Giả Vương Bình Thiên Hạ


Ngay cả người từng truy sát mình.

Còn từng dồn mình vào con đường chết mà vị Bệ Hạ kia còn không giết, vẫn tuân thủ hứa hẹn.
Người như vậy sẽ không có chuyện Ánh Vương giúp đỡ y xong y liền quay lại giết Ánh Vương đâu.
"Vương gia..! Diệp Tứ chuyện này đúng là có thật..!"
Hệ thống tình báo của Ánh Vương Hầu Hạo Cảnh hắn cũng có tham gia, nên hắn biết những gì Lập Duệ nói hoàn toàn đúng.

Cũng không biết là có phải là ý của Bệ Hạ hay không, hiện tại bên trong Mễ Thành các thế lực đang âm thầm bàn luận chuyện này, không bao lâu đã lan ra toàn bộ Đại Thành Quốc.

Hắn hiểu đây là người của Truyền Bộ ra tay, nếu không sẽ không có sức mạnh nhanh chóng như vậy được.

Giờ thì khắp nơi tại Đại Thành Quốc ai cũng biết Bệ Hạ là người nhân nghĩa, nhất ngôn cửu đỉnh, Diệp Tứ cũng được nhiều người khen ngợi cùng hâm mộ không thôi.
"Được..! Bản Vương sẽ tận lực giúp đỡ Bệ Hạ, sẽ phái thêm binh sĩ đến cho Bệ Hạ sai bảo..!"
Nguyễn Văn Ánh làm việc cũng khá dứt khoát, bình thường sẽ không có nhanh nhẹn như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước.
'Khánh nhi đã vào Cơ Mật Viện..! Như vậy nó cũng đã phát hiện ra quan hệ chân chính với ta đi..!' Nguyễn Văn Ánh trong lòng suy nghĩ.
Đúng là Nguyễn Văn Ánh đã chuẩn bị giúp đỡ Nguyễn Văn Khánh từ trước, dù có chuyện của Diệp Tứ hay là không.


Hắn cũng quyết tâm trợ giúp Nguyễn Văn Khánh vô điều kiện, dù có bỏ cái mạng hắn cũng không tiếc.

Đơn giản Nguyễn Văn Khánh là đứa con của hắn, là con trai duy nhất của hắn, gia tài của hắn sau này cũng là để lại cho nó kế thừa, không thì hắn biết để cho ai đây, hay là cho con gái của hắn, ý nghĩ này lóe lên, hắn không khỏi lắc đầu một cái.
"Vương gia..! Mễ Thành truyền tin tức đến, nói đây là thư từ của Bệ Hạ, muốn cảm ơn Vương gia ngài..!"
"Ha ha ha..! Nhanh..! Đưa lên đây..!"
Đến rồi, thật sự đến rồi, Nguyễn Văn Ánh hắn bỏ bao nhiêu tâm huyết vào đứa con này quả là không có uổng phí, nó cuối cùng cũng nhận ra người cha như hắn.
'Cũng là may mắn cho mình..!' Nhìn Nguyễn Văn Ánh cầm lá thư của Bệ Hạ gửi cho đang đọc say sưa bên kia, Lập Duệ không khỏi cảm thấy mình có chút may mắn.
Hắn may mắn được Nguyễn Văn Ánh nhận vào Vương Phủ, cũng may mắn vô tình nghe được Nguyễn Văn Ánh tiết lộ thân phận của y cùng Bệ Hạ, hắn biết được bí mật động trời của Hoàng Tộc Đại Thành này.

Cũng vì nguyên nhân này, hắn luôn ủng hộ Bệ Hạ, ủng hộ Bệ Hạ cũng như ủng hộ Ánh Vương, càng sẽ được y xem trọng.
"Về việc phái thêm binh sĩ..!"
Nguyễn Văn Ánh đem thư từ kia bỏ vào trong ngực, chỉ là hỏi thăm sức khỏe vu vơ thôi, nhưng hắn lại xem nó như trân bảo quý giá nhất, đây là lần đầu tiên thằng bé kia gửi thư cho hắn mà.
"Vương gia..! Ngài nên nghĩ lại một chút, bên Tú Nguyên Thành đang chuẩn bị gia tăng thêm binh mã..! Nếu như chúng ta phái ra thêm binh sĩ, một khi quân đội của Đại Nghê Quốc đánh đến, chúng ta khó lòng có thể chống đỡ..!"
Hầu Hạo Cảnh cũng không muốn làm Nguyễn Văn Ánh không vui, nhưng sự thật chính là như thế, bên này quân đội tinh nhuệ của bọn họ không có nhiều.

Vốn có năm ngàn tinh binh nhưng trước đó Nguyễn Nhật dẫn đi mất một ngàn, giờ còn lại bốn ngàn binh sĩ tinh nhuệ mà thôi, huy động thêm binh sĩ dự phòng cũng tầm hơn mười ngàn, mười lăm ngàn một chút.

Với nhiêu đó binh sĩ, một khi Đại Nghê Quốc dùng mấy vạn binh sĩ tấn công, Linh Phong Thành rất khó giữ được.
Một khi Linh Phong Thành bị mất, như vậy bọn họ có bảo vệ được Mễ Thành, cũng không có ý nghĩa nữa rồi.
"Đại Nghê Quốc sao..?"
Đây là một tâm bệnh lớn nhất của Nguyễn Văn Ánh hắn.
Mấy chục năm nay cùng Đại Nghê Quốc tranh đấu, hắn chưa hề chiếm được chút thượng phong nào, lần nào cũng bị đám người đó đánh cho tơi tả.
Mấy năm gần đây là càng không dám đi ra bên ngoài Linh Phong Thành khiêu chiến nữa, chỉ ru rú trong thành để thủ thành mà thôi.
...
Đại Nghê Quốc..!
Nguyên Quận..!
Hoàng Cung..!
Dưỡng Tâm Điện..!
"Bệ Hạ..! Không biết ngài triệu kiến chúng thần đến là có đại sự quan trọng gì..!" Tư Y Phong liếc mắt nhìn Lang Tín một cái, cuối cùng hắn vẫn là người lên tiếng mở lời trước.
Chính Vụ Đường bên kia còn quá nhiều việc cần đến bọn họ liên hợp giải quyết.


Tình hình chiến sự phía Nam cùng Đại Ngu Quốc cũng không mấy khả quan, Bệ Hạ cũng vì chuyện này lo lắng mấy ngày nay, nhìn lại hôm nay khí sắc ngài ấy có phần khá tốt, xem ra là có chuyện vui mừng ngoài ý muốn đây.
"Hàm Lao.! Khanh nói rõ nguyên nhân cho hai vị Thừa Tương nghe đi..!"
"Tuân lệnh Bệ Hạ..!".

"Hai vị Thừa Tướng đại nhân..! Nghê Tu Vệ tại Đại Thành truyền về tin tức, Đại Thành Hoàng Đế ra lệnh phong tỏa Mễ Thành, tàn sát một loạt Quý Tộc chống lại mình, hiện tại Đại Thành Quốc đang rất loạn, mời hai vị xem qua..!"
"Bệ Hạ..! Tin tức này đối với chúng ta quá tốt, chúng ta có thể phái ra binh mã, công đánh Đại Thành, đem Đại Thành nạp vào địa phận của chúng ta..!"
Lang Tín là người đầu tiên lên tiếng sau khi xem qua mật thư, hắn xưa nay vui buồn không lộ ra bên ngoài, nhưng lần này phá lệ vui mừng, đơn giản tin tức này đến quá tốt.

Mấy chục năm qua Đại Nghê Quốc bọn họ luôn muốn chờ cơ hội đem Đại Thành cùng Đại Mao diệt đi, từ đó có thể thống nhất Bắc Châu.
Nhưng cơ hội không nhiều, thường khi có hội đến điều sẽ vì một nguyên nhân nào đó mà mất đi, lần này hắn quyết tâm không để chuyện như thế này xảy ra nữa.
"Y Phong Thừa Tướng..! Ý của khanh thế nào..?"
Ngã Thiên Mệnh chỉ gật đầu một cái, cũng không có đưa ra ý kiến gì cả, quay qua hỏi xem ý kiến của Tư Y Phong.
"Bệ Hạ..! Vi thần thấy lần này chúng ta vẫn chưa thể phát binh..!"
Tư Y Phong đưa ra ý kiến hoàn toàn trái ngược với lại Lang Tín.
"Ân..! Nguyên nhân thế nào..?"
Đè ép âm thanh bất mãn của Lang Tín xuống, Ngã Thiên Mệnh khá là có hứng thú lên tiếng hỏi.
"Bệ Hạ..! Đó là vấn đề binh mã..!"
"Gần đây Đại Ngu Quốc tại Tử Hàm Quan liên tục tăng binh, không ai biết dụng ý của bọn họ là gì cả..! Nếu như chúng ta điều binh đi đánh Đại Thành, một khi Đại Ngu Quốc tấn công, điều đó sẽ làm cho Đại Nghê Quốc tổn thất chí mạng..!"
Đại Nghê Quốc bọn họ có hơn sáu mươi vạn binh mã, là quốc gia có số binh sĩ nhiều nhất nơi Bắc Châu này.
Hơn gấp bốn binh sĩ của Đại Mao Quốc, còn gần hơn sáu lần binh sĩ của Đại Thành cùng Đại Lễ cộng lại.


Lợi thế về quân đội nhiều như thế, đáng lý bọn họ có thể thống nhất Bắc Châu từ lâu rồi mới phải.

Nhưng trên thực tế mọi chuyện không đơn giản như vậy, binh sĩ Đại Nghê đông, nhưng địa bàn cũng rộng không kém.
Về mặt địa lý lại tiếp giáp với Đại Ngu Quốc, Đại Long Quốc cùng Đại Cổ Quốc.

Cổ Nam Đại Lục tứ đại cường quốc thì Đại Nghê Quốc bọn họ tiếp giáp ba cái, đây là vinh hạnh hay xui xẻo thì chỉ có Đại Nghê Quốc bọn họ mới có thể chiêm nghiệm được.
Ấy..! Hơn sáu mươi vạn binh mã, chia ra ba nơi biên giới quan trọng nhất của Đại Nghê Quốc, chí ít cũng mất đi năm mươi vạn rồi, bên Đại Ngu Quốc là nhiều nhất, chiếm mất ba mươi vạn binh mã.
Còn lại binh mã tại Đại Thành Quốc cùng Đại Mao Quốc biên giới, hai nơi đó cùng tầm năm vạn người.

Hiện số binh mã bọn họ sử dụng tầm mười vạn, đây là Quần Dương Quân Đoàn, binh lực chủ chốt của Đại Nghê Quốc.
Là chi quân đội hùng mạnh nhất, nó được so sánh như Thành Hổ Quân của Đại Thành vậy.

Nhưng Quần Dương Quân Đoàn bọn họ quân số đông đảo hơn quá nhiều.
Nhiệm vụ Quần Dương Quân Đoàn là thủ hộ kinh thành an toàn, khi nào biên cảnh có biến, hay phản loạn trong nước liền sẽ sử dụng chi quân đội này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui