Giả Yêu Thành Thật

Mê Tính.


nơi ăn chơi trác táng nổi tiếng ở thành phố Nghênh An, có tiền mới có
thể đi vào, không có tiền chỉ có liều mạng mới muốn vào mà thôi. Nơi có
chi phí cao nhất, xa hoa nhất, nghe nói ngay cả tiền cho phụ nữ cũng là
cao nhất.

Gần đây, chuyện lớn làm chấn động Nghênh An, chỉ có một chuyện. Là chuyện hai nhà Minh - Phó sắp kết thông gia, mấy ngày tin
tức đều liên tiếp đưa tin về chuyện này.

Huống Tử ôm người đẹp đi đến phòng VIP, hôm nay nghe nói là Minh Thành Hữu đã bao hết rồi. Đẩy
cửa phòng đi vào, phần lớn bạn chơi đều đã có mặt đông đủ. Minh Thành
Hữu ngồi ở vị trí đầu, tay trái ôm tay phải ấp, dưới ánh đèn mập mờ càng làm nổi bật gương mặt anh tuấn.

Huống Tử lắc đầu, gieo họa nha,
gương mặt này chính là đủ mười phần gieo họa. Huống Tử ôm người đẹp ngồi vào vị trí đối diện Minh Thành Hữu.

"Tam Thiếu, mấy ngày nữa phải đính hôn rồi, còn trôi dạt ở chỗ này sao?"

Minh Thành Hữu thiếu chút nữa phun thẳng rượu trong miệng lên mặt Huống Tử.

"Phi… có gì thay đổi đâu chứ."

Huống Tử bưng ly rượu lên, buông người đẹp trong tay ra.

"Chẳng qua tớ thật là không nghĩ tới, cậu lại có thể đính hôn sớm như vậy."

"Đính hôn cũng không phải là kết hôn, cậu tính cái gì."

Gần đây Minh Thành Hữu bị chuyện này làm cho phiền lòng, không muốn nghe hai chữ đính hôn từ trong miệng người khác.

"Hắc, cậu ăn thuốc súng?"

Huống Tử uống một hơi cạn sạch, nâng chén lên hướng Minh Thành Hữu.

"Cậu cũng đừng phiền lòng, nói không chừng lại là chuyện tốt, đàn ông đó
nha, cuối cùng vẫn không thể thua bởi một phụ nữ? Thật sự là không thích đó chứ, trong nhà có thiên kim Phó gia, bên ngoài bao nuôi Thẩm Ninh,
không phải cậu vẫn ung dung đó sao?"

Minh Thành Hữu dựa người ra sau ghế, cánh tay ôm người đẹp bên cạnh, hắn kêu bạn chơi cách đó không xa cũng uống cùng.

"Nếu không phải là ông già trói buộc, tớ mới không cần kết hôn, chỉ là cậu
có câu nói rất đúng, xem vừa mắt thì tớ còn có thể gắng gượng ‘mây mưa’
một chút, nếu không, tớ để cho cô ta ngày ngày làm quả phụ."

"Tam Thiếu, ngài thật là tuyệt tình đó nha."

Người phụ nữ trong ngực Minh Thành Hữu cười nói.

Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi mỏng, ánh mắt lộ ra vẻ gợn sóng, hắn quay đầu lại. "Anh tuyệt tình chỗ nào?"

Phụ nữ mà nhìn ánh mắt hắn như vậy đều thấy chết mê chết mệt, Huống tử đi tới ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu.

"Chỗ Thẩm Ninh động viên xong rồi?"

Minh Thành Hữu khoát tay. "Không liên quan tới cô ấy."

"Đúng rồi, thiên kim Phó gia có dáng dấp không kém, còn rất cao gầy, bộ dáng tớ nhìn qua thấy cũng tốt."

Minh Thành Hữu nhíu mày nhìn về phía Huống Tử.

"Hôm nay truyền thông có đưa hình ảnh cô ta mặc thử lễ phục, Tam Thiếu, cậu thật là có diễm phúc nha."

"Nếu như bộ dáng không đoan trang thì còn có thể lọt vào cặp mắt của mẹ tớ sao?"

Minh Thành Hữu tỏ vẻ chán ghét Huống Tử đang nói nhảm.

"Nhìn như vậy thì cậu chính là rất vui vẻ tiếp nhận, đúng là, đàn ông còn có thể thua thiệt hay sao?"

"Cha tớ tính toán từ trước đến giờ đều chu toàn, mà tớ không muốn kết hôn,
đến lúc đó nghĩ ra được phương pháp quấy rối bữa tiệc đính hôn này hay
sao?"

Giọng điệu Huống Tử thú vị. "Ông nhỏ à, chủ ý này cậu cũng dám làm?"

Minh Thành Hữu bắt chéo hai chân, bộ mặt trầm tư.

Dựa tính tình coi trời bằng vung của hắn, có cái gì là không làm được chứ?

Huống tử lắc đầu, biết là Minh Thành Hữu lại bắt đầu gây sức ép với hắn.

Phó Nhiễm đi từ trên lầu xuống.

Bên trong phòng khách, Phạm Nhàn đang thân mật gọi điện thoại cho người nào đấy, Phó Nhiễm im lặng xuống cầu thang, mỗi khi trở về cô sẽ không đi
quấy rầy, cô biết Phạm Nhàn đang nói chuyện cùng ai.

Ở Phó gia này, vĩnh viễn còn tồn tại một cô con gái

Phạm Nhàn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm đang đi xuống.

Bà không có cúp máy ngay, vẫy tay ý bảo Phó Nhiễm ngồi vào trước mặt.

Cô ngoan ngoãn đi tới, một hồi lâu sau, phạm nhàn mới cười híp mắt nói,

"Được rồi, Nhụy Nhụy, chính con cũng phải chú ý tới thân thể, nên ăn nên mặc, cũng đừng tiết kiệm quá."

Phó Nhiễm ngồi vào chỗ đối diện Phạm Nhàn, nắm chặt trong tay theo bản năng.

Phạm Nhàn đặt điện thoại xuống.

"Tiểu Nhiễm, con phải đi ra ngoài?"

"Vâng, có hẹn cùng bạn."

