Lý Vận Linh không cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng.
“Minh Vanh, con muốn làm cái gì?”
“Mẹ, thực xin lỗi.” Minh Vanh thản nhiên nói ra một câu, cánh tay ghìm chặt Lý Vận Linh mang bà ra ngoài cửa.
Hứa Dung bước nhanh đến phía trước. “Minh Vanh, đừng như vậy, nếu mẹ cùng
Thành Hữu đã nói đến như vậy, anh đừng kiên trì nữa được không? Anh mau
quay đầu lại đi, nhiều lắm là ngồi tù mấy năm, em sẽ chờ anh trở về.”
Minh Vanh mang theo Lý Vận Linh đã đi ra đến phòng khách. “Thành Hữu, thay tôi chăm sóc Dung Dung.”
Nói xong bóng dáng biến mất ngoài cửa Y Vân thủ phủ, tiếng động cơ xe
truyền đến, Hứa Dung vội vàng chạy ra, gió lạnh tạt vào mặt, tựa như
băng nhọn đâm vào trong xương tủy, cô nắm chặt hai tay nhìn theo hướng
chiếc xe đang dần dần biến mất gọi to. “Minh Vanh.”
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đứng ở sau lưng cô, Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Anh ta có thể hay không sẽ đi tìm Lý Bồi Ninh?”
“Anh phải tìm cách đến trước ngăn cản Minh Vanh, bằng không thì thật sự không thể cứu vãn được nữa.”
Hứa Dung sốt ruột đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, cô đưa tay chặn Minh Thành
Hữu lại “Cầu xin anh đưa anh ấy bình an trở về có được không? Những gì
anh ấy nợ của các người, sau này tôi và anh ấy sẽ cùng nhau từ từ trả
lại.”
Minh Thành Hữu dặn dò Phó Nhiễm vài câu rồi đi, Hứa Dung
vẫn đứng ở trước mặt anh “Anh ấy không phải thật sự muốn cưỡng ép mẹ, mà là không có cách…”
Phó Nhiễm kéo cô lại, nhìn sắc mặt Minh Thành Hữu càng lúc càng tái xanh “Cẩn thận một chút, nhanh trở lại.”
Minh Thành Hữu nhìn cô gật đầu, đi nhanh về hướng chỗ để xe.
Minh Vanh tựa như phát điên lái xe như bay trên đường quốc lộ, Lý Vận Linh
ngồi ở ghế lái phụ, anh ta để súng phía trên tay lái, hai tay Lý Vận
Linh bị cà vạt trói chặt, bà nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt tuấn
tú đang căng thẳng của Minh Vanh. “Minh Vanh.”
“Mẹ, mẹ không cần nói gì hết.”
“Mẹ sai rồi.” Lý Vận Linh dựa lưng sát vào ghế “Số phận luôn thích tạo ra
những trò đùa khác nhau với chúng ta. Mẹ mơ mơ hồ hồ thiên vị Thành Hữu, còn đem Minh Tranh đối xử như kẻ thù, đến cuối cùng , Minh Tranh lại
mới chính là con ruột của ta. Minh Vanh, con hãy tha thứ cho mẹ.”
“Con không trách mẹ.” Ánh mắt Minh Vanh chăm chú nhìn về phía trước,nói cũng không quay đầu lại.
Lý Vận Linh khẽ thở dài, bóng đêm như mực, xe chạy trên con đường nhỏ,
xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, ngay cả một chút tiếng gió thổi cũng không
nghe được, điện thoại để kế khẩu súng vang lên, Minh Vanh bấm nghe rồi
cầm lên bên tai. “ Alo, Bác hai.”
“Đêm nay có thể không đi được, tôi ở đây đợi, bác giúp tôi sắp xếp thời gian, ngày mai cũng được.”
Bên kia có tiếng nói chuyện, nhưng Lý Vận Linh cũng không nghe được rõ ràng.
“Ừ, chỉ có một mình tôi, Dung Dung hiện tại trong tay Minh Thành Hữu, tôi không có ý định quay lại, tránh bị bại lộ.”
Cúp điện thoại xong, Minh Vanh dừng xe ở chỗ cách Lý gia không xa, anh ta
cởi bỏ cà vạt trên tay Lý Vận Linh ra “Mẹ, mẹ xuống xe đi.”
