"Bệ Hạ..! Tin tức mới nhất vi thần nhận được, ngay sau khi Điền Thụy tướng quân bị giam tại Hồ Lô Cốc..! Mã Tịnh Thái để lại năm ngàn binh sĩ canh giữ nơi đó..!"
"Mười lăm ngàn quân còn lại đã tiến đánh Ứng Thành, chưa đến nữa ngày, Ứng Thành đã thất thủ, hiện tại bọn họ đang nghĩ ngơi lấy sức, dự kiến ngày mai sẽ tiến quân đến Mễ Thành của chúng ta..!"
Lý Dương đứng ra báo cáo tin tức tình báo mới nhất mà mình vừa nhận được.
Thú thật đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có tin tưởng được những gì đang xảy ra, Thành Hổ Quân do Bình Điền Thụy chỉ huy thất bại bị giam giữ.
Ứng Thành thất thủ, Mễ Thành sắp lâm nguy, thế cục chuyển biến quả thật là quá nhanh đi.
"Chiến sự tình hình các khanh cũng đã nghe qua..!"
"Nói đi..! Các khanh có biện pháp gì đánh lui quân đội của địch quốc, bảo vệ Mễ Thành..?" Nguyễn Văn Chương liếc qua đám đại thần bên dưới một cái, âm thanh tràn đầy lo âu lên tiếng.
'Hừ.! Chúng tôi thì có cách gì..!' Hàn Phong đám người trong lòng hừ lạnh.
Chọn Bình Điền Thụy là Bệ Hạ ông, tin tưởng Bình Điền Thụy cũng là Bệ Hạ ông, bọn họ trước đây đâu có thiếu lời khuyên can.
Nhưng Bệ Hạ ông nào có nghe, bây giờ đại họa sắp đến nơi, mấy người bọn họ biết làm cái gì bây giờ.
"Bệ Hạ..! Bình Điền Thụy tướng quân đã lâu rồi không có dẫn binh...!"
"Hừ..!"
"Xin Bệ Hạ tha tội..! Vi thần sẽ cố hết sức nghĩ ra kế sách đánh lui quân địch..!"
Lý Đồng Quý rùng mình một cái, không dám lên tiếng đá xéo tay Hoàng Đế này nữa.
Nói sao y đánh lui quân đội của Mã Tịnh Thái là cực kỳ khó khăn, nhưng mà đem hắn ra bên ngoài chém đầu thì rất dễ dàng a.
'Ngu ngốc..!' Nguyễn Khải không khỏi lắc đầu, bây giờ là lúc nào rồi, còn đi truy cứu chuyện lông gà vỏ tỏi trước đây.
"Bệ Hạ..! Chúng ta có thể triệu tập binh sĩ Thành Hổ Quân còn lại bên ngoài, quay trở lại Mễ Thành ứng phó..!" Kê Khá là người đầu tiên đưa ra kế sách.
Thành Hổ Quân chuyến này đi có mười ngàn binh sĩ, tinh nhuệ nhất năm ngàn, một ngàn người bị giam cùng với lại Bình Điền Thụy, vậy cũng còn chín ngàn binh sĩ đang loạn lạc bên ngoài.
Mình chỉ cần ra lệnh một tiếng, yêu cầu bọn họ quay lại Cần Vương, kết hợp quân đội có bên trong thành, không phải nguy cơ của Mễ Thành liền có thể được giải quyết rồi hay là sao..
"Khục..! Kê Khá đại nhân..! Tôi muốn hỏi ngài binh sĩ còn lại quay trở về Mễ Thành bằng cách nào..?" Uông Thành cố nén cười ra thành tiếng chất vấn Kê Khá.
Từ Hồ Lô Sơn đến Mễ Thành còn cách một cái Ứng Thành, bây giờ Ứng Thành đã thất thủ, rơi vào trong tay của kẻ địch, vậy Thành Hổ Quân còn lại quay về Mễ Thành bằng con đường nào...?
Không lẽ bọn chúng mọc ra đôi cánh để bay về hay là sao...?
Muốn quay lại Mễ Thành, trước hết phải lấy lại Ứng Thành cái đã, binh sĩ còn lại bên ngoài của Thành Hổ Quân cũng có thể làm được đấy, nhưng vấn đề là ai sẽ chỉ huy đám người kia đây.
Nên biết Đại Tướng Quân củ Thành Hổ Quân bây giờ đang còn bị giam giữ bên trong Hồ Lô Cốc kia kìa.
Không có người chỉ huy, Quân Đội dù có mạnh đến đâu cũng chỉ như rắn mất đầu.
Một đám ô hợp.
"Còn có vị khanh gia nào có ý kiến hay hơn không..?" Nguyễn Văn Chương ra hiệu cho quần thần ngừng chỉ trích Kê Khá.
Hắn triệu tập đám người này đến đây không phải là để bọn chúng cãi nhau, mà là tìm ra biện pháp giải quyết tình cảnh khó khăn của Đại Thành Quốc hiện tại.
"Bệ Hạ..! Không xong rồi..! Tin tức mới nhận được, Đại Mao Quốc bên kia thấy tình hình chiến sự thuận lợi, đã phái thêm mười ngàn binh mã tiến vào Đại Thành Quốc hiệp trợ cho Mã Tịnh Thái..!".
"Cái gì..?"
Đến hiện tại mới thôi, đám đại thần trong triều mới tỏ ra khiếp sợ thật sự.
Mười mấy ngàn binh mã bên mình vẫn có thể nghĩ cách đối phó được.
Nhưng mà hai mươi mấy ngàn quân thì là cả một vấn đề to lớn, ở Đại Thành Quốc không lấy đâu ra một chi quân đội trên hai vạn người cả.
"Bọn chúng điều động binh mã nơi nào đến...!"
Chuyện đã rồi, bây giờ lo lắng cũng không được tích sự gì cả, phải điều tra hư thực của đối phương trước rồi mới tính sau đi.
"Bệ Hạ..! Đại Mao Quốc điều động là Ngưu Thành Quân Đoàn..! Mười ngàn quân của bọn họ bên trong có năm ngàn kỵ binh..!" Lý Dương không dám giấu giếm.
"Ngưu Thành Quân Đoàn..!"
Để xem, Ngưu Thành Quân Đoàn có ba vạn binh mã, trú đóng tại Ngưu Thành biên giới thuộc Hắc Giang Quận.
Hằng năm ngăn cản sự xâm phạm của quân Mông Cổ, cũng như là công đánh Cao Ly nếu có cơ hội.
Đây là chi Quân Đoàn mạnh thứ hai của Đại Mao Quốc, chỉ kém hơn Đại Hùng Quân Đoàn đôi chút, hàng năm cùng quân Mông Cổ chiến tranh, nên tố chất chiến đấu của Ngưu Thành Quân Đoàn là rất mạnh.
Lần này có đến năm ngàn kỵ binh, theo như hắn biết đó là một nữa kỵ binh của Ngưu Thành Quân Đoàn rồi.
Xem ra lần này vì muốn diệt Đại Thành, bên đó cũng đã đem vốn gốc đi vào rồi.
"Bệ Hạ..!"
"Nguyễn Khải thừa tướng..! Khanh có biện pháp gì hay là sao..?"
Toàn bộ hai mấy tên Thượng Thư cũng như Quân Cơ Đại Thần thân hình đều chấn động, tập trung toàn bộ tinh thần vào Nguyễn Khải.
Vị Thừa Tướng mới toanh của Đại Thành Quốc này.
Chuyện Nguyễn Văn Chương sắc phong Nguyễn Khải làm Thừa Tướng, dù chỉ mới sáng nay thôi, nhưng đã làm cho không ít người cảm thấy bàng hoàng.
Thừa Tướng không phải do Kê Khá, hay bất kỳ một vị Thượng Thư nào lên làm, lại trao nó cho một tên dân đen thấp hèn, đã làm cho không ít người không phục.
Giờ đây bọn họ cũng muốn xem, Nguyễn Khải này có tài cán gì, có thể được Nguyễn Văn Chương trọng dụng đến như vậy.
"Bệ Hạ..! Tình cảnh hiện nay, chúng ta không thể nào điều binh lực của Ánh Vương trở lại ứng cứu..!"
'Ừ..! Có chút tài năng, nhưng đó là điều mà ai cũng biết..!' Rất rõ ràng, Cả Đại Nghê Quốc cùng Đại Mao Quốc đều muốn diệt Đại Thành.
Tình thế hiện nay, Đại Nghê Quốc sẽ không có để cho Ánh Vương quay lại ứng cứu, bọn chúng muốn Đại Thành cùng Đại Mao đánh một trận người chết ta sống nữa mà.
"Chúng ta có thể điều động quân đội chỉ có thể tại Chấn Bắc Thành mà thôi..!".
"Chấn Bắc Thành..? Lãnh Vô Phong..?"
Chấn Bắc Thành quân đội còn được gọi là Chấn Bắc Quân đoàn, có mười lăm ngàn quân cả chính quy lẫn dự phòng.
Nhưng thời gian gần đây truyền lại tin tức có nói số lượng quân sĩ bên trong Chấn Bắc Quân Đoàn đã không ít hơn hai vạn người.
Có người còn đồn là ba vạn đại quân nữa kia.
Đặt biệt, vì Chấn Bắc Thành tiếp giáp với thảo nguyên, nên chuyện đào tạo Kỵ Binh cũng trở nên dễ dàng.
Nơi đó trước kia cũng có hơn bảy ngàn kỵ binh, nếu mà Lãnh Vô Phong lấy ra số Kỵ Binh này trợ giúp.
Không quá bốn ngày Kỵ Binh của Lãnh Vô Phong sẽ có thể đến được bên dưới Mễ Thành, khi đó mình đã không còn kiên kỵ quân đội của Đại Mao Quốc nữa.
"Được..! Trẫm sẽ hạ chỉ để Vô Phong Đại Tướng Quân dẫn binh hồi Mễ Thành..!"
Ngưu Thành Quân Đoàn bên kia dám điều động quân đội trợ giúp Mã Tịnh Thái vào lúc này là vì bọn họ biết bây giờ mới đầu mùa thu, quân Mông Cổ sẽ ít khi phát động chiến tranh vào thời điểm này.
Nếu bên đó đã tự tin như vậy, mình cũng không nên quá nhát gan.
"Nguyễn Du Nhiên..!"
"Có mạt tướng..!"
"Trẫm giao Cấm Vệ Quân cho khanh chỉ huy..! Khanh chỉnh lý bên trong thành quân đội rõ ràng, chuẩn bị chống đỡ lại Đại Mao Quốc xâm lấn..!"
"Yêu cầu của trẫm không nhiều, bằng mọi giá phải thủ được Mễ Thành trước khi quân đội của Vô Phong tướng quân đến..! Khanh có làm được hay không..?"
"Bệ Hạ xin an tâm..! Trừ khi đầu trên cổ thần rơi xuống, bằng không sẽ không để cho bất kì tên Mao Cẩu nào vào thành..!"
Thêm vào Cấm Vệ Quân, Quân đội trong tay hắn hiện tại đã gần bảy ngàn, huy động dự bị nữa thì còn nhiều hơn.
Hắn không tin trong vòng bốn năm ngày, mình không thủ nổi Mễ Thành.
"Được.! An nguy của Mễ Thành..! Trẫm dựa vào khanh..!" Nguyễn Văn Chương thở dài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...