Phạm Nhàn nhìn sắc trời bên ngoài.

"Cha con cũng sắp về rồi, trong nhà cơm tối cũng chuẩn bị sẵn, con lại ra ngoài cùng người nào?"

"Mẹ."

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn hướng đối diện, Phạm Nhàn cũng không gần gũi với cô, mặc dù hai người là mẹ con, nhưng mãi mãi có một lớp ngăn
cách.

"Lúc đính hôn con muốn cho Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ cũng tới đây, họ đều là bạn tốt mấy năm của con."

"Tống Chức?"

Phạm Nhàn đã nhíu chặt chân mày .

"Ta đã gặp qua nó, nhưng Tiểu Nhiễm, không phải mẹ đã nói với con, sau này
vẫn là ít qua lại với bạn bè như vậy, con cũng biết, Minh Phó hai nhà t
thông gia, đến lúc đó những người có mặt đều có thể là nhân vật có mặt
mũi,

ngộ nhỡ bạn của con không giữ miệng của mình hoặc là làm ra
chút chuyện mất mặt, chẳng phải chúng sẽ khó ăn nói với Minh gia sao?"

Phó Nhiễm cụp tầm mắt xuống, kết quả này là dự tính ngay từ đầu của cô.

Phạm Nhàn giống như cũng cảm thấy nói như vậy là quá thẳng thắn.

"Chẳng qua ta nhìn cô gái tên là Mộ Mộ kia còn tạm được, có tri thức hiểu lễ
nghĩa , cũng không nói nhiều, con có thể để cho nó tới đây."

"Mẹ, không cần."

Phó Nhiễm cắt ngang lời nói của Phạm Nhàn.

"Hôm nay con sẽ ra ngoài ăn cơm với Tống Chức cùng Mộ Mộ."

Phạm Nhàn nghe vậy, liền gật đầu.

"Tốt lắm, con đi ra ngoài đi."

Phó Nhiễm gọi một bàn ở trong tiệm cơm, mặc dù chỉ có ba người các cô.

Ăn cơm xong lại ra bên ngoài đi dạo phố, Phó Nhiễm sẽ đính hôn, làm hai cô bạn Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ không thể không coi là đại lễ.

Tống Chức có gia cảnh bình thường, Tần Mộ Mộ bàn với cô mua một sợi dây
chuyền, Phó Nhiễm cũng không khách sáo quá mức, la hét làm cho các cô
đeo lên cho mình.


"Thật là đẹp mắt."

Xuyên qua tủ kính bên cạnh, Phó Nhiễm nhìn sợi dây chuyền trên cổ, mặc dù tính tình Tống Chức qua loa đại khái, nhưng Tần Mộ Mộ lại rất cẩn thận, Phó Nhiễm nghiêng
người sang nhìn về phía hai người.

"Xèo Xèo, Mộ Mộ, thật xin lỗi, ngày đính hôn tớ không mời hai người tới được."

Tống Chức cũng đoán được phàn nào là bởi vì lý do gì, Tần Mộ Mộ thông cảm nói.

"Không có việc gì, với lại ngày đó tớ cùng Xèo Xèo có chuyện, vừa định nói cho cậu biết đấy."

"Đúng đó. "

Tống Chức đưa cánh tay ôm lấy cổ Phó Nhiễm.

"Chỉ là trước đó phải nói rõ, sau khi đính hôn cậu phải mời chúng tớ một bữa thật ngon, tớ muốn ăn bữa cơm tây."

"Rồi…" Phó Nhiễm cười lên. "Không thành vấn đề."

Tống Chức tự sờ sờ bụng mình.

"Đi dạo phố lâu quá, làm tớ tiêu hóa tất cả cơm tối rồi, như vậy đi, để tỏ
lòng thành ý của cậu, bây giờ mời chúng tớ đi ăn đồ nướng."

"Xèo Xèo." Tần Mộ Mộ cười. "Cậu thật là giống heo."

Tống Chức kéo hai người đi ra chỗ đường dành riêng cho người đi bộ, đi tới trước một quán nướng ngoài trời.

Phó Nhiễm nhìn quanh. "Hay là đi vào trong tiệm ăn đi."

"Tại đây vẫn tốt mà, trước kia chúng ta đi học vẫn thường ăn.’’

Tống Chức đưa trong tay đồ bỏ lên trên bàn sau chiếm chỗ nhi, cô đi gian hàng trước gọi thức ăn.

Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ lần lượt ngồi xuống. Mặc dù Tống Chức thường nói
muốn làm ‘thịt’ Phó Nhiễm, nhưng mỗi khi đi ăn lại thấy đau lòng, luôn
luôn chọn chỗ đơn giản mà không tốn kém mà vẫn có thể ăn no.

Minh Thành Hữu cùng
bạn bè lũ lượt đi từ Mê Tính ra, ai cũng đều đi xe xịn, đúng lúc có
người đề nghị đua vài vòng, sẵn đang có hơi men, hơn nữa Minh Thành Hữu
cũng thích nên liền đồng ý. Dù vậy trong đầu vẫn nghĩ hôm nay bản thân
uống nhiều nhất, lũ bạn thay nhau mời rượu, lần này không gục mới là lạ.

Huống Tử đưa Thành Hữu vào xe mình, quay qua nói với một tên bạn rượu khác, “Các cậu đi ra chỗ kia chờ đi, rẽ con đường nhỏ đó.”

Phía trước truyền đến tiếng huýt sáo, “Hiểu.”

Minh Thanh Hữu để tay lên ghế lái của Huống Tử, “Xe của tớ còn ở Mê Tính.”

“Tam thiếu,” Huống Tử cười giỡn, “Đua xe cũng cần trạng thái, hôm nay uống
nhiều như vậy dễ gặp chuyện không may. Thôi thì nghe lời tớ, hẹn mọi
người khi khác.”

Minh Thành Hữu đưa người về ngồi im trên ghế, cũng không nói thêm gì nữa.

Phía trước đèn xe sáng choang, thỉnh thoảng còn xen tiếng xe thể thao gầm rú xé rách màn đêm yên tĩnh, Huống Tử cười, “Bọn này có phải cố ý gây loạn để cảnh sát giao thông đến không vậy?”

