Vấn đề bây giờ rõ ràng rồi, phái ra Quần Dương Quân Đoàn thì ngay lập tức có thể san bằng Đại Thành Quốc.
Nhưng lỡ bên trong Đại Nghê Quốc xảy ra bạo loạn, hay Đại Ngu Quốc phát binh xâm lấn, vậy bọn họ lấy cái gì ra chống đỡ đây..?
"Bệ Hạ..! Theo ý của thần, chúng ta không cần phải xuất binh công đánh Đại Thành Quốc..!" Tư Y Phong tiếp tục lên tiếng.
"Y Phong Thừa Tướng, nếu chúng ta không phát binh, sao có thể đem Đại Thành Quốc đánh hạ.?"
Đành rằng hắn đồng ý với Tư Y Phong lần này bên mình phát binh là có chút khó khăn, nhưng nếu không phát binh, lấy gì chiếm Đại Thành.
Không lẽ để tự nhiên như thế triều đình Đại Thành tự dâng giang sơn lên cho Đại Nghê Quốc bọn họ hay sao.
"Lang Tín Thừa Tướng..! Không biết ngài có cao kiến gì hay hơn hay không..?"
Tư Y Phong nhíu mày chất vấn.
Đành là tả hữu Thừa Tướng lập ra là để Bệ Hạ chế ước lẫn nhau, nhưng cũng nên có chừng mực thôi, không cần thiết đâu đâu cũng chống đối như thế này mới đúng.
"Tạm thời bản quan chưa nghĩ ra..!"
Lang Tín có chút cứng họng, hắn thường ngày chỉ theo thói quen làm ngược lại ý của Tư Y Phong, chứ thật ra trong lòng vẫn chưa nghĩ được cách gì hay.
"Bệ Hạ..! Đại Thành Quốc bây giờ đang thời kỳ hỗn loạn vì tranh đoạt quyền vị, nếu chúng ta tấn công bọn họ ngay lúc này, sẽ làm cho bọn họ ngưng lại chiến loạn, chung tay đối phó với lại chúng ta trước.!"
"Y Phong Thừa Tướng tiếp tục..!"
Ngã Thiên Mệnh gật đầu, cũng không phải phản đối.
Một quốc gia dù hỗn loạn đến đâu, nhưng khi nghe đến chuyện có cường địch bên ngoài đến xâm lấn, bọn chúng cũng sẽ tự động ngưng chiến.
Trước tiên giải quyết cái họa ngoại xâm cái đã, nếu không dù mình chiếm được ngôi vua, nhưng ngay lập tức phải mất nước thì cũng như không.
Nói đâu xa, Đại Nghê Quốc của hắn mấy chục năm về trước cũng vì ngôi vị Hoàng Đế mà các huynh đệ Hoàng Tộc đánh nhau ác liệt.
Nhưng khi Tử Hàm Cốc bị mất về tay của Đại Ngu, tất cả đều ăn ý dừng tay, ra bên ngoài Xuyên Quận chống lại đại địch.
Vì thế Đại Nghê mới có thể tồn tại được đến hôm nay.
Không thì đã bị Đại Ngu diệt quốc lâu rồi.
Suy bụng ta ra bụng người, Đại Thành Quốc cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Thêm một điểm nữa mà hắn phải đồng ý với quan điểm của Tư Y Phong đó là thực tế Đại Thành Quốc binh lực cũng còn rất mạnh.
Luận quân số bọn họ chỉ bằng một phần mười của Đại Nghê Quốc, nhưng lâu năm chinh chiến với người Mông Cổ, còn các quốc gia xung quanh nữa.
Thế nên làm cho binh sĩ Đại Thành có tố chất rất tốt, đặt biệt Đại Thành Quốc cũng là nước có nhiều kỵ binh nhất trong số những quốc gia tại Bắc Châu này.
Gần hai vạn binh mã, tập trung chủ yếu tại Chấn Bắc Thành.
Trường kỳ cùng quân Mông Cổ chiến tranh, không thể không xây dựng kỵ binh cho được.
Đây cũng là số lượng kỵ binh mà Đại Nghê Quốc hắn rất thèm muốn nhưng mà chưa có được.
"Thương vong đúng là sẽ không nhỏ..!"
Lang Tín sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng gật đầu.
Lấy mười vạn Quần Dương Quân Đoàn của bọn họ hiện tại, nếu tấn công Đại Thành Quốc phần thắng sẽ rất lớn, chiếm được Đại Thành Quốc cũng cao.
Nhưng cái giá bỏ ra cũng không hề nhỏ, theo hắn ước tính trong trận chiến này Quần Dương Quân Đoàn sẽ bị diệt quá nửa, thậm chí chín thành.
Quần Dương Quân Đoàn là lực lượng mạnh nhất của Đại Nghê Quốc, nếu nó bị thương nặng, hay không còn tồn tại, như vậy Đại Nghê Quốc quân lực sẽ suy yếu quá một nữa.
Mấy nước khác trông thấy cơ hội này sẽ không có ngồi yên như thế, bọn chúng sẽ nhân cơ hội xâm lấn, khi đó Đại Nghê Quốc dù chiếm đoạt được Đại Thành cũng phải tiêu đời.
Vì diệt Đại Thành mà phải đem Đại Nghê Quốc chôn theo, hắn thấy thật không đáng.
Nó cũng không có hợp ý của Bệ Hạ nhà mình, muốn dùng tổn thất thấp nhất để lấy được lợi ích lớn nhất.
"Bệ Hạ..! Chúng ta bây giờ cần làm là ra lệnh cho Nghê Tu Vệ cùng mật thám của chúng ta tại Đại Thành, làm mọi cách để các thế lực bọn chúng đánh nhau càng mạnh càng tốt..!"
"Tốt nhất là đem toàn bộ quân đội của Đại Thành đều đưa vào cuộc chiến này, chờ cho bọn chúng lưỡng bại câu thương, toàn quân bị diệt, khi đó chúng ta chỉ cần hai vạn binh mã trú đóng tại Bạch Mã Thành cũng đủ đem Đại Thành Quốc chiếm lấy..!"
"Ha ha ha..! Tốt..! Y Phong Thừa Tướng, kế hoạch của khanh rất hay..!"
Cũng rất hợp ý của Ngã Thiên Mệnh hắn.
Bao nhiêu năm qua không phải hắn không thể công phá Đại Thành, nhưng chính vì lo nghĩ phải trả cái giá không hề nhỏ, nên hắn mới dùng chiêu nước ấm luộc ếch.
Bắt đầu kế hoạch ly gián các thế lực, tạo ra mâu thuẫn không thể hàn gắn, chờ bọn chúng đánh nhau sống chết, bên mình từ từ thu lợi.
Kế hoạch này khi Nguyễn Văn Thanh còn sống vận hành có chút không được trơn tru, tên đó tuy vô năng nhưng cũng không đến nỗi đưa Đại Thành vào hỗn loạn.
Nhưng đến thằng con này của hắn, Ngã Thiên Mệnh nhìn thấy cơ hội, là cơ hội quá lớn để chiếm Đại Thành Quốc, diệt luôn Đại Mao, thống nhất Bắc Châu, từ đó trở thành Bá Chủ, cùng Đại Ngu sánh vai.
"Bệ Hạ..! Lần này Đình Phong đại nhân cũng đã lập được công lao rất lớn..!"
Hàm Lao đứng ra vì Phan Đình Phong xin công lao.
Nói ra trước đây Phan Đình Phong là người của Nghê Tu Vệ, cấp bậc cao hơn hắn, hai người từng xem nhau như huynh đệ, cũng là đối thủ.
Nói ra cũng nhờ Phan Đình Phong hai mươi mấy năm trước chủ động xin đi đến Đại Thành làm nội gián, Hàm Lao hắn mới có cơ hội leo lên làm thống lĩnh của Nghê Tu Vệ.
Nguyên Quận mà bọn họ bá chiếm mười mấy năm nay, cũng là nhờ sự trợ giúp rất lớn của Phan Đình Phong mới có thể lấy được.
Công lao của Phan Đình Phong rất lớn, có thể nói còn lớn hơn bất kỳ một triều thần nào của Đại Nghê Quốc, ông ta nên được tưởng thưởng xứng đáng.
"Đúng vậy..! Công lao của Đình Phong ái khanh thật sự rất lớn, chờ sau khi trở lại Đại Nghê, trẫm sẽ sắc phong Công Tước..!"
Ngã Thiên Mệnh gật đầu, hoàn toàn tán thành lời nói của Hàm Lao.
Phan Đình Phong không những giúp cho Đại Nghê Quốc hắn có được Nguyên Quận, cái Quận lớn nhất Bắc Châu này, đặt Đại Nghê Quốc bọn họ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất Bắc Châu.
Mà y còn tạo ra sự hỗn loạn cực lớn của Đại Thành Quốc như bây giờ, sắp đưa Đại Thành vào con đường diệt vong, công lao lớn như vậy, Ngã Thiên Mệnh hắn chưa bao giờ quên.
"Bệ Hạ anh minh..!"
Tư Y Phong cùng Lang Tín liếc mắt nhìn nhau một cái, bên trong muốn có bao nhiêu bất đắc dĩ sẽ có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Hai người bọn họ mang danh là Thừa Tướng của Đại Nghê, nhưng tước vị mà Hoàng Đế ban cho hiện tại cũng chỉ là Hầu Tước, còn kém Công Tước một đoạn.
Nếu mà Phan Đình Phong thật sự trở về, được phong Công Tước, như vậy Tước Vị sẽ cao hơn bọn họ, mỗi khi gặp cũng phải thấp hơn một cái đầu.
Nhưng bọn họ ngẫm lại chuyện này cũng là bình thường, Phan Đình Phong lập được nhiều công lớn như vậy.
Phải ở lại bên Đại Thành Quốc nghèo hèn kia hai mấy năm trời, chịu bao cực khổ, ngày ngày lo sợ một khi thân phận bại lộ sẽ bị chém đầu.
Công lao cùng sự nhẫn nhục kia, mấy người bọn họ là không thể nào sánh lại.
Phong y làm Công Tước thì cũng nên.
"Bệ Hạ..! Ngoài làm cho Đại Thành Quốc đại loạn ra, chúng ta cũng nên đề phòng Đại Mao Quốc nữa..!"
Lang Tín lên làm Tả Thừa Tướng của Đại Nghê Quốc cũng không phải dựa vào quan hệ khai quốc công thần thế gia mà có được.
Tài năng của hắn cũng không hề yếu, nếu không bao nhiêu năm qua đã bị Tư Y Phong ép cho phải về quê trồng lúa nuôi heo mất rồi.
"Nói đúng lắm..! Chúng ta không thể để cho đám người Đại Mao Quốc kia chiếm tiện nghi..!" Ngã Thiên Mệnh gật đầu, lần này hắn tán thành cách nói của Lang Tín..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...