Giả Vương Bình Thiên Hạ


Dư lại cũng chỉ còn Nguyễn Văn Chương có thể dựa vào.

Hắn tin tưởng vào trực giác của mình là Nguyễn Văn Chương không phải là người bình thường.
Hành động đưa ra Lệnh Giới Nghiêm cho đến hủy đi Phủ Thừa Tướng, liền cũng cố niềm tin của hắn hơn nữa.

Hắn quyết định đặt cược tương lai Kê gia một lần này.
"Kê Khá ái khanh..!"
"Có vi thần..!"
"Bên trong tấu chương này khanh có nói sát thủ đến tập kích Kê Phủ trên một trăm người, trẫm muốn hỏi xem nhà khanh lấy đâu ra thực lực đem tất cả diệt đi vậy..?"
Nguyễn Văn Chương như cười như không nhìn thẳng vào Kê Khá nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
"Bệ Hạ..! Chuyện này..!"
Kê Khá sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sơ xuất quá đi.
Hắn chỉ vì phóng đại chuyện Phan Đình Phong sai sát thủ đến giết cả nhà hắn mà lại quên đi mất một điểm, đó là hắn lấy đâu ra lực lượng đem hơn một trăm người đó diệt đi.

Hắn là Truyền Bộ Thượng Thư, nên nhớ binh sĩ mà triều đình phái đến bảo hộ cho hắn cũng chỉ mười người đổ lại, lấy mười người đó đi đem một trăm tên tử sĩ diệt đi, không cho một người nào sống sót rời đi, nói ra cũng không có ai tin tưởng.
"Bệ Hạ..! Bên ngoài Lễ Bộ Thượng Thư Anh Kỳ..!"
"Y Bộ Thượng Thư Tiết Hà..!"
"Ngoại Bộ Thượng Thư Á Vĩ..!"
"Xin được yết kiến Bệ Hạ..!"
"Đến cũng thật đúng lúc..! Cho truyền..!"

Nguyễn Văn Chương khẽ liếc mắt nhìn về phía Kê Khá một cái, cũng tạm thời không có để ý đến y nữa.
'May quá..!' Kê Khá lấy tay lau nhẹ trên trán, hắn phát hiện bây giờ trên trán của mình mồ hôi tuôn ra cũng không hề kém gì sau lưng là mấy.
Vị Bệ Hạ này quả thật không dễ đối phó như Tiên Đế trước đây, cũng không phải ngu ngốc vô năng, mà là một người rất là đáng sợ.

Mình đi theo y, cũng không biết là phúc hay là họa.

Nhưng hắn hiểu con đường này không dễ đi như mình nghĩ ban đầu, khi nào cũng có thể phải mất mạng cả.

Chuyện sau này không nói, nhưng là trước mắt phải qua được kiếp nạn lần này mới tính sau đi.
...
Tào gia..!
"Cái gì..! Ngươi nói cái gì..?"
Tào Hòa gương mặt xanh mét, đôi chân lảo đảo không hề vững.
"Lão gia..! Những gì tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật.!"
"Ánh Vương làm sao dám..! Y làm sao dám làm như vậy..?"
Đại gia cùng Vĩnh gia cả hai đều là khai quốc thế gia, nhưng mà Ánh Vương đám người đó muốn diệt liền diệt, kinh thành hiện tại đã không còn hai gia tộc kia nữa rồi.
"Lão gia..! Ngài cần phải có sự chuẩn bị..!"
Thỏ chết cáo buồn, Tào Địa chính là có tâm lý như vậy.

Người của hắn đưa lại tin tức, hai gia tộc kia chỉ vì xô xát với Cấm Vệ Quân một chút thôi, thế là đám Cấm Vệ Quân kia xông lên đem toàn bộ người của hai đại gia tộc đồ sát.

Mấy trăm người của hai gia tộc không một người nào sống sót, trẻ nhỏ cùng người hầu bọn chúng cũng không tha.
Hiện tại Đại gia cùng Vĩnh gia hai nơi như là địa ngục trần gian, thây chất thành núi, máu chảy thành sông chính hiệu.

Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ làm cho hắn rùng mình khiếp đảm.

"Đại nhân..! Đại sự không ổn.! Bên ngoài Cấm Vệ Quân đã đem Tào Phủ vây chặt, bọn chúng sắp tiến vào bên trong Phủ rồi..!"
Tào Ngang gương mặt biến đổi đi nhanh đến trước mặt Tào Hòa hội báo.
Hắn là kiếm khách được Tào Hòa chiêu nạp từ Anh Hùng Quán, kiếm thuật xuất chúng.

Trước hắn cũng không phải họ Tào, nhưng vì lập được nhiều công lao lớn cho Tào Phủ, thêm vào cưới được con gái Tào gia làm vợ, nên được Tào Hòa ban cho họ Tào.

Đối với Tào Phủ nơi đây, hắn có tình cảm vô cùng đặt thù, hiện tại Tào Phủ đang đứng trước nguy cơ tồn vong, làm hắn không thể không lo lắng.
"Lão gia..!" Tào Địa thân hình run lên lợi hại.
Đại gia cùng Vĩnh gia hai nhà thảm trạng vẫn còn chưa ra khỏi tâm trí của hắn, không lẽ bây giờ đến lượt Tào gia của bọn họ cũng phải chung bước chân.
"Tào Ngang..!"

