Từ lúc bị Tống
Cẩm Trác kéo ngồi vào bên trong xe đến bây giờ, trong người cô luôn
luôn tồn tại loại cảm giác nói không nên lời, cuối cùng lúc nhìn thấy
người nhà của Tống Cẩm Trác thì toàn bộ cảm giác đều tiêu tan, La Văn
Anh cảm thấy tay của mình từ trong lòng bàn tay Tống Cẩm Trác rút ra, dì của Tống Cẩm Trác nhanh chóng đứng dậy chào hỏi "Văn Anh, ngồi đi, ngồi đi."
Tống Cẩm Trác săn sóc thay cô kéo ghế, ba Tống và mẹ Tống cũng tươi cười nhìn về phía cô.
La Văn Anh thẳng lưng ngồi xuống, Tống Cẩm Trác cũng chuẩn bị ngồi xuống "Ba, mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?"
Mẹ Tống liếc nhìn La Văn Anh, thần bí cười nói "Hôm nay ra khỏi nhà mẹ
nghĩ thầm thời tiết không tốt, ba con lại nói xem ngày hoàng đạo là ngày rất tốt, nhất định sẽ gặp chuyện tốt, bây giờ, dì của con nói thấy con
và La Văn Anh tới, không phải là chuyện vô cùng tốt sao?”
La Văn Anh cố gượng cười, đây gọi là cái gì, gặp người lớn sao?
Tống Cẩm Trác không ngại xa xôi dẫn cô lên núi, lại “ngoài ý muốn” gặp phải người lớn trong nhà, chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?
Lúc này La Văn Anh không chấp nhận được điều này, dì của Tống Cẩm Trác là
bà mối, tính tình lại ồn ào, kẹp ở giữa hai người trẻ tuổi và hai người
lớn trong nhà vẫn cón thể tự nhiên vui vẻ, hơn nữa ba mẹ Tống Cẩm Trác
cũng coi như ôn hòa, La Văn Anh thật cũng không cảm thấy câu nệ.
"Văn Anh, lúc nào đó con nói với ba mẹ con một tiếng, chúng ta muốn tới chào hỏi ba mẹ con một chút."
La Văn Anh gắp một chút thức ăn vào trong miệng, vừa nhai vừa giật mình
nghĩ nên trả lời như thế nào, ánh mắt cô lườm hướng Tống Cẩm Trác bên
cạnh, dù sao ý nghĩ của cô, cô cũng từng nói với anh rồi, hy vọng anh có thể thay cô giải vây, nhưng Tống Cẩm Trác dường như cũng có ý này,
nghiêng mặt nhìn về phía La Văn Anh.
"Vâng, con sẽ nói."
Mẹ Tống mừng rỡ, càng nhìn La Văn Anh càng thích "Cẩm Trác nhà chúng ta
cũng trưởng thành rồi, thật vất vả gặp được người có duyên, lại nóng
vội, từ trước đến nay chưa từng thấy như vậy."
La Văn Anh cảm
thấy nhạt như nước ốc, Tống Cẩm Trác còn không ngừng gắp đồ ăn cho
cô,dường như anh không quan tâm tới người lớn trước mặt.
"Bác trai, bác gái, hai người cũng là đặc biệt tới dùng cơm sao?" La Văn Anh hỏi.
Dì của Tống Cẩm Trác giành nói "Là tới dâng hương, cháu cũng biết dì và
người lớn trong nhà rất tin tưởng vấn đề tâm linh , đang đi thì thấy mưa lớn, lái xe lên núi nguy hiểm nên tìm một chỗ dừng lại rồi tính tiếp,
Văn Anh, hôm nay ở trong miếu bác gái rút được một quẻ, phương trượng
vừa nhìn, nói là Tống gia năm nay có việc mừng, cũng không nói chính xác là các con, nhưng xem ra kết hôn cũng là chuyện của năm nay đi?"
Miếng trứng trong miệng La Văn Anh dường như nghẹn lại, nuốt không trôi , cô
và Tống Cẩm Trác cứ cho là đã xác lập quan hệ, nhưng cả hai cũng chỉ nói là thử xem, nói nếu có thể bên nhau thì tốt, không thể thì còn có thể
làm bạn bè, như bây giờ xem ra lại có cảm giác bị ép lên Lương Sơn*?
* Lương Sơn Bạc (梁山泊) là một địa danh trong tác phẩm Thủy hử, là căn cứ
của lực lượng nổi dậy do 108 anh hùng Lương Sơn Bạc lãnh đạo. Đó là một
vùng đầm, hồ mà theo sự mô tả trong tác phẩm rộng tới 800 dặm.
La Văn Anh không thích như vậy.
Cô đi gặp mặt, thời gian Hào Khôn cho nhân viên nghỉ trưa đã hết từ lâu.
La Văn Anh mượn điện thoại di động của Tống Cẩm Trác, đẩy ghế đứng dậy
"Thật ngại, cháu đi gọi điện thoại."
Tống Cẩm Trác mặt đầy ý cười, cùng người nhà nói chuyện.
La Văn Anh gọi điện thoại cho Tiểu Chu, nói cho Tiểu Chu biết xế chiều hôm nay có việc đi không về, cả nhà Tống gia ở đây, cho dù thế nào lúc này
cô cũng không thể khiến Tống Cẩm Trác đưa cô về.
"Eve, lão đại bảo em sau khi liên lạc được với chị thì bảo chị gọi điện thoại cho anh ấy."
"Chị biết rồi." La Văn Anh tắt điện thoại xong đứng tựa ở trước góc tường,
cũng không vào trong ngay, bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, nhìn xuyên qua cửa sổ, cảnh sắc giữa sườn núi giống như có một tầng sợi nhỏ nhìn không thấu. Số điện thoại của Minh Tranh cô đã khắc trong tâm khảm, ngón cái
của La Văn Anh từng lần một khuấy động màn hình điện thoại của Tống Cẩm
Trác.
"Văn Anh" Tống Cẩm Trác ra khỏi phòng tới tìm cô "Sao gọi điện thoại lâu như vậy?"
La Văn Anh mỉm cười, đưa điện thoại di động trả lại cho Tống Cẩm Trác.
Người đàn ông cầm ở trong tay, bên trong lòng bàn tay không được tự nhiên "Có phải không thích không khí bên trong không?"
"Không phải” La Văn Anh lắc đầu "Chỉ là ra ngoài gọi điện thoại mà thôi, điện
thoại di động của em hết pin, sợ công ty có chuyện không liên lạc được
với em."
Tống Cẩm Trác đưa tay nắm ở bả vai của cô "Vào đi thôi, anh thấy em cũng chưa ăn được nhiều."
Nhắc tới, khó chịu trong lồng ngực La Văn Anh lại dâng lên, cô đi theo bên người Tống Cẩm Trác vào phòng.
Bữa cơm này kéo dài chừng hai giờ, phần lớn thời gian đều ở đây nói chuyện, bọn họ hỏi, La Văn Anh đáp.
Bên ngoài mưa to, phần lớn mọi người đều bị mắc kẹt lại ở trên núi, Tống
Cẩm Trác thuê mấy gian phòng để ba mẹ và dì đi nghỉ ngơi trước, anh và
La Văn Anh mẫu mực ngồi ở bên trong phòng uống trà chiều "Buồn ngủ
không, trên lầu còn có gian phòng."
"Không cần" tư tưởng La Văn
Anh không tập trung nhìn chằm chằm bên ngoài, trời mưa to nên đọng thành vũng nước lớn "Em không muốn ngủ."
Tống Cẩm Trác ngẩng đầu, thấy vẻ mặt cô ngưng trọng "Anh cũng không biết trời sẽ mưa lớn như thế,
nghĩ tới không gian nơi này không tệ, cho nên dẫn em tới đây nếm thử."
"Cẩm Trác" đôi tay La Văn Anh nâng chặt ly thủy tinh trong tay "Bác trai bác gái là do anh sắp xếp tới đây phải không?”
Tống Cẩm Trác thoáng cười, lơ đễnh nói "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Không biết" ánh mắt La Văn Anh nhìn Tống Cẩm Trác "Cũng có thể suy đoán của em là sai lầm ."
Tống Cẩm Trác cười đến có chút khó mà ức chế "Lúc nào thì em cũng thử sắp xếp cho anh gặp mặt ba mẹ em như vậy?"
