"Giết.
.
! Giết.
.
! A! ! A.
.
!"
"Đại Hoàng Tử.
.
! Tình hình không được khả quan cho lắm.
.
!"
Điền Vũ nhìn binh sĩ bên mình công thành chết liên tục, trong lòng không khỏi xót xa.
Giao thủ mới qua một tiếng đồng hồ thôi, bên mình đã chết hơn một ngàn người, bên kia Đại Thành không tổn thương bao nhiêu.
Nguyên nhân chính là bên đó sĩ khí đang lên vô cùng cao khi tên Hoàng Đế đó xuất hiện cổ vũ tinh thần chiến đấu của binh sĩ.
Trong khi bên mình hai vị chủ soái là Mã Tịnh Thái lẫn Nguyễn Văn Vũ không người nào dám cầm binh khí xông lên cùng với lại quân sĩ giết địch.
Tình hình này kéo dài, chỉ sợ bên mình tổn thất càng ngày càng lớn.
Chờ khi bên mình sĩ khí cùng sức lực đều mệt mỏi, bọn người bên trong Mễ Thành kia phát động tấn công, chỉ sợ bên mình phải bại thật rồi.
"Biểu đệ.
.
! Kia là những người mà ngươi tin tưởng bọn chúng sẽ giúp đỡ chúng ta hay sao.
.
?"
Mã Tịnh Thái chỉ tay lên phía trên tòa đài cao trên Tây Môn kia, nơi mà hiện tại Nguyễn Văn Chương đang đứng cùng bên cạnh rất nhiều Quý Tộc Đại Thành.
"Lũ khốn kiếp.
.
!"
Nguyễn Văn Vũ cực kỳ căm tức.
Hắn sao không nghe ra những lời cạnh khóe của Mã Tịnh Thái.
Nhưng hắn cũng không thể phản bác được, đám Quý Tộc kia hứa với đám người mình là sẽ mở cửa thành ra đón bọn họ.
Đến bây giờ gần nữa ngày rồi, binh sĩ bên mình chết cũng đủ nhiều.
Cửa thành vẫn là lù lù bất động.
Không một chút động tĩnh gì làm cho bên mình hy vọng nó sẽ mở ra.
Bây giờ hắn còn chưa nhìn ra bộ mặt tráo trở của đám người kia thì hắn cũng hơi ngốc một chút.
"Điền Vũ tướng quân.
.
! Ngài có cách gì công phá Mễ Thành hay không.
.
?"
Mã Tĩnh Thái cũng hiểu bây giờ có trách cứ Nguyễn Văn Vũ cũng không phải là biện pháp gì hay cho lắm, hắn vẫn nên nghĩ biện pháp phá thành thì hay hơn.
Bên mình đến đây gấp gáp, nghĩ đến có thể phá được Mễ Thành ngay nên đem đến lương thực cũng không có nhiều.
Hai ba ngày nữa nếu không công phá được Mễ Thành này, bên mình bắc buộc phải rút binh về Ung Thành trước.
Mà một khi rút binh, cho Đại Thành thời gian chuẩn bị, muốn công phá lại lần nữa cũng không phải dễ.
Phải chờ viện binh đến từ Đại Hùng Quân Đoàn, đây là điều mà hắn cũng còn chưa muốn nhìn thấy.
Chưa kể nhiều biến số có thể phát sinh khi đâm người mình lùi về phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Hồi Đại Hoàng Tử.
.
! Chúng ta hiện tại còn có tám ngàn kỵ binh.
.
!"
"Ngài muốn nói chúng ta dùng số binh sĩ này đi công thành.
.
?"
Mã Tịnh Thái cùng Nguyễn Văn Vũ cũng không ngu lắm, Điền Vũ chỉ cần nói ra chút ít bọn họ cũng đã đoán được ý đồ của y.
"Đúng vậy Đại Hoàng Tử.
.
! Nếu không chúng ta chỉ có thể chờ đợi Miên Hóa tướng quân đến.
.
!"
Dùng kỵ binh công thành là không thể, bọn họ chỉ có tác dụng chiến đấu tại đồng bằng, cùng hỗ trợ cho bộ binh.
Bây giờ hắn muốn điều kỵ binh trở thành bộ binh, là trái với sở trường của kỵ binh.
Nhưng tạm thời cũng không có cách nào, muốn dùng quân số áp đảo đối phương, đem Mễ Thành công phá, cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Kế hoạch tác chiến của ngài là gì.
.
?"
"Đại Hoàng Tử.
.
! Tôi sẽ để năm ngàn binh sĩ tấn công thành, hai ngàn kỵ binh yểm hộ phía sau, còn một ngàn kỵ binh sẽ để lại nơi bảo hộ sự an toàn của Đại Hoàng Tử.
.
!"
"Được.
.
! Cứ làm như vậy đi.
.
!"
Mã Tịnh Thái gật đầu, mấy tên quân sư xung quanh không có ý kiến, vậy cũng đã ngầm đồng ý với chiến thuật mà Điền Vũ đưa ra.
"Biểu huynh.
.
!"
"Có chuyện gì.
.
?"
"Không.
.
! Cứ làm theo ý của huynh đi.
.
!"
Bên Nguyễn Văn Vũ hắn còn năm trăm binh sĩ bảo hộ.
Ý hắn muốn nói là đem luôn một ngàn kỵ binh cùng nhau tấn công Mễ Thành luôn đi, nơi này có người của hắn bảo hộ cho cả hai là được rồi.
Tuy nhiên hắn cũng biết kế sách này khó thể thành hiện thực.
Hai bên tuy hợp tác nhưng vẫn luôn đề phòng lẫn nhau.
Sẽ không có chuyện Mã Tịnh Thái đem tính mạng của mình vào trong tay của hắn.
Nguyễn Văn Vũ hắn cũng sẽ như vậy thôi.
"Toàn quân nghe lệnh.
.
! Theo ta tấn công.
.
!"
"Giết.
.
! Giết.
.
!"
Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, không nhận được thêm chỉ thị nào khác của Mã Tịnh Thái, Điềm Vũ hạ lệnh công thành.
Có thêm bảy ngàn binh sĩ này thêm vào, hắn không tin còn không thể đem tòa nhỏ bé Mễ Thành này đánh hạ.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Đạp.
.
! Đạp.
.
! Đạp.
.
!"
"Đại Hoàng Tử.
.
! Đại Hoàng Tử.
.
! Chuyện lớn không tốt.
.
!"
"Lại Thâm.
.
? Thật ra có chuyện gì.
.
?"
Mã Tịnh Thái cùng Nguyễn Văn Vũ hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương có thể nhìn ra được sự kinh ngạc bên trong đó.
Lại Thâm người này là Chưởng Vệ tại Lộc Thành quân đội.
Sau khi liên quân bọn họ đánh bại Thành Hổ Quân của Bình Điền Thụy, chiếm lấy Ứng Thành.
Đã giao cho Lại Thâm nhiệm vụ trấn thủ Ứng Thành, cùng lo công tác hậu cần cho liên quân.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, không cần đến nơi này, chỉ cần cho người đến thông báo một tiếng là được rồi.
Bây giờ Lại Thâm không những chạy đến nơi này, trên người còn nhiều thương tích thế kia, trong lòng hai người không lo lắng mới là chuyện lạ.
"Đại Hoàng Tử.
.
! Ứng Thành đã thất thủ, người của chúng ta đã bị bị Thành Hổ Quân giết sạch.
.
!"
"Cái.
.
! Cái gì.
.
?"
Mã Tịnh Thái cùng Nguyễn Văn Vũ hai người nghe được tin tức này như là bị sét đánh.
Cả hai không ngồi vững được trên lưng ngựa nữa té xuống bên dưới.
Nếu không có mấy tên binh sĩ hộ vệ bên cạnh đỡ lấy, chỉ e là bị thương cũng không nhẹ đâu.
"Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
.
?"Mã Tịnh Thái tiến đến nắm lấy cổ áo của Lại Thâm, gằn giọng lên tiếng hỏi.
Ứng Thành thất thủ, nói như vậy con đường đi về lại Đại Mao Quốc của hắn đã bị bịt kín.
Nguồn cung cấp lương thực cho bọn họ cũng bị cắt đứt.
Bọn họ ở nơi này không khác gì heo lợn bị nuôi nhốt trong lồng cả, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị người của Đại Thành giết đi.
Đã kích này có thể nói là chí mạng a.
"Xẹt.
.
!"
"Lại Thâm tướng quân.
.
! Ngươi định làm cái gì.
.
?"
Bên cạnh Nguyễn Văn Vũ một đám binh sĩ của Mạnh gia đem Nguyễn Văn Vũ vây quanh, binh khí rút ra.
Đề phòng Lại Thâm có hành động gì làm tổn thương đến Nguyễn Văn Vũ.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Lại Thâm.
.
! Ngươi làm vậy là có ý gì.
.
?" Mã Tịnh Thái cũng biến sắc.
Lại Thâm này thủ thành bất lực, để mất Ứng Thành, hắn còn chưa có tính toán với lại Lại Thâm, tên này còn rút kiếm ra uy hiếp Nguyễn Văn Vũ nữa, tội không thể tha.
"Đại Hoàng Tử.
.
! Lần này Ứng Thành bị mất, tất cả đều là do đám người Vũ Vương này gây ra.
.
!" Lại Thâm căm phẫn lên tiếng.
"Chuyện này là như thế nào.
.
? Từ từ rồi nói.
.
!"
Mã Tịnh Thái ra hiệu cho một ngàn kỵ binh bảo hộ mình lại, còn đem luôn Nguyễn Văn Vũ đám người bao vây lại.
Khi chưa điều tra rõ chuyện này, hắn sẽ không có thả ra.
"Đại Hoàng Tử.
! Sở dĩ lần này chúng ta mất Ứng Thành, tất cả đều là do đám người Tân Nha Quân Đoàn.
.
!"
"Bọn chúng liên hợp với lại Thành Hổ Quân, đem Ứng Thành đánh tan.
.
! Chúng tôi không thể nào thủ nổi, các huynh đệ đều chết trận trong trận chiến đó.
.
!"
"Ngậm máu phụ người.
.
! Tân Nha Quân luôn luôn thủ tại Hồ Lô Cốc giam giữ Bình Điền Thụy, sao có thể liên kết cùng nhau tấn công các người được.
.
?" Nguyễn Văn Vũ vừa giận vừa sợ.
Đám người bọn họ khó khăn lắm mới đem Bình Điền Thụy nhốt lại tại Hồ Lô Cốc, cũng là đã cho năm ngàn binh sĩ Tân Nha Quân canh giữ nơi đó.
Không cho bất kỳ chi quân đội nào của Thành Hổ Quân đến cứu viện.
Nếu nói Tân Nha Quân cùng Thành Hổ Quân liên kết lại, đó là chuyện không thể nào.
"Đại Hoàng Tử minh giám.
.
! Thực tế đây chỉ là cái bẫy, người mà chúng ta giam cầm tại Hồ Lô Cốc không phải là Bình Điền Thụy, mà là một người đóng giả tên đó mà thôi.
.
!"
"Sau đó Bình Điền Thụy đưa quân đến Hồ Lô Cốc giải cứu một ngàn binh sĩ kia, đám người Tân Nha Quân không làm ra bất kỳ phản kháng nào liền đã đầu hàng.
.
!"
Nhắc đến chuyện này, Lại Thâm trong lòng đau như cắt.
Trong mấy ngàn người trấn thủ Hồ Lô Cốc kia, còn có năm trăm binh sĩ là người của Lộc Thành Quân bọn họ.
Ngay sau khi đám người Tân Nha Quân đầu hàng, bọn khốn kiếp kia đã đem toàn bộ người của hắn nơi đó đồ sát.
Chỉ có một hai người may mắn trốn khỏi nơi đó quay về báo tin cho hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...