"Có thuộc hạ.!"
"Đem cửa chính của Tào gia đóng lại, kéo dài thời gian lâu nhất có thể..!"
Tào Hòa nói thế nào cũng là Kỹ Bộ Thượng Thư đương triều, hàng ngày quan lại gặp hắn phải sợ hãi tám chín phần.
Chỉ e là những quan viên khiếp sợ Tào Hòa còn nhiều hơn quan viên sợ hãi Hoàng Đế nữa.

Bây giờ vào lúc nguy nan, hắn mới thể hiện ra uy nghiêm vốn có của mình.
"Thuộc hạ tuân lệnh..!"
Tào Ngang không dám nói gì khác, nhanh chóng ra bên ngoài điều động gia binh cùng tử sĩ chống lại Cấm Vệ Quân bên ngoài.

"Lão gia..!"
Tào Ngang đã rời đi, nhưng lo lắng trong lòng Tào Địa lại tăng lên chứ không hề giảm đi.

Đem cửa chính đóng lại, thêm mấy trăm tử sĩ của Tào gia đào tạo ra cũng chỉ có thể tạm thời chống lại Cấm Vệ Quân một đoạn thời gian rất ngắn.
Một khi Cấm Vệ Quân phá cửa xông vào, kết cục của Tào gia mình vẫn không khá hơn Đại, Vĩnh hai nhà là bao.
"Đi..! Chúng ta đến Yên Hòa Các một chuyến..!"
"Yên Hòa Các..?"
Tào Địa ánh mắt sáng rực, như là vừa chết đuối nắm được một cọng rơm rạ một dạng, hắn không chút do dự chạy theo sau.
"Phụ thân..! Chuyện chính là như vậy..!"
Tào Hòa quỳ xuống bên cạnh một ông lão tầm chín mươi tuổi, râu tóc đã bạc trắng, hơi thở cũng suy yếu vô cùng, bất kỳ khi nào cũng có thể đứt hơi mà ra đi.
Tào Hòa năm nay cũng đã gần sáu mươi tuổi, chức cao quyền trọng, trong triều trừ Hoàng Đế ra không người nào có thể làm cho Tào Hòa quỳ gối, còn gọi là phụ thân lại là càng không.

Hiện tại Tào Hòa không những cung kính quỳ bên cạnh như một đứa trẻ làm sai chuyện, còn hết sức thành khẩn với ông lão sắp chết này, thân phận của ông lão này xem ra cũng đã được lột tả hết sức sinh động rồi.
"Khục..!"
"Hòa nhi..! Tại sao...!Ngươi lại hồ đồ như vậy..!"
Tào Kinh khá là suy yếu, nhưng đầu óc của hắn vẫn còn rất sáng suốt, chỉ nghe qua Tào Hòa nói một lần, hắn cũng đã mường tượng được toàn bộ nguy cơ mà Tào gia phải đối mặt, cũng như thế cục hiện tại bên trong Mễ Thành này.

Tào Kinh hắn bệnh nặng, không hỏi thăm chuyện triều chính có vài tháng thôi, không ngờ bên trong triều đình lại có biến hóa lớn như vậy.

Càng bất ngờ hơn là Tào gia của mình cũng đang ở trong vòng xoáy diệt vong.
"Phụ thân..! Đây hoàn toàn là lỗi của con..!"
Tào Hòa biết Tào Kinh mắng mình là vì chuyện gì.

Nói thật khi Phan Đình Phong gợi ý liên minh, hắn là rất sáng suốt cự tuyệt, nhưng Phan Đình Phong lại đưa ra điều kiện quá lớn.
Miễn giảm toàn bộ thuế má của Tào gia trong vòng mười năm, Tào gia người trong quan trường cũng sẽ được đề bạt trọng dụng tại những vị trí quan trọng.
Còn quá nhiều lợi ích khác nữa, có liệt kê cả ngày cũng không có hết, thế nên hắn mới nhắm mắt cùng Phan Đình Phong liên minh một lần.
"Nhưng lần này Ánh Vương làm cũng quá đáng một chút..!" Tào Hòa cũng không khỏi bực tức cất tiếng mắng một câu.

Ban đầu ý nghĩ của hắn dù Phan Đình Phong có thất bại, người nào lên nắm quyền thì cũng không thể nào đã động được những thế gia thâm sâu cố đế như Tào gia bọn họ.

Cùng lắm chỉ trách phạt vài câu không đau không ngứa, nói sao triều đình này cũng cần phải có những Quý Tộc như bọn họ trợ giúp Nguyễn gia xử lý chính sự của quốc gia mà.

Ai mà nghĩ đến Ánh Vương không theo lẽ thường ra bài, không để ý đến sự suy vong của Đại Thành, nhất quyết phải dồn mấy đại Quý Tộc bọn họ vào con đường chết đâu kia chứ.
"Ngươi...! Khụ..!"
"Phụ thân...! Phụ thân..! Ngài không cần tức giận...! Ngài không cần tức giận..!"
Tào Hòa gương mặt xanh mét, Tào gia bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào ông già này của mình, nếu ông ta tức giận nhắm mắt, vậy Tào gia cũng xem như xong rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui