Giấc Mơ Nào Có Anh!
Xoa xoa đôi gò má xanh xao vì thiếu ngủ. An đứng dậy vào thẳng nhà tắm... Mở vòi nước và vỗ vỗ nước lên mặt cho tỉnh táo. Con bé lại nhớ về chuyện không nên nhớ ấy mà.
Cố gắng lắm mới thoát khỏi nhưng suy nghĩ về Mao. Nó đứng dậy đi thẳng vào bếp úp gói mỳ lên ăn để chuẩn bị đi học. Ăn mỳ thay cơm nhiều rồi nên nó cũng không ngại ngần gì nữa. Nhìn vào trong gương nó cũng quen đối diện với một con bé gầy giơ xương rồi nên nó vẫn có thể chấp nhận được.
Nghĩ đến ba nó ở nhà còn chẳng có mỳ mà ăn, phải tiết kiệm từng đồng cho nó lên đây ăn học mà nó không khỏi sót sa. Mắt lại bắt đầu cay.
Người ta nói đôi khi những đứa hay cười lại là những đứa nhiều tâm tư nhất quả không sai.
Nhà nó mấy năm nay không làm ăn được. Xưởng không được cấp phép làm việc, lập mỏ than phi pháp, hơn nữa lại nợ nần chồng chất đến nỗi phải phá sản. Mẹ nó cũng vì thế mà lâm bệnh rồi mất. Để lại một đứa con còn ăn học, một người chồng mắc bệnh trầm cảm cùng với đống nợ khổng lồ không trả hết.
Suy đi tính lại vẫn là hai chữ “tham lam” mà ra, tham vọng làm giàu của mẹ nó quá lớn để rồi khi thất bại không chấp nhận được nên mới tìm đến cái chết. Nhưng nhiều khi nó cũng thương mẹ nó lắm. Nó vẫn nhớ như in những câu hát, những cái ôm của mẹ dành cho nó, tất cả giờ đây chỉ còn lại trong kỉ niệm mà thôi.
... Và Mao. Anh cũng chỉ còn là kỉ niệm đối với nó...
Thu dọn bát đũa để vào chậu, An đi thay quần áo, chuẩn bị sách vở để đến trường.
Vơ lấy chiếc điện thoại đang lăn lốc ở góc giường, con bé lại được một phen giật nẩy khi trong máy có tin nhắn gửi đến vào lúc 22:10: “ Ngủ ngon! “.
Ặc, tên này quả thật rảnh rỗi (may mà hôm qua nó chưa đọc, chứ nếu mà đọc lại được đêm mất ngủ_nhỏ An nghĩ thầm)
Quên đi những suy nghĩ không vui. Trước mắt con bé bây giờ đang nghĩ đến tên khốn cùng bàn. Trong đầu nó bây giờ đang có rất nhiều mưu mô, chăm phương ngàn kế muốn tên biến thái đó không bắt nạt nó nữa.
Không hiểu sao dạo này, mỗi khi nó buồn hay cứ mất tập trung đi một tý là y như rằng cái bản mẹt của tên khốn cùng bàn lại hiện ra khiến nó đã khó chịu nay lại càng khó chịu thêm.
Mải suy nghĩ những chuyện lung tung, những việc không đâu. Cứ ngẩn tò te mãi con bé mới nhận ra đã sắp đến 7 giờ. Lại cong mông lên vội vội vàng vàng chạy.
Con bé luôn luôn như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...