Hồ phu nhân đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Không có gì hết ngoại trừ khoảng trời xanh mây trắng song đó là nơi duy nhất mà nàng có thể tiếp xúc với đời sống bên ngoài. Đứng đó nàng thấy được mái ngói đỏ, hàng cây xanh xanh, nghe tiếng chim ríu rít vào sáng sớm. Đứng đó nàng mơ lại quãng đời cũ mộc mạc và yên bình nơi Hồ gia trang. Đời sống thật giản dị, phẳng lặng và đều đặn như mặt trời mọc rồi lặn, như trăng tròn rồi trăng khuyết, như nước lớn rồi nước ròng. Người ta nói hậu quả xảy ra ngày hôm nay không ít thời nhiều có liên hệ tới hành động của mình trong quá khứ. Hồ phu nhân không biết điều đó đúng hay sai; tuy nhiên nàng hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì trong quá khứ để bây giờ phải gánh chịu hậu quả thảm thương. Hành động của một người đàn bà tầm thường như nàng làm gì có ảnh hưởng tới sinh mạng của một ông vua để rồi cái chết bí ẩn của ông ta biến nàng thành một tù nhân mà số phận mong manh tựa chỉ mành treo chuông. Một đứa trẻ mới bảy tám tuổi như Hồ Phong con của nàng đã làm gì để phải bị giam cầm khổ sở.
Hồ phu nhân quay nhìn khi nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa rồi một người xuất hiện. Với thần thái ngaọ nghễ, phong cách đường hoàng và bệ vệ, Bách Diện Thư Sinh trông khác biệt lúc bình thường thật nhiều. Nở nụ cười tươi tắn vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư hắng giọng :
- Nhị vị chắc vẫn được khang an ?
Hỏi một người bị giam cầm được mạnh khỏe chẳng khác gì lời mỉa mai tuy nhiên kẻ cầm sổ giang hồ vẫn ung dung trả lời:
- Đa tạ Bách phó thủ lĩnh có lời hỏi thăm. Tại hạ cảm thấy thoải mái lắm ...
Bách Diện Thư Sinh nhếch môi cười:
- Thế ư... Lão phu tưởng ...
Thong thả bước tới đứng đối diện với người đối thoại kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Ở tù cũng có chỗ hay ho và lý thú thưa Bách phó thủ lĩnh. Cơm nước có người lo, tối nằm ngủ khò vì có người canh gác để bảo vệ tính mạng của mình. Tại hạ phải cám ơn đoàn do thám bởi vì trong lúc nhàn rỗi tại hạ có dịp nghiền ngẫm đễ tìm ra chỗ khiếm khuyết trong vũ thuật của mình...
Bách Diện Thư Sinh cười ha hả nói:
- Thế ư... Lão phu mừng cho các hạ. Hôm nay lão phu đích thân mời các hạ tới tổng đàn hàn huyên đôi câu...
Hồ phu nhân xanh mặt. Nàng thừa biết kẻ cầm sổ giang hồ bị mời tới tổng đàn do thám để điều tra. Nếu không chịu tiết lộ những gì đoàn do thám muốn biết y sẽ bị tra tấn, hành hạ hoặc đánh đập. Nàng ứa nước mắt khi liên tưởng cảnh người giảy giụa, la hét và đau đớn khi bị kềm kẹp và đánh đập. Bằng thái độ ung dung bình thản kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:
- Còn gì bằng... Xin Bách phó thủ lĩnh dẫn đường...
Quay qua Hồ phu nhân y tươi cười nói tiếp:
- Phu nhân an tâm. Tại hạ sẽ trở lại đúng bữa cơm chiều...
Hồ phu nhân không hiểu tại sao kẻ cầm sổ giang hồ có thể cười trong lúc biết mình sắp sửa bị hành hạ và khảo tra. Nàng đứng im bên cửa sổ nhìn theo bóng kẻ cầm sổ giang hồ bước đi. Hiện thời y là người thân duy nhất mà nàng có thể nương tựa.