“Minh Vanh, rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Con người Dung Dung rất đơn giản, mẹ cũng nhìn thấy, cô ấy muốn học cách
hòa hợp với cuộc sống ở Minh gia, nhưng lại khéo quá hóa vụng, mẹ, nếu
như cô ấy nghĩ muốn giữ lại đứa bé, mẹ nhất định phải giúp con chăm sóc
tốt cho cô ấy.”Minh Vanh nói nhẹ nhàng, Lý Vận Linh nghe thấy, hốc mắt
ươn ướt “Việc này con nên tự mình đi làm, người mà Dung Dung cùng đứa bé cần nhất chính là con.”
“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước ở Y vân thủ
phủ, tiểu Nhiễm đã hỏi con cái gì không? Cô ấy nói con làm vậy một không vì tiền, hai cũng không hoàn toàn vì báo thù, rốt cuộc là muốn cái gì?”
Lý Vận Linh cũng không thể suy nghĩ ra được,nín thở chờ Minh Vanh trả lời.
“Con làm cho chính mình từng bước một đi vào ván cờ mà Lý Bồi Ninh đã bố trí sẵn, mặc kệ lời ông ta nói về chuyện năm đó có phải là sự thật hay
không, con cũng không còn con đường khác để đi, mẹ, con đã làm ra rất
nhiều việc, mẹ nói con còn có thể quay đầu lại sao? Con làm cho mình
càng ngày càng lún sâu vào, cũng chỉ vì muốn nhận được sự tín nhiệm của
Lý Bồi Ninh, làm cho ông ta hoàn toàn tin tưởng. Nếu không phải con đưa
Dung Dung đến Nghênh An thị, nếu không phải bọn tiểu Nhiễm nghi ngờ Dung Dung, nói không chừng cứ như vậy còn có thể xảy ra nhiều chuyện hơn
nữa. Đã đến nước này, mẹ còn có thể tha thứ cho con sao?”
Lý Vận
Linh im lặng một hồi lâu không lên tiếng, Minh Vanh nắm chặt tay lái
“Như vậy cũng tốt, nếu không phải Dung Dung xuất hiện làm ngưng kế hoạch của con lại, có thể bây giờ con vẫn còn đang cho rằng mình đã làm đúng, mẹ, con thật cảm thấy mệt mỏi.”
Lý Vận Linh không ngăn được chua xót “Minh Vanh, tại sao lại là con?”
Minh Vanh cười khổ “Mẹ, mẹ xuống xe đi. Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Thành Hữu.”
“Minh Vanh, theo mẹ trở về đi.”
Minh Vanh gọi một cuộc điện thoại, nói cho đối phương biết địa điểm đại
khái, anh xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa dìu Lý Vận Linh xuống xe.
“Minh Vanh.”
Minh Vanh quay đầu lại nhìn vào mắt Lý Vận Linh, rồi cũng không quay đầu lại, lái xe rời đi.
Lý Vận Linh đuổi theo hai bước, chiếc xe rất nhanh đã biến mất trong bóng
đêm, Lý Vận Linh đứng yên tại chỗ chờ Minh Thành Hữu, bất ngờ có một
chiếc xe khác chậm rãi chạy đến, dừng lại ở phía sau bà, một tay đưa ra
túm lấy bà kéo vào trong xe rồi nhanh chóng chạy đi.
Minh Vanh
chạy xe vào Lý gia, Lý Bồi Ninh ngồi trong phòng khách chờ anh, Minh
Vanh lấy súng để trên tay lái xuống giấu ở thắt lưng.
Anh vội vàng đi vào phòng khách, lại chỉ nhìn thấy một mình Lý lão gia, Minh Vanh cảm thấy nghi ngờ “David đâu?”
“Anh ta ra ngoài làm việc rồi.”
Trên tay Lý Bồi Ninh đang cầm ly trà “Không phải đã nói hôm nay có thể đi được sao?”
“Dung Dung còn ở trong tay bọn họ.” Minh Vanh ngồi đối diện Lý Bồi Ninh.
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Sau này có cơ hội, tôi sẽ sắp
xếp cho cô ấy qua đó.” Lý Bồi Ninh tỏ ý không xem trọng chuyện này, ánh
mắt nhìn thẳng Minh Vanh “Mấu chốt là ở cậu, hiện tại cậu chính là hi
vọng duy nhất của Lý gia chúng ta.”
