warning: Chương này có h hãy suy nghĩ kĩ trước khi đọc…
Thẩm Mạnh cùng Lục Hồng Minh kết hôn rồi, họ đã chung sống cùng nhau 2 năm, cũng đã chia sẻ cho nhau những kỉ niệm mỗi ngày.
Nhưng dạo gần đây cả hai đều bận công việc, thời gian dành cho nhau cũng ngày một ít đi.
Sáng sớm đồng hồ báo thức reo ing ỏi, Thẩm Mạnh khó chịu khua tay trên chiếc kệ tủ tìm điện thoại của mình.
Sau khi báo thức được tắt Thẩm Mạnh cố ngủ thêm chút nữa, bàn tay to lớn lần tìm hơi ấm người bên cạnh nhưng mò mãi vẫn không cảm nhận được xúc cảm ấm áp từ da thịt.
Thẩm Mạnh cố thoát cơn buồn ngủ, đôi mắt xanh từ từ chớp mở.
Nhìn một lượt bên cạnh chẳng có bóng dáng người ấy, chỉ còn lại vết tích đã từng nằm qua.
Cuối cùng nam nhân cũng không ngủ thêm nữa, liền bật dậy đi xuống nhà.
Ngay cả bên dưới, phòng khách, sân vườn cũng không có bóng dáng người ấy.
Cuối cùng nam nhân thở dài tay day day trán, bước vào trong nhà.
" Có lẽ em ấy đã đi làm rồi. "
Lục Hồng Minh đã đi làm, cậu dạo nay đã tìm được một công việc mới. Công việc cũng khá dày đặc buộc cậu phải đi giao lưu khách hàng mà không có thời gian nghỉ ngơi.
Thẩm Mạnh cũng biết vậy nhưng dẫu sao cũng đã một thời gian không làm rồi, thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa được thoả mãn.
Một nam nhân sung sức như anh đâu nào chịu nổi.
…----------------…
Một bên khác, đã đến giờ nghỉ trưa nhưng Lục Hồng Minh vẫn đang gấp gáp in một xấp giấy tờ quan trọng mà sếp giao cho.
Cậu bận bịu từ lúc sáng tới giờ, cơm cũng chưa kịp ăn nhưng vẫn phải cố gắng thôi.
Cậu đã tiêu sài biết bao nhiêu tiền của anh rồi, cậu không muốn mình chỉ ở nhà ăn bám anh mãi như vậy.
Suy ra cùng cả hai đã kết hôn thì nên san sẻ, cảm thông cho những gì mà đối phương phải làm vì mình.
" Cậu Lục, tối nay tôi phải tiếp đón một vị khách quan trọng nên cậu đi theo làm trợ lý cho tôi nhé." Không biết từ lúc nào, giám đốc đứng đàng sau cậu lên tiếng
Thiếu niên hết hồn, ngài giám đốc này suốt ngày như vậy thoát ẩn thoát hiện làm người ta hết hồn.
Cậu gật đầu đồng ý sau đó giám đốc liền rời đi, vốn dĩ hôm nay định về sớm nhưng có việc đột xuất sảy ra chắc hẳn sẽ không thể về sớm rồi.
Nghĩ lại thì dạo gần đây có lẽ cậu cũng ít quan tâm đến anh, chắc chắn anh rất buồn.
Sao khi in tập tài liệu xong cậu đã đuợc nghỉ trưa, cuối cùng cũng có một chút thời gian rảnh. Lục Hồng Minh lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Mạnh.
điện thoại chỉ mới đổ chuông được ít giây, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
" Alo Hồng Minh. " Thẩm Mạnh đầu dây bên kia nghe máy.
" Vâng, anh đã ăn cơm chưa ạ, đừng vì công việc mà bỏ bữa ăn nha."
" Um, anh biết nhưng mà ngược lại là em nên chú ý bản thân nhiều hơn mới phải. Dạo nay em toàn đi sớm về khuya khiến anh rất lo lắng. À nhưng mà…"
Nam nhân khựng lại đôi chút, Lục Hồng Minh không nghe thấy anh nói gì cậu liền hỏi lại.
" a…sao vậy? "
" Có phải tối nay em lại bận đi gặp khách hàng với giám đốc không? " Anh hỏi cậu.
Thấy anh đoán trúng tim đen cậu có hơi chột dạ, chỉ là đúng như lời anh nói, hôm nay cậu lại bận việc rồi.
