Lúc Lôi Ti Ti nhận được
tin tức thì run rẩy.
Thỉnh Đẳng Đẳng nói gì? Mọi sự làm ơn. Chuyện này thật là quá không biết điều
>
Lôi Ti Ti nhớ lại, phát hiện mình từ vườn trẻ cho đến đại học, chuyện có vẻ
lãnh đạo nhất mà mình đã làm chính là tổ trưởng.
Cô không phải không muốn phục vụ bạn học, cô là không có biện pháp T_T
Bởi vì công công, từ vườn trẻ đến đại học, Lôi Ti Ti vẫn là kẻ địch của phái
nữ.
Nếu là kẻ địch thì cô làm sao xứng lãnh đạo quần chúng đây? Cho nên, Lôi Ti Ti
đều an phận thủ thường bị lãnh đạo: bên ngoài bị các bạn học lãnh đạo, bên
trong bị công công sai khiến xoay vòng vòng.
Đột nhiên bị xách đến cương vị lãnh đạo, Lôi Ti Ti trừ tâm loạn cũng là tâm
loạn.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô có thể không bang chiến hay không T_T
Lưu Chiêu Chiêu lành lạnh buông lời: “Có thể, dĩ nhiên có thể. Yên tâm, Ti Ti,
cậu sẽ không bị đuổi giết, cũng sẽ không bị người thịt. Mặc dù tình cảm chúng
ta rất tốt, mặc dù mình tham gia tuyển mỹ nữ rồi, nhưng mình nhất định nhất
định sẽ không bán cậu ~”
Trong mắt Chiêu Chiêu nữ vương lóe ánh xanh u ám.
Lôi Ti Ti run lên: uy hiếp, uy hiếp rõ rành rành!
Ai bảo Lôi Ti Ti biết mật mã trương mục của Giang gia? Là trao đổi vào thời
điểm kết hôn.
Sớm biết cũng không làm bang chủ phu nhân, phiền toái như vậy!
Lôi Ti Ti tỏa ra một loại cảm giác vận mạng thê lương: năng lực càng cao, trách
nhiệm lại càng lớn. Cô đáng thương không có năng lực orz
Họ nói chuyện trong chốc lát, quyết định hy sinh đi tới tiệm internet. Vừa tới
cửa, hai người nghèo cảm giác bị choáng mù mắt.
Cửa internet lắp ráp giống như đại sảnh khách sạn xa hoa, bên cạnh còn có một
hàng con gái đứng, nụ cười làm người khác cực nhộn nhạo. Kinh khủng hơn chính
là, họ muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, ăn mặc là trang phục thỏ thiếu nữ a
trang phục thỏ thiếu nữ!
Thật là hết ý kiến.
Hai người yên lặng quay lưng lại. Lưu Chiêu Chiêu ôm Lôi Ti Ti: “Mình nên biến
thôi.” Lôi Ti Ti dĩ nhiên đồng ý, gật đầu như bằm tỏi.
Nơi ngợp trong vàng son như vậy, chẳng phải là muốn bù vào tiền ăn một tháng
sao?
Cô còn muốn ăn thêm mấy phần đùi gà thịt đây >
Hai người chưa chạy mấy bước, chợt trên người nhẹ đi, là bị người ẵm lên?!
Người đàn ông này, thật là rất mạnh a ~
Anh ta có mái tóc cực ngắn, da trắng trắng, dáng vẻ sáng như ánh mặt trời, bắp
thịt rất rêu rao.
Gào khóc ngao, dạng này, thậm chí chơi giống như Phan soái ca - Phan Vĩ Bách[1]
>
Ánh mắt của Chiêu Chiêu nữ vương, đã hoàn toàn tập trung vào bụng của mãnh nam.
Nước miếng nhỏ, tích táp.
Ai bảo Chiêu Chiêu nữ vương rất thích cơ bụng? Người không có tiền đồ này, ánh
mắt trợn trắng rồi.
Nói như vậy, cơ bụng của công công hình như có... Lôi Ti Ti thầm đếm một chút:
hình như có sáu khối >///
Cô cũng bưng mặt, nhộn nhạo.
Vừa bị để xuống, Lưu Chiêu Chiêu lập tức làm vẻ đôi tay ôm tim: “Anh đẹp trai,
anh tên là gì?”
Mãnh nam vò vò tóc, cười ngây ngô.
Ôi hai hàng răng trắng chỉnh tề xinh đẹp ~
“Đinh” một tiếng, Lưu Chiêu Chiêu bị dao động, mắt càng thêm mờ mịt.
Mãnh nam đáp: “Anh là Thương Gian.”
“Anh là gian thương, làm sao có thể chứ? Anh rõ ràng đẹp trai còn tốt bụng!”
Lôi Ti Ti yên lặng dời đi hai bước: tôi không biết cô gái này, tôi thật sự
không biết cô ấy T_T
Mãnh nam đổ mồ hôi: “Là anh”
“Anh thật không phải!”
“Là anh”
“Anh thật không phải là…!”
“Là anh...” Mãnh nam không thể nhẫn nhịn nữa, mãnh nam muốn phun lửa.
Lôi Ti Ti vội vàng đâm cô: “Chiêu Chiêu, đúng là anh ấy, anh là cường hào
Thương Gian trong tứ đại cao thủ.”
Lưu Chiêu Chiêu sửng sốt một chút, như ở trong mộng mới tỉnh loại: “Em là Tìm
Triệu Triệu. Anh chính là anh là...”
Chính là đấu sĩ RMB (nhân dân tệ) “Tôi Là Thương Gian”?!
Ông trời có mắt! Thật là quá không dễ dàng, lão nương rốt cuộc cũng tìm được
một người đàn ông tuấn tú và tài phú đều có!
Lưu Chiêu Chiêu hôn mê, bước chân nhẹ nhàng nhảy nhảy: tuấn tú và tài phú đều
có, tuấn tú và tài phú đều có...
Mãnh nam nắm cánh tay của cô: “Cẩn thận trơn.”
“Trơn?! Anh đẹp trai cả cái này cũng biết, em thật là sùng bái anh ~”
Mãnh nam đổ mồ hôi đổ mồ hôi: “Trên bảng kia viết.”
Lưu Chiêu Chiêu càng mộng ảo: “Oa, anh đẹp trai thật giỏi tiếng Anh ~”
Lôi Ti Ti nhìn sang, đặc biệt 囧囧 ——
Trên bảng hiệu viết: “XIAO XIN DI HUA” (Slip carefully), là ghép vần a ghép vần
>
Mặt vô cùng 囧, ba người rốt cuộc vào tiệm internet.
Lôi Ti Ti thề, cô tuyệt đối là bị ép buộc. Cô vẫn yêu thương đùi gà thịt của cô
hơn T_T
Lúc Lôi Ti Ti yên lặng rơi lệ, một cô nàng thỏ chân thành đung đưa đến: “Ông
chủ, uống chút gì không?”
Thì ra là anh là ông chủ của nơi này?!
Thật, thật tốt quá... Lôi Ti Ti cảm thấy mình thật hạnh phúc >V
Tiếp ba người bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Trong lúc Lôi Ti Ti cười phun mấy lần.
Khiến cho cô không thể nhẫn nhịn chính là, tên thật của “Tôi Là Thương Gian” chính
là Thương Gian.
Anh ấy lấy ID này, quá thật >V
Cũng không lâu lắm, những người khác đều tới —— căn bản đều là bị khiêng vào.
Lôi Ti Ti và Lưu Chiêu Chiêu nhìn nhau cười một tiếng: tất cả mọi người đều như
nhau ~ phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy chỗ tốn tiền này, trừ co cẳng chạy cũng
là co cẳng chạy.
Chỉ là có điều khiến Lôi Ti Ti rất buồn bực.
Vì sao người chơi nữ đều mặc xinh đẹp như vậy? Làm hại cô như người hoang dã.
Người hoang dã Lôi Ti Ti yên lặng chui vào góc.
Khiến Lưu Chiêu Chiêu mặc như cô nổi giận.
Cô ấy liếc Thương Gian, ánh mắt của Thương Gian đang lưu luyến khắp nơi. Lưu
Chiêu Chiêu khóc: mấy người ăn mặc như vậy, rốt cuộc muốn câu dẫn ai? Con bà
nó.
Căn cứ nguyên tắc không thể làm lợi cho mình thì phải hại người, Lưu Chiêu
Chiêu hắng giọng một cái: “Ti Ti, Giang gia có phải không thể tới hay không?”
“Ừ.”
Ánh lửa trong mắt các mỹ nữ, vụt một cái liền dập tắt.
Làm thế nào? Lưu Chiêu Chiêu cảm thấy mình thật là quá đắc ý >V
Lưu Chiêu Chiêu vừa đắc ý, tâm trạng các mỹ nữ liền xuống thấp rồi.
“Tề Thiên Đại Thẩm” Tề Hoan đau khổ tố cáo: “Tôi đến chính là vì gặp Giang gia!
Mấy người xem, khăn quàng cổ Hermes của tôi, đồ công sở Ports của tôi, túi xách
LV —— cả một thân đầy tiền, đều vì khiến anh ấy chú ý!”
Một nhóm người bắt đầu mắng: “hàng nhái hàng nhái?”
Thương Gian ngược lại rất là nghiêm túc quan sát một phen.
Anh sờ sờ cằm: “Y phục này không tệ. Nếu không anh tặng mỗi người một phần?”
“Cái —— gì ——?!”
Một nhóm người mộng ảo, cường hào chính là cường hào! Rất có tiền!
Thương Gian cười cười: “Để các em mặc lúc bang chiến.”
Đám đàn ông hộc máu: ông trời đưa chúng tôi đến chỗ nào?!
Tà ác trong lòng Thương Gian hoạt động không ai biết ——
Gần đây lão đại suy yếu vậy, anh sẽ phá tài để tiêu tai cho anh ấy ~ còn có thể
thu mua thu mua lòng người.
—— nói như vậy, tên Thương Gian không hề đặt sai.
Cách bang chiến còn có nửa giờ, trên diễn đàn trên thế giới lại đầy nước miếng.
Đúng vậy, chuyện bang chiến rất phong cách. Huống chi hai bang chủ còn thu hút
vậy.
Cũng không lâu lắm, N bản đã được ném ra ngoài.
Cái gì giận đỏ mặt vì hồng nhan, cái gì kế ngựa gỗ tranh giành Helen —— Lôi Ti
Ti rất buồn bực: gì kia, thần tượng của tôi là Mộc Quế Anh >
Một số đồng chí truyền lên hình của tiệm internet: ghế sa lon vừa lỏng vừa mềm,
tiểu thư phục vụ dịu dàng, còn có một đám tuấn nam mỹ nữ của Hạo Miểu các...
Một nhóm người muốn điên: hủ bại, quá hủ bại rồi!
Công Chúa bang không phục lắm chỉ ra: “Nông cạn, thật là quá nông cạn rồi!”
Tôi Là Thương Gian dằng dặc mắng trả lại: “Cường hào như vậy, thật ra thì tôi
cũng không muốn”.
Lôi Ti Ti không khách khí chút nào chỉ ra: “Quá gian thương, như thế này là
quảng cáo cho tiệm internet!”
Thương Gian xem thường: “Tôi và lão đại đã sớm bàn tốt. Nếu không tôi làm sao
để cho mấy người ăn uống chùa?”
Bang chiến lần thứ nhất, có thể dụ dỗ bà xã vui vẻ, có thể ngược người khó
chịu, còn có thể kiếm đủ mặt mũi —— lão đại thực quá âm hiểm!
Vốn nhân vật của Lôi Ti Ti rất yếu, cô lại không đủ trang bị, nên cô dứt khoát
vào nick Giang gia.
OMG, mắt chó của cô, lại bị choáng mù.
Cấp này, trang bị này, kỹ năng này —— tôi muốn hôn mê, tôi muốn hôn mê orz
Lôi Ti Ti xem tỷ lệ số người đối đầu, liền đổ mồ hôi.
Hạo Miểu các đi con đường thà ít chứ không quá, nên người chơi thưa thớt, so
sánh với đệ nhất bang Khinh Hiệp các, chính là lấy một P năm —— thật là bi
kịch, khóc.
Cho nên lúc có người quen muốn vào Hạo Miểu các, Lôi Ti Ti không chút nào do dự
chấp nhận.
Phải biết, cấp bậc cao hơn nữa, cũng chịu không được giết luân phiên T_T
Bốn giờ chiều, bang chiến chính thức bắt đầu!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Phan Vĩ Bách: ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng người Mỹ gốc Hoa.
Chiến trường thiết lập ở hồ Vân Trung, đại bản doanh của hai bên là hai chiếc
thuyền lầu, đặt riêng ở hai phía nam bắc của hồ.
Cờ chiến vù vù, ánh đỏ nhiễm sáng, tạo ra cảm giác thê lương đặc biệt của chiến
tranh.
Dù sao nội tâm Lôi Ti Ti đã thê lương không còn biết trời trăng gì nữa: hệ
thống login chiến tranh gần đây của Mộng Tưởng quốc vô cùng biến thái. Trong
bang chiến, chết chính là chết, không thể nào sống lại.
Nếu không cô làm gì vội vã chiêu binh mãi mã. Bởi vì mọi người ở một chỗ, cho
nên bọn họ không dùng kênh không dùng giọng nói, trực tiếp sử dụng rống.
Lôi Ti Ti kêu to: “Mọi người chú ý bảo vệ tốt bà vú a a a! Đừng có chủ nghĩa
anh hùng cá nhân, làm ơn!”
“Câm miệng! Không có chí anh hùng thì lão tử chơi võng du làm gì?!”
“Phải! Tôi muốn đi chém cờ lệnh đi chém cờ lệnh! A, cờ lệnh thân yêu, chị tới
đây ~”
“Biến, cờ lệnh là của tôi!”
“Thế nào, tiểu tử cậu ngứa da muốn đánh nhau phải không?”
“Không sai! Đến đây, ai sợ ai?!”
“Đợi đợi đợi đợi, tính thêm tôi nữa.”
...
Lôi ti ti rất im lặng: Này này, tôi là lãnh đạo! Tại sao mấy người không nghe
tôi?
Không bao lâu, thì có gần một nửa người bắt đầu trồng nấm (tức là bị suy sụp
tinh thần) rồi.
Ai, ai bảo bọn họ bị K (kill = giết) chết đây?
Lần này bang Công Chúa lên mặt rồi, gọi loa trên thế giới, còn chưa tới chiến
tranh mỹ đồ, đã bạo lực mỹ học (dùng hình ảnh thẩm mỹ biểu hiện phương diện bạo
lực).
Đồng chí trồng nấm nổi giận: Má ơi, đánh không lại thì mắng? Lão tử (lão nương)
cũng không tin!
Bất đắc dĩ Hạo Miểu các gần đây vô cùng rêu rao, người giống như Vô Tình Tiện
Khách lập tức nhảy ra thừa dịp cháy nhà hôi của:
“Là đàn ông thì đừng nói nhiều như phụ nữ.”
“Các ngươi bị đám cô nàng thỏ làm cho vô năng X (X trong XXOO) à?”
“Hạo Miểu các, chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
“Buồn nôn nhất là Nhất Vĩ Độ Giang. Bình thường trâu bò thành bộ dáng kia, còn
được xưng ‘Cao Ngoạn’. Chỉ bằng thao tác như vậy, cái gì ‘Cao Ngoạn’ (là người
chơi kỹ thuật tốt kinh nghiệm dày dặn), □ (tóm lại là ý xấu) mới đúng.”
Lần này người của Hạo Miểu các hoàn toàn xù lông: lại dám xem thường Giang gia?
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn số 1]: mi □ mi □, cả nhà mi đều là □! Chủ tịch của
chúng ta khinh người, là Phỉ Ngã Lôi Ti dùng nick anh ấy.
[Đi Qui Ngang Qua]: Thôi đi, anh ta là không dám đến đây!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn số 2]: mi thúi lắm! Số 1 không phải đã nói rồi sao? Đồ
không biết điều!
[Thượng Thượng Hạ Hạ]: Phỉ Ngã Lôi Ti, tên nhân yêu kia? Thật là quái lạ ~
[Vô Tình Kiếm Khách]: thật là quái đản.
[Hương Hương Công Chúa]: không trách được a.
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn số 3]: bọn mi có ý quái gì? Cẩn thận lão nương bổ bọn
mi!
[Công Chúa Yêu Lớn Nhất]: ai yêu, ta rất sợ đó. Tới a tới a, chỉ sợ mi không bổ
được ~
[Tịch Mịch Đang Hát Ca]: hai bên nghỉ ngơi một chút đi. Khinh Hiệp các thắng
không cần dùng võ, Hạo Miểu các a, một đám NC (thiếu não). Cũng không nghĩ,
trước kia Phỉ Ngã Lôi Ti lăn lộn ở đâu?
Trong quán Internet vang lên tiếng hít khí.
Đúng, vừa rồi sao không nghĩ tới?
Một nhóm người trao đổi ánh mắt: có lẽ chính là nhân yêu này đang giở trò?!
Trong mắt người chơi nữ, bắt đầu thả ra ánh sói.
Có lá gan lớn đi tới trước mặt Lôi Ti Ti —— hình như là Tiểu Mật Đoàn Số 3
thôi.
Lôi Ti Ti nhìn Tiểu Mật Đoàn Số 3 một cái: “Chuyện gì?” Cô rất không hiền hậu
thầm nói: chuyện gì a, thân ái... Tiểu Tam?
“Này, Lôi Ti Biên, có phải cô bán đứng chúng tôi?!”
“Cô cảm thấy thế nào?”
“Là tôi đang hỏi cô!”
“Tôi nói tôi không có.”
“Cô không có, cô không có mới có quỷ!”
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt nói như vậy rất vô lễ. Nhưng dù sao mọi người
bèo nước gặp nhau, cứ thống khoái. Hiện tại bị đánh đến hoa rơi nước chảy,
đương nhiên là muốn tìm bao hả giận.
Bang chủ phu nhân này, nhìn thật yếu đuối, bộ dạng rất dễ véo. Dù sao Giang gia
không có ở đây, cứ giày xéo một chút đi >V
Lôi Ti Ti cúi mắt: “Cô đã có đáp án, tại sao còn tới hỏi tôi?”
“Cô có ý tứ gì? Chẳng lẽ tôi oan uổng cô? Tôi nói có chứng cớ đấy!”
Lôi Ti Ti đang vùi đầu thao tác ing: “Tôi chưa nói cô không có a.”
Bạn học tiểu tam hét: “Cô có thái độ gì? Gả cho Giang gia rất giỏi sao! Những
trang bị này là chúng ta tân tân khổ khổ đánh ra, hiện tại bởi vì cô toàn bộ
rơi sạch rồi, cô không biết xấu hổ sao?!”
Lôi Ti Ti liếc cô một cái, ngưng mắt không nói.
Bạn học tiểu tam chợt cảm thấy gió lạnh thổi qua: đây là chuyện gì xảy ra! Gào
khóc ngao?! Chẳng lẽ cô còn sợ gương mặt em bé này?
Lưu Chiêu Chiêu cười lạnh ing.
Lôi Ti Ti tức giận mắng chửi người? Đây tuyệt đối không có khả năng.
Giống như “Tôi gả cho Giang gia thì sao, Tiểu Mật Đoàn Số 3 là tiểu tam à?” Lời
như thế, trôi qua trong lòng cô.
Tuyệt chiêu của người khác là dùng gương mặt vô tội, mạch lạc rõ ràng phân tích
cho người ta nghe. Mỗi lần người ta bị tức đến hộc máu, cô lại nhẹ nhàng như
không —— đây mới là bật nhất đó a a a!
Ngón tay Lôi Ti Ti dừng lại, khẽ nghiêng đầu: “Tôi thanh minh đầu tiên, không
phải ‘ vì tôi ’.”
“Thứ nhất, bảo bang chiến chính là Nhất Vĩ Độ Giang, không phải là tôi.”
“Thứ hai, các cô tự nguyện tham gia, không phải tôi ép. Nếu như cô là người
trưởng thành, cô nên chịu trách nhiệm vì quyết định của mình. Nếu như cô không
phải...”
Bạn học tiểu tam nổi giận: lại dám cười nhạo cô ngây thơ!
Cô ta cãi lại: “Nhưng...”
Lôi Ti Ti bình tĩnh hỏi: “Nhưng cái gì?”
Bạn học Tiểu Tam bị Lôi Ti Ti liếc mắt nhìn, chợt run lên: lệ rơi, cô gái này
tức giận kiểu gì, hại cô không thể nói ra T_T
Có người góp lời: “Trước khi bang chiến, không phải cô cho mấy người vào bang
sao?”
“Trước kia bọn họ ở Khinh Hiệp các!”
“Tôi biết rõ, bọn họ vụng trộm báo cáo, trong ứng ngoài hợp!”
“Mẹ nó, thật con mẹ nó bụng dạ khó lường!”
Lôi Ti Ti mỉm cười: “Vậy bọn họ trộm thế nào đây?”
“Vậy còn cần phải nói? Lên kênh của bang (giống như phòng chat riêng) a!”
“Vừa nhìn chẳng phải sẽ biết! Đáng thương chúng ta nghiên cứu chiến lược chiến
thuật a, bị con cừu nhỏ chết bầm này trộm đi T_T”
Lôi Ti Ti gật đầu: “Lên kênh của bang làm trộm? Biện pháp này không tệ.”
“Cô thừa nhận?!” Mọi ánh mắt đều đánh vào trên người cô.
Lôi Ti Ti cười, ánh mắt quét qua mỗi người. Cô cất cao giọng nói: “Vấn đề là,
chiến lược của mấy người ở nơi nào đây?”
“Cậu, là cung thủ. Tại sao vật lộn với võ sĩ giết người?”
“Cô, là bà vú. Lặn xuống phía sau kẻ địch chơi công kích?”
“Cậu, cấp bậc ở trong bang đứng hàng top mười? Lại nói chuyện phiếm với những
em gái thỏ, hừ.”
“Cô...”, “Còn cô nữa...”
...
Lôi Ti Ti răng rắc nói xong một hơi, dừng lại.
Bốn phía nhất thời an tĩnh quỷ dị, từng người một đều duy trì trạng thái hóa
đá.
Ngay sau đó, tiếng tan nát cõi lòng vang lên đầy đất, còn có người phun bọt
mép: ai nói cô vừa yếu lại vừa dễ ăn hiếp?
Mẹ kiếp >
Lôi Ti Ti hừ lạnh: nói giỡn, gần đây lão nương thất tình đang lo không có ai
chửi!
Cô thu hồi ánh mắt, ngón tay nhẹ gõ hai cái.
Trên màn ảnh một chiếc thuyền lá nhỏ giống như Điện Man[1] trượt vào thủ phủ
quân địch. Vừa mới dừng hẳn, nam tử áo đen điểm mủi chân một cái, đao lớn màu
xanh trong tay ra khỏi vỏ, ánh kiếm trắng sáng phá không mà ra.
Cơ hồ cùng lúc đó, trên màn ảnh chợt tuôn ra vòng sáng khổng lồ, một cái tiếp
theo một cái, trong nháy mắt tràn đầy cả màn ảnh.
Cuối cùng, tiếng la bén nhọn vừa vang lên, cây cờ màu đỏ ầm ầm ngã xuống đất,
bụi bậm chậm rãi dâng lên.
Mà chung quanh cờ, lại giống như thời gian dừng lại. Quân địch, còn duy trì
trạng thái ngây người như phỗng.
Hệ thống thông báo nhảy ra ngoài ngay sau đó: tan đàn xẻ nghé, cờ đã ngã, Khinh
Hiệp các —— thua!
Một lát sau, tiệm internet mới tuôn ra tiếng hoan hô khổng lồ.
Trạng huống gì?
Chúng ta thắng, thắng!
Mà Lôi Ti Ti tiếp tục duy trì biểu tình đáng đánh đòn, thờ ơ lạnh nhạt.
Tiếp đó cô nhắn cho hai đại cao thủ khác: Sultry và Miễn.
Bọn họ không tới tiệm internet, về phần đi làm gì ——
Đúng rồi, Sultry và Miễn thật ra thì đã dùng nick khác lẻn vào Khinh Hiệp các,
sau đó đến được phân bộ của họ, sau đó lấy được kế hoạch tác chiến của bọn họ,
sau đó...
A, thật là quá bỉ ổi chiến thắng mà không cần dùng võ...
Cho nên hai người mới xấu hổ không dám đến tiệm internet.
Hắc hắc, phải cám ơn bọn họ a.
Miễn rất nhanh trả lời: “Không cần cám ơn nữa chị dâu ~ đều là biện pháp lão
đại nghĩ.”
Lôi Ti Ti giả bộ: “Tiểu miễn, cái biện pháp này rất bỉ ổi.”
Miễn: “Lão Đại nói rồi, ngu ngốc thì không cần ngại biện pháp bỉ ổi.”
Lôi Ti Ti lập tức điên rồi: Nhất Vĩ Độ Giang, anh anh anh...!
Sultry: “Miễn, đừng khích bác ly gián.”
Miễn: “Lão Đại rõ ràng là ý này!”
Sultry: “=., =“
Lôi Ti Ti phát điên, phóng hỏa: “Tên khốn kia rốt cuộc nói gì?!”
Sultry: “Nếu cô ấy là người ngu ngốc, anh không ngại khổ cực chút.”
Hả?
Miệng Lôi Ti Ti nhất thời hiện lên hình O, ngu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...