Tôi là một kẻ tham tiến, lại tiết kiệm, nên không bao giờ có ý định đi đâu, nhất là một nơi xa xôi. Mặc dù đã gần 26 tuổi, nhưng chưa một lần đi du lịch ra nước ngoài, ngay cả đi máy bay cũng chưa từng, nói gì đến việc mua máy bay sang Đài Loan để du lịch.
Tôi có thể là một người không bao giờ xuất ra một đồng, nếu điều đó là việc làm không cần thiết. Nhưng có một điều, tôi vẫn tự hào về bản thân mình, đó là tính ham học. Nếu tôi không tự học là chính, tôi đã không có được công việc và địa vị như ngày hôm nay.
Tôi chỉ là một con bé mồ côi, tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền học phí đều do tôi tự cung tự cấp, nên khả năng cho tôi tự trả tiền ình ăn học giống như chúng bạn cùng trang lứa là rất thấp. Nếu tôi muốn học thêm ngoại ngữ, học nhảy, học lái xe, chắc chắn tôi phải nghĩ ngay đến việc, học thêm 10 %, còn đâu 90 % là tôi phải tự mua sách về nhà rồi tự học lấy. Cũng may đầu óc tôi không đến nỗi nào, tôi lại là kẻ có quyết tâm cao nên dù khó khăn đến đâu, tôi cũng cố gắng vượt qua.
Ba ngôn ngữ chính mà tôi có thể nói được là tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Trung. Ngoài khả năng nói được nhiều thứ tiếng, tôi còn biết nhảy, và chơi nhạc khá cừ. Nếu bạn biết thêm rằng, khi tôi còn sống ở trong tu viện, tôi thường chơi đàn pinao cho bọn trẻ hát thánh ca vào các ngày lễ hay giáng sinh, chắc các bạn cũng không lấy thế làm ngạc nhiên về khả năng cảm thụ âm nhạc của tôi.
Mặc dù không có nhiều tiền để đi du lịch ở nước ngoài, nhưng tôi có đọc trên sách báo và trên mạng. Ai đã từng xem phim thần tượng, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến đất nước và con người Đài Loan.
Điều tôi ấn tượng nhất đối với đất nước Đài Loan đó là thiên nhiên. Mỗi lần được ngắm những bức ảnh chụp những địa danh nổi tiếng của Đài Loan, tôi lại ước giá mà có một lần tôi được sang bên đó để thăm quan hoặc du lịch thì hay biết mấy. Nay có cơ hội, tôi nhất định sẽ tận dụng hết mọi khả năng để đi hết một lần cho biết.
Đài Loan là nước lâu nay tự coi mình ở tư thế độc lập như các quốc gia khác. Tuy nhiên, Trung Quốc không công nhận điều này, mà coi Đài Loan như một tỉnh phản loạn, chờ ngày tái thống nhất với Hoa Lục.
Từ thập niên 1970 tới nay, Đài Loan lâm tình trạng bị cô lập trên trường ngoại giao. Hiện thời, chỉ có chưa tới 30 nước còn duy trì quan hệ với đảo quốc. Những thập niên gần đây, nhờ kinh tế phát triển nhanh chóng, Đài Loan trở thành một trong những nước giàu nhất Á châu nên đứng vào hàng 'mãnh hổ kinh tế' ở vùng này.
Đài Loan có hình dáng nhìn giống như một chiếc lá của cây thuốc lá thu hẹp ở hai đầu. Nằm ở miền đông nam duyên hải Trung Quốc, phía bắc là Nhật Bản, phía nam là Phi, vì vậy Đài Loan là nơi nghỉ chân của nhiều chuyến bay Châu Á quốc tế. Đài Loan có dân số là 23 triệu người. Ngôn ngữ lưu hành hiện nay là tiếng Phổ Thông, tiếng Đài Loan, Hakka và tiếng thổ dân.
Đối với người Đài Loan, ăn uống là một nghệ thuật và là một cách thể hiện văn hóa. Vì Đài Loan có lịch sử lâu đời nên ẩm thực cũng khá đa dạng. Không chỉ tại đây có các món Trung Quốc mà còn là nơi hội tụ của những đặc sản khác trên thế giới. Nếu bạn muốn thử một món nào khác khẩu vị quen thuộc của mình, Đài Loan có tất cả. Bạn chỉ cần xem mình thích món Mỹ, Châu Âu, Ý, Đông Á, hay vùng Mediterranenan. Chẳng lạ gì khi có người đã gán cho nước này là “Cộng Hoà Ẩm Thực Quốc Tế.”
Ẩm thực Trung Quốc trải qua hàng nghìn năm đã trở thành một loại hình nghệ thuật được áp dụng từ kinh nghiệm thực tiễn, hài hoà khẩu vị. Sự nhấn mạnh về sự tôn trọng thực khách được thể hiện trong gia vị, màu sắc, vị, và hình thù của các món. Đó là lý do vì sao đồ ăn Trung Quốc trở nên nổi tiếng và thu hút nhiều thực khách. Tại Đài Loan, kỹ thuật nấu từ các vùng Trung Quốc hội tụ và người Đài không chỉ thông thạo được các kỹ thuật trên mà còn thêm những cái mới lạ ón ăn của mình. Vì thế hàng năm Đài Loan thu hút nhiều khách du lịch ghé thăm để thưởng thức các món ăn Trung Hoa độc đáo từ bánh bao hấp nhỏ đến thịt viên đun sôi.
Nói về con người và đất nước Đài Loan có thể nói tôi nắm khá rõ. Một người ngày nào cũng tìm hiểu và tìm đọc các tài liệu liên quan đến Đài Loan thì khi được biết mình sắp được đến nơi mà mình ngưỡng mộ và mong ước từ lâu sẽ có thái độ nôn nóng và phấn khích như thế nào.
Hơn ba giờ chiều, tôi, Tên kia và hắn đến thành phố Cao Hùng.
Theo những gì mà tôi biết được thì thành phố Cao Hùng là một thành phố tọa lạc tại miền Nam Đài Loan. Đây là thành phố lớn thứ hai tại Đài Loan với số dân 1,51 triệu người, là một trong hai thành phố trực thuộc trung ương của Trung Hoa Dân Quốc. Thành phố có 11 quận. Mỗi quận có một văn phòng quận quản lý công việc hàng ngày giữa chính quyền thành phố và công dân của mình.
Cao Hùng là trung tâm chế tạo, lọc dầu và vận tải lớn của Đài Loan. Không giống như Đài Bắc, các đường phố của Cao Hùng rộng rãi và giao thông thông suốt hơn. Tuy nhiên, ô nhiễm không khí của các khu vực xung quanh Cao Hùng thì khá tệ do các ngành công nghiệp nặng gây ra.
Cảng Cao Hùng là cảng chính của Đài Loan mà phần lớn dầu mỏ của Đài Loan được nhập khẩu. Cao Hùng có một khu chế xuất sản xuất nhôm, gỗ, và giấy, phân đạm, xi-măng, kim loại, máy móc và tàu biển. Cảng Cao Hùng là một trong 4 cảng lớn nhất thế giới và Cao Hùng là trung tâm ngành công nghiệp đóng tàu của Đài Loan và cũng là căn cứ hải quân lớn của Trung Hoa Dân Quốc.
Với kiến thức phong phú của mình, tôi tin rằng dù tôi bị hắn bỏ rơi ở đây, tôi cũng không lo sợ bị lạc đường và bị chết đói. Tôi đã dốc sức học về ngôn ngữ, cố gắng tìm hiểu về văn hóa và con người của Đài Loan. Bạn thử nói xem, với một vốn kiến thức kha khá như thế, liệu tôi có thể bị lạc và sợ rằng mình không thể tìm được về nhà không ?
Nhìn khuôn mặt tự mãn và cao hứng của tôi, Tên kia hừ một tiếng.
