Tôi dù có muốn thét gào, có muốn tìm hắn tính xổ cũng không thể làm được gì. Cánh cửa bằng thép không rỉ kia đâu phải tôi muốn mở là có thể mở được. Tôi sợ khi tôi chưa kịp nói được câu gì, hắn đã cho bảo vệ tống cổ tôi ra khỏi công ty. Tôi biết thân phận của mình, tôi chỉ là một cây cỏ dại mọc ở bên đường, tôi không phải là cây tiên cảnh giống như hắn.
Cầm lấy chổi, tôi quay người bước đi.
Cô ả hả hê nhìn tôi, chắc cô ả vui lắm khi thấy tôi bị phạt và thất thểu bước đi như một kẻ bại trận.
Công việc dọn dẹp vệ sinh này không phải là lần đầu tiên tôi mới làm. Khi còn là sinh viên, tôi thường xuyên đi lau nhà cho người ta. Nói thật, công việc này không có gì đáng ghét hay ghê tởm như nhiều người vẫn nghĩ. Khi đã làm quen rồi, mọi việc đều trở thành bình thường.
Tôi còn nhớ cảm giác sung sướng khi được trả tiền cho công sức lao động mệt nhọc của mình. Tôi đã vất vả để vươn lên, nên tôi sẽ trân trọng những gì mà tôi đang có.
Hắn có thể bắt tôi đi lau dọn nhà vệ sinh nếu như hắn muốn. Đối với tôi, hình phạt này cũng không có gì là quá khó, hay có thể khiến tôi từ bỏ ước mơ của mình. Nếu hắn nghĩ rằng vì việc này, tôi sẽ cầu xin hắn tha thứ, thì hắn đã nhầm. Bây giờ tôi càng ghét hắn, hận hắn. Hừ ! Cứ chờ đấy, sẽ có một ngày chính tay tôi sẽ bắt hắn phải trả giá cho những gì mà hắn đã gây ra cho tôi hôm nay.
Lòng tự trọng của hắn chẳng lẽ cao hơn lòng tự trọng của tôi. Có nhiều tiền thì hay lắm sao ? Nếu hắn cũng sinh ra và lớn lên trong trại trẻ mồ côi giống như tôi, liệu hắn có thể leo lên được vị trí cao như hiện nay không, hay là hắn đang phải vất vả bươn trải ở ngoài đời ?
Không thèm để ý đến hắn nữa, sắn tay áo, hỏi mượn phòng lao công một bộ đồ lao động, tôi mặc vào người.
Đeo khẩu trang, đeo găng tay bằng nhựa, chân đi ủng, tôi chính thức trở thành một công nhân vệ sinh.
Vác chổi trên vai, tôi ung dung đi vào nhà vệ sinh nữ.
Tâm trạng tôi lúc này rất thoải mái. Tôi không cảm thấy bẩn thỉu hay rùng mình khi đi vào nhà vệ sinh. Nếu như bạn nghĩ rằng không có những người quét dọn và lau chùi ở đây, bạn không thể có một nơi sạch sẽ để đi giải quyết nhu cầu cá nhân của mình, bạn sẽ có tâm trạng để làm việc.
Tôi là một kẻ không từ bất cứ một công việc gì, dù công việc đó có là ngồi bàn giấy, đi pha cà phê, đi photo tài liệu, hay như lúc này đây là đi dọn vệ sinh, tôi cũng vui lòng hoàn thành tốt phận sự của mình.
Điều khiến tôi bực mình nhất là cô ả thư kí lại đứng một bên để hướng dẫn tôi cách lau chùi chậu rửa mặt.
Tôi im lặng làm việc, mặc dù tôi muốn quát thẳng vào mặt cô ả nhưng tôi ráng nhịn xuống.
Mấy nhân viên nữ đi vệ sinh trong phòng, họ vừa tò mò vừa quan sát hai chúng tôi. Khi đã hiểu lý do vì sao tôi bị phạt đi lau dọn nhà vệ sinh nhờ miệng lưỡi của cô ả quảng cáo, họ cười khúc khích. Ánh mắt họ nhìn tôi đầy thương hại, thậm chí có kẻ còn khinh bỉ nhìn tôi. Tôi biết họ đang cười nhạo, và xem thường tôi. Mặt tôi tuy không dày, nhưng không phải là quá mỏng. Nếu họ nghĩ rằng, điều này sẽ khiến tôi khóc tủi nhục, và quăng chổi bỏ chạy thì họ đã nhầm.
Thấy rằng nếu mình không nói gì, mà chỉ cúi đầu làm việc, họ sẽ tưởng tôi sợ họ, tôi không muốn diễn vai một cô bé lọ lem bị mụ gì ghẻ và cô em gái không cùng huyết thống bắt nạt nữa.
Tôi chống chổi xuống sàn nhà, cánh tay tôi dựa vào cán chổi, tôi lừ mắt liếc tất cả nhân viên nữ ở trong phòng.
_Các người nói đã đủ chưa ? Nếu đủ rồi thì mau đi ra để tôi còn làm việc hay là…
Tôi cợt nhả, giọng tôi pha chút hơi lạnh của ánh thép được mài kĩ trong đá.
_Hay là mọi người thích ở lại đây hít lại hương thơm mà mấy người vừa mới thải ra. Nói thật tôi thấy các người ăn mặc lịch sự, nước hoa xịt đầy người, nhưng vẫn không thể át được mùi xú uế mà từng người từng người trong số các người vừa mới thải trong bồn cầu. Chẳng hay các người cố tình ở lại đây là muốn chia sẻ công việc cao cả này với tôi, hay là luyến tiếc không muốn đánh mất đi mùi hương của chính mình ?
Họ tái mặt, mắt họ căm phẫn nhìn tôi.
Ồ ! Chúa ơi ! Bây giờ tôi mới được mở rộng tầm mắt. Tôi cứ tưởng chỉ có người phụ nữ khi ghen tuông mới bộc lộ hết bản chất của con quỷ dữ được dấu kín ra ngoài, nhưng ngay lúc này họ muốn nuốt sống tôi.
Tôi gỡ bao tay, gỡ khẩu trang ra khỏi mặt, môi tôi nhếch lên, mắt tôi chứa toàn sát khí.
_Các người có biết để tồn tại đến tận bây giờ tôi đã phải trải qua cuộc sống như thế nào không ? Hừ ! Đừng tưởng các người có thể ăn hiếp được tôi. Nói cho các người biết, tôi đây thân nhân không có, tài sản cũng không, tôi là một kẻ tứ cố vô thân, nếu các người thật sự muốn gây thù chuốc oán với tôi, thì các người chỉ có thiệt thôi.
Tôi cầm cây chổi lên, tôi vuốt nhẹ vào thân chổi. Nở một nụ cười chết chóc, tôi hỏi họ.
_Ai muốn lên trước đây để tôi tiếp, hay là đồng loạt cùng xông lên ?
Họ khiếp đảm nhìn tôi. Tôi đọc được sự sợ hãi trong mắt họ.
Con người luôn tìm kiếm sự an toàn và bao bọc, không ai thích có một cuộc sống bấp bênh và đầy sóng gió. Người ta nói “Vua cũng phải thua thằng cùn”. Một con bé không sợ chết như tôi, dù trông tôi nhỏ bé, nhưng chỉ cần tôi liều mạng xông lên, họ có thắng được nhưng không thể duy trì được mãi. Người ta sợ nhất không phải là cách trả thù hôm nay ngày mai thôi, mà là cách trả thù dai dẳng, cách trả thù làm sao khiến cho cả hai bên cùng lưỡng bại câu thương.
Họ đều là kẻ chỉ biết hưởng thụ và vui chơi làm sao có sức khỏe dẻo dai giống như tôi.
Tôi sợ kẻ mạnh hơn mình, nhưng đám phụ nữ kênh kiệu và lười lao động này không phải là đối thủ của tôi. Không hiểu khi họ biết tôi từng đánh nhau để tranh giành thức ăn và đồ uống liệu có họ có sợ tôi không, hay là tôi nên nói cho họ biết ? Tôi rất muốn xem biểu hiện của họ khi biết tôi ngoài khuôn mặt giống như búp bê, tôi thực chất là một bà cô già khó tính và một kẻ tham tiền nổi tiếng.
Tôi khua chổi xuống chân họ khiến cho họ tránh như đỉa phải vôi.
_Nếu không muốn đánh nhau thì mau biến ra khỏi đây. Còn nếu muốn đánh nhau thì mau động thủ đi, tôi không có nhiều thời gian.
Mấy cô gái nhát gan đứng gọn sang một bên, chân của họ chuẩn bị chạy nhanh ra khỏi đây nếu như có biến. Họ là những kẻ đục nước béo cò, những kẻ ham sống sợ chết. Họ chỉ tham gia cho vui, họ không hiểu thế nào là tinh thần đồng đội.
Nhìn họ lại khiến tôi liên tưởng đến một đoàn quân ô hợp không được huấn luyện kĩ. Khi nghĩ đến điều này, trên khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào và mềm mại.
Có lẽ họ tưởng tôi bị điên thật rồi. Tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, tôi lại có thể cười được ?
Nếu như họ biết tôi đang nghĩ gì trong đầu, họ tuyệt đối sẽ không dám rủa tôi là một con điên.
Để đánh thắng một đạo quân, không phải là cứ liều mạng xông lên để chém giết, mà chỉ cần bắt được người chủ tướng, quân lính tự ắt sẽ buông vũ khí đầu hàng. Tôi thấy cách này rất hay, tôi tự nhủ nếu có thể giúp tôi thoát khỏi bọn con gái phiền phức và đanh đá này, khi về nhà tôi sẽ nghiên cứu cuốn “Binh pháp Tôn tử và 36 mưu kế “thật cẩn thận.
Cầm cán chổi làm bằng gỗ đã hơi bị mục nát, tôi bẻ đánh “rắc” một cái. Âm thanh khô khốc mà tôi tạo ra đã khiến cho bọn họ thất kinh, họ xanh mặt nhìn tôi. Họ không dám tin là một cô gái có sức khỏe của một con mèo con như tôi có thể bẻ gãy cán chổi. Nếu họ biết được gian trá bên trong, họ sẽ xông lên đánh tôi và tát tôi. Thật may là họ là những kẻ nhát cáy và sợ chết.
Tôi múa vèo vèo cán chổi gãy trước mặt họ. Mặt họ tái mét, mồ hôi đã làm trôi đi lớp phấn vừa mới trát lên mặt, môi họ run run. Có kẻ trong số họ còn thét lên, sau đó co giò bỏ chạy như ma đuổi.
Chưa đầy mười lăm giây, trong phòng chỉ còn có một mình tôi, ngay cả những người vừa mới đặt chân vào đến cửa, thấy tôi đang diễn xiếc cho cả đám đông xem và thấy khuôn mặt chuẩn bị giết người của tôi, họ đều bỏ chạy hết cả.
Sau khi họ đi hết rồi, tôi cười sằng sặc, tôi cười đến chảy cả nước mặt. Nhớ đến vẻ mặt thất kinh của cô ả thư kí, tôi càng cười dữ dội. Vì tôi, cô ả đã ngã dập mông xuống đất. Có lẽ cô ả và tất cả bọn họ đều cho rằng tôi đã bị điên.
Nhà vệ sinh nữ thường ngày rất đông người đi ra người đi vào, nhưng hôm nay nhờ tôi nên không có một ai dám đi. Chắc họ phải cắn răng đi nhờ ở dưới lầu dưới rồi.
Nhà vệ sinh của công ty tôi khá rộng rãi và sạch sẽ. Lúc tôi nói rằng họ đi đã để lại mùi là nói dối. Dù là nhà vệ sinh nhưng ở đây có mùi thơm của hoa hồng, sàn nhà sạch bóng.Tôi nghĩ ngay cả một căn nhà ở khu ổ chuột cũng không thể so sánh được với nhà vệ sinh của công ty Đông Dương.
Chậu rửa mặt, và bồn cầu được làm bằng men sứ màu trắng. Ở đây có tất cả hơn mười phòng, mỗi phòng đều có một cánh cửa làm bằng gỗ ép màu vàng nhạt.
Sau khi lau chùi hết tất cả hơn mười phòng, lưng tôi nhức mỏi, quẹt mồ hôi chán, tôi thở ra một hơi thật dài.
Lau xong nhà vệ sinh nữ, tôi còn phải lau nhà vệ sinh nam. Không biết khi đi sang bên ấy, có xảy ra chuyện gì “thú vị” giống như nhà vệ sinh nữ không ? Nếu mà có, coi như sáng nay tôi lại gặp xui xẻo.
Không muốn nghĩ nhiều cho nhức đầu. Tay sách sô, tay cầm chổi, tôi chuyển sang nhà vệ sinh nam.
Tôi bỏ qua tất cả ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của tất cả quý ông trong phòng. Dựng chổi ở giữa phòng, tôi bảo họ.
_Xin lỗi, tôi cần phải dọn dẹp nhà vệ sinh. Phiền mọi người giải quyết mau lẹ để tôi còn làm việc.
Sau mấy giây bàng hoàng ban đầu, mấy chàng trai trẻ hơi ngượng, họ vội vàng rút lui, còn những người mặt hơi dày và có tính trêu hoa nghẹo nguyệt, họ cười cợt nhả, họ nháy mắt với tôi.
_Em cứ làm việc tự nhiên đi. Bọn anh không làm gì ảnh hưởng đến em đâu.
Tôi cười nhạt. Đối phó với những tên háo sắc, và lợi dựng chức quyền để bắt nạt những nhân viên nhỏ bé như tôi, cách tốt nhất là lờ họ đi. Nếu họ mà làm quá, lúc đó tôi sẽ cho họ biết quả ớt có vỏ bề ngoài nhìn rất ngon mắt, nhưng khi ăn phải rồi, họ mới biết nó cay đến tận óc, mắt nổ đom đóm, và nước mắt chảy ròng ròng. Hy vọng tôi sẽ khiến họ còn đau đớn hơn cả cảm giác ăn phải quả ớt đỏ.
Nếu họ đã muốn tôi lau chùi khi họ vẫn ở đây, thì họ cứ tự nhiên làm những gì mà họ muốn. Mặt tôi vẫn đeo khẩu trang, còn tay vẫn đeo găng, tôi bắt đầu công việc dọn dẹp.
Nhìn bồn cầu đi tiểu tiện của nam giới, tôi khóc không ra nước mắt. Họ thật phiền phức, họ bắt tôi phải lau hai lần. Sao nhà sản xuất bồn cầu, không sản xuất ra một loại bồn cầu để cho họ đại tiện và tiểu tiện luôn thể. Tại sao họ lại nghĩ ra được nhiều thứ để hành xác tôi thế này ?
Mấy tên có da mặt dày nhưng không thể dày bằng tôi. Tôi mặc kệ họ đứng ở đây, tôi cặm cụi lau chùi. Tôi chỉ muốn làm công việc của mình, tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Lau đến giữa phòng, tôi thấy có một đôi giày màu đen, tôi vốn chỉ tập trung vào việc lau sàn nhà nên cũng không thèm chú đến ai là chủ nhân của đôi giày ấy. Tôi lia chổi sang bên cạnh anh ta, tôi quay sang hướng khác để lau tiếp.
Vừa mới lau xong, anh ta lại đứng trước mặt tôi, tôi tức xì khói. Tên này muốn chết hay sao thế ? Nếu muốn chết hãy chờ tôi lau xong rồi, tôi và anh ta sẽ cãi nhau một trận cho hả, còn bây giờ tôi phải lau nhà vệ sinh, tôi không có thời gian để đùa với anh ta.
Tôi mím chặt môi, cố nén tức giận vào trong, tôi lịch sự lên tiếng.
_Phiền anh đứng tránh sang một bên, tôi cần phải lau sàn nhà.
Tôi tưởng sau khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ và biết điều của tôi, anh ta sẽ tránh sang một bên để cho tôi lau, nhưng đằng này, anh ta vẫn đứng im bất động như khúc gỗ.
Tôi hết chịu nổi nữa rồi. Anh ta muốn gây sự với tôi chứ gì ? Được thôi, nếu anh ta thích thì tôi chiều.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, mắt tôi căm phẫn nhìn anh, miệng tôi định phun ra khói giận nhưng khi nhìn rõ chủ nhân của đôi giày đen kia là ai, tôi vừa mới há miệng ra phải ngậm ngay miệng lại.
Mọi người trong phòng đều đứng im bất động, ngay cả tiếng nước chảy cũng ngừng. Tôi tưởng mình đang lạc vào phim “Ma Trận”.
Nhìn thấy hắn, bao nhiêu tức giận và uất ức mà tôi phải chịu đựng từ sáng đến giờ đều bị vo lại thành một bọc to đùng. Tôi rất muốn trút hết lên đầu hắn, muốn đấm thẳng vào mặt hắn.
Chẳng phải tôi đã làm theo lời của hắn, đã đi lau dọn phòng vệ sinh từ sáng đến giờ ? Tại sao hắn còn dùng ánh mắt như chuẩn bị mang tôi đi để giết thịt để nhìn tôi ? Không lẽ hắn cho rằng tôi bị phạt như thế này vẫn còn chưa đủ để cho hắn hả giận ? Nếu hắn muốn thì hắn cứ làm đi, dù sao tôi cũng không dám hy vọng là hắn sẽ đối xử tốt và cử xử công bằng với tôi.
_Cô đi theo tôi !
Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo có thể đóng băng người khác, hắn mới thốt nên một câu cũng lạnh không kém gì ánh mắt và khuôn mặt hắn.
Đồ kiệm lời ! Tôi rủa thầm hắn.
Tức giận trong tôi đã bùng nổ, dù bây giờ hắn mang tôi theo để mắng tôi, hay dùng những cách tàn khốc để trừng phạt tôi, tôi cũng không còn sợ hắn nữa.
Tôi ném bỏ găng tay, băng khẩu, áo mưa vào thùng rác trước cửa phòng vệ sinh nam. Mặc kệ ánh mắt của bọn đàn ông trong phòng, tôi hung hăng bước đến chậu rửa mặt.
Cầm cục xà bông, tôi rửa sạch tay, sau đó rửa mặt, vuốt tóc cho bớt rối, tôi tặng ọi người trong phòng một ánh mắt của một con chó con sắp bị chủ đánh. Trước khi rời khỏi phòng, tôi đóng cửa thật mạnh, đôi guốc màu đen của tôi đập mạnh vào cánh cửa. Đây là cách đóng cửa rất văn minh và lịch sự của tôi.
Mọi người trong phòng há hốc mồm nhìn tôi. Xem ra họ đã hiểu một quả ớt nhỏ như tôi có thể làm được gì. Nói một cách văn vẻ như cánh mày râu là “Hoa hồng tuy đẹp nhưng lắm gai”. Tôi không biết mình có thể được ví như một bông hoa hồng không, nhưng gai nhọn mọc xung quanh tôi thì rất nhiều. Họ cứ thử chọc vào tôi và cướp không của tôi một đồng thử xem ? Hừ ! Lúc đó tôi sẽ cho họ biết tay.
Sau khi chứng kiến một loạt hành động rất “biết điều” của tôi, hắn lạnh lùng bỏ đi trước.
Đi theo sau lưng hắn, tôi le lưỡi, làm mặt quỷ với hắn. Từ lúc gặp phải tên ác quỷ này, cuộc sống của tôi đã đi lệch ra khỏi quỹ đạo. Sợ rằng kể từ hôm nay, tôi không còn sống để mà đếm tiền nữa, có lẽ tôi nên chuẩn bị tâm lý để đón nhận những hình phạt mà hắn dành cho tôi.
Đi qua bàn của cô thư kí, tôi thấy cô ả đang cười ngọt ngào chào hắn, ánh mắt hồ ly tinh của cô ta giờ phát huy đến cực điểm.
Tôi thật sự rất khâm phục khả năng diễn xuất của cô ả. Khi nói chuyện với tôi, cô ả cho tôi thấy ai mới làm chủ ở đây, còn khi nói chuyện với hắn, cô ả lại nhu mì và dịu dàng giống như một khuê nữ thiện lương.
A ha ! Giờ tôi lại biết thêm một mánh khóe nữa để tồn tại trong môi trường làm việc cạnh tranh một cách khốc liệt này.
Xem ra làm sếp lớn thật sướng. Hắn chẳng những được tất cả nhân viên ở đây nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, và kính trọng, hắn còn lấy đi trái tim của biết bao nhiêu cô gái.
Hừ ! Nếu hắn cũng nghĩ rằng tôi sẽ giống như họ, thì hắn đã nhầm. Ngay lúc này tôi hận không thể phá vỡ bỏ khuôn mặt giả tạo thanh cao của hắn và cô ả thư kí kia. Bọn họ đều sống giả nhân giả nghĩa, họ chỉ biết đối xử lịch sự với những người thuộc thế giới của họ, còn một cô nhân viên quèn như tôi thì làm gì có chuyện họ để tôi vào mắt.
Nếu không phải nghĩ tôi cần kiếm tiền để mua nhà, mua xe, và thực hiện giấc mộng làm giàu của mình, tôi đã không thèm ở lại đây thêm một giây phút nào.
Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của cô thư kí khi không được hắn chú ý và bảo câu nào, tôi khoái trá cười thầm. Cứ giả bộ cho lắm vào, cũng có lúc tôi sẽ khiến cô lộ bộ mặt thật của mình.
Tặng cho cô ả thư kí một nụ cười ghê rợn giống như xác chết sống dậy, tôi nháy mắt với cô ta.
Tôi phải cố nín cười khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, và nghe cô ả hét lên thất thanh. Tôi đã làm cho cô ả mất hết hồn vía.
Nếu nói về tài diễn xuất, tôi phải đạt hạng A.
Hắn quay lại nhìn tôi, tôi tỉnh bơ như không có chuyện gì. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội. Đúng, tôi có làm gì cô ả đâu, tôi không quát cô ả, cũng không đánh cô ả, tôi chỉ cười “duyên” với cô ả thôi, lẽ ra cô ả phải cảm ơn tôi vì đã biết phép lịch sự đi hỏi về cười mới đúng.
Tôi thật oan ức, tại sao lòng tốt của tôi lại bị họ hiểu lầm và nghi ngờ là thế nào ? Chẳng lẽ trong mắt họ, tôi lại xấu xa và đê tiện như thế ?
Mặt tôi mếu sắp khóc. Lòng tôi không ngừng gào thét.
Bạn bè tôi nói đúng, tôi không theo con đường nghệ thuật thật sự rất phí tài năng. Khi nào tôi muốn diễn một vai tốt, tôi sẽ diễn cho thật đạt. Còn khi nào muốn trở thành một người xấu, tôi có thể khiến họ nghĩ tôi thực sự là một con bé giang hồ sẵn sàng chém giết để chiếm lãnh thổ.
Nghĩ đến đây, tôi lại rất muốn cười to.
Tội nghiệp cho cô ả thư kí khi phải nhìn thấy vẻ mặt giống như là ma quỷ của tôi.
_Đi nhanh lên !
Hắn quát tôi. Có lẽ tôi đã chọc giận hắn, hắn đã hết chịu nổi tôi rồi.
Tôi bĩu môi. Chẳng lẽ chỉ có mình hắn không chịu nổi tôi, ngay cả tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn. Có lúc tôi còn ước hắn mãi mãi biến mất đi đâu đó thật xa để một mình tôi sống cho yên.
Mở cánh cửa làm bằng thép không rỉ, hắn lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
_Vào đi !
Mỗi lần nhìn thấy cánh cửa làm bằng thép không rỉ của hắn, tôi lại muốn khóc thét. Khuôn mặt, ánh mắt của hắn đã đủ khiến tôi hãi lắm rồi, giờ còn cộng thêm cánh cửa mà chỉ có nhà băng, hoặc xe chở tù mới dùng đến, tôi thấy chân tay mình hư xuyễn, còn trái tim đang đập “bang bang” trong lồng ngực. Hắn đang bào mòn hết sức chịu đựng của tôi.
Kéo ghế, hắn ngồi xuống. Còn tôi, đứng im chờ nghe hắn phán quyết.
Đứng ở đây trong cằn phòng tràn ngập hơi lạnh này, tôi thấy mình giống như một chiến sĩ phải chiến đấu với một con quái vật có mấy cái đầu.
Hu hu hu ! Tôi khóc không ra nước mắt. Lần này tôi chết là cái chắc. Có ai cứu tôi không ?
Trong lòng tôi đang không ngừng gào khóc, không ngừng cầu nguyện, nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình thản. Tôi muốn một lần đối diện và nói chuyện thẳng thắn với hắn. Tôi nghĩ tình huống xấu nhất là tôi bị đuổi việc, ngoài ra hắn không làm được gì tôi nữa cả.
Bây giờ là xã hội chủ nghĩa, giết người là phạm pháp. Tôi nghĩ một người khôn ngoan như hắn sẽ không chọn cách ngu xuẩn như thế, hắn là người thông minh. Khi hắn thấy một con bé tứ cố vô thân và có tính cách ham tiền như tôi không có gì thú vị, chắc hắn sẽ sớm buông tha cho tôi thôi.
_Cô nói gì đi chứ ? Cô bắt tôi chờ cô từ sáng đến giờ, mà cô không chịu mở miệng nói một lời giải thích là sao ?
Tôi căm hận nhìn hắn.
_Anh đừng giả vờ. Chẳng phải anh bắt tôi đi dọn nhà vệ sinh là gì ? Anh đã trừng phạt tôi rồi anh còn muốn gì nữa ?
Hắn cau mày, ánh mắt hắn quan sát và đánh giá tôi.
_Cô nói rằng tôi bảo cô đi dọn nhà vệ sinh ?
Tôi cười nhạt. Khuôn mặt giả vờ không biết gì của hắn khiến tôi chán ghét.
_Anh nghĩ rằng tôi tự nguyện đến nhà vệ sinh để lau chùi và dọn dẹp chắc ? Dù tôi chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng tôi không phải là lao công.
Nghe giọng nói tức giận và phẫn nộ của tôi, hắn im lặng không nói gì.
Thấy thái độ thờ ơ và lãnh đạm của hắn, tôi nộ khí bốc hỏa.
_Nếu anh không muốn tôi làm việc ở đây, thì anh kí giấy xa thải tôi luôn đi. Tôi không muốn hàng ngày phải chịu đựng hình phạt của anh.
Mặc dù biết rằng mất việc ở đây tôi sẽ khó mà sống được như trước, nhưng tôi tin tôi sẽ sớm tìm được một công việc mới. Nghĩ đến cửa hàng bán của anh Luân, trên khóe môi bất giác nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...