Kẻ cầm sổ giang hồ cùng Bách Diện Thư Sinh bước vào một căn phòng rộng. Chiếc bàn dài đặt chính giữa phòng. Y trông thấy Hữu Danh Vô Thực ngồi chủ vị tiếp theo năm người mặc sắc phục đen trắng xanh đỏ và vàng. Đó chính là năm vị trưởng ban truy tầm, tin tức, điều tra, ám sát và bảo hoàng. Hữu Danh Vô Thực đứng lên tươi cười đón khách:
- Các hạ về Hoa Lư đã lâu mà lão phu vì công việc bề bộn nên không thể cùng nhau đàm đạo đôi lời. Nay nhân chút thời giờ rổi rảnh mời các hạ tới uống vài chén rượu cho vui...
Ngồi vào chiếc ghế trống kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:
- Tại hạ không dùng rượu vậy xin Hữu thủ lĩnh chén trà ...
Vẩy quân hầu lấy trà xong Hữu Danh Vô Thực đưa tay chỉ một vòng năm người ngồi.
- Các hạ chắc không lạ gì năm vị trưởng ban của đoàn do thám...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười không nói khi thấy năm vị trưởng ban đều có thái độ hằn học hoặc giận dữ. Nhiều thuộc hạ, bạn bè, bằng hữu của họ đã chết bởi tay y. Quân hầu đặt trước mặt khách chén trà bốc hương thoang thoảng. Hữu Danh Vô Thực nâng chén trà lên cười nói với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Mời túc hạ...
Nâng chén lên nhưng chưa uống vội kẻ cầm sổ giang hồ nhìn vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư như chờ đợi.Y chưa uống vì sợ bị đối phương ám hại bằng cách bỏ chất độc vào chén trà. Do đó y nâng chén lên chờ khi nào Hữu Danh Vô Thực uống xong y mới dám uống. Hiểu ý của đối phương lão thủ lĩnh đoàn do thám cười cười nhấp một ngụm trà. Kẻ cầm sổ giang hồ đưa chén trà lên mũi ngữi đoạn cười nói:
- Trà thơm lắm... Hữu thủ lĩnh kiếm ra đâu thứ trà ngon quá...
Hữu Danh Vô Thực liếc nhanh Bách Diện Thư Sinh đoạn cười nói với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Đây là trà mạn sen của Thái Nguyên mà lão phu chỉ dành để đãi khách quý...
Thấy kẻ cầm sổ giang hồ vẫn còn do dự chưa chịu uống vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư cười hà hà nói tiếp:
- Túc hạ cứ tự nhiên... Chén trà không có độc đâu bởi vì nếu lão phu muốn hạ độc thời đã cho thủ hạ bỏ vào thức ăn hay nước uống từ lâu rồi...
Cười gượng khi bị đối phương nói trúng tim đen của mình kẻ cầm sổ giang hồ thong thả đưa chén trà lên nhấp ngụm nhỏ song chưa nuốt vội. Y muốn nếm vị của nước trà hầu liệu đoán xem nước trà có chứa chất độc hay là không. Thấy không có gì khác lạ y mới từ từ nuốt. Không có điều gì khác lạ khiến cho y an tâm. Liếc một vòng bảy người ngồi vây quanh y cười nói với vị thủ lĩnh đoàn do thám:
- Hữu thủ lĩnh mời tại hạ đến đây có chuyện chi xin cho biết?
Thong thả nhấp ngụm trà Hữu Danh Vô Thực mở lời:
- Lão phu được tin thủ hạ cấp báo là Tống triều đã biết tin tiên đế băng hà... Ngoài ra họ còn di chuyển quân sĩ tới miệt biên thùy Lưỡng Quảng...
Cười nụ kẻ cầm sổ giang hồ ngắt lời:
- Tại hạ biết điều này...
Hữu Danh Vô Thực chớp mắt thật nhanh. Biết mình nói hớ kẻ cầm sổ giang hồ vội chữa:
- Lúc ở Quảng Uyên Đoàn Chí Hạ cũng đã đề cập tới nguồn tin này. Hữu thủ lĩnh thừa biết bất cứ tin tức hoặc động tịnh nào ở vùng biên thùy đều không lọt khỏi tai mắt của họ Đoàn...
Hữu Danh Vô Thực gục gặt đầu trầm ngâm nghĩ ngợi. Lát sau lão từ từ lên tiếng:
- Đó cũng là lý do lão phu mời các hạ tới đàm đạo. Lão phu muốn hỏi các hạ biết gì về cái chết của tiên đế?
Hữu Danh Vô Thực vẩy quân hầu châm thêm trà cho mình và cho khách.Lão mĩm cười khi thấy tên quân hầu nhẹ gật đầu. Đợi cho tên quân hầu rót xong kẻ cầm sổ giang hồ thong thả đưa chén trà lên nhấp thêm một ngụm nữa. Vừa nuốt vào giây lát chợt cảm thấy bao tử nhói đau y biết mình bị trúng độc. Tuy vẫn giữ vẻ thản nhiên song y lại ngấm ngầm vận dụng nội lực cố gắng dồn ép chất độc vào một nơi không cho phát tác. Về câu hỏi của Hữu Danh Vô Thực y biết phải nói ra những điều mình đã biết về cái chết của tiên đế. Đoàn do thám có thừa thủ đoạn để bắt y phải cung khai. Cách hay nhất là nói song nói ít; nói thực song chỉ nói nửa phần sự thực mà thôi. Càng tỏ ra mình biết nhiều chừng nào y càng có nhiều cơ hội để sống sót chừng đó. Như có sẵn chủ ý y buông giọng lững lơ:
- Tại hạ cũng biết kha khá. Có những điều tại hạ biết mà chắc là Hữu thủ lĩnh và đoàn do thám không biết...
Hữu Danh Vô Thực nhếch môi cười cười:
- Mời các hạ cho nghe...
Ánh mắt sáng rực của tay kiếm giết người quét một vòng vào bảy đối thủ ngồi quanh chiếc bàn:
- Trước nhất tại hạ không tin Đỗ Thích là thủ phạm giết tiên đế mặc dù hắn đã đâm chết người... Họ Đỗ chỉ là tòng phạm; còn chính phạm lại là một kẻ có quyền uy, thế lực và danh vọng âm mưu hành thích tiên đế để làm vua nước ta...
- Dựa vào chứng cớ nào mà các hạ nói như thế?
Bách Diện Thư Sinh buột miệng hỏi câu trên. Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:
- Dĩ nhiên tại hạ dựa vào suy luận riêng tư và nhất là những bằng chứng mà phái Cỗ Loa đã thu lượm được...
Thần sắc của vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư tỏ ra bất an song lão lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh. Tuy nhiên điều đó không thoát khỏi sự quan sát kín đáo và tinh tế của kẻ cầm sổ giang hồ.
- Nếu tại hạ không lầm Đỗ Thích là nhân viên thuộc ban ám sát của đoàn do thám. Điều này chắc chư vị không phủ nhận?
Bảy nhân viên cao cấp của đoàn do thám Hoa Lư im lặng dường như không thừa nhận mà cũng không phủ nhận. Nhìn vào vị trưởng ban ám sát kẻ cầm sổ giang hồ cười hỏi tiếp:
- Tuy là tân trưởng ban ám sát nhưng các hạ chắc cũng biết về trình độ vũ thuật của Đỗ Thích?
Vị trưởng ban ám sát chầm chậm gật đầu. Kẻ cầm sổ giang hồ lại hỏi tiếp:
- Chắc chư vị đều có mặt trong đoàn do thám lúc tiên đế bình loạn mười hai sứ?
Bách Diện Thư Sinh gật đầu đáp:
- Trừ lão phu ra Hữu thủ lĩnh và năm vị trưởng ban đều là nhân viên kỳ cựu của đoàn do thám...
Đưa chén trà lên nhấp ngụm nhỏ kẻ cầm sổ giang hồ hỏi tiếp:
- Như vậy chư vị phải biết rành hơn tại hạ về bản lĩnh của tiên đế và Nam Việt Vương Đinh Liễn?
Hữu Danh Vô Thực gật đầu. Giọng nói của tay kiếm giết người vang lên trong căn phòng im vắng:
- Chuyện tiên đế say rượu nằm ngủ trên giường rồi bị Đỗ Thích lẻn vào đâm chết đã khó tin huống hồ gì chuyện Nam Việt Vương cũng bị hắn đâm chết. Làm thế nào Đỗ Thích có thể cùng một lúc giết chết hai người ở hai nơi khác nhau. Nếu Đỗ Thích đâm chết tiên đế thời ai là người hạ sát Nam Việt Vương?