Tôi căm tức tặng cho Tên kia một ánh mắt có thể chọc thủng hơn mười nghìn lỗ trên cơ thể cao gầy và thon dài của Tên kia.
Hừ ! Sao Tên chết tiệt này cứ cố tìm cách gây sự và chọc tức tôi. Tôi có làm gì quá đáng với Tên đó đâu. Nếu không phải do Tên ngu ngốc đó hôn tôi, tôi đâu có dại gì mà đấm vào mặt hắn, xéo guốc lên chân hắn.
Nghĩ đến đây tôi lại tức, lại bực mình. Biết thế, lúc đó tôi đã đấm cho Tên kia bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Nếu tôi mà làm thế, có phải bây giờ tôi không phải trông thấy bản mặt đáng ghét của Tên kia không ? Tôi đúng là ngu quá mà.
Do ba chúng tôi không mang theo hành lý, nên sau khi máy bay hạ cánh, cả ba chỉ mang theo túi sách nhẹ của mình.
Tôi vẫn đeo chiếc túi sách hình chữ nhật trên vai, hắn sách một chiếc cặp táp màu đen làm bằng da, còn Tên kia mang một túi thể thao màu trắng.
Nhìn dáng đi giống như dân du mục của Tên kia, tôi hận không thể sút hắn bay xa một trăm mét. Hừ ! Tên kia thật chướng mắt ! Tên đó có cần vênh mặt lên giống như đang muốn chứng tỏ cho bàn dân thiên hạ biết mình đẹp trai, và là minh tinh nổi tiếng Trương Đông Hải không ?
Lần này, không phải là Tên kia ngoằm nguýt tôi, mà chính tôi là người chủ động muốn gây chiến với Tên kia. Sao Tên kia dám vừa đi vừa cố tính va đập nhẹ vào người tôi.
Tôi thật sự đã bị Tên kia chọc cho tức điên lên. Được lắm ! Cứ cố tình mà làm càn đi. Đồ tiểu nhân ! Đồ đê tiện ! Đồ xấu xa ! Tại sao đàn ông nhà họ Trương đều xấu tính và đáng ghét như thế nhỉ ?
Trong khi tôi không ngừng lầm rầm nguyền rủa hai anh em hắn, hắn đột nhiên quay lại nhìn tôi.
_Hình như cô có rất nhiều uất ức, và có rất nhiều điều muốn nói ?
Tôi chột dạ nhìn hắn, tôi cố gắng nuốt giận vào trong. Chỉ một chút xíu nữa tôi, tôi đã không kìm nén được mà phun hết lửa giận trong lòng ra.
_Không…không có gì. Anh cứ đi tiếp đi.
Tên kia tặng ột cái nhếch mép, và một khuôn mặt của một mụ tú bà chanh chua.
_Cô có biết là nếu không hút bỏ nọc độc trong cơ thể ra ngay, cô sẽ bị thối rửa mà chết không hả ?
Tôi tức bầm gan, tím ruột. Tên chết kia vừa nói gì ? Thối rửa mà chết ? Hu hu hu ! Tại sao tôi lại đi gây thù chuốc oán với một tên có lòng dạ tiểu nhân như thế này hả trời ? Phải nhịn xuống ! Hãy cố nhẫn nhịn ! Người ta nói đã là quân tử thì không nên chấp kẻ tiểu nhân. Đúng ! Nếu tôi mà chấp tên kia, chẳng phải tôi còn tiểu nhân hơn cả Tên kia. Không được ! Dù có bị thiệt tôi cũng phải giữ gìn nhân phẩm cao quý của mình.
Nói là làm, tôi quay ngoắt mặt. Sau khi tặng cho Tên kia một cái nguýt dài hàng mét, và le lưỡi chọc tức Tên kia, tôi không thèm bảo Tên kia câu nào, cũng không thèm nghe Tên kia “ca” nữa.
