Tôi lạc đường, tôi không biết khoa xét nghiệm ở chỗ nào. Bụng tôi sôi lên sùng sục, tôi rất đói bụng. Tôi định không đi làm xét nghiệm nữa, nhưng lại nghĩ bệnh tình của mình không thể xem nhẹ nên lại thôi.
Tìm gặp một chị nhân viên ở quầy lễ tân khác, tôi được chị chỉ đường đến khoa xét nghiệm.
Mất gần một tiếng, họ mới cho tôi rời khỏi phòng. Họ dặn tôi hai ngày sau quay lại đây lấy kết quả xét nghiệm. Tôi mệt phờ người, quẹt mồ hôi trán, tôi lững thững đi trên hành lang.
Tôi đã làm xong mọi chuyện, chỉ còn kết quả xét nghiệm là tôi chưa thể lấy được. Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại đây, tôi hy vọng là mình sẽ không sao.
*******************
Buổi chiều tôi vẫn đi làm bình thường. Tôi ít khi nào nghỉ việc, thậm chí có mệt mỏi tôi vẫn gắng gượng đi, tôi không muốn tiền thưởng cuối tháng của mình lọt vào túi của người khác. Có đôi khi tôi thấy tính cách yêu tiền của mình thật đáng sợ, nhưng tôi không thấy hổ thẹn một chút nào, tôi không phạm pháp cũng không ăn cướp của ai, tôi kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình.
Tuyết Ngân – cô bạn làm cùng phòng với tôi lắc đầu bảo tôi.
_Tôi đúng là chịu bà, đã bị ốm sau không ở nhà nghỉ ngơi, bà đến đây làm gì ?
Tôi tặng cho Tuyết Ngân một ánh mắt xem thường.
_Bà thừa biết rồi sao còn hỏi lại tôi. Đến đây ngoài làm việc ra còn làm gì nữa ?
Trung Kiên – nhân viên cùng phòng nháy mắt với tôi.
_Ai chẳng biết em yêu tiền hơn mạng của mình. Anh thật sự rất phục em.
Tôi không hờn không giận đáp.
_Anh mà còn nói thêm một câu nào cạnh khóe em nữa, từ lần sau đừng hòng em pha cà phê cho anh.
Anh không dám ho he thêm một câu nào nữa. Tôi cười thầm khoái trá. Tất cả nhân viên trong phòng nhân sự đều biết tôi pha cà phê ngon nhất, nếu họ mà dám chọc tức tôi, tôi sẽ không phí công pha miễm phí cho họ nữa.
_Bà đã có kết quả bệnh tình của mình chưa ?
Tôi chán nản trả lời Tuyết Ngân.
_Chưa, họ dặn tôi hai ngày nữa quay lại lấy.
_Bà có nghĩ rằng mình bị đau dạy dày không ?
Mấy người ngồi gần tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi vừa uống cà phê, vừa hừ lạnh nhìn họ.
_Tôi nghĩ mình chỉ bị chứng khó tiêu thôi.
_Em có cần anh đi mua thuốc xổ cho em không ?
Một giọng nói cợt nhả vang lên từ cuối căn phòng. Tôi biết giọng nói đáng ghét nam không ra nam, nữ không ra nữ ấy là của ai. Tên ngụy quân tử Hoàng chết tiệt, hắn định khiêu chiến với tôi đến bao giờ nữa ? Được lắm, hắn cứ chờ đấy, sẽ có một lúc nào đó tôi sẽ trả đũa hắn cho biết ?
Rủa thầm hắn mấy câu, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Uống xong cà phê, tôi bắt tay vào giải quyết công việc trong ngày. Chuyên ngành chính của tôi là kinh doanh, không phải là quản lý nhân sự. Nhưng khi tôi xin vào đây làm việc chỉ còn một vị trí duy nhất ở phòng nhân sự là còn trống, nên tôi đành phải chấp nhận. Lúc đầu tôi không quen, nhưng lâu dần tôi đã quen thuộc với công việc. Nếu giờ đây, tôi phải rời xa khỏi vị trí này tôi có một chút luyến tiếc.
Công ty Đông Dương gồm 12 tầng, có tất cả hơn 5,000 nhân viên và hơn mười phòng thuộc các ban khác nhau. Làm việc ở đây ba năm, tôi vẫn chưa có cơ hội đi hết tất các tầng, và các phòng ban để quan sát và tìm hiểu.
Tôi làm việc ở lầu sáu, phòng quản sự nơi tôi đang công tác gồm hơn 200 người. Tuy chúng tôi không được gọi là các bình hoa di động giống như phòng thư kí nhưng phòng nhân sự chúng tôi rất nhàm chán và khô cứng, nơi đây suốt ngày chỉ làm việc với các con số và các bản kế hoạch.
Chúng tôi là nơi tiếp nhận và xa thải nhân viên. Mỗi một đợt công ty cho tuyển nhân viên mới, hay thay đổi nhân sự, phòng tôi sẽ bận rộn hẳn lên. Còn nếu không, công việc của tôi rất nhàn nhã.
Lầu sáu gồm hơn 10 phòng, mỗi phòng rộng hơn 10 mét vuông. Hơn 20 mươi con người chen chúc nhau trong một căn phòng nhỏ hẹp, từng ô vuông được làm bằng sắt thép chia cách chúng tôi với nhau.
Tôi không thích văn phòng làm việc chung, cũng không thích ăn cơm ở canteen chung với mọi người. Ở đây rất ồn, và rất mất trật tự. Nếu không phải vì tiết kiệm, tôi đã ra ngoài ăn rồi.
Chế độ ưu đãi của công ty tôi rất cao. Có lẽ chính vì điều này, nên mặc dù còn nhiều điều bất cập, tôi vẫn kiên trì bám ở đây đến cùng.
Dù nói thế nào, công ty Đông Dương cũng là một công ty của một tập đoàn lớn. Đứng nhìn từ xa, tòa nhà mang tên Đông Dương sừng sững đứng dưới ánh mặt trời. Tấm kính dùng để bao xung quanh màu xanh biếc đã tạo nên một ấn tượng mạnh đối với người đi đường.
Mỗi lần đến công ty làm việc, tôi đều đứng trước cổng công ty, rồi ngước mắt nhìn lên cao, tôi rất tự hào về năng lực làm việc của mình. Có một ngày nào đó nhất định tôi sẽ làm chủ một phòng ban và kiếm thật nhiều tiền.
Hơn sáu giờ tối, tôi tan sở. Bắt một chiếc xe buýt số 8, tôi leo lên. Giờ này là giờ cao điểm nên có khá đông người đi xe buýt giống như tôi. Chen chúc mãi tôi mới tìm được một vị trí ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Trưa nay, tôi ăn hơi muộn nên giờ có chút cảm thấy đói. Tôi có tật rất kì lạ là mặc dù đã ăn no rồi nhưng một lúc sau tôi vẫn thích ăn vặt. Thức ăn yêu thích nhất của tôi là bánh rán. Chỉ cần nghĩ đến những chiếc bánh rán vàng ươm, giòn xốp thơm ngon là ruột tôi lại cồn cào muốn ăn.
Hơn hai mươi phút sau, tôi xuống trạm xe buýt cách căn nhà tôi thuê khoảng 500 mét. Đi qua một cửa hàng bánh, tôi mở cửa kính bước vào trong.
Cửa hàng bánh Thiên Long, chỉ có năm nhân viên, gồm bốn tủ kính dùng để đựng bánh. Trong cửa hàng có đủ các loại bánh, từ bánh kem cho đến bánh mỳ.
Tôi chỉ thích duy nhất nhất bánh rán, chỉ vào món bánh rán mà mình hay mua, tôi nhờ cô nhân viên gói lại ình.
Sau khi trả tiền, tôi mở cửa bước ra ngoài.
Thời tiết giờ đang là mùa khô, nên mặc dù đã hơn 6 giờ tối, tôi vẫn cảm thấy nóng nực. Hai mùa mà tôi thích nhất là mùa thu và mùa xuân. Chỉ có hai mùa này, tôi mới cảm thấy mát mẻ và ấm áp. Cảnh sắc mùa thu rất đẹp, mùa xuân tôi có thể ngắm muôn hoa đua nở và có thể đi thăm chùa chiền vào dịp cuối năm.
Căn nhà mà tôi thuê rộng hơn sáu mét vuông. Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ. Tôi triệt để thực hiện phương châm “Tiết kiệm là sách quốc” nên không sắm sửa gì nhiều. Trong phòng ngoài một chiếc Ti vi hiệu Toshiba màu trắng bạc 21 in, một chiếc giường rộng hơn một mét dành cho hai người nằm, rèm cửa, bàn ghế, một lọ hoa hướng dương, tủ đựng sách, tủ đựng quần áo loại nhỏ và một chiếc máy tính Laptop thì không còn một thứ gì khác nữa.
Tôi có một căn bết mini, loại bếp gas mà tôi dùng để nấu ăn chỉ là bếp đơn; có ba cái nồi, năm cái bát, mấy đôi đũa, thìa, rao được úp ở trên kệ tủ đựng chén bát, một chiếc tủ lạnh dành ột người dùng.
Tôi dùng loại giấy gián tường màu hồng nhạt, sàn nhà được lót bằng tấm thảm màu xanh nhạt. Tôi không treo bất cứ một bức tranh hay ảnh nào ở trên tường. Tôi có một cuốn album chụp ảnh tôi với đồng nghiệp ở công ty trong những dịp đi công tác, hay đi du lịch cùng với nhau. Bọn trẻ ở cô nhi viện cũng thường xuyên gửi ảnh của chúng cho tôi. Tôi thấy mình mặc dù không có anh chị em, nhưng cũng không đến nỗi cô độc.
Sau khi tắm rửa xong, tôi nấu bữa tối. Do đã mua mấy cái bánh rán, nên tôi chỉ nấu một gói mỳ ăn tạm. Biết rằng ăn uống thiếu khoa học thế này, tôi sẽ bị đau dạ dày và khó ngủ. Nhưng thói quen bao nhiêu năm nay, tôi khó mà bỏ được.
Mười một giờ đêm, tôi đi ngủ. Trằn trọc cả một đêm dài, phải đến hơn một giờ đêm tôi mới ngủ được. Tôi mặc dù nói rằng mình không lo lắng về kết quả xét nghiệm, nhưng lòng tôi không có lúc nào yên.
Trong khi ngủ, tôi mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy mình chết đi, bao nhiêu của cải mà tôi vất vả khó nhọc dành dụm đều tan biến. Cái cảm giác ghẹt thở và kinh hoàng khi nhìn thấy chính mình bị nhốt trong một chiếc quan tài màu đen thật khủng khiếp. Tôi cố gắng giãy giụa, cố gắng cào cấu nhưng cũng không thể thoát ra ngoài.
Tôi khiếp sợ giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm thân thể, chân tay đau nhức. Tôi chưa bao giờ mơ một giấc mộng như thế. Tôi chẳng lẽ sắp chết thật ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...