữ, thưa Hoa tiểu thư.
Tôi đang liệt kê toàn bộ giống cây có thể chịu đựng nhiệt độ cao, toàn bộ đây."
Dứt lời Hình Nhữ đẩy máy tính tay vào giữa bàn, xoay đi cho mọi người nhìn.
"Biết ngay có xương rồng mà, không hổ danh ta mang họ Hoa, hoa trong giới thực vật."
"Ta thấy thật hổ thẹn với trời đất vì mày mang họ Hoa lại tên Thứ Nhất đấy, thưa Hoa tiểu thư."
"Hừ hừ, mày cũng ngu như tao thôi.
Có mấy loài chịu đựng nhiệt độ cao thôi mà cũng tra internet."
"Ngu như nhau rồi! Thế thì sao này ta có hoạ thì Hoa tiểu thư phải cùng chịu đấy."
Hoa Thứ Nhất bụ mặt ra ngẫm nghĩ lại câu nói có vấn đề của Hình Nhữ.
Dáng vẻ nghiêm túc nhưng giây sau liền bắn dậy hét lên.
"Ai đổ gì vào lưng tao vậy?"
Hoa Thứ Nhất quay lại nhìn thì thấy cái người mà cô ta ghét nhất ở trường, đó chính là đại tiểu thư Tố gia, Tố Căm.
Doãn Đoả cũng bị canh hay nước ở khay đồ ăn của Tố Căm đổ lên, sau lưng ẩn ướt liên quan tới vết phỏng khiến cô khó chịu.
Tố Căm diễn ra trò cho mọi người thấy là cô ta không cố ý, nhưng đôi mắt mà Hoa Thứ Nhất thấy rõ ràng là cô ta đang vui và cực kỳ đắc ý.
"Xin lỗi Hoa tiểu thư, còn có Doãn tiểu thư.
Tôi vô ý quá, cầm khay của mình không chắc nên bạt qua hai người rồi."
"Cô vô ý cái gì chứ, rõ ràng là cố ý rồi."
"Tôi thật sự vô ý mà."
"Đúng rồi, Tố Căm không cẩn thận vô ý có chút mà cô đã muốn ăn thịt cậu ấy rồi sao? Hoa tiểu thư, cô cũng quá đáng lắm rồi đấy."
"Mấy con khốn khiếp này..." Hoa Thứ Nhất cắn chặt răng khó khăn thốt ra từng chữ, cô căn bản là đang nhẫn nhịn để không bộc lộ ra cái tính kia của mình trước mặt nhiều người.
Doãn Đoả khó chịu đứng dậy, đây là cái áo sơ mi Nhiệm Quách mua tặng cho cô.
"Doãn tiểu thư, tôi gọi như vậy cô có hài lòng không? Hay gọi là đồ giả mạo nghe muốn hơn?"
Tố Căm cười khẩy nhẹ.
Dáng vẻ cô ta đang rất mong chờ những hành động tiếp theo xảy ra của Doãn Đoả, tức giận, hay...!Khác với mong chờ của cô ta Doãn Đoả cùng với đám bạn của cô chỉ im lặng mà rời đi.
Tố Căm ngơ người ra nhìn họ, nhưng miệng vẫn nở nụ cười rất tươi, vì cô ta chiến thắng.
Bỗng có một ly nước tạt vào đầu cô ta, Tố Căm căm phẫn quay người lại nhìn.
"Là ai làm vậy?"
Hình Nhữ ôm máy tính của mình đi qua cô ta.
"Xin lỗi nha, tôi vô ý quá.
Tố tiểu thư đừng để bụng nha, tôi là một con người khá yếu đuối rất sợ bị ăn thịt.
Cô đừng tính toán và bảo luôn bạn cô đừng tính toán nha."
Nhìn đám người Doãn Đoả rời đi, giây trước Tố Căm còn vui mừng nhưng bây giờ đã nghiến chặt răng.
Đúng là gậy ông đập lưng ông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...