Minh Thành Hữu quả thật uống khá nhiều, liền bảo Huống Tử mở cửa sổ xe.

Xe đi qua một lối nhỏ, phía trước tụ tập rất nhiều quầy hàng rong, trên
mặt đất la liệt hộp cơm thừa bỏ đi. Hai bên chật ních hàng ăn đêm, mùi
cơm chiên lẫn với đồ nướng xộc vào mũi Minh Thành Hữu khiến thiếu chút
nữa là anh phun hết.

“Mẹ nó, hôm nào phải cho người dẹp chỗ này đi.”

“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, chỗ này ăn cũng khá được đó.” Huống Tử chế nhạo, “Không tin xuống ăn thử?”

Ánh mắt hắn quét qua một quán nhỏ bên cạnh, tốc độ xe cũng chậm dần.

Minh Thành Hữu nhăn mày, “Làm gì thế? Nhanh đi đi.”

“Tam thiếu, kia có phải vợ cậu không?”

“Em gái cậu thì có!”

Huống Tử vội dừng xe bên đường, “Nhìn đi, thật mà.”

Minh Thành Hữu nhìn theo hướng tay Huống Tử đang chỉ, ở quán nướng ven đường có ba cô gái đang ngồi, trên bàn là một cái khay lớn chứa rất nhiều
loại đồ nướng khác nhau, nhìn bộ dạng có vẻ là đang ăn mừng.

Minh Thành Hữu dù gặp nhiều, nhưng dù sao cũng là người sẽ ngủ chung giường, tướng mạo người ta như thế nào không thể không biết.

“Không nghĩ là vợ cậu lại hay đến nơi như thế này.”

Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm không hề chớp mắt.

“Ngon thật đấy, tớ thích nhất là ăn đồ nướng.” Tống Chức ăn ngấu ăn nghiến,
Tần Mộ Mộ tướng ăn ưu nhã, “Xèo Xèo, lần nào đi ăn cậu cũng nói là thích nhất.”

Phó Nhiễm cố nhịn cười, Tống Chức giơ giơ xiên thịt dê, “Ăn ngon mà, thật đã.”

Ánh mắt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ chán ghét, tự tay mở cửa x

Huống Tử vội nói, “Làm gì vậy?”

“Xuống gặp.”

“Tam thiếu!” Huống Tử vội vàng khóa cửa xe, “Muốn đi cậu cũng không đi được.”

Minh Thành Hữu thu chân, nhếch mép, “Vậy được, cậu đi đi.”

Huống Tử xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người bên cạnh Minh Thành Hữu, “Liệt Tử, tỉnh rượu chưa?”

Người tên gọi Liệt Tử nghe vậy liền đẩy cửa xe đi xuống.

“Tiểu Nhiễm, cậu đã từng gặp Minh Thành Hữu chưa?”

“Nghe nói rất đẹp trai nha, có phải không?”

“Nói gì vậy?” Phó Nhiễm uống một ngụm coca, “Ăn gì cũng không lấp được miệng cậu.”

“Tớ tò mò mà, huống chi đối với tớ người đẹp trai luôn là hấp dẫn nhất.”

Một bàn tay đột nhiên chống lên mặt bàn, Tống Chức giật mình ngẩng đầu, “Oa!”

Phó Nhiễm cũng ngẩng đầu, “Anh là ai?”

Liệt Tử vẫn chưa tỉnh rượu, hơn nữa mỗi lần say rượu mặt đỏ bừng, Phó Nhiễm vừa nhìn qua liền cho rằng hắn không phải người tốt.

Liệt Tử đặt tay lên vai Tần Mộ Mộ buông lời trêu nghẹ, “Ngươi đẹp.”

Tần Mộ Mộ bị dọa cho sợ đến thất sắc, vội vàng đứng dậy đến bên Tống Chức.

Tống Chức không sợ hãi bật đứng dậy nói, “Anh đẹp trai này, uống nhiều rượu quá à?”

“Mấy người đẹp, theo chúng tôi chơi một chút, thế nào?” Liệt Tử nói xong chỉ tay về chiếc xe cách đó không xa.

Phó Nhiễm nhìn theo hướng tay hắn ta, Huống Tử kịp thời kéo cửa sổ, “Tên điên này, thật muốn hại chết chúng ta mà.”

Phó Nhiễm móc ví, thanh toán tiền rồi rời đi.

Liệt Tử không nói hai lời, đứng chắn trước mặt cô.

Tống Chức đứng dậy, “Này, tên kia, muốn mượn rượu làm càn cũng nên nhìn người xem ngươi có dây nổi không.”

Liệt Tử vung tay khoác vai Phó Nhiễm, “Người đẹp.”

Huống Tử không khỏi chửi thầm, “Tên này xem ra uống say quá rồi.”

Minh Thành Hữu chỉ nhìn qua cửa sổ không nói lời nào.

Phó Nhiễm đẩy tay Liệt Tử, nghiêng người bước đi làm hắn ta lảo đảo suýt
ngã. Phó Nhiễm cầm lấy lon coca đang uống dở trên bàn, “Xèo Xèo, Mộ Mộ,
chúng ta đi thôi.”

Tống Chức trợn mắt nhìn Liệt Tử, “Còn lằng nhằng nữa đừng trách bà đây không nương tay.”

Vừa đi được hai bước, Liệt Tử cũng không buông tha đứng cản, “Nói cái gì

đấy? Đừng nghĩ là ông đây muốn mời rượu các người. Nghĩ mình là ai thế?
Được ông đây để mắt đến là các ngươi có phúc mấy đời đó.

Tần Mộ Mộ núp ở sau lưng Phó Nhiễm, Tống Chức quát lên như sấm, “Ở đâu ra tự nhiên lòi ra tên thần kinh, mau cút đi.”

“Xèo Xèo,” Phó Nhiễm kéo tay Tống Chức, “Tên này không đáng để ở đây nói nhảm, chúng ta đi thôi.”

Trong ba người thì Phó Nhiễm là người bình tĩnh nhất, Tần Mộ Mộ thì rúm ró sợ hãi trong khi Tống Chức nổi giận đùng đùng.

Huống Tử lấy điện thoại ra, “Chuyện lớn rồi nha, để tớ gọi Liệt Tử quay về.”

Minh Thành Hữu liền đứng dậy cầm điện thoại Huống Tử, “Hiếm khi náo nhiệt như này, để yên xem chuyện vui đi.”

Tống Chức hùng hùng hổ hổ kéo tay Tần Mộ Mộ rời đi, Phó Nhiễm cũng xoay
người toan đi thì tay Liệt Tử lại đưa ra níu lại. Phó Nhiễm thuận chân
gạt đổ chiếc ghế tròn bên cạnh làm hắn phải lùi lại tránh đi.

Tống Chức nghiêng đầu nhìn thấy cười ngặt nghẽo, Phó Nhiễm đẩy cô, “Đi nhanh lên, có gì buồn cười chứ.”

Kẻ say rượu điên điên khùng khùng nhưng chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Huống Tử nhìn qua cửa sổ, “May là họ không nhìn thấy chúng ta, không sau này hai người gặp nhau, có khi lột da cậu.”

Minh Thành Hữu hừ một tiếng, “Cô ta dám sao?”

Phó Nhiễm từ trong ví lấy ra chìa khóa xe, Tống Chức lại bắt đầu gào to, “Đúng rồi Tiểu Nhiễm, xe Audi kia mới mua sao.”

“Ừ.” Phó Nhiễm trả lời.

“Xem đi, đúng là nhà giàu khác hẳn nha, Audi đó, tớ đời này mơ còn không được.”

Tần Mộ Mộ cùng Tống Chức đi đằng trước, Minh Thành Hữu có thể nhìn rõ mặt
Phó Nhiễm qua kính chiếu hậu, cô khẽ cúi thấp đầu như đang tìm đồ, khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan đẹp mắt, nghe được lời Tống Chức nhưng cô không
trả lời, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.

Huống Tử mở cửa sổ xe, môi mỏng bĩu một cái, vui vẻ huýt sáo làm cho bọn Tần Mộ Mộ đi bên cạnh sợ hãi lùi lại một bước.

Tống Chức kéo cô bước đi, “Đồ thần kinh.”

Huống Tử lơ đễnh, khép cửa sổ, Phó Nhiễm đằng sau cũng nhìn xe Huống Tử. Vừa
nãy là kẻ say chỉ qua làm cô cũng nhìn sang, ở đây ngoài xe cô thì chiếc xe này là sang nhất.

Qua lớp cửa kính, người bên trong có thể
nhìn rõ bên ngoài nhưng cô lại không thể nhìn ai bên trong. Dù sao cũng
đoán được là đám công tử chơi bời trác táng.

Minh Thành Hữu ngẩng đầu, góc độ vừa đúng nhìn thấy thắt lưng Phó Nhiễm, từ kính chiếu hậu
cũng nhìn thấy thần sắc của cô. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt,
nhưng chưa bao giờ anh nói cho Phó Nhiễm biết.

Huống Tử giơ tay chỉ chỉ bên ngoài.

“Tiểu Nhiễm!” Hai người bạn cô ở đằng trước gọi.

Phó Nhiễm vội bước theo, rồi làm Minh Thành Hữu chết sững. Cô trực tiếp
giội nửa bình coca trong tay vào cửa sổ xe, mặc dù cách một lớp kính,
Minh Thành Hữu vẫn theo bản năng quay đầu đi như mình trực tiếp bị giội
coca lên đầu.

Nước đọng theo mặt bằng quanh co chảy xuống, Huống Tử mở to hai mắt.

Phó Nhiễm vẫn làm như vô tình không cẩn thận, rời đi

Huống Tử tức giận, ngón tay dừng giữa không trung, “Cô ta, cô ta …”

Xoay người nhìn lại, mặt Minh Thành Hữu xanh mét, cơ hồ như muốn phun ra
lửa, Huống Tử cố nén cười, “Xe tớ hôm nay vừa bảo dưỡng.”

Tay phải Minh Thành Hữu đập một quyền lên ghế, “Được lắm!”

Liệt Tử lảo đảo bước tới, Minh Thành Hữu ngó qua một cái, buông lời, “Lái đi.”

“Liệt Tử chưa lên xe.”

“Tớ nói là lái đi.”

Huống Tử thấy Minh Thành Hữu không giống đang nói đùa, vội khởi động xe, “Xin lỗi người anh em, cậu phải tự đón xe về thôi.”

Xe đi qua người Phó Nhiễm, cô quay đầu qua nhìn. Lúc xe đi sát bên người
Phó Nhiễm, mắt cô từ trên cao hướng xuống, Minh Thành Hữu cùng cô tầm
mắt chạm nhau qua lớp kính,. Cũng bởi vì cái nhìn này, có một số việc
như là đã định trước.

Ngày ăn hỏi hai nhà Minh Phó, cả thành phố
Nghênh An chấn động. Tất cả truyền thông lớn nhỏ đều bị ngăn bên ngoài,
Lý Vận Linh hôm nay chuẩn bị chỗ ngồi đặc biệt cho phóng viên.

Phó Nhiễm mặc bộ sườn xám đỏ thêu phượng hoàng, y phục là do Phạm Nhàn cho người thiết kế riêng, giá tiền chắc chắn không hề rẻ.

Cô ngồi trước gương, tùy ý để thợ trang điểm hành hạ khuôn mặt mình.

Phạm Nhàn ở bên dặn dò, “Lát nữa đừng nói chuyện nhiều, phóng viên nhiều như vậy, thà giả câm giả điếc còn hơn vạ miệng.”

Minh Thành Hữu đi qua, nhìn xkhe hở thấy Phó Nhiễm ở trước gương không khỏi dừng bước.

“Nếu bọn họ hỏi có để ý chuyện vị hôn phu bên ngoài trăng gió hay không, mẹ muốn con trả lời như thế nào?”

Minh Thành Hữu nhếch khóe môi mỏng kêu gợi, dựa ngoài cửa, hứng thú nhìn vào phòng trang điểm.

Phạm Nhàn hạ giọng, “Còn có thể nói như thế nào chứ. Thành Hữu là vị hôn phu của con, tốt xấu gì con cũng phải bao dung, con phải nói là nó không
phải loại người như vậy, con tin tưởng nó.”