" A ân…đúng là vậy, em xin lỗi tối nay có lẽ em cũng không thể về sớm rồi. "
Thẩm Mạnh đầu dây bên kia trầm mặc đôi chút xong anh cũng hiểu cậu bận đến mức nào.
" anh biết. Em chú ý bản thân nhé, đừng uống quá nhiều, có gì hãy gọi cho anh ngay."
Nghe anh nói thế cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, cả hai nói chuyện một chút cũng đã hết giờ nghỉ trưa.
…----------------…
Đến tối, cậu mặc áo somi cùng quần âu, đầu tóc chải gọn gàng.
Cậu cùng giám đốc đi đến một quán karaoke khá nổi trong khu vực, nơi này là nơi mà khách hàng đã chọn.
Khách đã đặt phòng riêng từ trước, cậu liền theo chân sếp bước vào. Đồ ăn đã được dọn lên, khách hàng cũng vừa tới.
Hai bên bắt đầu trao đổi bàn nhau công việc được một lúc, vị khách hàng bắt đầu cho gọi nữ phục vụ đặc biệt đến phục vụ.
" Nào hai người cũng hãy chọn một hai em đi chứ, bọn họ phục vụ rất có tâm nha. Haha"
Cậu khá khó chịu khi khách hàng làm như vậy, nhưng vẫn không thể làm được gì dù sao khách hàng cũng là thượng đế.
cậu nhanh chóng chọn bừa một cô gái ăn mặc nhìn có vẻ chỉnh chu nhất, khách hàng bắt đầu kêu cô gái rót rượu.
Sếp cậu đã gặp qua rất nhiều khách hàng như vậy nên biết phải làm gì, riêng cậu thì không.
đã qua 3 tiếng đồng hồ, vị khách này vẫn còn chơi trò mèo vờn chuột mãi mà không kí vào hợp đồng.
Sếp câu bây giờ cũng hơi hơi say, cậu cũng đã say rượu nằm sấp xuống bàn từ lâu.
…----------------…
đã 12h đêm vẫn chưa thấy cậu về, Thẩm Mạnh rất lo cho cậu. Càng lo hơn khi anh biết địa điểm lần này cậu tới là nơi nào.
Cuối cùng cũng không chờ thêm nổi nữa, anh lên xe một mạch lái nó tới nơi đó.
Bên này sếp cậu cũng đã say nhẹm rồi thiếp đi. chỉ còn lại khách hàng là tỉnh táo. Hắn ta đuổi hết gái ra ngoài rồi tiến tới phía cậu.
Thiếu niên say sỉn không biết chuyện gì, tên khách hàng đó khẽ nâng khuôn mặt cậu lên. Tay hắn miết qua đôi môi quả mọng.
" Sao lại có một mĩ nhân đẹp như này chứ, chỉ tiếc là đã kết hôn rồi nhưng mà chắc ăn một lần cùng được nhỉ?"
Hắn ta cười, nhìn xuống ngón tay áp út của cậu tay thì miết từ môi xuống yết hầu.
Lúc mà hắn cởi chiếc nút áo thứ hai thì một tiếng rầm, Thẩm Mạnh từ đâu xuất hiện.
Nhìn bàn tay bản thỉu chạm lên da thịt của vợ mình anh tức giận vô cùng liền đấm cho tên đó không trượt phát nào.
" Dm ai cho mày chạm vào cục cưng nhà ông đây."
Thẩm Mạnh bế Lục Hồng Minh lên, mạnh mẽ bước ra ngoài.
…----------------…
Tối hôm ấy khi vừa trở về đến nhà, Thẩm Mạnh mang người vào phòng tắm, tắm rửa một cách thô bạo.
Thẩm Mạnh tắm cho cậu khiến cậu cũng khó chịu mà hơi tỉnh rượu.
" A…anh làm gì vậy em đau…"
" Chịu chút đi, ai kêu em cho người khác chạm vào hả? "
" Ơ em đâu có…" Lục Hồng Minh uất ức cãi lại.
Thẩm Mạnh vừa giận vừa thương, nhưng anh không thể dễ dàng tha cho cậu được.
sau khi tắm xong, được đưa lên giường, cậu cứ ngỡ là đã được ngủ ngon nhưng anh đâu có chịu tha.
…----------------…
Đêm đó, tiếng rên ngọt lịm vang vọng kèm theo tiếng khóc nức nở và tiếng thở dốc.
Anh gặm cắn lên đôi môi ngọt, đưa đẩy lưỡi tham lam mà cố gắng thâm nhập vào sâu trong khoang miệng.
Thẩm Mạnh trút toàn bộ quần áo vướng víu, tiếp đến anh mơn trớn liếm mút quả cherry nhỏ trước mặt, bàn tay như thoát ẩn thoát hiện di chuyển xuống bóp mạnh cánh mông cao vểnh.
Lục Hồng Minh ưỡn người, rên lên một tiếng điên dại, muốn được người thương âu yếm bờ ng*c đã sưng lên.
" Nữa a…mút nó đi…ưm…"
“A,…”
Lục Hồng Minh theo bản năng giơ rộng đôi chân, miệng huy*t ướt đẫm thèm khát mấp máy, thèm khát muốn được thoả mãn cơn ngứa tận sâu bên trong, muốn tự mình đút thứ thô to nóng ấm kia vào cơ thể.
Thế nhưng, anh mới chính là người không thể kìm nổi.
Bàn tay to lớn từ lúc nào đã đặt dưới cửa nhỏ, ngón tay thon dài trêu đùa cửa h*u rồi chậm rãi thâm nhập vào bên trong.
Tiếng nước ướt nhẹp vang lên theo từng nhịp ngón tay mạnh mẽ.
Đôi mắt cậu phút chốc trợn trắng thân thể giật lên hai phát, 2, 3, 4 ngón tay tiến sâu vào cơ thể mềm mại như chạm vào điểm khoái cảm, tiếng hét thất thanh lập tức vang lên.
" Ân…ngứa…thoải mái…"
" Nữa đi…"
Thẩm Mạnh nhíu chặt mày, mồ hôi trên lưng nhỏ thành từng giọt chảy xuống cơ thể phía dưới. Không thể nhẫn nhịn thêm.
Thẩm Mạnh liền mạnh mẽ đâm dư*ng v*t vào hoa cúc nhỏ mấp máy.
" Ư… quá chặt."
Từ gốc kết của dư*ng v*t vẫn còn một đoạn, nam nhân cố gắng di chuyển nới lỏng thêm miệng h*u.
Những tiếng thút thít, rên rỉ vang lên lặp lại không ngừng trong căn phòng nhỏ…
" Phập "
“A… Ưm…”
Những tiếng rên rỉ đứt quãng bật ra không rõ ràng theo những cú nhịp động càng ngày càng điên cuồng kia.
Thẩm Mạnh thèm khát mãnh liệt đẩy, kéo ra từng đợt dịch ruột trơn nhẵn, từng nếp gấp h*u huy*t mút chặt lấy từng đường gân nổi rõ, ôm siết lấy dư*ng v*t…
" ưm thoải mái quá…"
Cảm giác sung sướng bao bọc lấy nam nhân, Thẩm Mạnh như mất đi lý trí mà đỉnh đến điên cuồng.
Lục Hồng Minh há miệng thở dốc từng ngụm, sung sướng đến độ đầu óc như trống rỗng.
Thiếu niên đã trải qua hai ba đợt xuất ra dịch trắng đục, nhưng dục vọng vẫn chưa cho phép cậu dừng lại.
" Ngứa quá…"
" Muốn nữa… sâu nữa…"
" A… ưm…"
Đã vài tuần qua cả hai đã không làm nên thể chất mạnh mẽ dữ dội.
Thẩm Mạnh không rút khỏi người, bắt lấy chiếc eo kia, xoay người dưới thân lại, thúc lên từ đằng sau, liên tục đẩy đưa vào tuyến tiền liệt tay anh bắt lấy tay cậu áp sát cổ vừa hôn vừa đỉnh từ phía sau.
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ cuối cùng anh cũng sảng khoái và gầm một tiếng, đôi mắt xanh thẳm chỉ toàn là dục vọng cháy rực.
Một cú thúc sâu.
Lục Hồng Minh giật bắn mình, cả người dúi về phía trước, áp chặt mặt xuống chăn mềm, dư*ng v*t lại một lần phun ra thứ t*nh d*ch chỉ còn một màu trong suốt.
" Ân…ah… đừng mà, dừng lại đi…ahh…"
Thẩm Mạnh gầm một tiếng, trút đợt t*nh d*ch đặc sệt vào cửa h*u.
Đôi mắt Lúc Hồng Minh mở to, bụng giật nảy liên hồi, huy*t nhỏ co rúm, một chút t*inh d*ch chảy ra.
Cậu không ngừng thở dốc, cảm giác lâu ngày chưa có làm cậu sung sướng đến tê liệt cuối cùng thiếu niên ngất lịm đi trong vòng tay anh.
" Cục cưng à em không cần đi làm nữa, anh đủ khả năng để nuôi em cả đời này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...