Phó Nhiễm nhìn chằm
chằm gương mặt Minh Thành Hữu đang gần trong gang tấc, trong lòng có đau đớn sụp đổ, lại cũng chỉ có thể tự trách mình ngu ngốc, không nhận ra
tâm tư của một người đàn ông nên mới có thể bị đối phương điều khiển đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Cô không để ý tới lời nói của Minh Thành Hữu, ngón tay hắn tùy ý gõ mấy cái ở trên cửa sắt.
"Nể tình giữa chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, tôi cảnh cáo cô, chớ tỏ ra qúa thân mật với Minh Tranh."
"Mắc mớ gì tới anh?"
Cô lạnh lùng cãi lại, có chút suy nghĩ.
Minh Thành Hữu nhìn nét mặt lạnh lùng của cô chằm chằm, Phó Nhiễm đưa tay vén tóc ra hướng sau tai, hắn nhếch môi.
"Trái lại cô nên xua đuổi ý nghĩ đó đi, cũng không thấy cô tìm cái chết, sao cứ phải cùng Minh Tranh."
Phó Nhiễm không giận mà cười.
"Quan hệ giữa tôi và ca ca vẫn luôn như vậy, anh cũng không phải là ngày đầu tiên biết."
Minh Thành Hữu thờ ơ nhún vai.
"Tôi chỉ là có ý tốt mới nhắc nhở cô một câu, cô càng ở gần hắn, tôi lại
càng làm cho hắn chết thật sự khó coi. Cô cũng đừng hy vọng là cô có thể thay đổi được mọi chuyện, Phó Nhiễm, chớ làm chuyện gì để sau này mình
phải hối hận."
Phó Nhiễm thấy má Trần đang vội vàng chạy tới từ cách đó không xa, nhìn về phía Minh Thành Hữu đề phòng.
Phó Nhiễm nhấc làn váy lên.
"Tự tôi đưa ra quyết định, chưa bao giờ thấy hối hận."
Cô xoay người đi tới hướng trong phòng, má Trần đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Minh Thành Hữu một cái.
Hắn không rời đi ngay lập tức, ánh mắt nhìn bóng lưng Phó Nhiễm chằm chằm
cho đến khi cô biến mất ở bên trong, Phó Nhiễm mất hồn mất vía đi lên
lầu, lúc đi qua cửa thư phòng hơi do dựốn bề vắng lặng, cô lén lút mở
cửa đi vào giống như là một tên trộm.
Bước chân càng lúc càng
nhanh, trong lòng có sợ hãi cùng bất an, cũng tự nói cho bản thân mình
đến một trăm lần là không nên đi, nhưng thân thể lại hoàn toàn phản bội
dự tính ban đầu của cô, cô đẩy cửa sổ ra theo bản năng, ánh mắt vội vàng nhìn về phía cửa.
Nơi đó, đâu còn có bóng dáng của Minh Thành Hữu nữa.
Ánh mắt tràn đầy thất vọng, cô vốn không nên…cho chính mình thêm một chút hi vọng.
Phó Nhiễm từ từ đóng cửa sổ lại, Minh Thành Hữu tùy ý xuất hiện ở trong
cuộc sống của cô, cho dù là một câu nói, một ánh mắt, là có thể đem
những gì cô cố gắng che đậy trong lòng làm rối loạn đến long trời lở
đất.
Tần Mộ Mộ đi tới Phó gia thì Phó Nhiễm mới ăn xong cơm trưa, cũng không còn không muốn gặp ai nữa.
Tần Mộ Mộ nhìn thấy bộ dáng này của cô đau lòng đến phát khóc.
"Làm sao cậu lại trở nên như vậy?"
Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Tớ không sao."
Tần Mộ Mộ lùi lại, đôi tay sờ mặt Phó Nhiễm.
"Còn nói không có việc gì, gầy chỉ còn dư lại một mảnh xương."
"Có khoa trương như vậy sao?"
"Tiểu Nhiễm."
Tần Mộ Mộ khóc không thành tiếng, lời nói đến nơi cổ họng nhưng cũng không nói ra.
"Tại sao bọn họ lại ở chung một chỗ?
Trong lòng Phó Nhiễm đau đớn, tinh thần lại bị kích động lần nữa, cô nói có chút khổ sở, giọng nói khàn khàn.
"Tớ cũng không biết."
Nét mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng bàng hoàng càng làm cho người khác them đau lòng.
Tần Mộ Mộ rút khăn giấy ra lau mắt, cô gắng gượng cười, nói sang chuyện khác.
"Xèo Xèo sinh bé gái, cậu còn chưa có gặp qua chứ?"
"Ừ."
Khóe mắt Phó Nhiễm khẽ mỉm cười.
"Cô ấy có gửi hình, tớ còn chưa tới nhà cô ấy nữa."
"Đáng yêu cực kỳ, buổi tối Nam Bình ngủ đều muốn ôm, Xèo Xèo than phiền, nói
anh ấy quá cưng chiều rồi, nhũ danh của bảo bối gọi là Bì Bì, có phải
thật giống bé trai hay không?"
Phó Nhiễm thấy Tần Mộ Mộ nói đến đứa bé, vẻ mặt đều không giống nhau.
"Mộ Mộ, cậu cùng Cố Lỗi cũng mau chóng sinh đứa bé đi."
Nụ cười của Tần Mộ Mộ cứng đờ, có chút không tự nhiên, giọng nói hết sức phiền muộn.
"Ba người chúng ta, người tốt số nhất lại là Xèo Xèo, Cố Lỗi nói hiện tại
muốn lo cho sự nghiệp, có thể qua một hai năm mới sinh đứa bé."
Phó Nhiễm ngồi vào bên trong ghế sa lon, Phạm Nhàn đưa tới hai chén canh hạt sen đường, bà kêu Tần Mộ Mộ.
"Uống một ché
"Cám ơn bác gái."
Phạm Nhàn bưng chén đưa đến bên tay Phó Nhiễm.
"Mẹ chỉ cho một ít đường, sẽ không quá ngọt."
"Mẹ, con không muốn ăn."
"Ăn một chút đi."
Phạm Nhàn dùng muỗng khẽ khuấy lên, lại cẩn thận thổi thổi.
"Gần đây thần sắc con không tốt."
Phó Nhiễm nhận lấy chén, Tần Mộ Mộ cũng ăn vài miếng.
Nhìn bóng lưng Phạm Nhàn rời đi, Tần Mộ Mộ vui mừng mở miệng,
"Tiểu Nhiễm, tớ cảm thấy bác gái đối xử với cậu không giống như trước kia."
Phó Nhiễm vẫn không muốn ăn, miễn cưỡng ăn được gần nửa chén, cô liếc mắt hời hợt nói.
"Dĩ nhiên là không giống nhau, bởi vì tớ mới là con gái của mẹ."
"Tiểu Nhiễm."
Giọng nói Tần Mộ Mộ có chút đắn đo.
"Hơn nửa tháng nay khắp nơi đều là tin tức về bọn họ, cậu trốn tránh ở trong nhà cũng không phải là biện pháp tốt."
Phó Nhiễm đặt chén trong tay xuống.
"Mộ Mộ, tớ ở nhà chỉ là muốn tránh lời đồn đãi bên ngoài, tớ cố gắng không
xem TV không lên máy tính bởi vì tớ lưỡi người ta thật tàn độc hơn so
tưởng tượng của tớ, tớ không muốn vì vậy mà tự làm tổn thương mình."
Hiển nhiên là Tần Mộ Mộ biết bên ngoài truyền đi những lời nói có phần thái quá.
Ở trong mắt người khác, đặc biệt là ở trong mắt những người mới biết
chuyện này, chính miệng Minh Thành Hữu thừa nhận Vưu Ứng Nhụy đã đi theo hắn hai năm, kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được hắn cùng Phó Nhiễm ở chung một chỗ thì Phó Nhiễm phải mang thân phận như thế nào.
Một đòn này của hắn, làm cho cô đau lòng đến mức tận cùng, nhưng cũng đẩy cô vào vực sâu.
Chuyện hôn lễ giống như là do một tay Lý Vận Linh lo liệu, Minh Thành Hữu chưa bao giờ hỏi tới, Vưu Ứng Nhụy thì lại trong mơ cũng nghĩ đến mình cử
hành hôn lễ, cô ta khéo léo đề cập tới mấy lần cùng Lý Vận Linh, nhưng
ngại vì Lý Vận Linh nói tới quy định của Minh gia, không có khả năng là
có thể theo ý của cô.
Trước khi cử hành hôn lễ cần mua vài món
đồ, Vưu Ứng Nhụy gọi điện thoại cho Vương Nhứ Đình, mới đầu đối phương
còn giận dỗi, nhưng không nhịn được cô dai dẳng đeo bám nên vẫn tới.
Trong lòng Vương Nhứ Đình còn tức giận, Vưu Ứng Nhụy khoác cánh tay cô.
"Vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước đây?"
"Nhụy Nhụy."
Vương Nhứ Đình kéo tay lại.
"Tớ với cậu là bạn bè bao nhiêu năm? Cậu không hiểu rõ tính tình của tớ còn chưa tính, lại còn nói những lời làm tổn thương tớ, lúc ấy là tớ thật
lòng vì muốn tốt cho cậu."
"Tớ biết rõ."
Vưu Ứng Nhụy hạ giọng nói.
"Nếu ngày đó tớ không kị cậu, theo tính khí nỏng nảy của cậu thì không chừng sẽ gây ra chuyện gì nữa, cậu cũng không nhìn một chút lúc ấy là nơi
nào."
Mấy ngày này Vương Nhứ Đình cũng xem qua tin tức, nghe được Vưu Ứng Nhụy nói vậy một chút tức giận còn lại cũng biến mất. "Nhuỵ
Nhuỵ, trên tin tức nói là thật sao? Lúc Tam Thiếu và Phó Nhiễm đang hạnh phúc, cậu thật sự ở chung một chỗ với hắn?"
"Ừ."
"Cậu thật giỏi nha, ngay cả tớ cũng không nói."
Vương Nhứ Đình vừa nói xong lại muốn phát cáu.
"Nhứ Đình".
Vưu Ứng Nhụy kéo cánh tay cô ngồi vào trong xe.
"Đây là thoả thuận ban đầu của tớ với Thành Hữu, lúc đầu tớ ra nước ngoài
cũng không phải đi làm. Mà từ khi đó bắt đầu đi theo anh ấy, tớ cũng
muốn nói thật với cậu, nhưng cậu nói chuyện không giữ mồm giữ miệng
không chừng đụng phải Phó Nhiễm lại kích động nói ra."
Vương Nhứ Đình sờ sờ sống mũi.
"Nói cũng phải."
Cô mỉm cười, dừng lại một chút.
"Nhưng trước mặt cậu, Tam Thiếu và Phó Nhiễm có thể làm ra chuyện như vậy, cậu cũng có thể nhịn?"
"Chuyện đã tới bước này tớ cũng không gạt cậu nữa, đây chính là Thành Hữu nghĩ ra, chờ Phó Nhiễm tự mình chui vào lần nữa."
Khóe mắt Ứng Nhụy không che giấu được nụ cười yếu ớt, mỹ phẩm cao cấp cũng không che giấu được nụ cười đầy châm biếm.
"Căn bản cũng chỉ là giở thủ đoạn với cô ta thôi, tớ không có gì đau khổ."
"Thật sao?"
Vương Nhứ Đình nghĩ thầm, lại hiểu rõ sự việc ngay lập tức.
" Nhưng cô ta mua thuốc. . . . .."
Nụ cười của Vưu Ứng Nhụy cứng đờ, sắc mặt cũng rất mất tự nhiên. Trong lòng cô cảm thấy buồn bực, tiện tay hạ cửa sổ xe xuống.
"Không phải là tự Phó Nhiễm đã mua thuốc rồi sao? Chuyện này cô ta cũng mong
muốn giải quyết, để khỏi phải gặp phiền toái. Lại nói, chuyện lúc trước
của Thành Hữu tớ cũng được biết, tớ sẽ theo hắn lâu dài."
Mặc dù Vương Nhứ Đình cảm thấy không ổn, nhưng nhìn ra được Vưu Ứng Nhụy không muốn truy cứu chuyện này đến cùng.
"Cậu không có lương tâm, cứ thế cất giấu bí mật lớn như vậy mà không nói cho tớ biết."
Vưu Ứng Nhuỵ khởi động xe rời đi.
"Bây giờ không phải là cậu đã biết rồi sao? Nhiều lắm là hôm nay mời cậu đi ăn ngon."
Lúc trước Vương Nhứ Đình vì Vưu Ứng Nhuỵ nên chọc phá cho hả giận, không ưa Phó Nhiễm cũng chỉ vì quan hệ thân thế của hai người. Cho tới giờ cô
cũng không nghĩ ra gia cảnh Vưu Ứng Nhụy bây giờ còn có thể ở cùng một
chỗ với Minh Thành Hữu.
Lại nói, dường như lúc trước hai người bọn họ cũng không có quá nhiều liên quan tới nhau.
"Nhuỵ Nhuỵ, thật hâm mộ cậu. Ngày ngày cha mẹ tớ bắt tớ đi xem mắt, lúc nào mới có con rùa vàng rơi xuống cho tớ chứ?"
Vưu Ứng Nhụy tập trung nhìn về phía trước, nụ cười cũng nhạt đi không ít, giọng điệu như có
"Nhưng mà cũng chỉ như người ta uống nước, lạnh hay ấm tự mình biết thôi."
Lúc ở nhà tính tình Phó Nhiễm cực kỳ yên tĩnh, có thể cả ngày không xuống
dưới lầu, cầm quyển sách ngồi ở cửa sổ. Lúc Phạm Nhàn đi vào thấy cô vẫn xem trang đó, đi vào lần nữa, vẫn không có động tác nào khác.
Ở nhà suốt cả một tháng, Phạm Nhàn chưa từng nghe Phó Phiễm đau lòng khóc một tiếng.
Phó Tụng Đình ngồi một mình bên cạnh cửa sổ đánh cờ, Phó Nhiễm xuống cầu thang đi tới, ngồi đối diện Phó Tụng Đình.
"Cha."
Ông kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu Nhiễm, con?"
Phó Nhiễm cầm con cờ lên.
" Con với cha chơi một ván đi."
"Được."
Ánh mắt hai người nhìn bàn cờ rất chăm chú, Phó Nhiễm nói ra một câu.
"Cha, thật xin lỗi."
Tách trà trong tay Phó Tụng Đình còn rất nóng, lá trà màu xanh nhạt trôi nổi bên trên. Ông ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm, tầm mắt cô rủ xuống, trong lòng vô cùng áy náy.
