Giả Vương Bình Thiên Hạ


Chỉ là hắn đã già rồi, còn sống được mấy ngày nữa đâu.
Lần này hắn đi theo lời của Nguyễn Chính chạy trốn.

Cũng đồng nghĩa với chuyện toàn bộ Tào gia của hắn sẽ phải chết.

Bao quát cả vị Nguyễn Chính tướng quân thả hắn đi bên trong.

"Quốc Công đại nhân..!".

"Bệ Hạ không đơn giản..!" Tào Kinh mỉm cười, ra hiệu Nguyễn Chính không cần nói tiếp nữa.

Hắn tuy chưa gặp vị Tân Hoàng kia, nhưng từ một loạt những thủ đoạn mà y làm ra khi mới đăng cơ chưa đến vài ngày, hắn có thể tính ra người này không tầm thường.
Không phải kẻ điên thì cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng, còn có sự quyết đoán của Thái Tổ nữa.

Theo hắn thấy tính cách của vị Tân Đế này khó đoán hơn Thái Tổ nhiều.
Nếu mà Hoàng Đế bình thường có thể sẽ bỏ qua cho Nguyễn Chính chuyện thả hắn đi, cũng như sẽ không cùng hắn tính toán.

Nhưng vị Hoàng Đế này hắn nhìn không thấu, rất là khó đoán.

Nói không chắc ông ta ngay lập tức đem Nguyễn Chính xử chém, xong cho người tìm hắn về để giết luôn cũng nên.

Mọi chuyện đều có thể xảy ra, hắn cũng không muốn suy diễn tiếp nữa.
"Nguyễn Chính tướng quân..! Có thể giúp lão phu một chuyện được hay không..?".

"Hộ Quốc Công xin ngài cứ nói, Nguyễn Chính sẽ làm hết khả năng của mình..!"
Tào Kinh không có bỏ đi theo ý của mình, Nguyễn Chính bên ngoài có chút thất vọng nhưng sâu bên trong vẫn có sự nhẹ nhõm nhất định.

Vị Hoàng Đế kia thật quá khó đoán, không bao giờ làm theo lẽ bình thường ra bài, nên vì chuyện hắn thả Tào Kinh đi mà giết hắn cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Mấy trăm mạng người của Đại gia, Vĩnh gia ông ta nói giết là giết, không hề chớp mắt một cái thì cũng đủ hiểu.

Nên Tào Kinh không rời đi, cái mạng của hắn cũng tạm thời được bảo đảm.

"Lão phu muốn gặp Bệ Hạ một lần..! Kính xin Nguyễn Chính tướng quân giúp đỡ..!"
Không phải hắn vừa suy đoán vị Hoàng Đế mới đăng cơ của Đại Thành Quốc này không bình thường hay là sao..?
Để biết xem suy đoán của mình có đúng hay không, vậy thì gặp một lần không phải liền biết rồi đó sao..?
...
Hoàng Cung..! Ngự Thư Phòng..!
"Bệ Hạ vạn tuế..! Vạn tuế..! Vạn vạn tuế..!"
"Uông Vĩ Hầu..! Hàn Ly Hầu...! Hai vị tuổi tác đã cao, không ở lại Hầu Phủ nghĩ ngơi, muốn gặp riêng trẫm để mà làm gì..?"
Nguyễn Văn Chương đưa mắt nhìn xuống bên dưới hai tên già dịch này, không lâu trước đây còn tự xưng lão thần.
Ỷ mình là người có công khai quốc, cùng Thái Tổ dựng nước, muốn lấy công lao cùng tư cách để đè ép hắn đây mà.

Trước hắn cũng chưa có ý định ra tay với đám người này, đã như vậy...
"Bệ hạ xin đừng hiểu lầm..! Hai người chúng thần tôn kính Bệ Hạ từ tận đáy lòng, được gặp mặt Bệ Hạ, đó là phúc phận chúng thần tích lũy mấy kiếp mới đạt được..!"
Nguyễn Văn Chương âm thanh lành lạnh, không hề có ý tốt, làm người sống lâu năm thành tinh như bọn họ sao không nhìn ra cho được.
Bọn họ rất dứt khoát bỏ đi chữ lão đi, chữ này trước đây dùng với Tiên Đế còn linh nghiệm, chứ dùng với tay Tân Đế này thì vô dụng, còn chuốc lấy cái họa sát thân.
"Ha ha ha..! Tôn kính từ tận đáy lòng..!"
Nguyễn Văn Chương cất tiếng cười lớn, như là vừa mới nghe chuyện buồn cười nhất trên đời một dạng.
"Vâng..! Bệ Hạ..! Chúng thần từ trước đến nay vẫn luôn tôn kính Bệ Hạ từ tận đáy lòng..!"
Những lúc giả ngu thì nên giả ngu đi một chút sẽ tốt hơn, ai mà không có nhìn ra lời nói cạnh khóe của vị Hoàng Đế này kia chứ.
'Quả nhiên..!' Hàn Ly cùng Uông Vĩ hai người liếc mắt nhìn nhau.


Đám người trong gia tộc của cả hai thì cứ mục mực cho rằng những mệnh lệnh điên cuồng vừa đưa ra sáng nay là của Ánh Vương phía sau sai bảo.