Hành động của tôi đã khiến Tên kia muốn xông lại đánh tôi, hay mắng tôi. Nhìn vẻ mặt khó coi của Tên kia, tôi cười khoái trá. Xem ra không phải cứ đấu khẩu và đấu lý trực tiếp mà đôi khi sự im lặng còn khiến cho đối thủ khó chịu và tức tối hơn.
Đi ở giữa, hắn phải chịu đựng ánh mắt giết người của Tên kia dành cho tôi. Hình như hắn đang buồn cười lắm nên khuôn mặt quanh năm lạnh băng của hắn co giật liên tục. Tôi nghĩ nếu không phải giữ gìn hình tượng điềm tĩnh và khả năng giỏi kiềm chế của mình, hắn đã ôm bụng cười sằng sặc.
Lẽ ra hắn nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi, hắn đã không có được những giờ phút giải trí miễn phí như thế.
Sân bay quốc tế Cao Hùng nằm ở phía nam, cách trung tâm thành phố khoảng 20 phút đi xe. Năm 1997, một nhà ga mới được khánh thành, phục vụ cho các đường bay quốc tế và cả đến sân bay quốc tế Đài Bắc. Sân bay này khá nhỏ và không thể so được với các sân bay quốc tế khác trên thế giới. Các chuyến bay quốc tế từ Châu Á đến hàng ngày, với những chuyến bay thường xuyên giữa sân bay quốc tế Đào Nguyên( Đài Bắc) và Cao Hùng. Sân bay nằm trên Đường Đỏ MRT và từ đây vào thành phố hoặc ngược lại cũng khá dễ dàng khi sử dụng xe máy loại nhẹ( xe scutơ), xe hơi hoặc taxi.
Tôi không biết mức độ giàu có của gia đình hắn thế nào ? Nhưng bằng vào những tài sản mà tôi có dịp được quan sát và nhìn thấy, tôi ước đoán gia đình hắn có thể so sánh với một vương tử của một hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương.
Tôi là một con rối, nên không biết hắn sẽ đưa mình đi, và mục đích mà hắn mang tôi sang Cao Hùng làm gì ? Tôi chỉ biết đi theo hắn, và làm theo những gì mà hắn nói.
Tôi mặc dù không sợ bị lạc đường, không sợ bị chết đói khi ở đây. Nhưng một lữ khách cô đơn, và không có một đồng bạc nào trong túi như tôi, thì không nên mạo hiểm bỏ trốn một mình. Tôi là một cô gái bốc đồng, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, nhất là khi tôi lại là một cô gái tham tiền và ham sống sợ chết.
Vì tôi không chịu đáp lại những lời khiêu khích và châm chọc của mình, nên Tên kia nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Tôi không hiểu, hoàn toàn không hiểu những fan hâm mộ hắn một cách mù quáng. Họ có biết đại minh tinh trong lòng mình là một con người nhỏ mọn, miệng lưỡi sắc sảo và tiểu nhân như thế nào không ? Cứ thử nhìn khuôn mặt của Tên kia lúc này xem.
Trông Tên kia chẳng khác gì một đứa trẻ ranh ham tranh cãi và luôn cho rằng mình mới là trung tâm của vũ trụ. Tên kia thật dáng thương. Tôi tuy là một cô gái chưa trưởng thành, nhưng tôi tuyệt đối chín chắn hơn Tên kia. Có lẽ Tên kia được hắn và bố mẹ nuôi chiều từ bé, nên Tên kia không biết được rằng hành động và cử chỉ của mình chẳng khác gì đang muốn người khác chú ý tới và đòi hỏi họ phải khen ngợi mình.
Không biết ánh mắt thương hại của tôi có bị Tên kia để ý và phát hiện ra không mà mặt Tên kia đỏ bừng như than hồng, môi Tên kia mím chặt. Thôi rồi ! Tôi đã làm cho cơn giận của tên kia lên đến đỉnh điểm rồi. Không hiểu Tên kia có xông sang đây đánh tôi thật không ?