La Văn Anh nghiêm túc "Em không đùa giỡn với anh, Cẩm Trác, hiện tại muốn
cha mẹ hai bên gặp mặt, anh thật sự cảm thấy chúng ta đã đến bước đó
sao?” Sau khi La Văn Anh nghĩ lại, nói huỵch toẹt ra "Một khi định ngày
hẹn, chứng tỏ tình cảm của chúng ta đã sâu đậm, thời gian anh và em quen biết cũng chưa lâu, điều kiện tiên quyết như vậy, em cảm thấy hết sức
lo sợ.”
Tống Cẩm Trác bưng cốc lên nhẹ nhấp môi "Em muốn như thế
nào mới hết lo sợ? Văn Anh, có phải em cho rằng thừa nhận quan hệ trước
mặt cha mẹ nhất định phải là đã yêu chết đi sống lại, anh hỏi em, trên
đời này có tồn tại thứ tình cảm như vậy sao?”
La Văn Anh bị hỏi khó, lập tức không cần nghĩ ngợi gì nói "Anh chưa từng thấy , làm sao biết là không có."
Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu trải qua từng ấy năm, yêu thương mà không thể
bên nhau, tính mạng trước mặt không thể không khom lưng, đau tưởng đến
chết, cô cũng từng chứng kiến.
Ánh mắt Tống Cẩm Trác hốt hoảng
ngó ra ngoài cửa sổ "Có lẽ, nhưng một đoạn cảm tình trải qua thử thách,
còn không bằng một mối tình an toàn" Lúc anh nói những lời này, ánh mắt
thủy chung nhìn chằm chằm một nơi ngoài cửa sổ, đáy mắt cô đơn tựa như
có thể làm cho người khác cũng cảm thấy cô đơn. La Văn Anh há miệng thở
dốc, nhưng không biết nói gì. Một lúc lâu sau, mới thấy Tống Cẩm Trác
nhìn về phía mình "Anh từ lần đầu tiên gặp em, cũng biết em không giống
người khác, tính tình em trầm ổn không làm ra vẻ mềm mại, chúng ta đều
dựa vào cố gắng của bản thân leo đến vị trí ngày hôm nay, cho nên, Văn
Anh, anh và em ở cùng một chỗ không phải rất tốt sao?”
Trong lòng La Văn Anh tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cảm giác không nói nên lời, một câu của Tống Cẩm Trác “chúng ta cùng một chỗ không phải rất tốt sao”
nhưng xa xa so với ba chữ “anh yêu em” thì cảm thấy nhẹ nhàng rất hơn
nhiều. Cô cũng vui mừng, anh không phải là người vội vàng, dù sao bọn họ quen biết không lâu, nếu nhẹ nhàng thoải mái đã nói ba chữ đó, cũng
không biết là ai coi thường ai.
Hai người ngồi ở cửa sổ thủy tinh trước nửa buổi chiều, bên ngoài mưa rơi như trút nước, không có dấu hiệu ngừng lại.
Tống Cẩm Trác thấy đã đến lúc ăn tối, anh để La Văn Anh ngồi vào bàn trước, còn mình đi lại thu xếp.
La Văn Anh ngồi không yên, đầu tiên là ở trong phòng ăn lo lắng đi lại, về sau liền đi ra bên trong phòng khách đứng ở dưới mái hiên nhìn khói bay ở phía xa, Minh Tranh nói là tối nay muốn đón cô, cho dù Tiểu Chu nói
cho anh biết cô đã gọi điện thoại, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Tống Cẩm Trác tìm một vòng, lúc này mới phát hiện bóng dáng La Văn Anh đang
đứng ở ngưỡng cửa, anh bước tới, nét mặt cô thể hiện rõ ràng vẻ nôn
nóng, đôi tay La Văn Anh ôm ở trước ngực, bàn chân không kiên nhẫn
thường thường nghiền nghiền, mắt nhìn chằm chằm bong bóng nước. Sắc mặt
Tống Cẩm Trác hơi trầm lại "Văn Anh, vào trong ăn cơm tối đi."
La Văn Anh giống như là đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tống
Cẩm Trác một lúc lâu mới phản ứng được "Oh, bác trai bác gái đâu?"
"Từ phòng đi ra, đang ở trong phòng riêng chờ."