Tuy nhiên bọn họ không tin, lấy sự hiểu biết của bọn họ về Ánh Vương, người này sẽ không có điên cuồng đến độ đem quý tộc diệt đi hết đâu.

Dư lại bọn họ tình nghi cũng chỉ có tên Tân Hoàng này làm ra khả năng cao nhất, nên bây giờ bọn họ mới chạy đến nơi này tìm hiểu.

Cũng may bọn họ kịp thời xác nhận, nếu như để lâu thêm một chút, hai gia tộc bọn họ đã phải theo bước Đại gia cùng Vĩnh gia rồi, bây giờ còn thêm Tào gia đi vào nữa.
“Hàn Ly..! Uông Vĩ..!"
"Có vi thần..!"
"Các ngươi có biết trẫm ghét nhất là gì hay không..?"
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Chúng thần không biết, xin Bệ Hạ chỉ rõ..!"
Nói cũng như không..?
Nếu như hai người bọn họ mà biết trong lòng tên Hoàng Đế nhỏ này ghét gì, đã tìm cách tránh xa, đâu cần hôm nay phải lặn lội đem thân già này đến nơi đây làm cái gì.
"Đó là cỏ..! Một loại cỏ mọc ở đầu tường..! Gió chiều nào xoay chuyển theo chiều đó..!"
"Nếu như trẫm gặp loại cỏ này, trẫm sẽ đem chúng đốt sạch..!" Nói đến câu nói sau cùng, Nguyễn Văn Chương âm thanh chứa đầy sát khí.
Nó làm cho không gian xung quanh bỗng nhiên chợt lạnh xuống, đám thị vệ bên ngoài kia tay cũng cầm trên cán đao sẵn sàng.
Chỉ cần Nguyễn Văn Chương ra lệnh một tiếng, bọn họ liền sẽ nhanh chóng đi vào, đem cái thứ mà Nguyễn Văn Chương ám chỉ là cỏ đầu tường kia dọn dẹp.
"Bệ Hạ tha mạng..! Chúng thần biết tội..! Chúng thần không dám nữa..!"
Hàn Ly hai người mồ hôi lạnh ứa ra, mấy tên thị vệ bên ngoài nghe hiểu Nguyễn Văn Chương muốn ám chỉ cái gì, hai người bọn họ từng tuổi này còn không hiểu thì có nước tìm khối đậu phụ đập đầu chết quách đi cho rồi.
"Hừ..! Hoàng Thất bỏ bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng các ngươi, đến khi Hoàng Đế cần đến sự giúp đỡ, các người lại muốn đứng bên ngoài thu lợi..! Ai cho giá cao các người liền theo người đó, như vậy triều đình còn cần đám người các ngươi làm cái gì..? Trẫm cần đám người các ngươi làm cái gì..?"
"Bệ Hạ tha mạng..! Chúng thần thật sự biết lỗi, chúng thần tuyệt đối không dám nữa..!" Tên Hoàng Đế trẻ tuổi này nói không hề sai.
Tước vị của bọn họ, quan chức của con cháu bọn họ, đều là dựa vào triều đình ban cho, cụ thể ở đây là Hoàng Đế.


Nhưng mà từ trước đến nay, bọn họ chưa hề có ý nghĩ phải tận trung tuyệt đối với lại triều đình, với Hoàng Đế.

Đặt mình vào vị trí của nhà vua để nghĩ, cho dù đám người mình không có ý làm phản cũng không một vị quân chủ nào muốn có loại thần tử như thế này cả.

Trước đây Tiên Đế không đâm phá, vì ông ta lo nghĩ quá nhiều, lo sợ quá nhiều, có muốn đuổi bọn họ cũng không làm được.
Nhưng bây giờ trước mắt bọn họ là Tân Đế, một tên Hoàng Đế điên cuồng cùng tàn bạo.

Tên này ngay cả mấy cái khai quốc thế gia lớn như bọn họ y nói diệt liền diệt, thì cần quái gì đến chuyện suy nghĩ hậu quả cho nó mệt.

Chưa khi nào kể từ thời khai quốc đến nay, bọn họ cảm thấy tử vong tiến đến gần mình đến như thế này.
"Trẫm cũng không ngại nói thật cho hai người các ngươi biết..! Hôm nay nếu các người còn không có đến nơi này, trẫm đã hạ lệnh đem tất cả các người diệt đi cả rồi..!"
Nguyễn Văn Chương nói những lời này cũng không phải là hù dọa suông hai nhà này, mà hắn dự tính là làm thật.

Đại chiến với lại Nguyễn Hữu Nghĩa sắp đến, thời gian không còn nhiều nữa, trước khi cùng đám người Nguyễn Hữu Nghĩa khai chiến, hắn cần phải dẹp bỏ hết mọi chướng ngại bên trong Mễ Thành.
Nếu như không, một bên hắn cùng Nguyễn Hữu Nghĩa đại chiến, sau lưng đám người này lại đâm sau lưng hắn, như vậy thì cái được không bù mất, có khi còn đi tong là đằng khác nữa kìa.

Vì mục tiêu này, hắn sẽ không ngại huyết tẩy Mễ Thành một lần, bất kỳ thế lực nào không nghe lời, đều phải biến mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui