Nói anh đê tiện, anh đúng là thật sự đê tiện, anh muốn đau muốn sủng Ngụy Triêm Y cũng không ai có thể cản được.
Thái độ của Úc Thanh đối với Ngụy Triêm Y, mọi người cũng đã thấy rất rõ, trong lòng nhiều thêm phần cố kỵ, tâm tình Ngụy Lương cũng theo đó mà có tính toán riêng, Ngụy Triêm Y mà gả cho Úc Thanh, đương nhiên giống như hổ mọc thêm cánh, có anh ở đây liền sẽ không có ai có thể bắt nạt được cô nữa.
Nhưng mà Ngụy Triêm Y lại không thấy cảm kích, cô lãnh đạm liếc Úc Thanh, đứng lên: “Lời muốn nói tôi và chú út cũng đã nói rất rõ với các vị rồi, tôi lại nói vài câu cuối cùng, tôi không sợ các người truyền ra thân thế thực sự của tôi, nếu các vị muốn cướp được sản nghiệp nhà họ Ngụy từ tay tôi, vậy thì cứ việc nhào tới mà cướp, tôi sẽ phụng bồi các vị thật tốt, chỉ là đến lúc đó, các vị chớ có trách tôi tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm họ hàng đồng tông.”
Đám người im phăng phắc, không ít người trộm nhìn về phía Úc Thanh đang rũ mắt phẩm trà.
“Triêm Y à, đây đều là hiểu lầm thôi.” Đột nhiên có người lên tiếng.
Ngụy Triêm Y nhìn về phía người đang nói truyện, là một vị tiền bối trung niên ở dòng thứ Ngụy gia, theo lý mà nói, cô nên gọi ông ta một tiếng bác cả.
Ông ta cười nói: “Chúng ta đều là nghe được một số lời đồn đãi thôi mà, sao có thể thật sự muốn cướp đi sản nghiệp của cháu chứ? Chúng ta làm như vậy cũng là muốn xem xem cháu có quyết tâm muốn phát triển Ngụy gia hay không thôi, các bác các chú cũng rất là khổ tâm đó.”
Biểu tình Ngụy Triêm Y câm nín, thật là mở mang tầm mắt mà, đám người này quả thực là đem hai chữ đường hoàng biểu diễn tới vô cùng nhuẫn nhuyễn nha.
Có ông ta mở miệng trước, những người khác cũng sôi nổi đứng ra nói chuyện.
“Đúng thế, chúng ta đều là người một nhà cả, sao lại muốn hại cháu được?”
“Đều là do có người châm ngòi thổi gió mà thôi! Triêm Y à, cháu ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng nhé.”
“Xem chú nói kìa, từ trước tới nay Triêm Y đều là người rộng lượng, sao có thể ghi hận chúng ta được chứ? Lại nói, chúng ta cũng là bị người khác châm ngòi mà.”
“Phải phải phải, Triêm Y với Úc tiên sinh thật xứng đôi, sau này gả sang Úc gia rồi cũng sẽ không quên các trưởng bối là chúng ta đâu.”
“Đúng vậy, Triêm Y, các bác biết sai rồi, con nói với ngài Úc, công ty và đất của chúng ta… vẫn là đừng nên đoạt nhé.”
Sắc mặt Ngụy Triêm Y vừa lạnh vừa trầm, lần đầu tiên ý thức trực quan được tầm quan trọng của địa vị và quyền lực, Úc Thanh chỉ mới nhẹ nhàng nói vài câu là có thể áp chế mọi người, nếu việc này mà đặt trên người cô, có khả năng phải tốn rất nhiều tâm lực mới có thể làm được mất. Cô không muốn có liên quan tới Úc Thanh, nhưng anh cứ lặp đi lặp lại xen vào chuyện của cô, thật khiến người ta chán ghét mà.
Ngụy Triêm Y lạnh giọng: “Mấy người nói lời này mà không thấy ghê tởm sao? Cho rằng tôi còn là trẻ con mới mười mấy tuổi đầu? Nói mấy câu là có thể lừa gạt được? Ở trong lòng mấy người tôi ngu tới thế à? Hành động hôm nay của các vị tôi đều sẽ nhớ rõ, sau này cũng sẽ không đối xử thiện trí nữa, sau này dòng thứ Ngụy gia và dòng chính sẽ không còn liên quan gì tới nhau, việc làm ăn thì cứ cạnh tranh công bằng đi. Còn về việc Úc Thanh muốn làm cái gì cũng không phải chuyện của tôi, tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ gì, sao có thể quản được ngài Úc đại danh đỉnh đỉnh chứ.”
Lời này vô cùng châm chọc.
Ánh mắt Úc Thanh nhìn cô.
Ngụy Triêm Y nói xong lời này liền xoay người đi luôn, mọi người trong sảnh đều tỏ ra xấu hổ, muốn cầu tình với Úc Thanh, nhưng mà toàn bộ tâm trí của anh đều bị Ngụy Triêm Y mang đi rồi, có chút xuất thần ngồi ở đó, không ai dám quấy rầy.
Ngụy Lương cũng đoán được anh là bị mấy câu ban nãy của Ngụy Triêm Y đả kích, “Ngài Úc, Triêm Y nhà tôi từ trước tới giờ đều tùy hứng như thế, ngài đừng để trong lòng.”
Úc Thanh cười, “Không sao.”
“Vốn là tôi sai.”
Câu sau anh nói rất nhỏ, mọi người cũng không nghe rõ lắm.
Ngụy Lương cho bảo an đuổi hết đám người này ra ngoài, bởi vì có Úc Thanh ở đây, bọn họ cũng không dám lại gây sự nữa, trước khi rời đi còn liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, vội vàng muốn nói thêm cái gì đó để Úc Thanh thủ hạ lưu tình.
Âm thanh ồn ào dần dần đi xa.
Ngữ khí Ngụy Lương đầy áy náy: “Làm Úc tiên sinh chê cười rồi.”
Úc Thanh không có biểu tình gì: “Tôi đi xem Triêm Triêm.”
Vừa rồi là anh tự chủ trương nên khiến cô không thoải mái trong lòng, anh hiểu cô, cô chắc chắn là cảm thấy do mình quá yếu ớt cho nên mới phải dựa vào anh mới có thể đứng vững gót chân.
Ngụy Triêm Y đúng là có hơi bực bội, từ trước tới nay cô đều kiêu ngạo không bao giờ chịu thua, vào thời điểm như thế này mới biết được khoảng cách giữa mình với Úc Thanh lớn đến thế nào.
Cửa bị gõ vang, thanh âm Úc Thanh vang lên ở bên ngoài, Ngụy Triêm Y lại không thèm để ý.
Cô ngả đầu lên giường ngủ, chạng vạng bị đói tới tỉnh lại, lúc mở cửa liền đâm sầm vào ngực anh, cô kinh ngạc, “Sao anh còn chưa đi nữa?”
Úc Thanh giơ tay sờ trán cô, giọng điệu vô cùng ôn nhu trìu mến: “Đừng giận, em thông minh như vậy, sau này tiếp quản nhà họ Ngụy rồi, nhất định có thể làm được rất tốt, em cứ coi anh như đang lót đường cho em đi, cứ tự nhiên lợi dụng anh.”
Không có giải thích quanh co lòng vòng, anh làm việc từ trước tới giờ đều rất rõ ràng.
Ngụy Triêm Y lui ra sau bảo trì khoảng cách: “Nào có ai cam tâm tình nguyện để người ta lợi dụng mình chứ?”
“Có anh.”
“Cũng để cho người khác lợi dụng sao?”
“Ai dám?” Ánh mắt Úc Thanh đầy nuông chiều, “Chỉ Triêm Triêm của anh là có thể.”
“Úc Thanh, anh đừng có nói mấy lời như vậy với tôi, anh sao có thể biết được liệu tôi có dùng hết mọi thủ đoạn lợi dụng anh để có được thứ mình hay không? Tuy Bắc Lâm và Liêu Thành là hai thành phố tách biệt, nhưng người trong vòng thương nghiệp đều như nhau, về bản chất, chúng ta là quan hệ cạnh tranh. Tôi phải nhắc nhở anh, tâm địa tôi không tốt đẹp gì hết, không chừng một ngày nào đó sẽ đoạt lấy cả Minh Tín của anh, đuổi anh ra khỏi Liêu Thành đi ăn xin đó!”
Úc Thanh cong môi, nở nụ cười.
Dung mạo anh quá mức xuất chúng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, luôn có chút mê hoặc nhân tâm.
Ngụy Triêm Y giống như bị người dẫm phải đuôi, xù lông nhíu mày: “Anh cười cái gì mà cười! Tôi nói thật đấy! Anh khinh thường tôi à?”
Úc Thanh cúi người, hơi nghiêng đầu tới gần bên tai cô: “Triêm Bảo, hư cũng đáng yêu như vậy, anh thích.”
Ngụy Triêm Y tức muốn hộc máu, nâng tay lên, Úc Thanh bị cô đánh một cái, dung mạo lẫn khí chất đều không tổn hại chút nào, ngược lại là ý cười càng sâu hơn: “Úc gia và Minh Tín cũng không cần em động thủ đi đoạt, anh có thể hai tay dâng lên, tính cả mạng của anh cũng đều là của em.”
“Tôi không có hứng thú với anh.”
Cô đẩy anh ra: “Chó ngoan không cản đường.”
Trần tẩu chuẩn bị bữa tối cho cô, Úc Thanh cũng cùng ăn, trong lúc anh tha thiết chăm sóc cô, đồ ăn gắp đến bát cô lại bị Ngụy Triêm Y hất ra, Trần tẩu đứng ở một bên nhìn cũng không dám lên tiếng.
Biểu tình Úc Thanh vẫn bình tĩnh, buông chén đũa múc canh cho cô, “Tức giận cũng phải ăn cơm.”
Ngụy Triêm Y cũng đổ cả bát canh của anh vào thùng rác, Úc Thanh nhìn qua, cô tùy hứng hất hàm nói: “Ôi, thật ngại quá, tôi trượt tay.”
Úc Thanh dịu dàng cười: “Không sao, anh lại múc cho em.”
Ngụy Triêm Y mất đi hứng thú làm ầm ĩ, nhìn anh lại lần nữa đặt canh trước mặt mình, cũng không có chạm vào, lãnh đạm nói: “Đường đường là Úc tam gia của Liêu Thành, thế mà lại khom lưng uốn gối trước mặt tôi như vậy sao.”
“Tôi nhịn không được nhớ lại anh của ngày trước, khi đó anh đúng là phong quang vô hạn, có từng đối xử với tôi như vậy không?”
“Mất đi một lần, biết quý trọng rồi?”
“Đã muộn.”
“Tôi đã nói rồi, toàn thân tôi đều là tật xấu, anh nên nhân lúc còn sớm rời đi đi, đừng khiến tôi càng làm ra chuyện làm anh mất mặt.”
Úc Thanh hơi rũ mi: “Sẽ không đi.”
“Triêm Triêm ở đâu, anh sẽ ở đó.”
Ngày đó khi cô nhảy xuống biển, anh dùng hết toàn lực cũng không thể nắm bắt được cô, chuyện như vậy xảy ra một lần đã khiến anh không chịu nổi, sẽ không bao giờ anh để nó xảy ra lần thứ hai.
Úc Thanh thấy cô không chịu ăn, dịu dàng dỗ: “Có phải ăn không hợp không? Có muốn anh đưa em ra ngoài ăn không?”
“Tôi sợ anh ám sát tôi.”
Ngụy Triêm Y tùy tiện nhét cơm vào miệng, từ đầu tới cuối cũng không chạm vào canh anh múc, ăn xong rồi liền rời đi, Úc Thanh cũng buông đũa, ánh mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt âm trầm.
Trần tẩu nhỏ giọng an ủi: “Ngài Úc đừng để trong lòng nhé, từ sau khi tiên sinh và phu nhân của chúng tôi cùng qua đời, tính tình tiểu thư liền thay đổi như vậy đấy, cô ấy chỉ là muốn dùng bộ dáng đó của mình để bảo vệ chính mình mà thôi, thật ra bên trong nội tâm của cô ấy rất mềm mại, là một cô gái đáng yêu lại thiện lương.”
“Tôi cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cũng biết tôi không nên hỏi, nhưng tôi chứng kiến tiểu thư lớn lên từng ngày, thật sự mong cô ấy có thể tốt lên. Tôi có thể nhìn ra được tiểu thư thích Úc tiên sinh, nhưng cô ấy có khúc mắc, chỉ cần cậu kiên nhẫn một chút, nhất định là có thể cởi bỏ thôi.”