“Nhưng con không tin.” Phó Nhiễm gắt lên.

Phạm Nhàn khuyên nhủ, “Tiểu Nhiễm, con đừng làm loạn, ngày hôm nay đối với Phó gia mà nói là chuyện trọng đại.”

“Cô dán cái gì vậy?”

“Đây là mi giả, cô ngước mắt nhìn lên trên đi.” Thợ trang điểm nói.

Phó Nhiễm lấy tay gỡ ra, “Nặng mắt lắm, cô chải mascara luôn cho tôi là được rồi.”

“Này?”

Thợ trang điểm do dự

“Còn phải đánh mắt nữa, dán cái thứ đó đến tối chắc tôi sẽ thành gấu mèo
mất.” Ý Phó Nhiễm đã thế, thợ trang điểm cũng không còn cách nào khác.

“Tiểu Nhiễm, những gì mẹ nói con nhớ hết chưa?”

“Rồi ạ.”

Cô lạnh nhạt trả lời, lúc này Minh Thành Hữu mới cười lạnh rồi rời đi.

Lý Vận Linh thật vất vả mới tìm thấy hắn, kéo qua một bên, “Mẹ không cần
biết bên ngoài con chuyện gì, nhưng hôm nay an phận chút cho mẹ.”

“Mẹ, không phải con đang đứng ở đây sao?” Minh Thành Hữu lơ đễnh nói.

“Đừng cho là mẹ không biết chuyện của con, mẹ cho con biết, đừng để ba con
tức lên, biết điều thì dừng lại mới có quả ngon để ăn.”

Minh
Thành Hữu ngẩng đầu, thấy Phó Nhiễm đang từ hướng khác đi đến, người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu tuyên bố lễ đính hôn bắt đầu.

Phạm Nhàn đỡ Phó Nhiễm lên sân khấu, Minh Thành Hữu khẽ nâng khuôn mặt tuấn
tú thăm dò Phó Nhiễm. Sắc mặt cô bình tĩnh, không thể nhìn ra có bao
nhiêu không tình nguyện, nhưng cũng không thấy có nét nào gọi là hứng
thú.

Người dẫn chương trình vui vẻ, cố gắng truyền không khí cho
mọi người. Phó Nhiễm vẫn đứng nguyên một chỗ, hờ hững nhìn Minh Thành

Hữu.

Thẩm Ninh xuất hiện đúng lúc, dĩ nhiên là phải kể đến công của Huống Tử.

Lý Vận Linh vừa thấy cô đi vào, nét mặt liền biến sắc.

“Mẹ, con đi một chút sẽ quay lại.” Minh Thành Hữu nói xong bước nhanh đến phía trước.

Phó Nhiễm nhìn bóng lưng anh bước đi, kế tiếp xuất hiện một màn đầy kịch
tính. Hai tay Minh Thành Hữu nâng mặt Thẩm Ninh tựa như đang nói chuyện
gì đó, sắc mặt Lý Vận Linh tiếp tục tối đen lại.

Phó Nhiễm đứng trên đài cao, ánh mắt hướng về phía Phạm Nhàn.

Gương mặt Phó Tụng Đình toát lên vẻ tức giận, Phạm Nhàn thì không động đậy ý
bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ. Phó Nhiễm đứng đó không nhúc
nhích, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Minh Vân
Phong bực tức trách cứ làm Lý Vận Linh vội vàng phân trần thay Minh
Thành Hữu. Sau khi Minh Thành Hữu an ủi xong liền để cho Huống Tử đưa
Thẩm Ninh rời đi.

Anh xoay người bước lên sân khấu, khóe miệng Phó Nhiễm thoáng ý cười, mang vẻ giễu cợt.

Sau mấy bước Minh Thành Hữu đã đến bên cạnh cô, nhìn thấy Phó Nhiễm còn
cười, cũng không khỏi nhếch miệng, sau này còn rất nhiều thời gian, cứ
từ từ để cô cầu xin tha thứ.

Sau khi chuyển vào Y Vân Thủ Phủ, dù hai người bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường nhưng cũng chưa từng
động vào nhau lấy một lần. Lúc ngủ Phó Nhiễm cũng rất quy củ, không hề
chiếm giường của Minh Thành Hữu. Tắt đèn xong, Phó Nhiễm ôm chăn thật
chặt, phải đợi Minh Thành Hữu ngủ say cô mới yên tâm đi ngủ.

Nghe tiếng người đàn ông bên cạnh thở đều đều, Phó Nhiễm không khỏi thấp
thỏm trong lòng. Cô nằm đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, tất nhiên là
cũng không thấy đôi mắt anh đang mở to.

Khi Phó Nhiễm đang rơi
vào mộng đẹp, Minh Thành Hữu đột nhiên lật người, cánh tay dài đặt trước ngực cô. Phó Nhiễm giật mình không thể ngủ thêm, kinh hoàng mở mắt ra,
mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rỉ ra. Cô muốn nhấc tay anh ra, nhưng
Minh Thành Hữu dùng lực rất mạnh, bàn tay như có như không chạm vào bộ
ngực đẫy đà của cô. Phó Nhiễm mặt đỏ bừng, xoay người gọi, “Này, tỉnh
đi.”

Minh Thành Hữu không có phản ứng. Phó Nhiễm lại đẩy cánh tay anh ra.

Minh Thành Hữu nhấc đùi phải đè lên người Phó Nhiễm, tiếp tục lật người, lần này là nằm cả người trên người cô. Phó Nhiễm khẽ rên rỉ than nă

"Này!"

Người đàn ông mở mắt ra, đột nhiên thấy Phó Nhiễm trước mặt, anh khẽ nhíu mày: "Làm sao cô lại ở dưới người tôi?"

Phó Nhiễm tức giận trừng mắt: "Chính anh bò lên."

Nét mặt Minh Thành Hữu như khó có thể tin nổi, chống hai tay bên người Phó Nhiễm: "Chuyện cười, tôi sẽ bò lên trên người cô?"

"Chẳng lẽ là tôi chui xuống phía dưới người anh?" Phó Nhiễm nghe vậy, lạnh lùng nói.

“Không biết được, ngày ngày cùng ngủ trên một chiếc giường, không ai đảm bảo sau này sẽ không phát sinh ra chuyện gì.”

Phó Nhiễm nén sự tứcgiận “Anh có thể đứng lên trước được không?”

Minh Thành Hữu nhấc chân lên, đặt đầu gối ở hai bên người Phó Nhiễm làm gò
má cô ửng hồng, vội lấy chăn che người. Không ngờ Thành Hữu cúi xuống,
cô tránh đi nhưng không kịp làm khóe môi anh dừng lại trên cổ.

Minh Thành Hữu ung dung nhỏm dậy, ngón tay mơn trớn khóe môi “Đây cũng không phải do tôi cố ý.”

Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh, đem chăn quấn chặt lấy người, xoay lưng về phía anh.

Minh Thành Hữu khoanh chân ngồi giữa giường, thấy Phó Nhiễm nằm ngủ sát mép
giường, cảm giác trên môi còn vương vấn mùi thơm trên người cô. Minh
Thành Hữu vỗ lưng Phó Nhiễm làm cô giật mình, toàn thân căng cứng.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói

Minh Thành Hữu xích lại gần Phó Nhiễm, cô ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn anh
“Nước sông không phạm nước giếng, chúng ta đã thỏa thuận thế rồi.”

Minh Thành Hữu giơ ngón trỏ thon dài tự chỉ mũi mình “Cô cho là vừa rồi là tôi cố ý?”

“Ít nhất không phải là tôi.”

Minh Thành Hữu hừ lạnh “ Không biết được.”

Phó Nhiễm nằm lại chỗ cũ, không định cùng anh nói chuyện thêm.

Lát sau, truyền đến tiếng xột xoạt, Phó Nhiễm nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ
say, Minh Thành Hữu lấy ra điếu thuốc, cô có thể nghe được tiếng bật
lửa. Trong chốc lát, trong phòng tràn đầy mùi khói thuốc

Phó
Nhiễm ho khan mấy tiếng, ngay sau đó giường rung nhẹ, Minh Thành Hữu
dịch đến ngồi sát bên cô làm mùi thuốc càng phát ra nồng nặc tràn vào
mũi cô. Cô lấy tay che mũi, mặc kệ Minh Thành Hữu ngồi hút thuốc, cố
gắng nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ.

Minh Thành Hữu hút hết điếu
thuốc, duỗi cái lưng mỏi nhưng cũng không có ý muốn đi ngủ. Anh quơ lấy
trên tủ đầu giường điều khiển bật TV.

Tiếng từ TV truyền vào tai
Phó Nhiễm, cô thầm thở dài. Kiểu này đến rạng sáng cô mới có thể an
giấc, kéo dài mấy hôm chắc cô sẽ bị bức đến phát điên.

Suy nghĩ
một chút, cô quay người qua mở mắt, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của
Thành Hữu gần trong gang tấc. Anh đưa tay chống đỡ đầu, đôi mắt đen láy
nhìn cô không rời.

Tim Phó Nhiễm đập thình thịch.

Minh
Thành Hữu cầm điều khiển trong tay gõ nhẹ lên đùi, Phó Nhiễm chống tay
ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường “Chúng ta hợp tác đi.”

“Hợp tác cái gì?”

“Tôi cũng thấy được anh vốn không muốn đính hôn. Nếu đã như vậy, chi bằng
chúng ta hợp tác với nhau, anh không làm khó dễ tôi, khi cần tôi sẽ phối hợp với anh.”

Minh Thành Hữu ngồi dậy, ánh mắt tiến tới gần Phó Nhiễm “Nói cách khác, cô cũng không muốn đính hôn?”

Phó Nhiễm bị anh nhìn làm cho hoảng sợ, tựa hồ thấy chóp mũi Thành Hữu đang đến gần. Đúng lúc Phó Nhiễm không còn đường lui, anh bỗng vung điều
khiển trong tay lên “Tự cho mình là thông minh.”

Chiếc điều khiển bị ném va vào vách tường, Minh Thành Hữu nằm xuống quay lưng về phía Phó Nhiễm.

TV mở ra cũng không có ai tắt làm Phó Nhiễm cả đêm ngủ không yên, hôm sau
rời giường, toàn thân mệt mỏi như đã mấy đêm không ngủ.

Sau khi
rửa mặt, cô bước xuống dưới tầng, liền nghe thấy tiếng cười nói truyền
từ phòng khách. Lý Vận Linh phân phó Tiêu quản gia lấy đồ ăn từ nhà mang đến đem ra “Mau ăn đi, không phải con còn đến công ty sao.”

Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên thì thấy Phó Nhiễm đang đứng ở cầu thang, Lý Vận Linh nhìn theo ánh mắt anh “Tiểu Nhiễm.”

“Mẹ, mẹ đến rồi.”

Khóe môi Minh Thành Hữu vẽ lên một nụ cười quái dị, Lý Vận Linh ngoắc tay ý bảo Phó Nhiễm bước tới “Lại ăn điểm tâm đi.”

“Mẹ, Tiểu Nhiễm không thích đồ của Minh gia.” Minh Thành Hữu đột nhiên nói.

Phó Nhiễm đang kéo ghế bỗng ngừng lại, liếcLý Vận Linh nhìn con trai, nhẹ nhàng nói “Thành Hữu, con đừng lộn xộn.”

“Phó Nhiễm, cô muốn ở tại Minh gia, muốn đính hôn với tôi sao?”

Đôi mắt hoa đào của anh nhìn thẳng Phó Nhiễm, Lý Vận Linh nhận thấy có gì
không đúng, vội hỏi “Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đây không phải là lần đầu Phó Nhiễm lãnh hội sự thâm hiểm của Minh Thành Hữu,
biện pháp duy nhất chính là phải ôn nhu “Mẹ, nếu con không muốn thì đã
không có tiệc đính hôn rồi. Hôm qua, Thành Hữu xem TV quá muộn, con chỉ
nhắc nhở anh ấy mấy câu. Dù gì sáng sớm còn phải đi làm, công ty còn một đống việc cần xử lý, con muốn Thành Hữu nghỉ ngơi sớm một chút cũng
không có gì sai, đúng không ạ?”

“Đúng đấy” Lý Vận Linh hài lòng
tiếp lời “Thành Hữu, con bây giờ cũng coi như là người đã có gia đình,
nên biết suy nghĩ cho bản thân.”

Phó Nhiễm ngồi đối diện Thành
Hữu, bộ dạng hết sức nhu thuận, trên khóe môi luôn duy trì nụ cười, cũng chỉ có Minh Thành Hữu biết, cô thực tế là đang cưỡi trên lưng cọp.

“Đây là điểm tâm mẹ cố ý mang đến, em nếm thử đi.” Minh Thành Hữu đẩy một chiếc bình nhỏ đến tay Phó Nhiễm.

Lý Vận Linh cảm thấy quan hệ hai người có vẻ không tệ, tự nhiên cũng vui vẻ hẳn lên.

“Mẹ, con lên lầu lấy chút tài liệu.” Minh Thành Hữu nói xong liền đứng dậy, để mặc Phó Nhiễm ngồi ăn.

Lên đến phòng ngủ, Minh Thành Hữu cầm lấy một tập tài liệu trên bàn chuẩn bị đi, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy túi của Phó Nhiễm.

Anh mở ra, thấy bên trong chỉ có vài đồ đơn giản, điện thoại, chìa khóa và tiền lẻ.


Minh Thành Hữu bèn cầm lấy chìa khóa của Phó Nhiễm nhét vào túi quần, vờ
không có chuyện gì bình thản xuống dưới nhà.Lý Vận Linh đang cùng Phó
Nhiễm trò chuyện, Minh Thành Hữu cầm đồ bước ra cửa.

Lúc bước ra
khỏi cửa, thấy thời tiết thay đổi, Phó Nhiễm kéo cao cổ áo, cầm túi đi
về phía nhà để xe. Xong việc ở FU cô liền về Y Vân Thủ Phủ, xe về đến
cửa nhưng không có ai mở cửa. Phó Nhiễm ấn còi xe vẫn không thấy ai, cô
liền xuống xe ấn chuông cửa nhưng trong nhà không có ai. Phó Nhiễm thấy
kỳ lạ, tìm chìa khóa trong túi cũng không thấy.

Phó Nhiễm dựa vào cửa xe, nghĩ chốc lát liền gọi điện cho Minh Thành Hữu. Bình thường nếu không có chuyện khẩn cấp, cô cũng không gọi điện cho anh.

“Alo, có việc gì?”

“Bao giờ anh về?”

“Làm gì?” Minh Thành Hữu dứt khoát hỏi.

“Trong nhà không có ai cả, Tiêu quản gia đâu?”

Giọng nói Minh Thành Hữu lộ vẻ mất kiên nhẫn “Tôi không biết, còn có việc gì không?”

“Tôi quên chìa khóa ở nhà.”

Minh Thành Hữu sốt sắng nói “Buổi tối tôi còn có việc, không thể về sớm được.”

“Để tôi tới công ty lấy chìa khóa.” Phó Nhiễm mở lời, cũng chỉ có biện pháp này.

Minh Thành Hữu không nói thêm, cúp điện thoại.

Phó Nhiễm thấy bên kia cúp máy liền cất điện thoại, phóng xe đến Hào Khôn
thế nhưng lại bị cản ở phía dưới. Cô vội nói mục đích đến, ánh mắt tiếp
tân vẻ do dự rồi nói “Thật xin lỗi, Tam thiếu không có ở đây.”

“Không phải tối nay anh ta phải họp sao?”

“Chuyện này tôi không biết, nhưng Tam thiếu vừa ra ngoài cũng không nói là đi đâu.”

Phó Nhiễm thất vọng đi ra khỏi Hào Khôn, Minh Thành Hữu đứng ở phòng làm
việc nhìn xuống. Hai tay Phó Nhiễm đút túi quần, cúi đầu chậm rãi đi về
phía trước, ánh mắt lộ ra chút mờ mịt.

Khóe môi Minh Thành Hữu
phác lên nụ cười giễu, đoán chắc cô sẽ không về Phó gia. Tối nay anh có
hẹn với bọn Huống Tử, có về chắc cũng sẽ sau nửa đêm. Anh ghét nhất bộ
dạng tự cho là mình thông minh của cô. Dù sao anh còn có bạn bè, mà bạn
bè thì không thể đợi. Hơn nữa, Phó Nhiễm cuối cùng vẫn phải gọi điện cho anh, trừ khi cô không muốn bước vào cửa Minh gia.

Đi lòng vòng
không mục đích mãi, Phó Nhiễm cũng phải tìm một chỗ ăn cơm. Cô không về
Phó gia, cũng không tìm Tần Mộ Mộ với Tống Chức, cô không có thói quen
kể khổ với người khác. Phó Nhiễm thấy không còn sớm, liền lái xe trở về Y Vân Thủ Phủ, từ xa có thể thấy bóng tối trong biệt thự, cô không khỏi
thất vọng.

Cô gọi điện cho Minh Thành Hữu nhưng mãi không có ai
bắt máy. Phó Nhiễm mở nhạc trong xe, cũng không biết đợi bao lâu, thử
gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.

Phó Nhiễm mơ hồ nhận ra điều
gì đó, cô để chìa khóa trong túi, chưa bao lấy ra nên sẽ không thể bị
rơi. Lại vô cùng trùng hợp, hôm nay trong Y Vân Thủ Phủ một người cũng
không có.

Phó Nhiễm do dự, định gọi điện cho Lý Vận Linh, suy
nghĩ một chút lại thôi. Như vậy sẽ chỉ làm cô cùng Thành Hữu càng khó
sống với nhau. Đây dù sao cũng là Minh gia, anh muốn chỉnh cô thật dễ
như trở bàn tay.

Ước chừng đã ngồi trong xe quá lâu, Phó Nhiễm kéo chặt cổ áo bước xuống đi bộ một chút.

Minh Thành Hữu từ không xa lái xe tới, anh liếc nhìn Y Vân Thủ Phủ rồi nhìn chiếc Audi “Đợi một chút.”

Lái xe là một cô gái, cô ta vội phanh xe “Tam thiếu, sao vậy?”

