Sau khi xem xong buổi phát trực tiếp,cô vẫn ngồi thẫn trên ghế mà vuốt bộ lông mềm mại của Bami.
Cô nói rất nhiều,nói về dự định sau này của cô nói về những khao khát và ước mơ còn dang dở.
Chú cún trong lòng không biết nghe hiểu không,nhưng cậu nhóc lại rất phối hợp mà yên lặng không náo loạn.
Đến tận tối muộn khi Bami ngủ cô lại rời đi vào phòng của mình.
Ở bên trong phòng vệ sinh nôn tháo hết số thức ăn trong ngày hôm nay.
Hai mắt cô đỏ ngầu,ướt đẫm nhìn đến đáng thương không thể tả.
Trong phòng cô không bật đèn,cửa ở ban công vẫn đang mở.
Gió lạnh từng đợt mà thổi vào,Ngạn Thanh yếu ớt mà xoa xoa hai cánh tay của mình chậm chạp từng bước đến đóng cửa.
Ngạn Thanh như chết lặng mà nhìn người đứng bên ngoài cổng.
Quý Nghiên Dương trong bộ âu phục gọn gàng chỉnh tề,dáng người anh cao ráo đĩnh đạc.
Dù ở khoảng cách xa như thế nhưng chỉ vừa liếc mắt cô liền nhận ra,người mà cô vừa xem trên tivi cách đây vài tiếng.
Anh dường như phát giác ra ánh mắt của cô,hai người ngay tức khắc chạm mắt nhau giữa không trung.
Cô không né tránh cũng chẳng trốn chạy,đau lòng mà nhìn anh.
Nỗi nhớ thương tưởng trừng đã chấm dứt nhưng lại như cơn sóng mà ào về.
Hà cớ gì anh lại chạy đến đây trong bộ âu phục đó,ngay khi anh đã đính hôn cùng người con gái anh yêu anh còn đến tìm cô làm gì?
Quý Nghiên Dương nhìn lấy cô chẳng hề chớp mắt,môi mỏng khẽ mấp máy mà nói.
Từ khẩu hình miệng đấy cô nghe được anh nói gì,chỉ vỏn vẹn hai từ”Xuống đây“.
Ngạn Thanh không làm lơ đi,đến cuối cùng vẫn phải cùng anh đối diện.
Dù là đau khổ đến cách mấy cô cũng muốn nói lời từ biệt với anh.
Cô khoác áo lông màu hồng nhạt bên ngoài,che đi cơ thể gầy gò của mình.
Ngạn Thanh tiến đến bên ngoài cổng,giữ một khoảng cách nhất định cùng anh.
Hình như anh gầy đi rồi.
Cô không nói gì cả chỉ đứng đấy đối mặt cùng anh.
Quý Nghiên Dương tiến nhanh về phía trước mà ôm chặt lấy cô,trên người anh nồng nặc mùi rượu khiến cô không khỏi chau mài né tránh.
Bởi vì anh ôm quá chặt nên cô chẳng thể động đậy.
Cơ thể đàn ông cao lớn lại vững chãi mà bao bọc cô giữa thời tiết lạnh lẽo này.
Giọng nói quen thuộc ấy,hơi thở quen thuộc ấy bao quanh lấy cô.
- Thanh Thanh,anh nhớ em…thật sự rất nhớ em,em nhớ anh chứ?
- Ừm.
- Tại sao em không đến tìm anh?
Anh vừa nói vừa kéo giãn khoảng cách cả hai ra,đôi con ngươi đen láy u buồn mà nhìn cô.
Ngạn Thanh còn cho rằng mình nhìn lầm,người cao lãnh vô tình như anh lại có biểu hiện này sao?Cô chậm rãi mà kéo áo lông của mình lại,cản đi cơn gió lạnh thổi đến.
Cô sợ mình sẽ ngất tại đây mất,cơ thể này đâu có khỏe mạnh.
- Quý Nghiên Dương,anh là muốn thế nào đây?Một mình Lưu Thanh Lam không đủ cho anh,để anh phải chạy đến đây tìm em?
Anh biết bản thân mình là một người đàn ông tồi tệ,mỗi ngày anh đều nghĩ đến cô.
Nếu không phải vì yêu thì hà cớ gì anh lại luôn nhớ mong cô,luyến tiếc cô đến vậy.
Hôm nay khi lễ đính hôn diễn ra anh cũng chẳng thấy vui vẻ không hề có một chút cảm xúc nào.
Ngay khoảng khắc ấy,anh thật sự nhận ra người mình yêu là Ngạn Thanh.
Ở bên cạnh cô khiến anh thay đổi,ngay cả tình cảm sâu đậm dành cho Lưu Thanh Lam cũng hao mòn.
Anh nhận ra cuộc sống của mình không thể thiếu đi cô,từ khi cô rời đi anh dường như trải qua chuỗi ngày sống rất thảm.
Mỗi ngày đều nhàm chán,trong đầu chỉ quanh quẩn hình bóng của cô,nghĩ xem cô đã ăn gì hay chưa?Cô cùng tên đàn ông kia có thật sự quen nhau hay không?
- Thanh Thanh…
Ngạn Thanh không muốn giằng co với anh,cô chỉ muốn cả hai nói chuyện trong vui vẻ mà thôi.
- Anh say rồi đừng lái xe,gọi người đến đón anh đi.
Quý Nghiên Dương hơi khựng lại nhưng rất nhanh liền lách qua người cô mà đi vào bên trong.
Chân anh dài nên cô nào cản kịp,Ngạn Thanh nhìn theo bóng dáng của anh rồi khẽ cau mài,người này rốt cuộc là đến hành hạ cô sao?
Đi theo sau anh vào bên trong nhà,Ngạn Thanh không biết nên cười hay nên khóc khi thấy Quý Nghiên Dương giả vờ ngất trên sofa.
Cô gọi cỡ nào cũng không chịu rời đi,đến độ cô cầm chổi lông gà đồ chơi của Bami mà đánh vào người anh.
Anh cũng chẳng hề động đậy,hai mắt lim dim như ngủ thật vậy.
Chẳng buồn nói,cô để mặc anh ngủ đấy.
Còn mình vào bếp nấu nước gừng để anh giải rượu,việc làm này cứ như là thói quen của cô rồi vậy.
Ngạn Than cởi bỏ áo khoác lông ra,cơ thể mảnh khảnh cặm cui ở bên trong bếp.
Không biết từ lúc nào anh lại đi vào,từ phía sau mà ôm chầm lấy cô.
Quý Nghiên Dương nhất thời khựng lại,bàn tay xoay người của cô lại.
Trong mắt không giấu nổi sự hoảng loạn.
- Sao lại gầy như vậy,em không khỏe chỗ nào sao?Đi,chúng ta đi bệnh viện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...