La Văn Anh thu lại tâm tình, chuẩn bị đi vào, lúc cô lướt qua, Tống Cẩm
Trác đưa tay túm chặt cánh tay của cô "Trong lòng em sợ anh ta lo lắng
phải không?"
La Văn Anh dừng bước "Anh nói anh ta, là ai?"
"Em biết rõ còn cố hỏi" Tống Cẩm Trác kéo La Văn Anh đi một bước dài "Từ
lúc ăn cơm xong em tinh thần liền bắt đầu không yên , Văn Anh, bây giờ
anh mới là bạn trai của em, em không được nghĩ tới ai khác?”
La
Văn Anh cảm thấy cánh tay bị nắm đau "Anh muốn em nghĩ gì, ba mẹ anh
nói em rất tốt, bên gia đình em cũng nói anh rất tốt, ở trong mắt tất cả mọi người anh và em là một đôi trời đất tạo nên, hôm nay anh kéo em đến đây, không phải là ý này sao? Em cũng hỏi chính mình, tình cảm có phải
thật sự không quan trọng như vậy hay không, kết hôn có nhiều người ở
giữa như vậy, không phải trải qua anh yêu em, em yêu anh, chính là vì
gia đình mới đến cùng nhau, nhưng đây không phải điều em muốn, chỉ sợ em chờ đến năm bốn mươi, năm mươi tuổi cũng muốn gả cho người mà em yêu,
anh hiểu không?”
"Nhưng người mà em yêu là Minh Tranh, không phải anh!" Tống Cẩm Trác đột nhiên cao giọng nói, cô như bị sét đánh ngã tại chỗ, sự thật này cô cũng rõ ràng, cô so với ai khác cũng dám đối mặt,
Tống Cẩm Trác thả lỏng tay đang nắm chặt cánh tay cô "Em nói tình cảm là đơn giản , anh hỏi em, thật sự đơn giản như vậy sao?"
"Vâng" La Văn Anh không thể phủ nhận, cay đắng gượng cười, "Không đơn giản một chút nào."
"Văn Anh, anh nghĩ rằng em đang rất mâu thuẫn."
La Văn Anh thở dài "Cẩm Trác, em cũng không muốn giấu anh, Minh Tranh đã
nói với em muốn cùng em bắt đầu lần nữa, mà trong lòng em có ai, anh
cũng đã nhìn ra." La Văn Anh gục đầu xuống, lần đầu tiên không dám nhìn
sắc mặt Tống Cẩm Trác, cô biết rõ những lời này tàn nhẫn, nhưng không có cách nào, trong lòng có ai, không có ai chính cô đều không làm được
chủ, càng không muốn ai bị tổn thương cả.
Tống Cẩm Trác không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng nói "Em nhận lời sao?"
"Không có" La Văn Anh bước chân về phía sau, hơi rút lui một chút, tránh được
nước đọng bắn tới "Nhưng em có điều muốn nói rõ với anh, Cẩm Trác, anh
đừng ôm quá nhiều hi vọng với em được không?"
Tống Cẩm Trác dương môi, nhưng ý cười vẫn chưa lan tới đáy mắt "Em coi đây là cái gì, lật bài ngửa cùng anh?”
Ánh mắt La Văn Anh hướng về nơi xa, bờ vai đột nhiên bị người kéo lại "Văn
Anh, nếu thật sự em muốn cùng Minh Tranh, cũng sẽ không buồn rầu như bây giờ, thay vì trong đầu luôn lo nghĩ những chuyện xa xôi, không bằng
sống ở hiện tại, nếu một ngày nào đó em nghĩ xong, lúc đó nói cũng không muộn.”
Tống Cẩm Trác nói xong, ôm lấy La Văn Anh đi vào bên trong phòng khách "Đi thôi, ba mẹ anh còn đang chờ chúng ta ăn cơm."
Sau bữa cơm chiều, ý của ba Tống và mẹ Tống là muốn ở trên núi một buổi
chiều, dù sao đi xuống cũng không tiện, nhưng La Văn Anh khăng khăng
phải về nhà nói là chậm trễ công việc chiều hôm nay ảnh hưởng đến việc
đàm phán ngày mai, cần phải đi xử lý. Tống Cẩm Trác đến đầu xe, La Văn
Anh ngồi vào bên cạnh ghế lái không nói một tiếng ngó ra ngoài cửa sổ,
lúc này là buổi tối lại thêm mưa to, Tống Cẩm Trác cũng không nói nhiều, anh chuyên chú nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước "Nhàm
chán sao?" Nói xong, đưa tay mở nhạc.