“Bác hai,lúc trước người nói ba mẹ tôi trước khi chết có để lại cho tôi một khoản tiền phải không? Hiện tại tôi muốn mang
“Tôi đã nói sẽ đưa cho cậu, yên tâm, chờ cậu tới bên kia rồi, tôi sẽ nghĩ
cách chuyển khoản tiền đó qua.” Lý Bồi Ninh khẽ nhấp một ngụm trà lá
tiêm. “Cha mẹ cậu sau khi qua đời, lòng người tan rã, công ty trên cơ
bản cũng sụp đổ, tôi không đành lòng bỏ mặc tâm huyết của cha cậu, cố
gắng hết sức mới có thể đưa công ty đứng lên một lần nữa, Minh Vanh, Lý
gia sau này còn phải trông cậy vào cậu.”
“Yên tâm đi.” Minh Vanh ngẩng đầu nhìn hướng Lý Bồi Ninh. “Bác hai, sau này bác cần phải cẩn thận với Minh gia.”
“Lời này là có ý gì?”
“Bọn họ đã biết chuyện Thành Hữu lúc làm phẫu thuật bị người khác tiêm
thuốc, dường như cũng đã điều tra ra được có quan hệ đến Lý gia, tôi
nghĩ tiếp theo bác sẽ gặp không ít phiền toái.”
“Cái gì?” Sắc mặt Lý Bồi Ninh cả kinh, tay cầm ly trà run rẩy. “Làm sao có thể tra ra đuợc Lý gia?”
“Bác hai, bác rất sợ sao?”
Lý Bồi Ninh cụp mắt xuống uống hớp trà “Minh Vanh chuyện này có phải có quan hệ với cậu?”
“Giấy không thể gói được lửa, tôi đến chỉ để hỏi ông một câu, tai nạn xe lúc
trước của ba mẹ tôi rốt cuộc ông có tham gia bao nhiêu?”
Lý Bồi
Ninh móc ra một điếu thuốc, biết Minh Vanh hỏi như vậy nhất định là có
nguyên nhân “Có phải Minh gia đã nói gì với cậu không? Minh Vanh, cậu
đừng nên tin tưởng họ.”
“Vậy thì ông nói đi, bác hai, tôi biết
Lận Thần là người có tính thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không chặt đứt
được ý niệm của ông tới đứa con của mình, ông làm sao có thể toàn tâm
toàn ý lo cho tôi chứ? Trận tai nạn xe lần đó của anh ta chẳng qua chỉ
là ngoài ý muốn mà thôi,về phần nói vMinh Thành Hữu trên đường gia nhập
vào khiến xe bị lật, là tôi ở bên trong nói thêm vào một chút.”
“Cậu!” Lý lão gia dùng hết sức thở mạnh “Minh Vanh, thật ra trong lòng cậu đang nghĩ gì?”
“Trong lòng tôi nghĩ như thế nào chẳng lẽ ông còn không hiểu?”
Lý Bồi Ninh nhìn chằm chằm Minh Vanh một lúc lâu, sau đó cười châm biếm
nói. “Được, được, nói cho cùng tôi cũng bị cậu bố trí chui vào trong
bẫy.”
“Nếu không phải ông ham muốn tài sản của Minh gia, Lý Lận Thần cũng sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có âm thanh truyền đến, Lý Bồi Ninh nhìn thấy
phía trước có ánh đèn xe, không bao lâu sau, David mang theo Lý Vận Linh tiến vào phòng khách.
Ánh mắt Minh Vanh lướt qua đỉnh đầu Lý Bồi Ninh.
Lý Bồi Ninh quay đầu lại nhìn thấy, nét mặt già nua nhăn lại cười nói “Tôi sợ thời điểm cậu ra đi sẽ gặp phiền phức, nên đã mời Minh phu nhân đến
đây.”
Sắc mặt Minh Vanh không lộ ra cảm xúc nào, David đẩy Lý Vận Linh lên, bà lảo đảo bước về phía trước, sau khi đứng vững thì vỗ vỗ
vai của mình “Đây là đạo tiếp khách của Lý gia các người?”
Lý Bồi Ninh hướng David vung tay xuống, anh ta gật đầu rồi đứng qua một bên.
Lý Vận Linh đi về phía trước, cũng không chờ Lý Bồi Ninh mở miệng, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt Minh Vanh do dự nhìn đến mấy người đang ngồi ở bàn trà, tự nhiên
cũng đoán được vừa rồi ở trên đường đã phát sinh chuyện gì.
“Bác hai, tôi cũng không dự định đi nữa rồi, ông nên đem bà ấy trở về
Lý Bồi Ninh nửa đùa giỡn nói “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, Minh phu nhân, đành để bà chịu uất ức đợi ở đây rồi.”
Minh Vanh từ trong túi móc ra điếu thuốc, mở bật lửa lên châm rồi đóng lại
“Nếu đã như vậy, bác hai, có một số việc chúng ta nên đi thẳng vào vấn
đề đi.”
Sắc mặt Lý Bồi Ninh trầm xuống “Chuyện của Lận Thần, tôi thật không nghĩ tới cậu ở bên trong khuấy nước đục thuyền.”
Minh Vanh mân mê điếu thuốc, mắt nheo lại không có trả lời.
Lý Bồi Ninh cầm lấy cây quải trượng đặt ở lòng bàn tay vuốt nhẹ “Cái này
là thời điểm chân của Lận Thần mới vừa hồi phục thường dùng ở trong nhà, Minh Vanh, tôi vẫn gọi cậu là Minh Vanh bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ tới sẽ xem cậu là người của Lý gia, đến ngày này giờ này,
cậu ở trong tay tôi đã không còn giá trị, tương tự, tôi đối với cậu cũng giống vậy. Chúng ta dứt khoát nói trắng ra, sự cố của ba mẹ cậu, chắc
hẳn hiện tại cậu đã biết không ít, tôi không phủ nhận, nhưng cũng sẽ
không thừa nhận, lại nói không có chứng cứ xác thực ai có thể kết tội
tôi?”
Minh Vanh nhả ra một vòng khói, xuyên qua đó nhìn về phía ngồi đối diện Lý Bồi Ninh.
David canh giữ ở phía sau Lý Bồi Ninh, Minh Vanh nghiêng người đứng dậy, đem
điếu thuốc dụi tắt vào trong gạt tàn thuốc,thấy anh cử động, David nhanh chóng chỉa khẩu súng vào sau ót Lý Vận Linh.
Minh Vanh ngồi trở
lại, cười cười “Các người có phần quá khẩn trương đi? Bác hai, ông không phải là thương nhân hợp pháp sao? Lại còn có thể chơi đùa thứ này.”
“Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào thôi.”
Minh Vanh nhếch chân lên “Bảo anh ta thu súng về đi, nếu cướp cò làm sao bây giờ?”
Lý Bồi Ninh hướng David vung tay xuống, anh ta tuy rằng thu hồi động tác, nhưng đứng bên cạnh Lý Vận Linh.
Minh Vanh cười lạnh. “Ông sẽ không vọng tưởng dùng bà ấy để uy hiếp tôi chứ?”
“Tôi biết cậu cũng hận Minh gia, nhưng Hứa Dung còn ở trong tay bọn họ, đến
lúc đó tôi sẽ dùng Minh phu nhân trao đổi, cậu nói Minh Thành Hữu có thể đồng ý hay không? Nếu lợi thế thay đổi, cậu còn có thể nói chuyện như
vậy với tôi sao?”
Minh Vanh gật gật đầu “Nói một chút về mục đích hiện tại của ông là cái gì đi.”
“Minh Vanh, bác hai thật sự cũng là lo lắng cho cậu, nếu cậu có thể đi được thì tốt.”
Minh Vanh quay đầu nhìn về phía Lý Vận Linh “Ông nghĩ cách đối phó Minh gia
như vậy, còn có mục đích khác phải không? Nghe nói lúc trước trong tay
Lý lão gia có nắm giữ một phần tài liệu quan trọng, sau khi ông ấy chết, ông càng thêm trăm phương ngàn kế, lo sợ tài liệu này có một ngày sẽ bị đưa ra ánh sáng.”
“Cậu biết?”