Minh Thành Hữu ý bảo cô ta dừng xe ở ven đường.

Phó Nhiễm đợi mãi, kiễng chân nhìn vào hoa viên bên trong, người làm đều bị Minh Thành Hữu cho đi hết. Cô không thông minh, nhưng cũng không phải
kẻ ngốc, ban đêm đứng ở đây hứng gió lạnh, đây cũng không phải lần đầu
tiên.

Có phải không nên biến mình thành không có nhà để về?

Bóng lưng Phó Nhiễm cao gầy bị kéo dài dưới ánh trăng, càng lộ ra vài phần
hiu quạnh, Minh Thành Hữu thấy cô không ngừng cúi đầu.

“Tam thiếu” Cô gái bên cạnh nhẹ dò hỏi, “Anh muốn qua đấy sao?”

Minh Thành Hữu phẩy tay.

Xe chậm rãi đi về phía trước, đèn xe chiếu tới, Phó Nhiễm thấy chói mắt,
vội lấy tay che mắt. Xe dừng trước cửa, cô gái kia bước xuống hướng Minh Thành Hữu nói “Tam thiếu, hôm nào đi chơi tiếp nhé, em về đây.”

“Lái xe anh về đi.”

Minh Thành Hữu từ ghế phụ bước xuống.

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được. Không phải ai cũng nói đàn ông
thích nhất là xe đẹp sao? Em không thể đoạt nhân sở ái được.” Cô gái nở
nụ cười giỡn, bước đến trước xe.

“Sai. Đàn ông thích nhất là phụ
nữ.” Minh Thành Hữu chỉ chỉ cô ta, rồi làm như giờ mới phát hiện ra Phó
Nhiễm, bước về phía trước “Sao cô lại ở bên ngoài?”

“Trong nhà không có ai, tôi không tìm thấy chìa khóa.”

“Thật sao?” Minh Thành Hữu giả vờ như giờ mới nhớ ra “Quên không nói cho cô,
tôi để Tiêu quản gia cùng người làm nghỉ một ngày, đêm nay Y Vân Thủ Phủ có hai chúng ta thôi.”

Cô gái kia khởi động xe, cùng Minh Thành
Hữu vẫy tay chào rồi phóng đi. Phó Nhiễm đi theo anh vào bên trong Y Vân Thủ Phủ, hai tay cô đã đông lạnh như băng, chỉ muốn nhanh lên lầu tắm
nước nóng.

Người Minh Thành Hữu nồng nặc mùi rượu cùng khói
thuốc, Phó Nhiễm cất xe xong vội vào phòng ngủ thì thấy anh đang chuẩn
bị đi tắm.

“Muốn tắm cùng tôi sao?”

Phó Nhiễm lắc đầu, mắt nhìn thấy chìa khóa ở trên tủ đầu giường. Cô bước tới cầm lấy chìa khóa cất vào trong túi.

Anh tắm rất chậm, còn cô ngồi ở mép giường đợi, phải đến nửa giờ sau mới thấy Minh Thành Hữu bước ra.

Anh vừa cầm khăn lông lau tóc vừa bước đến phía Phó Nhiễm. Lúc này, cô mới ấm lên được chút, đứng dậy bước vào nhà tắm.

Minh Thành Hữu ném khăn lông cho cô “Lau tóc cho tôi.”

Dứt lời, anh liền nằm lên ghế salon.

Minh Thành Hữu mở mắt nhìn sắc mặt Phó Nhiễm, cô cầm khăn lông lau tóc cho
anh. Anh khoanh tay trước ngực, nói “Nếu tôi bảo hôm nay là tôi cố tình
để cô đợi như vậy, cô sẽ như thế nào?”

Phó Nhiễm bình thản trả lời “Còn có thể như thế nào được, không phải là lau tóc cho anh sao?”

Minh Thành Hữu thấy cô lạnh đến mức môi thâm đen liền giật lấy khăn lông, sẵng giọng, “Đi tắm đi.”

Phó Nhiễm cũng không nói thêm gì, cầm lấy quần áo đi tới phòng tắm. Cô theo thói quen khóa trái cửa, xả đầy nước vào bồn tắm, Minh Thành Hữu đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Hơi nóng tràn đầy phòng tắm
cũng không làm Phó Nhiễm thấy bớt lạnh, chân tay cô vẫn lạnh như băng,
đó là cái lạnh từ tận sâu trong xương cốt.

Phó Nhiễm cởi quần áo ngồi vào bồn tắm, cô co hai chân, vòng tay ôm chặt đầu gối, nước nóng từ vòi sen rơi trên lưng cô.

Minh Thành Hữu tần ngần đứng sau lưng cô.

Phó Nhiễm duy trì động tác này thật lâu, tóc đen dài bám trên cổ làm cho cả người cô lộ ra vẻ mảnh mai yếu ớt. Một tiếng rất nhỏ đột nhiên truyền
đến tai Minh Thành Hữu.

Dường như là tiếng khóc rất nhỏ.

Minh Thành Hữu xoay người đi ra ngoài, trong chốc lát lại quay vào.

Hai vai Phó Nhiễm khẽ run lên dù thân thể vẫn ngâm trong nước nóng. Minh
Thành Hữu bước lên phía trước, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, há hốc mồm nhìn anh.

“Tôi có chìa khóa dự phòng.”

Minh Thành Hữu đã đứng ở trước người cô, Phó Nhiễm vội kéo khăn tắm che người, “Anh vào đây làm gì?”

Hai mắt cô ửng hồng, thanh âm cũng có vẻ kỳ l

Minh Thành Hữu để chén nước nóng trên tay vào bên bồn tắm, Phó Nhiễm cảm
thấy lạ, lui vào tránh né làm nước bắn lên áo tắm Minh Thành Hữu. Anh
không nói gì thêm, xoay người đi ra.

Toàn thân Phó Nhiễm cứng ngắc, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Thành Hữu đang đi.

“Sau này, đây là nhà cô.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Phó Nhiễm thu hồi ánh mắt kinh ngạc. Cô tiếp tục
ngâm mình vào bồn tắm, để nước nóng từ vòi sen chảy xuống đỉnh đầu.

_The End_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui