Chuyện của Minh Tranh, có tốt có xấu gì cũng đã truyền đến tai ba mẹ La Văn Anh.
Trong mấy ngày tiếp theo, tin tức bao quát của các trang web truyền thông lớn đều tập trung vào tiêu điểm là phần video bị người ta truyền bá ra
ngoài này, càng vui hơn nữa là có một số cửa hàng nhân cơ hội này kinh
doanh, bắt đầu bán mô hình cầu hôn Tiểu Manh, có tạo hình lúc đang giạng cẳng chân, cũng có tạo hình lúc chu môi muốn ăn đòn.
La Văn Anh ôm gối ôm cười nghiêng ngã trên ghế, Minh Tranh từ phòng ngủ đi ra, gương mặt xanh mét "Vui vẻ dữ vậy sao?"
La Văn Anh chỉ vào tivi "Cầu hôn Tiểu Manh, đó không phải là anh sao? Anh
nói xem, người ta muốn gặp người thật ngoài đời của nhân vật này, gặp
xong còn có thể cảm thấy anh cùng Tiểu Manh có liên quan gì sao?”
Minh Tranh nhìn tivi, bên trong toàn bộ đa số các đài đều chiếu tin tức như
vậy "Em còn nói, những người trong công ty gặp anh cúi đầu không thấy
ngẩng đầu, không biết đang âm thầm chê cười anh như thế nào."
La
Văn Anh nhịn không được cười vui vẻ, cô bỏ gối ôm ra, đi qua bên cạnh
anh, đặt cánh tay lên đầu vai Minh Tranh "Thật tâm mà nói, em không muốn anh phải lộn nhào này nọ, tới cái đoạn giạng thẳng chân là tốt rồi."
Minh Tranh đi đến ngồi vào bên trong ghế sofa, lờ đờ uể oải gác chân lên “Vì em, anh sẽ làm bất cứ giá nào, em muốn xem cũng được, đợi buổi tối đi."
"Lời này nghe sao có vẻ mờ ám?”
Minh Tranh thuận thế vỗ vỗ ở bên eo cô "Là trong đầu em suy nghĩ mờ ám, mới có thể nghe lời nói nào cũng thay đổi hương vị.”
La Văn Anh cầm lấy điều khiển từ xa chọn đài "Chút nữa về nhà ăn cơm, mẹ
em nói một đại nam nhân hy sinh đến mức này cũng không dễ dàng, còn phân phó bảo mẫu đi siêu thị mua thịt gà mái về làm đồ ăn cho anh bồi bổ."
Thần sắc Minh Tranh quái dị, giống như tự nhiên được cưng chiều mà có cảm giác lo sợ “Không phải là Hồng Môn Yến chứ?”
(Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần,
bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần
và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong
của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển
tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn
giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
"Yên tâm đi" cánh tay La Văn Anh tiếp tục đè nặng bờ vai Minh Tranh "Đoạn
video cầu hôn của anh mẹ em xem tới hai lần, cuối cùng giám định kết quả là, da mặt đủ dày, vì khuê nữ là em đây anh có thể trả bất cứ giá nào
như vậy, chuyện có lỗi trước kia trước hết sẽ bỏ qua, không trách nữa.
Mẹ em còn tải đoạn video về máy, nói là lưu làm kỷ niệm, cụ thể tâm tư
chính xác là gì thì em cũng không rõ."
Mí mắt Minh Tranh giật
giật liên tục, bởi vì không cẩn thận mà đoạn video lưu truyền ra ngoài,
vô tình thuyết phục được mẹ vợ tương lai, đây là chuyệnn nằm ngoài dự
liệu của anh.
Hai người đi siêu thị mua đồ, sau trực tiếp lái xe đi đến La gia.
Cha mẹ La Văn Anh đều ở nhà, Minh Tranh lấy đồ đạc từ sau cốp xe ra, vào
nhà thấy nhìn thấy hai người “Chào bác trai, chào bác gái.”
Mẹ La quan sát ánh mắt anh, sau đó tầm mắt lại lườm qua người bạn già bên
cạnh, Minh Tranh đây quả là một đứa trẻ rất đứng đắn nha, nhìn thế nào
cũng không thấy giống với người đã nói ra những lời kia “Minh Tranh à,
chuyện con cầu hôn Văn Anh chúng ta cũng biết, nhưng những lời bên trong video, đó là ý của con thật sao?"
Minh Tranh ho nhẹ một tiếng, đến mức này cũng không thể nói là do nhân viên kỹ thuật của mình thêm vào "Vâng, là con viết."
Mẹ La ý cười vui vẻ, sảng khoái kể “Hai ngày nay bác đi ra ngoài đánh bài, không ít bằng hữu hỏi thăm bác, hai người trẻ tuổi các con đúng là có
nhiều ưu điểm nha, hơn nữa lại rất có sáng kiến."
"Mẹ, con còn
chưa uống được một ngụm nước đấy, vì mua lễ vật cho mẹ mà mệt sống mệt
chết đây nè." Nếu La Văn Anh không xoay đề tài theo hướng khác, đoán
chừng Minh Tranh có thể nôn chết, bất quá cũng dễ dàng cho anh, nhiều
lắm chính là thừa nhận da mặt thật sự dày, còn hơn đối mặt lời mặn lời
nhạt nói về chuyện này.
Lúc ăn cơm, Minh Tranh cùng La Văn Anh
ngồi ở một bên, mẹ La cho phòng bếp bưng canh thịt gà mái mới chưng ra
"Minh Tranh, chuyện Hào Khôn giải quyết như thế nào?"
"Không có phiền toái gì lớn, dựa vào rất nhiều mối quan hệ mới qua được."
"Về sau buôn bán cũng nên giữ khuôn phép, cho dù bị tra được trên đầu cũng không cần lo lắng như vậy." Ba La chen miệng nói.
Minh Tranh vội ngẩng đầu đáp “Dạ, bác trai nói đúng."
Mẹ La bao che khuyết điểm “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện làm ăn, ông lúc nào
cũng ra vẻ bộ dáng lãnh đạo, đây đâu phải ở đơn vị của ông."
"Không phải bà nói trước sao?"
Mẹ La liếc nhìn bạn già "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một câu."
Thấy bảo mẫu bưng canh gà lên, mẹ La đứng dậy múc một chén đưa cho Minh
Tranh "Uống nhiều một chút, làm ăn hao tổn trí óc, mẹ thấy hai đứa các
con ở bên ngoài cũng ăn không ngon, về sau có rảnh thường xuyên trở về
nhà ăn cơm."
"Cảm ơn bác gái."
La Văn Anh cắn đũa "Mẹ, kết hôn xong chúng con muốn sống ở bên ngoài."
Ba mẹ La không nói gì nhiều "Tùy thuộc vào các con, người trẻ tuổi có ý
nghĩ của mình, nhưng mỗi tuần phải về nhà một chuyến." Mẹ La mới đưa ra
yêu cầu xong, đã lại mở miệng "Sau khi kết hôn sẽ ở đâu?”
"Con
quyết định hai ngày sắp tới dẫn Văn Anh đi xem phòng ốc, chọn mua một
biệt thự mới có trang bị đầy đủ, cách ba mẹ cùng công ty gần gần một
chút."
Mẹ La hài lòng gật đầu, nhưng La Văn Anh lại không nghĩ
giống vậy "Vẫn là ở chỗ của em đi, em không thích căn nhà quá lớn, trống rỗng, không có không khí ấm áp, hơn nữa căn nhà này là của em, anh ở
trong nhà em, thì cả một đời phải thuộc về quyền quản lý của em."
"Không quá nhỏ sao?"
"Không nhỏ, hiện tại hai người vậy là đủ rồi."
Mẹ La chỉ cần Minh Tranh có tình cảm và quan tâm đến con gái của mình,
phương diện khác cũng không trách móc nặng nề nhiều làm gì, bà quan sát
khuôn mặt tuấn tú của Minh Tranh, lời nói có vẻ hơi do dự "Minh Tranh,
Văn Anh nghĩ như vậy cũng được, các con ngẫu nhiên cũng có thể tới đây
ở, còn mẹ con một mình ở bên kia, có thời gian cũng có thể qua đó chăm
sóc."
La Văn Anh biết rõ người mẹ nói tới là Triệu Lan, nhưng đề
tài này bị khơi mào, cô và Minh Tranh đều không hẹn mà cùng nghĩ tới Lý
Vận Linh. Quan hệ giữa Minh Tranh và bà chưa bao giờ hòa hoãn, Lý Vận
Linh cứ việc nỗ lực, nhưng Minh Tranh bên này thủy chung không thấy một
chút khả năng chuyển hóa.
Hôn sự của La Văn Anh cùng Minh Tranh
bị truyền đi ồn ào huyên náo, thời gian còn đến hai ba tháng để chuẩn
bị, nhưng mẹ La vẫn cảm thấy vội vàng, nên từ sớm đã bắt đầu tìm cách.
Minh Tranh dừng xe ở trước cửa Y Vân thủ phủ, La Văn Anh cầm đồ đạc đứng ở
cửa chờ anh, người hầu dẫn họ một đường đi vào, Phó Nhiễm sanh con xong
vừa mới xuất viện, Hãn Hãn lúc này chơi ở phòng khách, cậu nhóc đã có
thể nhanh chân chạy trốn vui chơi khắp cả phòng.
La Văn Anh đi lên lầu hai, Minh Tranh đi lên không tiện, anh ở lại phòng khách, không bao lâu thấy Minh Thành Hữu xuống lầu.
"Chúc mừng cậu, lại có thêm đứa con trai."
Minh Thành Hữu ngồi vào đối diện Minh Tranh "Anh không phải là cảm thấy em rất mạnh đó chứ?"
Khóe miệng Minh Tranh chợt câu lên "Ừ, rất mạnh."
Minh Thành Hữu nhếch làn môi tinh xảo "Anh cười như vậy là có ý gì?". Cười thành ra như vậy!
"Không có ý gì, sinh liền được hai đứa con trai, người khác muốn cầu còn cầu không được đấy."
"Vậy cũng được." Minh Thành Hữu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng
vẫn là hy vọng có thể sinh con gái, người ta nói con gái là tình nhân
kiếp trước của cha, anh đời này không dám có tình nhân, thế nên cũng hi
vọng có một tiểu tiểu tình nhân để thương yêu sau này.
Minh Tranh ngồi rung đùi, theo ý anh, Minh Thành Hữu dĩ nhiên là trọn vẹn , có
người vợ yêu thương mình, còn có hai đứa con trai... Anh không khỏi mỉm
cười, bất quá anh cũng nhanh thôi.
"Chuyện Hào Khôn giải quyết xong chưa?"
"Rồi." Minh Tranh nhẹ đáp.
"Anh cùng La Văn Anh sẽ phải kết hôn, chuyện Hào Khôn mẹ cũng tốn không ít
sức lo lắng, tìm đến những người có quan hệ với ba trước đây, mấy ngày
này bà ấy cũng vì anh mà người gầy đi thấy rõ, thời điểm anh kết hôn,
cũng mời mẹ đến đi?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chòng chọc vào Minh Tranh, thấy khóe môi anh câu lên nét cười lạnh, trong lòng liền biết đáp án.
"Anh không bảo bà ta đi tìm người này người nọ, càng không muốn tiếp “ý tốt” của bà ấy, về chuyện kết hôn, anh chỉ có một mẹ, bà ta đến thì tính là
cái gì?" Lời lẽ Minh Tranh nói rất mạnh, rất cứng rắn, một tay Minh
Thành Hữu xoa xoa bên trán "Hai người làm như vậy cũng không phải là
biện pháp, bà dù sao cũng là mẹ ruột của anh."
Minh Tranh lắc đầu "Ở trong lòng anh, bà ta trước giờ đều không phải, anh càng chắc chắn sẽ không có thừa nhận bà sau này."
Lúc La Văn Anh xuống dưới, vừa đúng lúc nghe được câu chuyện bọn họ nói,
Minh Thành Hữu thông minh đem đề tài thay đổi, Hãn Hãn điên cuồng chạy
tới ôm lấy chân của anh, Minh Thành Hữu đưa tay chỉ Minh Tranh cùng La
Văn Anh "Chờ sau này hai người đem con trai tới đây chơi, khẳng định sẽ
bị hai con trai em thường xuyên đập."
Minh Tranh giễu cợt "Cậu sẽ dạy bọn nhỏ đánh nhau?"
"Cha mẹ sinh con trời sinh tính, không cần dạy, đúng không Hãn Hãn?" Minh
Thành Hữu đưa môi mỏng rỉ tai nói với con trai, lại bị cậu nhóc đánh một cái tát lên trên mặt.
La Văn Anh không nhịn được cười, Minh
Thành Hữu giận đem Hãn Hãn ôm vào trong ngực "Càng lúc càng vô pháp vô
thiên, dám động thủ với cả ba nữa hả?."
"Cậu bây giờ chính là có
hai đứa con trai, về sau ngày tốt vẫn còn nhiều." Minh Tranh cười nhạo.
Miệng lưỡi Minh Thành Hữu làm sao có thể để thua thiệt người khác "Vậy
em chúc anh lần đầu tiên sẽ sinh con trai, lần thứ hai nữa sẽ là sinh
đôi hai đứa con trai."
Cho đến khi ngồi vào bên trong xe La Văn
Anh vẫn còn cười, khóe miệng Minh Tranh cũng giấu không được ý cười vui
vẻ "Người khác biến tướng nói em là heo mẹ, em còn cười được như vậy?"
"Đó đâu phải nói em" La Văn Anh thắt chặt giây an toàn "Bất quá miệng lưỡi cậu ấy vẫn độc như vậy."
Minh Tranh bẻ tay lái đi ra ngoài "Có thể là do bị con trai cậu ta dùng một cái tát kia đánh cho hồ đồ."
La Văn Anh suy nghĩ một chút lại bật cười.
Sân bay Nghênh An.
Một người con gái toàn thân mặc quần áo màu đen đi ra khỏi sân bay, tay cầm đồ án màu lam, cổ quấn khăn lụa, tóc thắt bím. Vưu Dữu kéo rương hành
lý, dưới chân giày cao gót giẫm qua nền gạch sáng ngời, thời gian xa
cách lâu như vậy, nếu không nghe được Phó Nhiễm sinh con trai, cô cũng
nhân dịp kết thúc học kỳ, nếu không, nói cách khác cô không nghĩ sẽ trở
về.
Phía sau, một người đàn ông theo sát tới, đưa tay cầm cổ tay của cô "Đi nhanh như vậy làm cái gì?"
"Tôi không muốn cùng nhau trở về với anh."
Khuỷu tay Lý Sâm đang vắt áo khoác âu phục "Chúng ta vốn rõ ràng là ngồi
chung một chỗ trên máy bay, có gì không tốt mà còn tị hiềm?"
"Tôi không muốn ngồi cùng một chỗ với anh, càng không nghĩ tới anh cũng sẽ trở về."
Lý Sâm lôi kéo cô không để cho cô đi "Anh sớm có nói qua em ở đâu anh sẽ ở đó mà.”
Vưu Dữu hất tay anh ra "Hiện tại tôi phải về nhà."
“Anh đưa em đi.”
"Không cần như vậy." Vưu Dữu tránh Lý Sâm, tiếp tục đi về phía trước, người
đàn ông lần nữa giữ chặt cánh tay của cô "Em trở về cũng là muốn đi đến Y Vân thủ phủ, anh với em cùng đi."
"Lý Sâm, chúng ta đã không có
quan hệ." Vưu Dữu đeo kính râm, người ta nói thời gian có thể tôi luyện
tính tình một người, nhưng đối mặt Lý Sâm lần nữa dây dưa, cô vẫn là
không cách nào làm được, nên không thể không kiêu ngạo không nóng nẩy.
"Quan hệ chúng ta không phải chỉ cần em nói không có là không có." Lý Sâm một phen túm lấy rương hành lý của cô "Đi thôi."
Vưu Dữu đi theo anh ra khỏi sân bay, đưa tay chận một chiếc xe taxi, thừa dịp Lý Sâm không phản ứng kịp, trực tiếp rời đi.
Lý Sâm phất tay gọi một chiếc xe taxi khác "Đi theo chiếc xe phía trước."
Vưu Dữu tháo kính râm xuống, nhìn ra thành thị xa lạ mà quen thuộc này, cô
tổng cộng đã rời đi hai lần, thời điểm bị huỷ hoại dung nhan không thể
không đi địa phương khác tiếp thu trị liệu, mà lần thứ hai, hoàn toàn là để chữa khỏi đau lòng. Cô không nghĩ tới cô mới được yên lặng không mấy ngày mấy bữa thì Lý Sâm đã tới rồi, cô muốn trốn tránh, người đó lại cả ngày xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí còn có thể ra vào khu vực trường học một cách tự nhiên.
Vưu Dữu cảm giác được trên mặt một dòng
nước lạnh buốt lướt qua, cô đưa tay chà lau, ở trong mắt cô, tình cảm
của cô và Lý Sâm không phải là không đủ sâu sắc, mà là các mối quan hệ
trung gian pha lẫn, cô căn bản không có cách nào vượt qua rào cản đó.
Anh đã có vị hôn thê, anh không nên ỷ thế cường ngạnh mà lưu luyến bên trong cuộc sống của cô như vậy.
La Văn Anh kéo Minh Tranh đi xuống xe, thời điểm kết hôn càng ngày càng
gần, không ít đồ đạc cô cần tự mình mua, địa điểm cử hành hôn lễ đã xác
định, La Văn Anh không muốn mẹ La nhúng tay vào việc bố trí phòng cưới,
cho nên không làm gì liền dắt Minh Tranh ra ngoài.
Hai người ngồi thang máy đi tới lầu ba khu mua sắm, là khu chuyên bán đồ dùng trên
giường, mẹ La dặn đi dặn lại nên chuẩn bị một bộ màu đỏ thẫm, mang ý
nghĩa vui mừng, La Văn Anh lôi kéo Minh Tranh chọn lựa, Minh Tranh ngước mắt nhìn lại, mãn nhãn màu đỏ, đâm vào mắt anh cơ hồ không mở ra được,
nhưng trong lòng là bị sắc thái hoa lệ này tô điểm sáng sủa, chan chứa
vui sướng.
La Văn Anh xoay người chọn lựa, cuối cùng tuyển ra tám bộ, hình hoa thêu mang ngụ ý cát tường, Minh Tranh cũng cảm thấy đúng
vậy.
Hai người thanh toán xong đi xuống lầu, La Văn Anh muốn đi
chọn lựa thêm một ít đồ đạc khác, bên trong khu mua sắm có rất nhiều
người, một lần cô không cẩn thận đụng trúng người đàn ông bên cạnh "Thực xin lỗi."
Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ mỉm cười của Tống Cẩm Trác “Anh?”
Ánh mắt La Văn Anh quét qua hướng bên cạnh anh, thấy một cánh tay mãnh
khảnh khoác ở trong khuỷu tay Tống Cẩm Trác, người đàn ông liếc nhìn
Minh Tranh, tầm mắt một lần nữa trở xuống nhìn trên mặt La Văn Anh "Đây
là chị dâu của em."
La Văn Anh che dấu kinh ngạc "Chào chị!"
Đối phương vươn tay bắt tay cô "Chào em!"
Tống Cẩm Trác tìm phụ nữ tất nhiên không kém, đứng chung một chỗ trai tài
gái sắc tuyệt đối có thể hấp dẫn ánh mắt người khác "Ngày định xong
chưa? Nhớ phải gửi thiệp mời cho anh."
"Nhất định." La Văn Anh
nghĩ đến ngày đó nghe sơ qua chuyện xưa Tống Cẩm Trác kể, thật sự rung
động, bây giờ liếc nhìn lại, cách xa khu vực điềm tĩnh yên lặng đó, ở
nơi đông người phồn hoa đô hộ này , ánh mắt bi thương đến chết của Tống
Cẩm Trác đã sớm được anh che dấu rất tốt, giống như đeo cái mặt nạ, tuy
rất đẹp nhưng cũng không chân thật.
"Đi thôi." Tống Cẩm Trác ôm
eo bạn gái, nhưng chỉ là đem thân thể bên cạnh nhích lại gần "Nếu không
có gì bất ngờ xảy ra, qua hết năm bọn anh sẽ kết hôn, nay gặp nhau ở
đây, chúc hai người hạnh phúc."
Môi trái tim La Văn Anh khẽ nhếch "Anh cũng vậy!"
Đợi bóng dáng của hai người đi xa, nụ cười trên mặt La Văn Anh vẫn còn, Minh Tranh ôm vai cô "Còn nhìn theo nữa sao?"
"Em chỉ là nghĩ không thông, vậy đâu phải là tình yêu?"
Bàn tay Minh Tranh nắm chặt bờ vai La Văn Anh "Có lẽ không phải, nhưng có
ngại gì? Anh ta cần một người phụ nữ để tạo thành gia đình, coi như sống qua ngày, anh ta là muốn lấy vợ sinh con, người đó nếu đã không phải cô ấy, thì có thể là em, cũng có thể là người khác."
Đúng a, ai cũng không thể nói, thiếu thốn tình yêu gia đình liền nhất định là không hạnh phúc.
La Văn Anh đưa tay khoác Minh Tranh vào thang máy trở lại dưới lầu.
Căn nhà đã trang trí gần như đầy đủ, không thiếu sót gì, mới mua thêm đồ
dùng trong nhà cùng giấy dán tường, La Văn Anh thất thần nhìn áo cưới
soi sáng treo ở đầu, Minh Tranh tắm rửa xong ra ngoài, thời tiết đã
chuyển mát, anh đưa tay ôm eo La Văn Anh "Ngủ đi."
"Ngủ không được, càng là gần đến ngày kết hôn lại càng ngủ không được."
"Sao vậy?"
Đầu La Văn Anh đặt ở cần cổ Minh Tranh "Không biết, có thể là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn."
Minh Tranh cười yếu ớt "Có cái gì không tốt mà sợ hãi, hiện tại chỉ còn thiếu cái nghi thức."
"Không giống nhau” La Văn Anh xoay người, đôi tay ôm cổ của anh, sắc mặt nghiêm túc nói "Đối với em mà nói không giống nhau."
Minh Tranh nhìn chằm chằm cô trong khoảng khắc, ôm lấy cô đặt lên trên
giường, La Văn Anh xoay qua ngủ ở nữa bên kia giường, Minh Tranh lên
giường "Ba mẹ em đều đồng ý chuyện của chúng ta, anh còn phải nằm đây
giả bộ sao?"
"Tình cảm trước đây anh biểu hiện thật tốt đều là giả vờ?"
Minh Tranh cầm bàn tay La Văn Anh duỗi ra "Không phải, anh nghĩ dù sao chúng ta cũng nên ngủ cùng nhau."
"Em nói không được là không được," La Văn Anh sao có thể không hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh "Hơn nữa anh đã nhịn được nhiều ngày như thế, còn sợ không tiếp tục nổi tháng nữa?"
Sắc mặt Minh Tranh chán nản
không thôi, anh nhích tới ôm lấy La Văn Anh, mặt chôn vào trên cổ cô,
giọng ra vẻ bực tức nói "Không phải là con gái tụi em ai cũng đặc biệt
có thể nhịn?"
La Văn Anh cười vỗ vỗ sau ót của anh "Chịu đựng đi, ngoan."
Lý Vận linh đi đến Y Vân thủ phủ, đúng lúc Triệu Lan cũng ở đây, đang giúp chăm sóc đứa con trai nhỏ, Lý Vận linh ôm Hãn Hãn ngồi vào trước sô
pha, mắt liếc qua bàn trà, thấy phía trên để thiệp mời kết hôn.
Phó Nhiễm thấy bà xuất thần "Mẹ."
Triệu Lan cũng đi tới, liếc nhìn "Chuyện kết hôn của Minh Tranh đều sắp xếp
ổn thỏa, tôi cũng đề cập với nó muốn bà đến tham dự."
"Nó sẽ
không đồng ý," Lý Vận Linh không cần nghĩ cũng biết "Nhưng nó là con
trai tôi, hôn lễ của nó tôi nhất định phải tham gia."
"Vâng, đến
lúc đó bà theo chúng tôi, cùng nhau đi qua là được." Triệu Lan cũng tỏ
vẻ đồng ý, dù sao Minh Tranh là con trai ruột của Lý Vận Linh, người làm cha mẹ hi vọng lớn nhất không phải là nhìn con cái thành gia lập thất
sao?
Lý Vận Linh ngồi chờ ở bên trong xe, thấy xe Minh Tranh từ Hào Khôn ra ngoài, bà lập tức để cho chú Vương chạy qua cản đầu xe.
Minh Tranh nhận ra chiếc xe cản đường, Lý Vận Linh cầm túi đi tới trước cửa kính xe "Minh Tranh."
Người đàn ông quay cửa sổ xe xuống, Lý Vận linh xoay người, sắc mặt bình
tĩnh, "Chuyện kết hôn, tất cả đều chuẩn bị xong hết rồi sao?"
"Bà còn chuyện gì khác không?" Mắt Minh Tranh thủy chung nhìn chằm chằm phía trước.
"Văn Anh đấy, mẹ muốn trước khi kết hôn đưa cho nó một phần lễ vật," Lý Vận
Linh lấy ra một hộp trang sức từ trong túi xách đang đeo "Đây là thời
điểm mẹ với ba con kết hôn năm đó, ông ấy đưa cho mẹ, qua nhiều năm như
vậy..."
"Đã trân quý như vậy, bà vẫn là để lại cho mình đi."
"Minh Tranh" Lý Vận linh thấy anh một lần nữa muốn đóng cửa kính xe "Đây là một chút tâm ý mẹ muốn cho Văn Anh."
"Không cần đâu." Minh Tranh lạnh lẽo rét buốt bỏ lại câu nói, sau phát động cơ nhanh chóng rời đi.
Thân ảnh Lý Vận Linh bị để lùi lại phía sau xe, khuôn mặt bà thất vọng không thể che hết, Minh Tranh thu hồi tầm mắt từ trong kính chiếu hậu, không
cần quan tâm thế nào, oán hận trong lòng thủy chung không cách nào tiêu
tan, muốn anh tiếp nhận Lý Vận Linh cũng là chuyện không thể nào.
Vưu Dữu ấn vang chuông cửa Y Vân thủ phủ, trong tay giơ lên một túi lớn
quần áo cùng đồ chơi trẻ em, Phó Nhiễm ngổi trên ghế sofa ở phòng khách
nhìn hai đứa con trai chơi đùa, thấy cô đi vào nhanh chóng vẫy tay.
“Chị, anh rể!”
Minh Thành Hữu ngổig ở trước giường nhỏ đùa nghịch, nghe được động tĩnh đứng dậy "Vưu Dữu, Phó Nhiễm đã nhắc tới em mấy ngày rồi."
"Chị, sức khỏe hồi phục tốt không?"
"Rất tốt." Phó Nhiễm kéo tay Vưu Dữu qua "Ra nước ngoài một thời gian giờ
nhìn lại không giống nhau, nhìn qua thấy em tự tin lên không ít, tinh
thần cũng khá."
"Đương nhiên, nói gì thì cũng phải xứng đáng với tiền đóng học phí chị cho em chứ."
Minh Thành Hữu để chị Nguyệt chăm sóc con trai, anh đi tới ngồi bên cạnh Phó Nhiễm "Sâm tử cùng người của Tống gia giải trừ hôn ước, thua thiệt luôn luôn vẫn là nhà gái, cậu mợ cũng bị Bồ Tát mời tới quấy đến khổ không
thể tả, nhiều lắm chính là tội bồi thường tiền, nhưng dầu gì cũng khó có thể thanh tịnh được."
Vưu Dữu nghe vậy, ngón tay vuốt mái tóc dài "Anh rể, điều này không có quan hệ gì với em."
Minh Thành Hữu cười gật gật đầu "Ừ, là không quan hệ, anh cũng chỉ nói như vậy, cho hai người có chuyện vui thôi."
Phó Nhiễm quan sát ánh mắt chồng mình, còn lấy sự thống khổ của người khác ra mà vui vẻ.
"Cùng lắm, giải trừ hôn ước cũng tốt, Lý gia huyên náo không còn thể thống gì nữa, nghe mẹ nói còn thiếu chút nữa là đánh nhau."
Vưu Dữu nghe vậy, cũng không có quá nhiều cảm giác, vợ chồng Lý Tắc Cần là
người như thế nào không phải là cô không hiểu rõ “Chị, hai ngày nữa em
sẽ đi, chờ nghỉ phép em lại trở về thăm hai người."
"Một mình ở bên ngoài phải chú ý nhiều."
Vưu Dữu khẽ gật đầu. Lúc Lý Sâm đi vào Vưu Dữu đang xoay người xem bảo bảo
bên trong chiếc giường nhỏ, Minh Thành Hữu quả nhiên thiên vị, nặng bên
này nhẹ bên kia, tên gọi ở nhà của đứa con trai nhỏ cũng đặt lấy, trực
tiếp gọi con trai thứ hai.
Minh Thành Hữu giữ hai người ở Y Vân
thủ phủ ăn cơm, trong bữa tiệc, Lý Sâm gắp đồ ăn đưa tới trong chén Vưu
Dữu, cô một miếng cũng không động, chén cầm trong tay có tới hai món ăn.
"Sâm tử, sau này có tính toán gì hay không?"
Lý Sâm nhìn về phía Vưu Dữu bên cạnh "Em vẫn có ý định ở nước ngoài, chờ Vưu Dữu lúc nào trở về, thì em sẽ trở về Nghênh An."
"Anh không cần đi theo tôi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp tôi sẽ ở lại nước ngoài." Vưu Dữu cũng không ngẩng đầu lên.
Lý Sâm tiếp tục mở miệng "Vậy anh cũng không cần trở lại."
Phó Nhiễm quan sát hai người một chút, Minh Thành Hữu cố gắp đồ ăn, múc canh cho cô "Ăn nhiều một chút."
"Ở cữ không thể ăn lung tung, đến lúc đó mập lên có giảm cân cũng không xuống được."
"Không có sao, em còn có thể mập thêm được bao nhiêu chứ?"
Ăn cơm xong Vưu Dữu không ngồi lâu, bảo là muốn đi tìm bạn học, Lý Sâm
thấy cô phải đi tự nhiên cũng không ở lại, đi nhanh đi theo ra ngoài.
Minh Thành Hữu xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn hai người phía dưới một trước
một sau đi ra ngoài "Sâm tử cũng coi như có thâm tình, đi theo nhiều năm như vậy thủy chung vẫn là thích Vưu Dữu."
"Mọi người có mọi
người tạo hóa, phải xem có duyên có nợ với nhau không." Phó Nhiễm đứng
dậy, cầm lấy khối tã không thấm từ trên ghế sofa đưa cho Minh Thành Hữu, "Đi cho con trai thứ hai đổi tã."
Lý Sâm đuổi theo Vưu Dữu ra
ngoài Y Vân thủ phủ, cô đi rất gấp, nóng lòng muốn vứt anh sang một bên, Lý Sâm tiến lên kéo tay cô lại "Xe của anh ở đây, anh đưa em đi."
"Không cần."
Lúc này Lý Sâm không cho cô cơ hội giãy dụa “Anh đã giải trừ hôn ước, Vưu
Dữu, anh không quan tâm em đi đến đâu, anh đều sẽ theo em đến đó, anh có rất nhiều thời gian để chờ đợi em."
Vưu Dữu bị anh túm đến bên cạnh xe "Lý Sâm, giữa chúng ta là không thể nào."
"Ba mẹ anh bây giờ sẽ nghe theo anh, Vưu Dữu, em không cần vội vàng chấp
nhận anh, lúc trước chúng ta ở cùng một chỗ anh không biết quý trọng, để cho em bị rất nhiều ủy khuất, kế tiếp anh sẽ từ từ theo đuổi em thật
tốt."
"Anh!"
Vưu Dữu bị anh nhét vào bên trong ghế lái
phụ, lúc Lý Sâm khép cửa xe, cô dứt khoát nhắm mắt lại, có một số việc,
dù là thế nào chạy đều chạy không thoát .
Thời gian thấm thoắt
trôi qua nhanh, La Văn Anh ngồi ở trước gương hoá trang, trên người mặc
áo cưới, làn váy kéo dài ra phía sau, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô.
Cô nắm chặt hai nắm tay, khó mà kiềm chế tâm trạng khẩn trương, mấy chị em ở bên cạnh cùng cô nói chuyện.
Lúc phù dâu dìu cô tiến vào lễ đường, bạn bè thân thuộc cùng bà con họ hàng hầu như toàn bộ đều đến tham dự, Tiểu Chu đứng phía trước nhìn cô vẫy
tay, La Văn Anh cố tự trấn định, nhìn lên đài cao thấy Minh Tranh nghiêm chỉnh trong bộ tây phục.
Quần áo cắt may khéo léo, kiểu dáng tây phục càng làm nổi bật lên khí chất hiên ngang của anh, La Văn Anh từng
bước một đi qua, Minh Tranh mở bàn tay ra, những ngón tay xương mãnh
khảnh của cô được anh nắm chắc trong lòng bàn tay.
Dưới đài là ba mẹ La cùng Triệu Lan, ánh mắt Minh Tranh đảo qua, liền thấy được người
khách không mời mà tự đến, Lý Vận Linh, mẹ La và ba La đều hết sức khách khí, lấy lễ đối đãi, Minh Tranh đương nhiên không thể đuổi khách trong
trường hợp như vậy.
Tầm mắt La Văn Anh theo Minh Tranh nhìn qua,
cô kiễng chân lên, để trán chạm vào trán anh "Minh Tranh, hôm nay ngày
tốt như vậy, không cần quan tâm trong lòng anh có tình nguyện hay không, nhưng mẹ cần phải có mặt."
Cánh tay Minh Tranh đặt ở eo La Văn
Anh, người chủ trì bắt đầu cử hành hôn lễ, nghi thức chứng nhận việc kết hôn tuy cổ điển nhưng lại rất cảm động .
La Văn Anh nhắm hai
mắt, lời người chủ trì nói một chữ cũng không để mất, truyền vào trong
tai, cô kiễng chân mũi chân, cảm thấy đám người dưới đài đã sớm tản ra,
đây là hôn lễ của cô cùng Minh Tranh, là việc cô trông mong ngóng chờ
rốt cục ước nguyện cũng được đền bù .
"Em nguyện ý."
La
Văn Anh nghe được mình môi lúc đang nói đụng vào trái tim, xoay một vòng sau truyền lại trong tai, Minh Tranh nâng tay cô lên, đem nhẫn kết hôn
chậm rãi đeo vào.
Lý Vận Linh không hề chớp mắt chăm chú nhìn, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, chóp mũi càng thêm chua xót không ngừng.
La Văn Anh nhìn xuống chiếc nhẫn, Minh Tranh nâng mặt của cô lên hôn qua,
lúc làn môi chạm đến liền mở miệng nói "Anh yêu em." Sau đó cuối xuống
hôn cô thật sâu, ánh mắt La Văn Anh sáng ngời, dưới đài rộ lên tiếng vỗ
tay như sấm, hai người họ đưa tay ôm nhau, hận không thể khảm vào nhau
lúc này.
Thời điểm mời rượu, Minh Tranh bị chuốc không ít rượu,
kết hôn là trường hợp có thể huyên náo nhất, Minh Tranh cởi bỏ tây phục, cổ tay áo sơ mi bên trong xăn lên đến tận khuỷu tay, không quan tâm tư
thế hiện tại, một tay anh chống lưng ghế dựa, chỗ ngồi xung quang đều là bằng hữu của Minh Tranh, cũng có thể nói là bạn xấu.
La Văn Anh
bật hộp quẹt nhiều lần đều không đốt được, người đàn ông ngậm điếu thuốc lá chưa châm được lửa, hoặc là có người bên cạnh giúp đỡ thổi hơi, một
phòng huyên náo vui mừng khôn xiết.
"Ôi chao ôi, chị dâu, chị là cố tình không muốn cho tôi hút điếu thuốc đúng không?"
La Văn Anh đã sớm nghe nói trên bàn rượu hội nháo, cho nên mới đặc biệt
chuẩn bị cái hộp quẹt này, không nghĩ tới vẫn là tránh không khỏi một
kiếp này.
Cô thử bật mấy lần "Đại ca phối hợp một chút được không?"
"Được chứ," người đàn ông dứt khoát đứng dậy đứng đến trên ghế dựa "Tôi cam
đoan bất động, chị dâu có thể đốt cho điếu thuốc là được."
Minh Tranh nghiêng người, đưa tay chỉ đối phương, thẳng thắn nói "Đây chính là cậu nói, đừng đến lúc đó lại lật lọng nhé."
"Yên tâm đi, nhiều người như vậy, hai mắt đều có thể nhìn đấy."
Minh Tranh đi tới bên cạnh La Văn Anh "Đến đây, bà xã, anh ôm em đứng lên."
"Được hay không đó?" La Văn Anh thấy anh uống có vẻ hơi nhiều.
Người bên cạnh nghe từng câu một bắt đầu ồn ào "Đúng , được hay không đây, được hay không đây?"
Gương mặt La Văn Anh đỏ lên, Minh Tranh xoay người ôm lấy chân của cô, đối
phương cũng là một người rất cao, hơn nữa còn đứng trên ghế dựa, La Văn
Anh bật hộp quẹt đưa qua, đối phương kiễng chân lên, còn nói thêm vào
“Tôi cũng không có lộn xộn, xem đi, là chị dâu với không tới."
La Văn Anh thử mấy lần, phát hiện còn thấp hơn một đoạn "Ông xã, không được."
Minh Tranh thả cô xuống, anh lần nữa xoay người ra sau, một tay ôm lấy cô
đặt lên trên vai, La Văn Anh lung lay ngồi không vững, Minh Tranh đưa
tay ôm chặt hông của cô, bằng hữu xung quanh lần nữa ồn ào "Thân thể này luyện được thật lợi hại nha, chị dâu, đêm tân hôn trở về cần phải ổn
định ổn định nha."
La Văn Anh đốt điếu thuốc bên trên cho đối phương, phen này gây sức ép xuống dưới, cuối cùng có thể vượt qua kiểm tra.
Cũng không biết là chiêu trò ở đâu, nghe nói là sưu tầm trên mạng, hai người bị chỉnh quá sức, La Văn Anh vẫn còn tốt, dù sao cũng là nữ, còn Minh
Tranh lúc đi ra khỏi quán rượu bước chân đã loạng choạng, La Văn Anh đem anh nhét vào bên trong xe, chào tạm biệt cùng bà con thân thuộc và ba
mẹ, sau đó nói tài xế lái xe đưa trở về phòng cưới.
Cô dìu Minh
Tranh đỡ vào nhà, La Văn Anh bị bộ lễ phục bó sát người siết quá chặt
nên cảm thấy khó chịu, sau khi nâng Minh Tranh đặt lên giường, La Văn
Anh đưa tay kéo khoá kéo xuống, định thay bộ đồ mặc ở nhà, cô buông rơi
làn váy đến mặt đất, từ bên trong bước ra, thình lình bị một cái tay túm quay lại, cô ngồi vào trên đùi rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, lúc
này toàn thân La Văn Anh từ trên xuống dưới chỉ có một cái quần lót cùng hai mảnh ngực dán.
Cô vội vàng khoanh tay che ở phần ngực "Anh làm em sợ muốn chết."
Minh Tranh hôn lên vai cô "Đêm nay em cũng định không cho anh đụng vào sao?"
"Không phải anh uống say sao?"
Minh Tranh chà gò má trên cổ cô "Anh giả bộ." Cánh tay anh đưa tới, kéo tay
La Văn Anh ra hai bên "Dán cái gì đây, anh xem một chút?"
"Là miếng dán ngực, đừng kéo!" Cánh tay La Văn Anh khép chặt lại.
Minh Tranh nghiêng người đặt cô ngã xuống giường, anh đẩy hai tay La Văn Anh ra, đặt qua bên cạnh, hô hấp La Văn Anh dồn dập, phần bụng bằng phẳng
tinh tế theo động tác của cô mà nhấp nhô lên xuống, Minh Tranh cúi
người, môi mỏng hôn xuống, khắc lên đó một dấu màu đỏ ửng.
La Văn Anh cứng người, thở hắt ra, một luồng sóng nhiệt vô tình đột kích, từ
lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, giọng nói cô lộ ra một chút mê mị khàn
khàn “Đi tắm rửa trước."
Minh Tranh kéo cô đứng dậy, giữ eo cô ôm vào bên trong phòng tắm.
Đắp chăn mền lên, bên trong thấp thoáng có thể nhìn ra bóng người quấn giao nhau, tiếng thở dốc khàn khàn mạnh mẽ cùng âm thanh ưm ưm nhỏ vụn sâu
cạn giao thoa, đầu La Văn Anh gần như muốn chui vào bên dưới gối, cô dứt khoát một tay lấy gối đầu bỏ qua, Minh Tranh cũng ngại chăn mền bao phủ trên người làm giảm đi tiến độ, anh vung tay ném nó xuống dưới giường.
Lòng bàn tay anh đẩy những lọn tóc rơi tán lạn phía trước mặt cô ra hai bên, chạm đến nhiệt độ ấm nóng vô cùng, trong tay ướt ngấy phối hợp, kích
tình ban đêm càng thêm táo bạo, Minh Tranh nắm chặt tay La Văn Anh, động tác nhấp nhô cuộn trào mãnh liệt khiến người điên khùng si mê, một tay
khác của La Văn Anh đẩy trước ngực Minh Tranh. Thanh âm của cô bị va vào phá thành mảnh nhỏ, một tay Minh Tranh chuyển đến ôm sau thắt lưng La
Văn Anh, khiến cho cô càng thêm gần sát mình, chóp mũi Minh Tranh rỉ ra
mồ hôi rịn, anh xoay người, mặt tiến đến trên cổ cô "Đợi chút nữa anh
cũng sẽ cho em nếm thử mùi vị cầu xin tha thứ."
La Văn Anh ôm cổ người đàn ông, há miệng cắn chặt vành tai anh, thân hình Minh Tranh cứng đờ, nhắm thẳng lồng ngực cô cắn xuống.
La Văn Anh bị đau, buông tay ra "Sao lại cắn em?"
"Thời điểm em theo anh chính là lần đầu tiên, từ đâu học được chiêu khiêu khích người như vậy?"
"Có một số việc không cần thầy dạy cũng biết." La Văn Anh buông chân xuống, Minh Tranh đặt cô quay lưng lại "Vậy chúng ta nên đổi thêm mấy tư thế,
nhân tiện tôi luyện thêm kinh nghiệm?"
"Không cần, em mệt mỏi."
"Lúc này mới bắt đầu thôi mà?" Minh Tranh đè nén phía sau lưng cô, La Văn
Anh bị buộc cong chân lại, phải nói nam nhân lúc ham muốn thì thật so
lang thú còn hung mãnh hơn, La Văn Anh hất tóc trên mặt ra hai bên, hai
chân cô cứng ngắc "Anh thật nặng."
Minh Tranh giữ chặt tay của
cô, sau đó ngã qua bên cạnh La Văn Anh. Anh thuận thế ôm La Văn Anh vào
trong ngực "Có mệt hay không?"
"Em muốn ngủ giấc."
Minh Tranh khẽ hôn ở đỉnh đầu cô "Ngủ đi."
Hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, không kiêng nể gì
chiếu vào, Minh Tranh giơ tay lên che khuất tầm mắt, một tay đưa qua
phía bên cạnh sờ soạng nhưng không thấy gì "Văn Anh."
Giọng nói bên trong phòng tắm truyền ra "Em đang giặt quần áo."
Minh Tranh mặc quần xong đi vào, La Văn Anh vừa mới rửa mặt xong, ngẩng đầu
nhìn đến một khối ngực rắn chắc "Anh cũng không sợ lạnh." Cô xoay người
cầm quần áo nhét vào bên trong máy giặt, Minh Tranh từ phía sau ôm hông
của cô "Sao không ngủ nhiều thêm một chút, tối hôm qua, còn mệt không?"
La Văn Anh đưa tay ấn khởi động máy giặt "Đã sớm khỏe lại rồi, mẹ em mới
gọi điện thoại, em nói mẹ buổi chiều đừng tới đây, chúng ta ngủ một giấc cho ngon, ngày mai nữa về nhà."
Phần eo Minh Tranh dùng sức đẩy
lên phía trước, La Văn Anh bất ngờ không phòng ngự tựa vào trên máy
giặt, anh thuận thế chống hai tay ở hai bên, gông cùm xiềng xích cô ở
trong ngực "Tinh thần đã hồi phục tốt, buổi chiều còn dùng để ngủ sao?"
"Anh hạ lưu, không mặc quần áo còn lộn xộn."
"Chỗ nào của anh lộn xộn?" Minh Tranh ôm cô lên, một phen nhấc eo La Văn Anh đặt cô ngồi lên trên máy giặt quần áo.
Tay cô chỉ chỉ bộ ngực của anh, sau đó trượt xuống đến bụng của Minh Tranh, tiện đà đi xuống thêm một chút "Vừa rồi, chỗ này của anh động."
Minh Tranh dựa vào phía trước, bàn tay xoa lên gò má La Văn Anh "Có đói bụng không?"
"Anh chỉ phương diện nào?"
Minh Tranh câu nhẹ làn môi mỏng "Em nói phương diện nào?"
La Văn Anh muốn nói đương nhiên là dạ dày của mình, bàn tay Minh Tranh vỗ
nhẹ mông của cô "Đi, anh cho em ăn thật no, để khỏi mắc công một chút
tới giường liền than đói."
Minh Tranh ôm La Văn Anh đứng xuống,
dẫn cô ra khỏi phòng tắm, cô gối đầu lên bờ vai Minh Tranh, khóe miệng
tươi cười thích ý thỏa mãn.
Đến ngày hôm sau hai người mới về
nhà, ba mẹ La Văn Anh từ sớm đã cho người hầu chuẩn bị đâu đó, Minh
Tranh cùng La Văn Anh xách đồ đạc vào trong "Ba, mẹ."
"Còn mang đồ về làm gì, trong nhà đều có."
"Minh Tranh, còn cái gói to em quên mất, ở bên trong ghế lái phụ, anh đi ra
lấy đi." La Văn Anh đếm mới phát hiện mình sơ ý để thiếu mất một túi.
"Được." Giọng Minh Tranh đáp ứng, xoay người định đi ra ngoài.
Mẹ La nhanh chóng gọi anh lại, nhìn về phía con gái nói "Con đừng có lúc
nào cũng nhằm Minh Tranh mà sai tới sai lui, đi lấy đồ bảo người làm đi
được rồi."
"Mẹ?" La Văn Anh vô tội mở miệng đính chính "Không
phải mẹ nói sao, con trai phải nghe lời con gái, còn bảo con phải ra sức sai khiến anh ấy."
"Chuyện này không giống nhau, đó là trước khi kết hôn." Mẹ La khó mà nói, đó là bà bảo La Văn Anh cố ý gây sức ép,
không nghĩ tới gây sức ép tới gây sức ép lui thì cậu ta vẫn thành con rể mình, nói đến cùng bà không xót Minh Tranh thì còn ai xót đây?
Điểm này La Văn Anh yên tâm, mẹ La đã coi ai là con thì chắc chắn sẽ lo lắng cho người đó đến cùng, về sau chắc chắn Minh Tranh sẽ không sợ thiệt
thòi.
"Nhanh ngồi đi" mẹ La lôi kéo hai người ngồi xuống "Tính đi đến đâu hưởng tuần trăng mật?"
"Lo làm việc cho tới giờ cũng chưa từng đi đâu chơi, con cùng Minh Tranh dự định tới châu Âu du ngoạn một chuyến, không đi cùng đoàn, chúng con tự
mình đi hai tháng cho thong thả."
"Lâu như vậy?" Mẹ La không yên tâm "Văn Anh, lúc đi chơi cần phải chú ý cẩn thận biết không?"
"Mẹ nghĩ con là con nít sao." La Văn Anh không lưu tâm.
Mẹ La thấy cô nghe không hiểu, dứt khoát tiến đến nói nhỏ bên tai cô "Có
thể liền lúc đó mang thai, con cẩn thận một chút, cũng đừng gây sức ép
lên cháu ngoại của ta."
"Mẹ!"
Minh Tranh không nghe chuyện hai người nói, anh lấy ra một phần văn kiện từ cái túi bên cạnh mình "Mẹ, cái này mẹ giữ đi."
Ba La liếc nhìn tập văn kiện trong tay người bạn già "Này tại sao có thể,
Minh Tranh, mẹ con lúc trước chỉ là nói cho có, không cố ý bắt con phải
ký."
"Đúng vậy" mẹ La đem văn kiện trả về "Nhanh cất lại đi."
La Văn Anh cũng không nghĩ tới Minh Tranh còn nhớ chuyện này, hai tay
người đàn ông vẫn đặt cố định trên đầu gối "Mẹ, mẹ giữ giúp con, hơn nữa lúc trước mẹ nói đúng, tình cảm giữa con cùng Văn Anh tốt, văn kiện này cũng coi như không có tác dụng."
Minh Tranh đứng lên, cầm lấy văn kiện đặt vào trong tay mẹ La "Cô ấy bây giờ là của con, mọi việc sẽ không có gì thay đổi."
La Văn Anh cảm thấy sinh hoạt thật sự cũng không có gì thay đổi, chỉ khác
một chút là mẹ La đối với Minh Tranh tốt vô cùng, hận không được thổi
phồng ở trên lòng bàn tay, có một chuyện bà luôn nói nhiều nhất chính
là, con đừng khi phụ Minh Tranh.
Hai người tại ngoại đi chơi hai
tháng, La Văn Anh không thể không nói nhà cô mẹ tin Phật là đúng rồi,
xuống máy bay mới mấy ngày cô đã cảm thấy không thoải mái, mua que thử
thai kiểm tra, thật sự mang thai.
Cô cảm thấy không có gì, mỗi
ngày đều đi làm bình thường, nhưng đối với người khác lại là chuyện lớn, đầu tiên là Minh Tranh, ngưng hết mọi công việc của cô không nói, còn
bắt cô cả ngày phải ở trong nhà dưỡng thai, nói là sản phụ lớn tuổi phải cẩn thận.
La Văn Anh tức giận vô cùng, tuổi cô rất cao sao?
Mẹ La cùng Triệu Lan cũng thường xuyên tới đây, câu cửa miệng nói nhiều
nhất chính là "Sản phụ lớn tuổi phải đặc biệt chú ý, cần chú ý vấn đề
dinh dưỡng, đến, ăn cái này ăn cái kia."
Lúc Phó Nhiễm cùng Minh
Thành Hữu tới, có dẫn theo Hãn Hãn, cũng đem đến không ít sản phẩm bổ
dưỡng, nói là Lý Vận Linh bảo mang đến .
La Văn Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn Phó Nhiễm ở đối diện nói "Em nhìn xem, người có thai giống
như chị như vậy có đáng thương không?"
"Chị đó, là đang ở trong
phúc không biết phúc." Minh Thành Hữu nói leo, lúc trước thời điểm Phó
Nhiễm mang Hãn Hãn, nào có được đãi ngộ như vậy?
Bảo mẫu bưng hai ly nước lại, Phó Nhiễm đưa tay lấy để xuống bàn "Mang thai thật tốt a,
chị có thể đối với người nào đó giận thì gọi tới tức thì đuổi đi, anh ấy còn phải lúc nào cũng theo sát, đảo quanh chị không câu oán hận."
Minh Tranh từ thư phòng ra ngoài "Hai người các ngươi nhàn rỗi quá ha."
Minh Thành Hữu nhấc chân lên "Có siêu âm chưa, là con trai hay con gái?"
Minh Tranh liếc qua anh cười "Con gái."
"Rất tốt." Minh Thành Hữu ôm Hãn Hãn trong ngực, thường xuyên chơi đùa với
cậu nhóc, mặc dù ngoài miệng anh nói vẫn muốn bé gái, nhưng đối với hai
đứa con trai lại vui mừng vô cùng "Hãn Hãn, chờ tiểu muội muội sinh ra,
ba huấn luyện cho con."
"Huấn luyện cái gì?" La Văn Anh hiếu kỳ.
"Tán gái chứ gì, con gái hai người vừa đúng lúc có thể để cho con trai em theo đuổi, cái này gọi là từ nhỏ đã có cơ sở."
Khuỷu tay Phó Nhiễm thúc vào bên eo anh "Anh đừng có nghĩ muốn dạy hư con trai."
"Đi theo cậu ta thì có chỗ nào tốt hơn được?" Minh Tranh nhịn không được cười nhạo, Phó Nhiễm cùng La Văn Anh cũng cười theo.
Sau khi cưới hai người bọn họ vẫn tiếp tục ở trong căn nhà trước kia của La Văn Anh, tuy rằng diện tích hơn nhỏ, nhưng lại rất ấm áp.
Ăn cơm xong, Minh Tranh đưa Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ra cửa, trong nhà
còn có đứa con trai nhỏ, nên không yên tâm ra ngoài quá lâu.
Lúc
Minh Tranh vào nhà, thấy La Văn Anh đứng ở trên sân thượng, anh đưa tay
từ phía sau ôm hông của cô "Tại sao không trở về phòng nằm?"
"Em muốn đi ra ngoài dạo một chút."
"Đợi anh đi cùng em."
La Văn Anh cầm Minh Tranh tay "Anh gạt người, bác sĩ từ đầu đến giờ chưa có nói là con trai hay con gái."
Khóe miệng Minh Tranh giấu không được ý cười "Ừm, dù sao sinh ra là con trai hay con gái anh đều thích."
Anh đi tới trước mặt La Văn Anh, ngồi xổm người xuống, dán sát mặt lên trên bụng cô "Để anh nghe một chút, bảo bối nhà chúng ta có thức dậy chưa?"
Ngón tay La Văn Anh mơn trớn mái tóc dày sẫm màu của anh, khóe môi cô giương nhẹ "Có phải bảo bối đang nói với anh là nó yêu anh?"
Minh Tranh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, thần sắc khác nghiêm túc. "Ừm, đúng vậy."
La Văn Anh đặt tay lên vai Minh Tranh, khuôn mặt tràn ngập ý cười hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...