Cứu mạng ! Cứu mạng a ! Tôi không muốn mang khuôn mặt tím bầm, và chiếc mũi bị dập đi ra ngoài đường đâu. Hu hu hu ! Tôi không quen biết ai ở Cao Hùng cả. Nếu Tên kia bảo hắn bỏ rơi tôi, hay trừng phạt tôi ở đây, tôi làm sao có thể sống sót, làm sao có tiền để mua máy bay về nhà.
Nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh của tôi, nhìn ánh mắt thiểu não sắp khóc của tôi, hắn không còn chịu được hơn được nữa. Lúc nãy, miệng hắn co giật vì cố nén cười, còn bây giờ khuôn mặt và đôi mắt cún con quá ư là “dễ thương” của tôi khiến cho hắn bật cười.
Đúng ! Hắn cười ! Cười rất sảng khoái ! Cười rất vô tư ! Nhìn hắn cười, tôi có cảm giác mình giống như một lữ khách bị lạc trên sa mạc vừa mới tìm được một ốc đảo đầy cây xanh và nước mát. Tôi lâng lâng muốn say, mặt tôi đỏ bừng, đôi mắt tôi ngây dại nhìn hắn. Còn con tim nhỏ bé của tôi lại đập rộn ràng. Tôi biết mình đang bị hắn thu hút.
Cảm giác mà tôi dành cho hắn khác hẳn với cảm giác tôi dành cho Tên kia. Mặc dù Tên kia đẹp hơn hắn, đáng yêu hơn hắn. Nhưng tôi không có cảm giác rung động và hồi hộp, tôi chỉ có lòng tán thưởng dành cho cái đẹp, cảm giác vui vẻ và hứng thú khi có một người để cãi nhau và đấu lý. Có lẽ tôi cũng giống như Tên kia, cả hai chúng tôi đều là hai đứa trẻ chưa trưởng thành. Dù ngày tháng có trôi qua đi, dù có phải trải qua bao nhiêu khó khăn và gian khổ, tôi vẫn là tôi của ngày xưa, và có lẽ Tên kia cũng thế.
Thấy ánh mắt ngây dại của tôi đang nhìn hắn, Tên kia bĩu môi.
_Cô nhìn vừa thôi. Nếu mà cô nhìn quá độ, cô sẽ bị cận thị hay bị mù mắt.
Lời lẽ cay độc của Tên kia khiến tôi vừa xấu hổ với hắn, vừa tức hộc máu.
Sao Tên kia dám rủa tôi bị mù mắt ? Đồ độc miệng ! Nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bám theo Tên kia cả đời, và hành hạ Tên kia cho biết. Hừ ! Đừng tưởng tôi sợ Tên kia mà lầm. Tôi trông tuy nhỏ bé, nhưng tôi không phải là kẻ nhát cáy. Một khi tôi biết kẻ nào dám cướp đi hết mọi thứ của tôi, tôi sẽ tìm cách đòi lại công bằng của mình bằng những cách mà người đó không thể tưởng tượng nổi. Tôi là người thích đánh gián tiếp hơn là trực diện.
Tôi “hứ” một tiếng thật dài với Tên kia, sau đó làm lơ Tên kia. Tôi mặc kệ Tên kia muốn nói gì thì nói, tôi chán cãi nhau với Tên kia rồi. Tôi nghĩ nếu trên đời này ai cũng bị chết, hay bị tai nạn vì miệng lưỡi nguyền rủa của người khác, có lẽ mỗi ngày sẽ có hàng triệu người chết vì lí do lãng xẹt đó. Để tránh mình cũng là một nạn nhân không đáng có, tôi chọn cách im lặng là vàng.
Càng ngày tôi càng chọc giận Tên kia. Lòng tự trọng của Tên kia bị tổn thương nặng nề. Tên kia coi thái độ im lặng của tôi là coi khinh và xem thường mình. Một kẻ luôn coi mình là nhất làm sao chịu được sự sỉ nhục lớn lao này. Xem ra những ngày tháng sau này, tôi sẽ không sống yên được với Tên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...