"Tại sao nói xin lỗi với ta?"
"Con biết
rõ mấy ngày nay cha và mẹ cũng không dễ chịu gì, lại còn lo lắng cho suy nghĩ của con, ra khỏi cửa còn phải nhìn ánh mắt của người khác." nhìn
thẳng, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Phó Tụng Đình.
"Cha, con biết con sai rồi."
"Tiểu Nhiễm, ta và mẹ con không cảm thấy con làm sai chỗ nào. Ban đầu cũng là chúng ta tán thành quyết định này của con, có thể cú ngã này có chút
nặng. Nhưng dù sao cũng là đi nhầm đường, nên bỏ qua thì cứ bỏ qua đi."
"Cha."
Phó Tụng Đình hạ con cờ xuống, cắt đứt lời nói của Phó Nhiễm.
"Tối hôm nay đi ra ngoài ăn cơm, chúng ta không thẹn với lương tâm, không
cần thiết phải trốn tránh ở trong nhà. Nhưng nếu phải đối mặt, con có
tránh một năm hay mười năm cũng đều vô dụng."
Phó Nhiễm gật đầu, dù sao cô vẫn phải đi ra ngoài, vẫn phải đối mặt với chuyện này.
Phó Tụng Đình lái xe, nói đã đặt trước chỗ ở Thanh Phong Nhã Uyển. Phạm
Nhàn và Phó Nhiễm ngồi ở sau xe, cô cũng biết bữa cơm này ý nghĩa thật
khác lạ.
Cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, có một vài con đường hoặc là tự mình chọn, hoặc là người khác chọn thay cho mình.
Minh Thành Hữu và Lý Vận Linh ngồi trong phòng đã đặt trước tới, hai tay
Minh Thành Hữu đặt trên cửa sổ, áo sơ mi được cắt may phù hợp và mặc
thấy rất thoải mái. Lý Vận Linh ngồi ở ghế sa lon nhìn bóng lưng con
trai.
"Thành Hữu, mẹ thấy gần đây con càng ngày càng gầy."
[ Edit & Beta: Ying ]
"Vậy sao?"
Lời nói của người đàn ông giống như một viên đá rơi vào trong bóng đêm
trống trải, có giữ lại hơn một tiếng, lại mang theo miễn cưỡng
Lý Vận Linh lại thờ ơ lật tạp chí trong tay xem.
"Chuyện công việc đừng quá lo lắng vất vả, thân thể quan trọng hơn."
Minh Thành Hữu lại không hề có phản ứng tiếp theo.
Trong thâm tâm Lý Vận Linh có chút buồn phiền, thời gian gần đây tính khí của Minh Thành Hữu càng ngày càng thất thường, theo lý thuyết mà nói thì
chuyện tốt sắp tới, trong lòng hay nét mặt cũng nên vui mừng phấn khởi
mới phải.
"Thành Hữu, mặc dù thân thế của Nhụy Nhụy không xứng
với con, nhưng mẹ thấy tạm được, lại nói giấy kết hôn là tự con muốn
làm, ban đầu cũng là con để cho nó ở bên cạnh con, nếu con làm rối lên
thì ta sẽ không tha cho con."
Bên trong phòng, ánh đèn thủy tinh
màu mật ong cùng bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ vừa lúc tạo thành ánh
sáng tuyệt đẹp che đi nét mặt, Minh Thành Hữu nghiêng nửa người trên ra
ngoài cửa sổ, cả khuôn mặt khuất ở trong bóng đêm, hai khuyủ tay hắn tì
lên song cửa sổ, tỏ ra như không nghe thấy lời nói của Lý Vận Linh, ánh
mắt nhìn thẳng vào ánh đèn trên bảng hiệu của một hộp đêm nào đó cách đó không xa, trong ánh mắt cũng theo ánh lấp lánh đó hiện ra vẻ trống vắng cô đơn.
Lý Vận Linh ngẩng đầu lên trừng hắn, đối với bộ dạng này của Minh Thành Hữu cũng thành thói quen.
"Người nào không biết còn tưởng rằng chúng ta không phải là mẹ con, xem ta ngày ngày vì con mà hao tâm tổn sức."
Tiếng gõ cửa truyền tới đúng lúc ngắt lời giận dữ của Lý Vận Linh, sau khi
cửa bao sương mở ra, Vưu Ứng Nhụy ăn mặc thời trang mang theo vợ chồng
Vưu gia đi vào.
"Mẹ, thật ngại là đã để cho mẹ đợi lâu."
Lý Vận Linh nâng tầm mắt lên nhìn, mặc dù là tư thế đang ngồi nhưng trong
mắt trời sanh tài trí hơn người, tôn quý vẫn là thói quen có thể áp đảo
bất cứ ai, bà tiện tay đem tạp chí ném về phía
"Tới rồi."
"Mẹ, trên đường có chút kẹt xe."
"Không có việc gì."