Lý Vận Linh hơi giật mình, chuyện này ngay cả bà cũng chẳng hay biết gì.
“Có một ngày tôi đi ngang qua thư phòng của Lý lão gia, trong lúc ông ấy đang mở tủ sắt nên tôi vô tình đã thấy được.”
“Tài liệu đó hiện tại ở đâu?”
Minh Vanh chỉ cười không nói.
Sắc mặt Lý Bồi Ninh từ từ trở nên tái nhợt, khóe miệng cố kéo lên một nụ
cười nhẹ “Minh Vanh, nói đến cùng chúng ta cũng là người một nhà, nếu Lý gia tốt đẹp, tất cả sau này còn không phải đều là của cậu sao?”
“Bác hai, ông yên tâm đi, tài liệu này Lý lão gia không có ý truyền ra
ngoài, nói cùng Lý gia dù sao cũng là bà con xa, cho nên ông cũng giấu
đi.”
Lý Bồi Ninh rốt cuộc cười không nổi, Minh Vanh lại nhếch
miệng lên “Ông nói, đi một vòng lớn như vậy, cho dù là cáo già xảo quyệt đến mấy, cũng có ngày bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như hôm nay.”
“Minh Vanh!” Lý Bồi Ninh cắt ngang lời của anh “Tài liệu đó, hiện tại ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Sắc mặt Lý Bồi Ninh trở nên quái dị, bỗng nhiên cười ra tiếng “David, tiễn
Minh phu nhân cùng Minh Vanh đi ra ngoài, tôi xem cậu dù sao cũng là
cháu của tôi, vẫn nên vì cậu mà giữ lại đường lui.”
Minh Vanh nhìn thấy David một lần nữa chỉa súng vào Lý Vận Linh “Đi thôi.”
Trong lòng anh hiểu được, đường lui mà Lý Bồi Ninh nói ở đây chính là đường chết.
Chỉ khi anh và Lý Vận Linh chết thì phần tài liệu kia mới không có khả năng bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Lý Bồi Ninh không ngốc, thấy tình cảnh ngày hôm nay diễn ra như vậy, ông
ta chắc hẳn nghĩ rằng tám chín phần là tài liệu đang nằm ở trong tay
Minh Vanh.
“Bác hai.” Minh Vanh thấy Lý Vận Linh bị kéo đứng dậy, liền nói “Ông không muốn lấy lại tài liệu đó sao?”
Lý Bồi Ninh ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Giấu một món đồ mà
người khác không thể tìm ra được, cảm giác cũng không tệ.”
“Vậy nếu như có người khác cố ý tìm ra?”
Lý Bồi Ninh nhìn chằm chằm Minh Vanh một lúc lâu. “Tài liệu đó ở đâu?”
“Ông đi theo tôi một chuyến đi.”
Ánh mắt Lý Bồi Ninh lộ ra tia do dự, Minh Vanh thấy thế nói. “Ông để mẹ tôi ở lại đây, nếu thật sự không tìm được, đến lúc đó cứ làm theo lời ông,
đi trao đổi với Minh gia cũng không muộn.”
Lý Bồi Ninh do dự một lát “Vẫn là vất vả cho Minh phu nhân đi theo chúng tôi một chuyến.”
Ông ta vốn có tính cẩn thận và giảo hoạt, làm sao có thể một mình đi theo Minh Vanh.
Minh Vanh cùng Lý Vận Linh bị mang ra khỏi Lý gia,xe chạy trên đường, David
ngồi bên cạnh Minh Vanh, Lý Vận Linh dựa vào cửa xe, khẩu súng trong tay anh ta chỉa vào thắt lưng Minh Vanh, tài xế dựa theo lời Minh Vanh chạy đến địa điểm.
Đường càng lúc càng khó đi, David nhìn ra ngoài cửa sổ xe “Cha nuôi, nếu không người đi về trước, con mang theo hắn đi tìm.”
Lý Bồi Ninh là người có lòng đa nghi rất sâu, đương nhiên không thể đem
việc quan trọng như vậy giao cho người khác “Một mình con làm sao cóthể
trông chừng được bọn?”
David nghe vậy, liền không lên tiếng nữa.
Ước chừng nửa giờ sau, xe mới đến trước một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi.
Minh Vanh dẫn đầu bị đẩy đi lên trước, Lý Bồi Ninh ngẩng đầu xem xét một
vòng, xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài con chim bay qua đỉnh
đầu…Ông ta nhìn Lý Vận Linh “David, đợi chút nữa các người chờ ở bên
ngoài, ngàn vạn lần phải xem chừng bà ta.”
“Yên tâm đi, cha nuôi.”
Lý Bồi Ninh theo Minh Vanh đi vào, David cũng mang theo Lý Vận Linh đi về phía trước.
Minh Vanh tìm thấy cái chìa khóa ở bên dưới tấm thảm ,lúc mở khóa lại nghe
âm thanh phát ra lanh lảnh khác thường. Lý Bồi Ninh đi đến trước mặt,
phân phó David “Nhớ kỹ một lúc không thấy ta ra, hoặc nghe được có gì
khác thường, con mang theo Minh phu nhân rời đi trước, đến Minh gia đổi
lấy Hứa Dung quay lại, nếu ta có gì bất trắc thì để cho cháu dâu ta và
đứa bé trong bụng chôn cùng.”
Hiển nhiên lời này là muốn nói cho Minh Vanh nghe.
Minh Vanh đẩy cửa ra đi thẳng vào trong. Lý Bồi Ninh để David canh giữ ở cửa.
Minh Vanh đi tới lầu hai lấy ra cái túi giữ tài liệu giao cho Lý Bồi Ninh,
ông ta vội vã mở ra xem xét cẩn thận, xác định đúng là thứ mình muốn,
ông ta liền lấy ra cái bật lửa, thiêu hủy tại chỗ.
Minh Vanh lui
bước về phía sau, Lý Bồi Ninh nhanh tay lẹ mắt móc khẩu súng giấu trong
túi ra nhắm thẳng Minh Vanh, vừa muốn ra tay lại nghe thấy một tiếng
vang lạ từ bên ngoài truyền đến.
“Đi ra ngoài.”
Bước chân Minh Vanh chầm chậm đi ra ngoài, đến cửa, Lý Bồi Ninh dùng súng chỉa vào anh “Mở cửa.”
Minh Vanh mở cửa, bên ngoài cũng không thấy bóng dáng Lý Vận Linh cùng David.
Lý Bồi Ninh không khỏi kích động, đi theo sau lưng Minh Vanh ra khỏi nhà,
ông ta ý thức được có cái gì đó không thích hợp, đẩy Minh Vanh đi đến
phía trước xe, phát hiện tài xế cũng không thấy đâu “Lên xe mau.”
Minh Vanh ngồi vào ghế lái, Lý Bồi Ninh ý bảo anh lái xe.
Xe đi đến giữa sườn núi, đến một một ngã rẽ , liền trông thấy có mấy chiếc xe cản đường, Lý Bồi Ninh cao giọng “Mau, quay đầu.”
“Muốn xuống núi phải đi qua con đường này.” Minh Vanh lại có vẻ bình tĩnh lạ
thường, Lý Bồi Ninh đẩy đẩy họng súng hướng phía Minh Vanh “Lui về.”
Minh Vanh đạp ga, xe như con ngựa hoang chạy loạn,sau lại đột nhiên phanh xe lại, ngẩng đầu lên, nhìn đến người àn ông đang đứng trước xe dẫn đầu,
là Minh Thành Hữu.
“Tại sao dừng xe? Có tin tao sẽ nổ súng hay không?”
Minh Vanh chỉ chỉ kính chiếu hậu “Ông còn có thể đi được không?”
Lý Bồi Ninh vừa nhìn qua, trông thấy hai bên đường đều bị bao vây lại, ông bộc phát chửi tục một câu. Hai bên giằng co một hồi, cho đến khi xe
phía sau chạy đến trước mắt Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh bất chấp hoàn
cảnh nhảy xuống xe khuyên can.
Hai tay David cũng bị trói ra sau lưng ném ở bên cạnh.
Lý Bồi Ninh thu hồi súng trong tay “Xuống xe.”
Minh Vanh rời khỏi ghế lái, Minh Thành Hữu dựa ở trước xe “y, Lý lão gia.”
“Tam thiếu, giữa chúng ta có thể có cái gì đó hiểu lầm.” Lý Bồi Ninh cười đứng ở sau lưng Minh Vanh “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Trong lúc đó Minh Vanh đứng ở vách núi, trên mặt hiện lên nét cười trào phúng rõ ràng, anh hướng tới Minh Thành Hữu nói: “Hiện tại ở bên người Dung
Dung có mang theo một túi đựng tài liệu, là chuyện có liên quan đến
những thứ dơ bẩn sau lưng Lý gia, Thành Hữu, nay tôi cho cậu có cơ hội
trả thù.”
“Cậu.” Lý Bồi Ninh thẹn quá hóa giận. “Cậu dám gạt tôi?”
Đang nói chuyện, tay hông ta theo hướng đến bên hông, Minh Vanh đá một cước ở giữa cổ tay Lý Bồi Ninh, khẩu súng trong tay ông ta bay ra ngoài, rơi
trên đá rồi lăn xuống vực sâu.
Sắc mặt Lý Bồi Ninh phình ra như
gan heo, sau khi tâm tình hơi ổn định thì cười nói. “Các người báo cảnh
sát à, tốt lắm, đến lúc đó xem cảnh sát xử lý tôi như thế nào?” Ông ta
dựa vào xe, hướng Minh Vanh, hạ giọng “Đến lúc đó cậu nhớ hỏi David một
chút, xem hắn sẽ khẳng định chủ mưu là ai?”
Minh Vanh liếc xéo qua nhìn thấy sắc mặt Lý Bồi Ninh đang lúc đắc ý.
“Cha nuôi!” David ở bên kia hô lên.
Lý Vận Linh xoa cổ tay bị siết đến rách da. “Minh Vanh, con nhanh đến đây, về phần Lý Bồi Ninh luật pháp sẽ trừng trị ông ta, Dung Dung còn ở Y
Vân thủ phủ chờ con trở về, mau tới đây.”
Lý Bồi Ninh cũng đã dự
định được chuyện sẽ đổ bễ đến bước này, vả lại bằng quan hệ của Lý gia,
cho dù tài liệu đó có bị đưa ra ánh sáng, nhiều lắm cũng chỉ là ngồi
trên mấy năm tù, hơn nữa nếu được giảm hình phạt, chịu đựng một chút
cũng có thể dễ dàng qua đi.
Quan trọng nhất lúc này là phải rời khỏi đây, trở về nhà mình.
“Tôi đi cùng các người, chuyện gì cũng có thể từ từ nói.” Lý Bồi Ninh nói xong, hăm hở bước đi.
Sắc mặt Minh Vanh chợt lóe lên, đột nhiên đưa tay giữ chặt cổ áo Lý Bồi
Ninh đem ông ta tóm trở lại, Lý Vận Linh kinh hãi. “Minh Vanh, con làm
cái gì?”
“Nếu thật sự có thể trừng trị được ông ta, thì ông ta đã không có cơ hội sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy,
tai nạn xe năm đó cho dù có người lái xe đi ra làm chứng, cũng có thể
chứng minh được cái gì?”
“Minh Vanh.” Lý Vận Linh biết rõ ý tưởng của anh, vội vàng khuyên can. “Cho dù không đạt được công bằng trong
thẩm lý và phán quyết, con cũng không thể dùng theo cách của mình, như
vậy sẽ không thể quay đầu lại nữa, nghe lời mẹ nói, nhanh đến đây theo
chúng ta về nhà.”
Lý Bồi Ninh giãy dụa “Buông ra.”
Minh
Vanh móc ra khẩu súng đã được giấu kĩ, David trước lúc xuất phát chỉ
kiểm tra qua loa, nếu không phải anh cất giấu quá tốt, đã sớm
Lý Bồi Ninh cảm giác được huyệt Thái Dương truyền đến cảm xúc lạnh như băng, sợ tới mức cổ họng không dám phát ra tiếng động.
Phó Nhiễm mang theo Hứa Dung vội vàng chạy tới, Hứa Dung nhìn thấy tình
cảnh trước mắt, bước chân suýt nữa không đứng vững “Minh Vanh.”
Anh hơi nhếch môi không có trả lời.
Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy tiến lên, Minh Vanh lôi kéo Lý Bồi
Ninh lui dần đến cửa xe “Nhị ca, đừng hồ đồ, chuyện gì cũng có cách giải quyết, anh đem Lý Bồi Ninh giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ làm cho ông ta chết già trong tù.”
Ánh mắt Minh Vanh nhìn thẳng Minh Thành Hữu “Là chính tôi không thể quay đầu lại, cũng không nghĩ tới muốn quay đầu lại.”
“Minh Vanh, đừng như vậy.” Hứa Dung sợ tới mức phát khóc “Anh trở về đi, anh
đã nói tương lai nếu có đứa bé anh muốn dẫn nó theo bên cạnh, đứa bé này em nhất định sẽ sinh ra, anh đừng bỏ lại mẹ con em được không?”
“Dung Dung.” Sắc mặt Minh Vanh kiên nghị bị cảnh vật mờ tối ẩn giấu đi “Em cùng tiểu Nhiễm về trước đi.”
“Em không đi!” Hứa Dung tiến lên hai bước “Chúng ta vẫn còn có thể quay đầu lại, vì cái gì anh lại không thể trở về? Minh Vanh, có em ở cạnh anh,
cho dù anh có ngồi tù em cũng sẽ chờ anh đi ra, về sau trong nhà còn có
mẹ cùng tiểu Nhiễm, hai người đều có thể giúp chúng ta chăm sóc cục
cưng.”
Hứa Dung đi qua một đoạn đường, Minh Vanh mở cửa xe, Lý
Bồi Ninh nhân cơ hội thoát khỏi tay của anh, Minh Vanh nhấc súng bắn một phát vào bả vai Lý Bồi Ninh, đem cả người ông ta đẩy mạnh vào chỗ ngồi
phía sau xe “Dung Dung, đừng tới đây.”
Hứa Dung bị tiếng súng làm cho hoảng sợ tới mức đứng chết tại chỗ, hai tay cô che lỗ tai. “Minh
Vanh, anh đừng làm em sợ, đừng tiếp tục đi sai đường nữa
Nước mắt Lý Vận Linh nhanh chóng rớt ra. “Minh Vanh, mẹ tha thứ cho con, con nhanh trở lại đi!”
Minh Vanh nhìn ra ngoài, ánh mắt hết sức mơ hồ, ánh trăng đêm nay giống được tô lên một lớp sắc máu đẹp đẽ, khóe miệng Minh Vanh run rẩy, một hồi
lâu sau hướng ra nói một câu. “Mẹ, thực xin lỗi.” Anh đưa mắt nhìn về
phía Hứa Dung, tầm mắt từng tấc một di chuyển đến bụng cô “Dung Dung,
thực xin lỗi, cục cưng, thực xin lỗi.”
Sau khi nói xong cũng không quay đầu lại ,ngồi vào bên trong xe.
Lý Bồi Ninh đè lại bả vai, cả bàn tay đều là máu “Cậu, cậu muốn làm cái gì?”
Minh Thành Hữu ra hiệu cho xe hai bên vây quanh nhốt xe Minh Vanh ở phía
trong, Minh Vanh khởi động xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuyên qua kính
chiếu hậu hướng đến Lý Bồi Ninh “Ông nói ba mẹ tôi chính là bị thiêu
sống mà chết không phải sao?”
“Cậu muốn làm cái gì? Thả tôi ra ngoài, cứu mạng !”
“Bác hai, đã nhiều năm như vậy, ông hỏi thử xem ba của tôi có nhớ ông hay không?”
“Điên, điên khùng!”
“Hôm nay, tôi cũng cho ông nếm thử cái loại mùi vị này một chút!”
Minh Vanh đột nhiên thay đổi phương hướng, một chân đạp ga chạy đi, vách núi phía trước mặt dĩ nhiên là có sắp đặt hàng rào bảo vệ, xe nhanh chóng
chạy về phía trước , lao thẳng vào trong bóng tối, bóng tối tựa như một
đợt sóng lớn đánh úp tới, trong mắt Minh Vanh nhuộm màu máu, anh nhìn
chằm chằm kính chiếu hậu, ánh mắt gắt gao nhìn đến Hứa Dung.
Trong mắt tràn đầy ướt át, Minh Vanh cắn chặt răng, xe đụng vào hàng rào bảo
vệ, vượt ra bên ngoài, hướng về vách núi đen sâu hun hút phía dưới ">
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...