La Văn Anh lắc đầu, Tống Cẩm Trác cầm chắc tay lái "Văn Anh, đối với em mà nói Minh Tranh thật sự quan trọng như vậy sao?"
La Văn Anh điều chỉnh tư thế ngồi, đầu dựa vào ghế "Em yêu Minh Tranh bao
nhiêu năm, là em hao phí toàn bộ tinh thần cùng sức lực, Cẩm Trác, em
không ngại nói thật với anh, cho dù em không thể cùng anh ấy, em cũng
không có tâm tư đi yêu người khác."
Tống Cẩm Trác dương môi, La Văn Anh nói đến chuyện này, không phải anh cũng như vậy sao?
Trong lòng camr thấy mất mát, bất luận là ai cũng không thể bù đắp được, Tống Cẩm Trác cắn chặt răng, mặt hướng bên ngoài cửa sổ, La Văn Anh lơ đãng
ngẩng đầu, cô kinh ngạc, nếu như cô không nhìn lầm, cô nhìn thấy trong
ánh mắt Tống Cẩm Trác mờ mịt hơi nước.
Không tiếng động, không
một lời nói, không gian thu hẹp bên trong chật ních bi thương, Tống Cẩm
Trác đạp chân ga, môi mỏng nhếch lên hình vòng cung, La Văn Anh suy nghĩ một chút lại nói "Câu nói mà mẹ em nói với em nhiều nhất là, cái gì yêu hay không yêu, bỏ qua điều này, người với người ở bên nhau lâu vẫn sẽ
nảy sinh tình yêu.”
Tống Cẩm Trác không nói gì nữa, anh đưa La Văn Anh đến phía dưới nhà "Anh không đưa em lên được rồi."
La Văn Anh gật gật đầu, xoay người tự mình lên lầu.
Đi tới tầng sáu, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tranh đứng ở ngưỡng cửa, La Văn
Anh đi bộ vài bước, cho nên trên người không thể tránh khỏi bị nước mưa
làm ướt, cô dường như không nhìn thấy đi qua lấy chìa khóa ra mở cửa,
vào trong.
Minh Tranh xanh mặt, tất nhiên cũng thấy Tống Cẩm
Trác đưa cô về, anh tiến lên giữ chặt cánh tay La Văn Anh "Hôm nay em đi đâu?"
La Văn Anh tức giận, mình hôm nay ngoài ý muốn bị đưa lên
núi gặp cha mẹ Tống Cẩm Trác, lại bị giữ ở đó cả ngày, cả người bực
bội, cô dùng sức kiềm chế đẩy Minh Tranh ra "Đừng động vào em!"
La Văn Anh mở cửa vào nhà rồi đổi giày, Minh Tranh vẫn ở sau lưng cô, đôi
tay ôm lấy bả vai của cô, La Văn Anh cũng ra sức tránh, cô lúc này không nghĩ được bất cứ điều gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
"Nói cho anh biết, đến tột cùng em muốn cùng Tống Cẩm Trác đi tới bước nào?"
La Văn Anh đột nhiên dừng bước, cô xoay người nhìn Minh Tranh, đem trang
sức bằng thủy tinh ném xuống đất “Đến tột cùng các người muốn thế nào,
tại sao đều phải ép tôi? Tôi cũng là người, tôi có suy nghĩ của mình,
không cần phải các người dạy tôi nên lamf gì và không làm gì" La Văn Anh bộc phát hết ra, lúc trước đối với Tống Cẩm Trác, cái gì cô cũng đều
phải dằn xuống đáy lòng, lúc này đối với Minh Tranh lại chỉ muốn phát
tiết một trận "Đừng ép tôi, nếu như phần tình cảm này thật sự mệt mỏi
và trầm trọng đến như vậy, tôi không cần, không cần còn không được sao?"
Minh Tranh đi lên phía trước, đưa tay ra sức cô ôm vào trong ngực, cảm nhận
được đầu vai cô run rẩy, cánh tay anh càng ôm chặt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...