Lý Vận Linh đứng dậy.
"Chúng ta cũng mới không đến lâu."
Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân đi theo sau Vưu Ứng Nhụy, Vưu Chiêu Phúc vươn tay ra.
"Bà thông gia, ngài khỏe chứ."
Lý Vận Linh nhìn chằm chằm bàn tay đen thui của người đàn ông, một tiếng
bà thông gia làm bà nhíu mày theo bản năng, mặc dù tiếng gọi này là
không sai, Vưu Ứng Nhụy rất để ý nét mặt và lời nói, cô vội vàng kéo tay Vưu Chiêu Phúc.
"Cha mẹ mau ngồi đi, có chuyện gì trên bàn cơm nói."
Lý Vận Linh nhếch môi, ý bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Vưu Ứng Nhụy nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, nửa bên mặt của người đàn ồng bị ánh đèn phản chiếu nhìn không rõ vẻ hung ác.
"Thành Hữu, ngồi đi?"
Cô chú ý tới Minh Thành Hữu đang kẹp điếu thuốc trong tay, Vưu Ứng Nhụy
tiến tới nhận lấy điếu thuốc ở trong tay hắn, Minh Thành Hữu xoay người
đi về phía bàn cơm, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân vội vàng đứng dậy.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên nhìn, hắn kéo cái ghế ra ngồi ở phía đối
diện bọn họ, không nói tiếng nào, thái độ này làm cho không khí vốn
không được coi là vui vẻ tăng thêm phần lúng túng, theo lý thuyết hai
người họ đã có giấy hôn thú, nhìn thấy ợ chồng Vưu gia thì thế nào cũng
phải gọi một tiếng cha mẹ.
Minh Thành Hữu lạnh nhạt như vậy là
điều mà tất cả mọi người không dự kiến đến, nét vui vẻ ở trên mặt Vưu
Chiêu Phúc giảm bớt, không vui chăm chú nhìn về phía Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh. Thẩm Tố Phân thì khúm núm nên cũng không cảm thấy có nhiều tức giận, Vưu Ứng Nhụy cũng có chút uất ức, tránh hai người ngồi vào
chỗ bên cạnh Thẩm Tố Phân.
Lý Vận Linh còn phải chú ý tới sĩ diện.
"Đứa nhỏ này, cũng kết hôn rồi, thế nào mà không biết gọi người đây?"
Minh Thành Hữu không kiên nhẫn cầm chiếc đũa lên, gẩy gẩy mấy món ăn đặt ở
trước mặt, nhìn tư thế này nào có ý chịu mở miệng. Không khí cứng đờ,
Vưu Ứng Nhụy chạm vào ánh mắt Lý Vận Linh, trong lòng có uất ức không
thể thổ lộ, nhưng lại không thể không giảng hòa.
"Cha, mẹ mau ngồi đi, chớ đứng như vậy."
Thẩm Tố Phân kéo Vưu Chiêu Phúc xuống.
Sau khi vào bàn, Lý Vận Linh cùng vợ chồng Vưu gia bàn chuyện hôn lễ nên
làm như thế nào, theo ý của bà, hai bên cùng xây dựng, Vưu Ứng Nhụy ở
nhà cũng đề cập tới, mặc dù mới đầu Vưu Chiêu Phúc không đồng ý, nhưng
cuối cùng cũng không thể không gắng gượng mà tiếp nhận.
Phó Nhiễm đi theo Phó Tụng Đình đi tới bao sương, nhìn cả bàn toàn là cao lương mỹ vị nhưng cũng không muốn ăn.
Thẩm Tố Phân chưa từng đến nơi như vậy, trước khi đến Vưu Ứng Nhụy dặn dò bà cứ lo ăn đừng nói chuyện nhiều. Nhân viên phục vụ đem canh đặt ở cạnh
tay bà, Lý Vận Linh đang nói chuyện hôn lễ cùng Vưu Chiêu Phúc, Thẩm Tố
Phân cầm cái thìa múc đồ bên trong lên.
"Nhụy Nhụy, đây là trứng chim sao? Làm sao lại lớn như vậy?"
Vưu Ứng Nhụy lắng nghe hai người nói chuyện, thình lình bên cạnh chen vào một câu, cô cau mày nhìn Thẩm Tố Phân.
"Mẹ, ăn đi thôi."
"Cũng có thể là trứng ngỗng."
Vưu Ứng Nhụy ở dưới bàn dùng sức đẩy bà một cái.
Minh Thành Hữu ăn hai miếng sau đó để đũa xuống, lau sạch khóe miệng đứng dậy.
"Con đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Vưu Ứng Nhụy há mồm muốn mở miệng, Minh Thành Hữu đã đẩy ghế ra đi ra ngoài.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt hung hăng trừng Thẩm Tố Phân.
Minh Thành Hữu kéo cửa đi ra, bỗng đột nhiên dừng lại, Phó Nhiễm vốn là muốn đi ra ngoài, không nghĩ tới đi qua một phòng bao, đột nhiên cửa lại bị
mở ra, đang suy nghĩ bỗng bị gián đoạn, cô sợ tới mức trái tim như muốn
nhảy lên, ngẩng đầu nhìn lại, lại chạm vào ánh mắt của Minh Thành Hữu.
Tất nhiên là hắn cũng cảm thấy đó là ngoài ý muốn, đột nhiên trái tim Phó
Nhiễm thắt chặt, ánh mắt lướt qua gương mặt hắn, tự nhiên lại thấy một
cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên trong bao sương.
Vưu Ứng Nhụy lại gần Lý Vận Linh sau đó nói chuyện, ánh mắt nâng lên, xuyên qua bóng
dáng cao lớn của Minh Thành Hữu nhìn thẳng vào Phó Nhiễm.
Cô bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt yên tĩnh như vũng nước.
Phó Nhiễm đi qua trước người Minh Thành Hữu, tiếp tục đi dọc theo hành lang đi tới hướng cách đó không xa.
Bóng lưng Minh Thành Hữu cứng nhắc đứng im ở cửa ra vào cũng chỉ là vài ba
giây, hắn tiện tay đóng cửa phòng lại, Vưu Ứng Nhụy nhìn bóng dáng hắn
nghiêng đi, đang muốn đi tới hướng Phó Nhiễm biến mất.
Cô đi ở phía trước hắn theo ở phía sau.
Hai bên hành lang cứ cách nhau mười mét là sẽ bày một chậu hoa, Phó Nhiễm
đi lướt qua bên cạnh, mỗi lần đi qua, cành lá màu xanh biếc chạm qua làn váy của cô, cô hoàn toàn không hay biết, thật ra thì sẽ có cảm giác đau nhói rõ ràng, chỉ là cô muốn tránh đường ra mà thôi.
Phó Nhiễm không quay đầu lại, nhưng cô có một cảm giác mãnh liệt, Minh Thành Hữu đang ở phía sau lưng cô.
Nhìn dáng vẻ hắn mới vừa mở cửa phòng ra, chắc cũng là muốn đi ra ngoài,
đương nhiên là cô sẽ không có ý nghĩ là hắn cố ý đi theo cô, cô cũng
không muốn có bất cứ thứ gì liên qua tới hắn nữa, nếu hắn muốn đi con
đường này, cô liền xa xa tránh ra, cuối cùng là được rồi chứ?
Phó Nhiễm gần như cố gắng kéo dài bước chân, Minh Thành Hữu di chuyển bước
chân không nhanh không chậm, bóng dáng cô kéo dài đến chỗ chân hắn, thật giống như cô bây giờ, gầy yếu mà vô lực.
Tình cảm đau nhức không đến với bản thân mình, ai cũng có thể nói thoải mái, thời gian sẽ làm
vết thương từ từ phai nhạt, đứng lên, bao nhiêu chút chuyện?
Nếu đổi là Phó Nhiễm trước đây, có lẽ Phó Nhiễm cũng sẽ dùng câu nói này đi an ủi người khác.
Nhưng đến với bản thân mình, mới biết thoải mái thật là xa xỉ.
Không nhìn không nghĩ, lại chỉ bởi vì một ánh mắt nhìn thẳng lại phá hủy hoàn toàn tất cả những cố gắng ngụy trang kiên cường của cô, có lẽ, hai năm
trước cô cũng có tình cảm với Minh Thành Hữu, nên tiếp theo, mới có thể
làm hai năm sau cô sa chân vào vũng bùn.
Phó Nhiễm dừng lại ở trước bồn rửa tay nơi khúc quanh, cô đi tới, mở vòi vục nước vỗ lên mặt.
Cảm giác lạnh lẽo thấm qua lỗ chân lông, giọt nước chảy xuống dưới theo tóc bên gò má, bên cạnh truyền tới tiếng rửa tay của một người, Phó Nhiễm
rửa mặt, rút khăn giấy lau sạch sau đó đứng thẳng dậy.
Ánh mắt
thấy õ ràng, cô nhìn gương ở trước mặt, xuyên qua gương thấy Minh Thành
Hữu đứng ở trước bồn rửa tay bên cạnh cô. Tựa như, chỉ ngăn cách trong
một khoảng cách rất gần, cánh tay của hai người có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào.
Trong lòng Phó Nhiễm tràn đầy đau đớn, cô hận Minh
Thành Hữu âm hồn bất tán, càng hận cảm xúc của chính mình có thể bị chi
phối. Phó Nhiễm khẽ nhếch cằm lên, đáy mắt có chút ẩm ướt, là nước đọng
lưu lại sau khi rửa mặt.
Minh Thành Hữu tập trung rửa tay, ống
tay áo màu trắng kéo lên tới khuỷu tay, động tác ưu nhã, nước rửa tay
trong lòng bàn tay hắn được xoa thành bọt, hắn mở vòi sen ra rửa, một
mùi vị thơm ngát lẻn vào chóp mũi, không xua đi được.
Hắn nâng
tầm mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Phó Nhiễm ở trong gương. Đáy mắt lại ẩn giấu cảm xúc thực sự giống như cô, không chút gợn sóng, coi như
cô không hề tồn tại, đem tầm mắt dời đi vô cùng tự nhiên.
Phó Nhiễm chống hai tay vào thành bồn rửa tay, đáy mắt thấy một hồi nóng bỏng, cô xoay người muốn rời đi.
"Thành Hữu." Vưu Ứng Nhụy cũng đi ra ngoài, giày cao gót giẫm lên nền gạch
bằng phẳng bóng loáng trên hành lang, tiếng gót giày cứng rắn nghe thấy
vẻ dồn dập, sau khi nhìn rõ hai người, bước chân cô từ từ chậm lại.
"Tiểu Nhiễm cũng ở đây."
Vưu Ứng Nhụy đi tới bên cạnh Minh Thành Hữu, tay phải khoác vào khuỷu tay của hắn.
"Mẹ đang nói chuyện kết hôn, muốn hỏi ý kiến của anh một chút."
Minh Thành Hữu cũng không thèm nhìn tới Phó Nhiễm phía đối diện.
"Anh nói rồi, những chuyện này hai người cú quyết định đi."
"Dầu gì cũng là chuyện lớn."
Vưu Ứng Nhụy khẽ cong môi đỏ mọ
Minh Thành Hữu nghe vậy, nói một câu. "Đi thôi."
Bước chân hắn mong muốn rời đi.
Phó Nhiễm lui về phía sau một bước theo bản năng.
"Đúng rồi, Tiểu Nhiễm."
Vưu Ứng Nhụy kéo cánh tay Minh Thành Hữu đi tới trước mặt Phó Nhiễm, hôm
nay cô ta cố ý đeo đôi giày cao gót, nhưng đứng trước mặt thì Phó Nhiễm
cũng không thấp hơn chút nào.
"Hôn lễ của tôi cùng Thành Hữu, hi vọng cô có thể tham gia."
Minh Thành Hữu khẽ nhíu mày, giọng nói tỏ ra không vui rõ ràng.
"Em kêu cô ta tham gia làm cái gì?"
Vưu Ứng Nhụy mở miệng. "Em, em hi vọng sau này bọn em có thể đối xử với nhau như chị em."
"Tôi sẽ không tới."
Thái độ Phó Nhiễm thản nhiên, ánh mắt không chút e dè nhìn về phía Vưu Ứng Nhụy.
"Nếu cô muốn tìm người làm gia vị cho hạnh phúc của cô, cô tìm lộn người rồi."
Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy hơi run sợ, ngón tay sơn móng tay màu hồng nắm chặt,
Phó Nhiễm xoay người đi ra ngoài, Vưu Ứng Nhụy ở sau lưng cô mở miệng
nói.
"Tiểu Nhiễm, mấy ngày trước tôi tới nhà đưa thiệp mời, cha
mẹ cũng đã đồng ý sẽ tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, tôi hi vọng chuyện
giữa cô và tôi sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, đến lúc đó cô cũng đừng
không cho bọn họ đến tham gia. . . . . ."
Ý nói, nếu Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình không xu ở nơi tổ chức hôn lễ, Phó Nhiễm sẽ là người có lỗi.
Phó Nhiễm cảm thấy buồn cười, tấm thiệp mời bị Phạm Nhàn ném vào thùng rác, cô ta lại còn có thể trợn mắt nói dối.
Phó Nhiễm vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe được một tiếng nói quen thuộc truyền đến.
"Minh phu nhân có trí nhớ thật là kém, ngày đó cô tới đưa thiệp mời, tôi nhắc lại lần nữa là tôi chỉ có một con gái."
Phạm Nhàn thấy Phó Nhiễm đi ra ngoài đã lâu nên muốn ra ngoài xem một chút,
bà nhanh chóng đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, bên trong không gian không
được tính là lớn lại chen vào bốn người, khó tránh khỏi chật chội.
"Huống chi, tôi cũng đã nói qua là Minh gia các người tôi không với cao nổi,
thiệp mời tôi đã trả lại cho cô ngay, chẳng lẽ lời nói còn chưa rõ ràng
lắm, mới có thể khiến Minh phu nhân cô hiểu lầm sao?"
Vưu Ứng
Nhụy không nghĩ tới sẽ gặp Phạm Nhàn ngay mặt vạch trần như vậy, cô khó
chịu đỏ mặt, hơn nữa lần này Phạm Nhàn nói như vậy thì nhất định Minh
Thành Hữu sẽ tức giận.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh, một câu nói cũng không nói qua, thờ ơ lạnh nhạt.
Vưu Ứng Nhụy hụy cũng không dám gọi Phạm Nhàn nữa, chỉ sợ lại bị sặc, Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm.
"Cha con nói uống rượu một mình không thú vị, đang la rầy con đấy."
Ánh mắt Phạm Nhàn cùng Minh Thành Hữu không hẹn mà gặp, cũng không nghe
được hắn gọi một tiếng là mẹ nữa, hắn cũng không có tránh né, sắc mặt
lại như có một loại đau đớn khó có thể che giấu, Phạm Nhàn cũng không để ý tới điều đó, mang theo Phó Nhiễm sải bước rời đi.
Sau khi đi ra ngoài thật xa, Phó Nhiễm nghe được Phạm Nhàn thở dài nặng nề một tiếng.
"Đứa con ta nuôi hai mươi năm, làm sao lại biến thành như vậy?"
Thực sự là lúc nghe được giọng điệu đảo điên kia của Vưu Ứng Nhụy, thiếu chút nữa là Phạm Nhàn xông tới tát cô ta một cái.
"Cũng không sao, không còn dây dưa cùng chúng ta Phó gia nữa, cần gì phiền lòng."
Minh Thành Hữu đẩy tay Vưu Ứng Nhụy ra đi tới phòng bao, bước chân cô vội
vàng đuổi theo, đột nhiên Minh Thành Hữu dừng lại, thiếu chút nữa thì
Vưu Ứng Nhụy đụng vào lưng của hắn.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu liếc xéo cô một cái, trên mặt cũng không có bất kỳ dấu vết không vui nào, hắn nhìn cô một hồi lâu.
"Em thật là. . . . . ."
Trong lòng cô lo lắng.
Minh Thành Hữu lắc đầu nói.
"Đầu óc đúng là trời sinh, miệng của mình cũng không khống chế được ."
Sau khi hắn bỏ lại câu nói đó, tiến vào bên trong bao sương cũng không quay đầu lại.
Cái gọi là bàn bạc chuyện kết hôn, việc lớn việc nhỏ Lý Vận Linh sớm đã sắp xếp xong, kêu vợ chồng Vưu gia gặp mặt cũng chỉ là thông báo một tiếng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tố Phân chỉ sợ con giá tức giận, nhưng nhìn món ăn
còn đầy trên bàn lại thật sự không bỏ được, bà nhỏ giọng kề đến bên tai
Vưu Ứng Nhụy.
"Nhụy Nhụy, dặn người phục vụ gói lại đi, hơn một nửa món ăn cũng chưa động tới đấy."
Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy biến hóa, dứt khoát
Đi ra khỏi bao sương chuẩn bị rời đi, Vưu Ứng Nhụy đi theo sau Minh Thành
Hữu, vừa lúc Phó Tụng Đình thanh toán xong mang theo Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn đi vào thang máy.
Vưu Ứng Nhụy nghe được Lý Vận Linh nói cùng Minh Thành Hữu bên cạnh.
"Mặc dù không thích Phó Nhiễm, nhưng gia thế Phó gia như vậy xứng với con hơn."
Lời nói của Lý Vận Linh cũng không được coi là nhỏ giọng, Vưu Ứng Nhụy khó chịu một hồi, cúi đầu.
Qua mấy ngày Phó Nhiễm đi tới phòng làm việc, tự nhiên là tất cả các vũ sư
cũng rất lo lắng, Lâm Lâm đi vào phòng làm việc đưa cho cô một tập văn
kiện.
"Tiểu Nhiễm, đây là quản lý Lý của MR đưa tới, bảo là muốn
ngưng hẳn tất cả quan hệ hợp tác cùng FU, hợp đồng cùng tiền bồi thường
hợp đồng đều ở bên trong đây."
Phó Nhiễm tiện tay nhận lấy sau đó đặt ở trên bàn.
"Ừ, tớ biết rồi."
Bây giờ Minh Thành Hữu đã đạt được mục đích, tất nhiên là sẽ không hi vọng
có một chút nào liên quan tới cô, do MR nói ra trước cũng tốt, sau khi
xảy ra chuyện như vậy, mặc dù có hợp đồng trước đó, cô cũng không thể
nào lại tới MR.
Đồ mà Minh Thành Hữu mang tới phòng làm việc của
cô vẫn còn nguyên, hắn luôn thích như vậy, đem không gian của cô chen
thành một chút xíu, dứt khoát lấy tư thế cường ngạnh bức người đến mức
không còn một góc nhỏ.
Phó Nhiễm đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, máy điều hòa không khí bên trong phòng làm việc đang hoạt động.
Mấy ngày nữa, chính là ngày Minh Thành Hữu cử hành hôn lễ.
Cô thấy sắc trời ở trong ánh mắt có một chútPhó Nhiễm cảm thấy lồng ngực
hơi buồn bực, có lẽ là do nguyên nhân ngồi lâu trong phòng mở máy điều
hòa không khí mà không mở cửa sổ, cô tiện tay mở cửa sổ ra, không khí
khô nóng bên ngoài theo gió tràn vào, mang theo ồn ào huyên náo vốn có
của thành thị.
Phó Nhiễm cảm thấy mặt rất nóng, cô chống tay lên song cửa sổ, khom lưng nôn khan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...