Hữu Danh Vô Thực và thuộc hạ làm thinh không trả lời. Thật lâu Hữu Danh Vô Thực mới từ từ cất tiếng:
- Đỗ Thích hạ độc giết chết tiên đế và Nam Việt Vương Đinh Liễn. Y cho thuốc độc vào thức ăn... Y biết Tiên Đế và Nam Việt Vương Liễn thích ăn lòng lợn và tiết canh lợn cho nên y mới nấu món ăn đó rồi bỏ thuốc độc vào khiến cho tiên đế và Đinh Liễn đều bị trúng độc cùng một lượt...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười và bảy nhân vật đầu não của đoàn do thám đều hiểu ý nghĩa của nụ cười đó.
- Tại hạ có gặp Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa và được ông ta nói cho biết là tiên đế được bảo vệ cực kỳ cẩn thận bởi Thiên Long Bát Tướng. Tám viên hộ tướng trung thành này ăn trước khi tiên đế ăn, uống trước khi tiên đế uống thời làm sao Đỗ Thích có thể hạ độc được...
Ngừng nói nhấp thêm ngụm trà nóng kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng tiếp:
- Cho dù tiên đế chết vì lý do gì, chư vị tin là một mình Đỗ Thích làm được chuyện này?
Không một ai trả lời câu hỏi của kẻ cầm sổ giang hồ. Lát sau giọng nói của y lại vang lên:
- Hai vị Hắc Bạch Hộ Pháp có nói cho tại hạ biết Nam Việt Vương là đệ tử tục gia của phái Cỗ Loa và vũ thuật của người do Trần Gia Bạch đích thân truyền thụ. Theo tiên đế chinh chiến lúc còn trẻ, trải qua hàng trăm cuộc giao tranh cho nên Nam Việt Vương có kinh nghiệm giao đấu rất dồi dào. Tại hạ không biết bản lĩnh của ông ta cao thâm tới mức độ nào, tại hạ cũng không biết thủ phạm giết ông ta là ai; nhưng tại hạ dám quả quyết một điều là thủ phạm phải thuộc hàng nhất đẳng cao thủ giang hồ. Hữu thủ lĩnh chắc cũng đồng ý với tại hạ về điều này?
Vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư nhếch môi cười cười không trả lời. Điều khiến lão bực mình là kẻ cầm sổ giang hồ bị mời tới để trả lời mà rốt cuộc lão và thuộc hạ lại phải trả lời những câu hỏi của y. Tuy nhiên vì muốn khai thác tin tức nơi đối phương nên lão cố gắng giữ thái độ thân thiện và vui vẻ. Thật lâu giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ trầm trầm vang lên trong khách sảnh im lìm :
- Ít có ai để ý tới một chi tiết nhỏ nhặt song quan trọng trong cái chết của tiên đế. Khoảng một tháng trước khi tiên đế băng; Trần Gia Bạch, thủ lĩnh của đoàn do thám lại đột ngột qua đời. Nghi ngờ về cái chết đột ngột và bí ẩn của cố chưởng môn, phái Cỗ Loa âm thầm mở cuộc điều tra. Họ khám phá ra nhiều chi tiết quan trọng và lý thú. Thứ nhất Trần Gia Bạch không phải chết vì bạo bệnh như lời thông báo của triều đình. Một cao thủ giang hồ mà nội ngoại công phu đều luyện tới mức hỏa hầu như Trần Gia Bạch tất không thể chết vì bệnh hoạn tầm thường. Có hai lý do dẫn tới cái chết của ông ta là tẩu hỏa nhập ma và bị trúng độc. Phái Cổ Loa nghi ngờ vị cố chưởng môn của họ bị trúng độc, thứ chất độc đặc biệt vô sắc vô hương và khi phát tác không lưu lại vết tích nào...
Ngừng lại nhìn vòng người ngồi vây quanh mình kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ tiếp:
- Phải mất nhiều thời giờ và công sức phái Cỗ Loa mới tìm ra một chi tiết cực kỳ quan trọng trong cái chết của tiên đế. Triều đình tuyên bố tiên đế say rượu rồi bị Đỗ Thích lẻn vào đâm chết ngay trên giường ngủ. Lời tuyên bố này đúng song chỉ đúng nửa phần. Sự thật là sở dĩ tiên đế say rượu nằm ngủ trên giường rồi bị Đỗ Thích đâm chết mà không chống cự được chỉ vì một lý do giản dị. Tiên đế không say rượu mà rượu của người uống có pha thuốc mê...
Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng lời. Năm vị trưởng ban của đoàn do thám Hoa Lư im lìm không nói. Bách Diện Thư Sinh tủm tỉm cười .Phần Hữu Danh Vô Thực xoay xoay chén trà trong tay. Không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên dường như họ đã biết trước tin tức động trời này. Nhếch môi cười tay kiếm phiêu bạt giang hồ thong thả hắng giọng :
- Kẻ nào đó hoặc là thủ phạm hoặc tòng phạm đã bỏ thuốc mê vào rượu cho tiên đế uống. Làm được chuyện này hắn phải là người thân cận, gần gụi và được tiên đế tin cẩn. Theo chư vị ai là người thân cận, gần gụi và được tiên đế tin cẩn ?
Bảy nhân viên cao cấp của đoàn do thám im lặng. Họ thừa biết người đó là ai. Còn ai thân cận, gần gụi và được tiên đế tin cẩn hơn vợ con của người. Chỉ có những người đó mới có thể bỏ thuốc mê vào rượu mà không bị sự kiểm soát của nhóm Thiên Long Bát Tướng.
- Còn một chi tiết quan trọng nữa trong cái chết của tiên đế là sự vắng mặt của Thiên Long Bát Tướng. Không một ai biết tám viên hộ tướng trung thành này đã vắng mặt trước hoặc sau khi tiên đế bị hành thích. Hữu thủ lĩnh chắc biết rõ hơn tại hạ về chuyện này...
Hữu Danh Vô Thực chợt lên tiếng :
- Các hạ nghi ai là thủ phạm ?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười :
- Tại hạ không biết ai là thủ phạm song nói rằng nghi ngờ thời người đáng nghi ngờ nhất chính là Dương Vân Nga và thứ nhì là Lê Hoàn, hoặc có thể cả hai người đó hợp tác với nhau để giết tiên đế...
Hướng về vị thủ lĩnh đoàn do thám y cười nói tiếp :
- Thuốc độc kỳ lạ lắm cũng như thủ đoạn hạ độc của đoàn do thám hay thật. Tại hạ cố gắng đề phòng mà rốt cuộc vẫn bị trúng độc ...
Hữu Danh Vô Thực nhếch môi cười gượng. Nét mặt của lão có hơi ngượng ngùng vì bị đối phương lật tẩy.
- Tại hạ cảm thấy mệt mỏi vậy xin được tiếp tục câu chuyện vào ngày mai ...
Hữu Danh Vô Thực gật đầu nói gọn :
- Thế ư... Lão phu sẽ gặp lại các hạ ...
Kẻ cầm sổ giang hồ chưa kịp đứng lên vị trưởng ban ám sát đoàn do thám ứng tiến g:
- Nghe đồn các hạ không những kiếm thuật độc địa mà quyền thuật cũng được giang hồ liệt vào hàng thượng đẳng; Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành ta xin được thưởng lãm mấy chiêu...
Dường như biết thế nào cũng phải dụng võ nên kẻ cầm sổ giang hồ thản nhiên gật đầu nói:
- Mời Trần trưởng ban trổ tài ...
Tay kiếm giết người chầm chậm bước ra đứng chính giữa gian phòng rộng. Chỉ bằng cái lạng mình Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành đã đứng sừng sững đối diện với đối phương. Nạt tiếng trầm trầm vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư xoạc chân đứng tấn. Chân mặt đứng làm trụ, chân trái co lên ép sát vào chân mặt, hai cánh tay dang ra thẳng băng, mười ngón tay chụm lại nhọn hoắt, toàn thân đứng im như tượng, họ Trần triển khai chiêu thức khởi đầu trầm ổn, vững vàng bao hàm công lẫn thủ.
Giọng nói trầm trầm của kẻ cầm sổ giang hồ vang trong căn phòng vắng lặng:
- Hạc Vũ công phu... Tại hạ hân hạnh được thưởng lãm tuyệt kỹ của Hoàng Hạc Thư Sinh Lê Tuấn Anh ...
Y vừa nhắc tới danh hiệu lẫy lừng của vị chưởng môn Hoàng Hạc phái cách đây hơn năm mươi năm. Thuở bấy giờ Hoàng Hạc chỉ là một phái võ nhỏ, ít môn đệ và không nổi tiếng trong giới giang hồ cho tới khi Hoàng Hạc Thư Sinh lộ diện. Chỉ bằng tám mươi mốt chiêu quyền trong Hạc Vũ công phu, vị tân chưởng môn của Hoàng Hạc phái ngang nhiên thủ hòa với Tướng Quốc quyền, một tuyệt kỹ lừng danh nhất giang hồ của chùa Tướng Quốc. Sau đó giới giang hồ Đại Việt đua nhau tán tụng và nhắc nhở tới Hạc Vũ quyền, thứ quyền thuật tân kỳ, biến ảo và hiểm ác. Mười lăm năm lang bạt sông hồ Hoàng Hạc Thư Sinh Lê Tuấn Anh thành danh nhất đẳng cao thủ qua Hạc Vũ công phu bao gồm ba tuyệt kỹ Hạc Vũ Quyền, Hạc chỉ và Hạc trảo.Khi Ngô Quyền hưng binh đánh quân Nam Hán, Hoàng Hạc Thư Sinh Lê Tuấn Anh và mười hai đệ tử đã anh dũng hi sinh trong trận thủy chiến Bạch Đằng Giang. Từ đó Hoàng Hạc phái hầu như không còn lộ diện giang hồ nữa.
Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành đạp bộ một bước ngắn. Không một nhích động hai ống tay áo rộng no tròn kình lực của Trần Hành bắt từ hai bên kéo ập vào chính giữa. Năm ngón tay bên tả chụm lại nhọn hoắt như mỏ con chim hạc mổ vào thái dương, trong lúc bàn tay hữu mở khoằm khoằm chụp xuống bả vai. Chiêu thức còn cách mục tiêu gang tấc Trần Hành khẽ nhích vai. Bàn tay tả trong thế hạc chỉ bổng dưng đổi hướng xẹt xuống trốc vai rồi từ chỉ đổi sang trảo xong thành triệt thủ chém vút vào cổ họng còn bàn tay hữu từ trảo biến thành chỉ điểm dứ vào cạnh sườn của đối phương.
Ngay lúc Trần Hành vừa xuất chiêu kẻ cầm sổ giang hồ biết mình đụng phải một cao thủ nhất đẳng giang hồ chuyên luyện cả hai thứ nội ngoại công phu. Quyền thuật của Trần Hành không những kình lực sung mãn, chiêu thức biến ảo mà phần hiểm ác so ra còn hơn hẳn Phong Vân Quyền của Nguyễn Bạt. Tất cả chiêu, thế, thức, đòn đánh ra đều nhắm vào các yếu huyệt của đối thủ. Điều mà y lo ngại nhất chính là chất độc đang phát tác trong cơ thể của mình. Một mặt y phải giao tranh với cao thủ hữu hạng, mặt khác y phải vận dụng nội lực chống trả với chất độc đang hoành hành. Tóm lại y phải giao đấu cùng hai địch thủ mà kẻ nào cũng có thể sát hại y một cách dễ dàng. Bàn tay của Trần Hành chờn vờn cùng với gió lộng ào ào bên hông kẻ cầm sổ giang hồ mới đạp bộ một bước thật dài đồng thời bàn tay mặt cụp lại chừa ra ngón trỏ đâm tới yết hầu của Trần Hành. Tuy y dùng chỉ công song cái ý của kiếm lộ ra rõ ràng. Không nhịn được Bách Diện Thư Sinh nói lớn:
- Hảo kiếm thuật ...
Chiêu thức ra được nửa đường bàn tay mặt của kẻ cầm sổ giang hồ chợt mở toang ra thành chưởng ấn hờ tới. Đồng lúc đó bàn tay tả nắm lại thành quyền nhấn mạnh tới một phát.
- Đại Việt Ấn Thủ ...
Hữu Danh Vô Thực bật la thảng thốt. Lão không ngờ kẻ cầm sổ giang hồ lại luyện được Đại Việt Ấn Thủ, thứ quyền thuật kỳ lạ thuần lấy nội gia chân khí làm chuẩn của Việt Ấn Thủ phái ở Tản Viên Sơn. Đứng trước công phu bá đạo giang hồ này Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành không còn cách nào hơn là hồi bộ một bước để né tránh. Nét mặt của hắn ưng ửng đỏ vì phải lùi lại trước chiêu thức đầu tiên của đối thủ. Nạt tiếng trầm trầm họ Trần đạp bộ một bước thật dài chênh chếch sang bên tả. Hai cánh tay áo rộng chứa đầy kình lực cùng lúc dấy động, khi mở ra trảo, lúc cụp lại thành chỉ, khi khép lại mường tượng như triệt thủ, lúc nắm lại thành quyền không ngớt chặt chém, bẻ vặn, bấu móc, đấm vổ vào khắp trọng huyệt của đối thủ. Một chiêu biến thành tám thế, một thế biến thành hai mươi bốn thức, một thức đổi ra bảy mươi hai đòn, Trần Hành biến Hạc Vũ Quyền thành trăm nghìn bóng ảnh mịt mờ giăng mắc khắp nơi cùng với kình phong thổi mát mặt người đứng xem.
Hai đối thủ quấn lấy nhau như bóng với hình. Tay quyền chạm nhau rôm rốp cùng với quyền phong nổ lớn thành âm thanh chát bùng. Bịch... Bịch... Song phương đình thủ. Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành nét mặt xanh dờn. Hữu Danh Vô Thực nhếch môi cười. Kẻ cầm sổ giang hồ đứng im. Khoé miệng của y rỉ máu tươi chứng tỏ nội thương không nhẹ.
Nhìn Trần Hành y nhếch môi cười:
- Hạc Vũ Quyền quả nhiên danh truyền không dối mà thuật múa quyền của Trần trưởng ban cũng tinh thâm khôn tả...
Bách Diện Thư Sinh nói với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Lão phu xin được quá bộ cùng các hạ về chỗ ngụ ...
Vòng tay thi lễ cùng mọi người kẻ cầm sổ giang hồ theo chân vị phó thủ lĩnh đoàn do thám bước ra cửa. Trầm ngâm giây lát Hữu Danh Vô Thực nói với thủ hạ:
- Thông minh, chịu khó suy nghĩ, biết nhiều tin tức và bằng chứng về cái chết của tiên đế hắn sẽ là kẻ đối đầu nguy hiểm nhất của đoàn do thám...
Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành nói liền:
- Hắn đã trúng độc lại thêm bị thương bởi tay mạt chức ...
Nhếch môi cười lạt Hữu Danh Vô Thực lắc đầu:
- Trần trưởng ban lầm rồi. Hắn bị thương chỉ vì một lý do giản dị là hắn có dụng ý để cho Trần trưởng ban đả thương hầu khỏi kéo dài trận đấu. Tuy nhiên ta cũng không thiệt hại chút nào khi Trần trưởng ban đánh hắn bị thương. Hiện thời ta chưa muốn giết hắn vì cần khai thác những điều mà hắn chưa tiết lộ. Tuy nhiên ta cũng không muốn hắn trốn thoát vậy chư vị có cách nào không?
Vị trưởng ban truy tầm cười nói nhanh:
- Hạ độc thưa thủ lĩnh. Trộn thuốc độc vào thức ăn của hắn thời bắt buộc dù nghi ngờ thức ăn có độc hắn cũng phải ăn. Chết chậm còn hơn chết sớm, chết vì thuốc độc còn hơn chết vì đói...
Hữu Danh Vô Thực nói nho nhỏ:
- Hạ độc theo cách này là phải hạ độc luôn cả mẹ con Hồ phu nhân... Ta e không ổn lắm ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...