“Khi đó nhất định cậu sẽ phát hiện ra, tiểu thư nhà chúng tôi, là cô gái đáng được yêu đến thế nào.”
Úc Thanh ôn thanh: “Không cần sau này, tôi vẫn luôn biết cô ấy đáng giá.”
***
Ngụy Lương đang đợi Ngụy Triêm Y, hai chú cháu trò chuyện về một số chuyện xảy ra ngày hôm nay, Ngụy Lương cố ý muốn trả chức vị gia chủ lại cho Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y cũng tự biết năng lực hiện tại của mình không đủ, không thể làm người ta phục, tùy tiện tới công ty cũng chỉ khiến mọi người phản cảm.
“Chú út, từ từ tới đi, con muốn tới công ty theo chú học hỏi, chờ chú già rồi, làm không được nữa, con sẽ tiếp nhận.”
Ý tứ của cô chính là, cũng không tính muốn cái chức gia chủ này.
Ngụy Lương sửng sốt một chút, hỏi cô: “Con không nghi ngờ sao, có thể là chú nói thân phận của con ra ngoài thì sao?”
“Không có, cũng sẽ không.”
Ngụy Triêm Y mím môi cười: “Chú út là người thân duy nhất còn trên đời của con, sao con có thể nghi ngờ chú được? Từ năm con mười mấy tuổi, cha mẹ đã qua đời, phát sinh nhiều chuyện như vậy đều là có chú út che chở con, nhiều năm qua chú vẫn luôn bảo vệ con như con gái ruột, con thực sự biết ơn chú.”
Lần đầu tiên thành thật với nhau nói lời này, hai chú cháu đều đỏ hốc mắt, Ngụy Lương thở dài: “Con là đứa nhỏ mà anh cả và chị dâu phó thác cho chú, cũng mãi mãi là con cháu của Ngụy gia. Chú biết trong lòng con nghĩ gì, con vẫn là cảm thấy bản thân không nên kế thừa gia sản to lớn như vậy có đúng không, thế nên mới để chú làm. Nhưng Triêm Y à, con không thể cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ đối với con được, bọn họ hy vọng con trở thành một nhân tài vô cùng ưu tú, bọn họ còn đang dõi theo con ở bên kia đó, dưỡng dục con cả đời rồi, con muốn bọn họ thất vọng sao?”
Ngụy Triêm Y nghẹn ngào lắc đầu.
Ngụy Lương vỗ nhẹ bả vai cô: “Có điều có một số chuyện con nói đúng, con còn trẻ, đối với rất nhiều chuyện trong công ty vẫn là không thể biết hết được, sau này chú sẽ chậm rãi dạy con, con mau mau trưởng thành lên, trở thành một đại tiểu thư có thể đảm đương cả Ngụy gia đi.”
“Con sợ con không làm được.”
“Con thông minh như vậy, nhất định có thể.”
Ngụy Lương nhớ tới Úc Thanh, lại nhìn Ngụy Triêm Y, cô cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, vẫn là cô gái nhỏ quật cường của nhiều năm về trước, ông cũng không tiện truy hỏi cô xem chuyện cô với Úc Thanh rốt cuộc là thế nào.
Nhưng mà trạng thái của Ngụy Triêm Y không thích hợp, ông có thể nhìn ra được, “Lúc này để con tới công ty con cũng không có tinh thần, không thể làm việc được, chú út cho con thời gian một năm, con điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi, sau đó an tâm ở lại Ngụy gia cùng chú học cách quản lý công ty.”
Ngụy Triêm Y trầm mặc, có Úc Thanh ở bên, đoạn thời gian gần đây, tâm trạng của cô đúng là hơi hỗn loạn.
“Được, cảm ơn chú út.”
“Chú út, con có bạn ở Liêu Thành, con muốn đi thăm họ, ở lại đó một thời gian.”
“Đi đi, đi giải sầu, chờ tới lúc gặp lại con, chú hy vọng con sẽ trở lại là đại tiểu thư kiêu ngạo như trước kia.”
“Dạ.”
***
Máy bay đáp xuống đất.
Ngụy Tiêm Y xách hành lý đeo kính râm đi ra khỏi sân bay, khí chất hơn người, khiến mọi người đi qua đi lại xung quanh phải liên tiếp quay đầu trộm ngắm, còn tưởng rằng đụng phải đại minh tinh nào đó.
Ba người Mạc Khả đang giơ ba tấm biển tiếp ứng như đi đón idol đứng ở cửa ra chờ cô.
Hai tháng không gặp, thật sự là quá nhớ, Dương Hi vừa giơ tấm biển vừa nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy một vị đại mỹ nữ lạnh lùng mang kính râm đang sải bước như đi trên sàn catwalk đi ra, kích động không thôi gào lên: “Cô chủ! Cô chủ! Cô chủ nhìn tôi này!”
Phảng phất như fans não tàn đang điên cuồng gào tên idol.
Tô Lăng với Mạc Khả yên lặng dịch ra xa đứa dở người này một chút, hai người lạnh lùng giơ biển lên, bộ dáng rất không tình nguyện, đây là bị Dương Hi ép buộc, bắt giơ những tấm bảng có dòng tiếp ứng khác nhau.
~ Cô chủ cô chủ, đẹp nhất thiên hạ!
~ Cô chủ cô chủ, mỹ mạo chết người!
~ Cô chủ cô chủ, điên cuồng vì cô!
Mất mặt quá.
Mạc Khả với Tô Lăng mặt đầy ghét bỏ.
Ngụy Triêm Y nhìn thấy tấm biển, tới gần, dáng vẻ phong tình vạn chủng tháo kính râm xuống: “Được rồi Dương Hi, lại là ý tưởng của cô?”
Dương Hi kiêu ngạo: “Đương nhiên! Thế nào, thích nghi thức chào mừng đặc biệt tôi dành cho cô chứ?”
Mạc Khả: “Sao cô không mang theo cái biểu ngữ, đưa cho cô chủ cắt băng cho rồi?”
Dương Hi: “Lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị!”
Cô ta ôm lấy Ngụy Triêm Y, cọ tới cọ lui trên người cô, “Triêm Triêm, tôi rất nhớ cô đó, sao cô ở Ngụy gia lâu thế? Tôi còn tưởng là cô muốn vứt bỏ bọn tôi chứ.”
Ngụy Triêm Y khổ không nói nên lời, lần này cô tới Liêu Thành cũng là phải chạy ra lúc nửa đêm, không thể để Úc Thanh biết, tên chết tiệt kia, cô còn lâu mới muốn ở cùng anh.
“Đi về trước rồi nói, tiệm cafe của mọi người chuẩn bị tới đâu rồi?”
Tô Lăng: “Xong hết rồi, chờ cô về rồi khai trương thôi.”
Dương Hi chân chó: “Rốt cuộc cô cũng là bộ mặt của tiệm cafe chúng ta mà, tôi đã làm cho cô một cái poster to đùng rồi, tới lúc đó dán cái ảnh của cô lên, chậc, đại mỹ nữ nha, chắc chắn việc làm ăn sẽ bùng nổ!”
Cô ta vẫn luôn rất tự tin với Ngụy Triêm Y, Mạc Khả với Tô Lăng cho dù hắt cho cô ta bát nước lạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của cô ta đối với cô, bọn họ còn cảm thấy, nếu có một ngày Ngụy Triêm Y xuất đạo làm nghệ sĩ, Dương Hi nhất định là fan mẹ chiến đầu hăng hái nhất trên tuyến đầu tiên.
Có điều làm cho bọn họ không dự kiến được là, sau vài ngày khai trương tiệm cafe, việc làm ăn vô cùng quạnh quẽ ảm đạm.
Poster của Ngụy Triêm Y cũng không có bất cứ tác dụng gì, Ngụy đại tiểu thư mỹ mạo đã có hơi suy sụp, tâm tình có chút vi diệu.
Có điều sau khi rời khỏi Úc Thanh, cô cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao nhiêu.
Liêu Thành đã vào xuân, thời tiết vẫn hơi lạnh, hai ngày nay trời luôn mưa, một người đàn ông trẻ tuổi đội ô đen đứng bên ngoài tiệm cafe, vành ô che khuất mặt của người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay tái nhợt như ngọc đang nắm lấy cán ô.
Tối hôm qua Ngụy Triêm Y ngủ lại ở quán cafe, mặt cũng không rửa, đầu tóc còn chưa chải, lúc xuống lầu uống nước nhìn thấy người ngoài cửa kính, trực giác cho thấy đây chính là vị khách đầu tiên từ sau khi cửa hàng cô khai trương nha, kích động tới mức lập tức buông ly nước, mở cửa ra, gió lạnh thổi đến khiến cô run cả lên.
Ngụy Triêm Y cười: “Tiên sinh, anh muốn uống gì sao?”
Anh hơi nâng ô lên, dưới ô lộ ra gương mặt thanh tuyển, hàng mi tinh tế, đuôi mắt hẹp dài cong cong, làn da tái nhợt, môi mỏng hơi câu, lịch sự văn nhã cười lên: “Triêm Triêm.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Triêm Y ngay tức khắc liền thu lại, “Cút!”
Cửa đóng lại.
Úc Thanh gấp ô lại, nhẹ đẩy mắt kính, nhìn cô tức giận vọt vào trong phòng tắm, cúi đầu cười khẽ.
Ngụy Triêm Y vọt vào phòng tắm rửa mặt, nhìn lướt qua cô gái ở trong gương, làn da trắng nõn, tóc tuy xõa tung hiện ra vẻ lười biếng nhưng vẫn xinh đẹp không chút tì vết như cũ.
Hoàn mỹ!
Cô còn rất vừa lòng.
Nhớ tới Úc Thanh, cô hừ một tiếng.
Tên chó này, đúng là âm hồn không tan!
Ngụy Triêm Y đánh răng rửa mặt xong đi ra, thuận tiện đứng ở chỗ pha trà làm đồ điểm tâm sáng, lúc bưng ra, cô nhàn nhã đưa lên môi nhấp một ngụm, lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong tiệm, cô liền bị sặc một miếng.
“Anh vào kiểu gì vậy!”
Úc Thanh đánh giá cô.
Mấy ngày không gặp, anh nhẫn nhịn, biết cô nhìn thấy mình thì sẽ phiền chán, anh liền khắc chế, cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, “Mạc Khả cho anh chìa khóa.”
“…”
Cô quên mất, trong bất tri bất giác anh đã thu mua mấy con chó săn rồi.
“Đi ra ngoài.”
Úc Thanh ngược lại còn đánh giá cách trang trí của tiệm cafe, cửa hàng này có hai tầng, lầu một là quán cafe, còn có khu gác mái để kệ sách, phong cách của tiệm khá văn nghệ, là kiểu dáng mà Mạc Khả thích, Tô Lăng và Dương Hi còn trang trí ở mỗi góc theo sở thích của họ, kết quả lại biến cái quán cafe thành một cái phong cách quỷ dị đột biến.
Tiệm cafe như vậy mà làm ăn ở Liêu Thành thì cũng không thể đột phá được, trước kia Dương Hi còn luôn gào thét nói cửa hàng của họ có Ngụy Triêm Y là chiêu bài vàng kim lớn nhất, kết quả việc làm ăn vẫn cứ ảm đạm như vậy.
Bước chân của Úc Thanh nhìn như tùy ý, nhưng lại chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Triêm Y, cô bưng trà lui ra sau: “Mới sáng sớm đừng có giở trò lưu manh, ly trà này của tôi còn rất nóng đấy, nếu hất lên mặt anh, cái gương mặt tiểu bạch kiểm* của anh sẽ nát bấy cho mà xem.”
*Tiểu bạch kiểm: Từ này là từ mang nghĩa xấu, ý chỉ mấy tên con trai trắng trẻo yếu ớt thường bám váy phụ nữ
Úc Thanh dừng lại, ánh mắt an tĩnh.
Ngụy Triêm Y trừng anh: “Làm sao?”
“Xem em.”
“Tôi biết tôi xinh đẹp như hoa, thiên hạ vô địch, nhưng anh nhìn chằm chằm tôi như vậy cũng quá hạ lưu rồi.”
“Nhớ em.” Anh đột nhiên nói.
Ngụy Triêm Y cười lạnh, Úc Thanh lại tiến về phía trước.
Ngụy Triêm Y cũng sẽ không thật sự hất ly trà nóng này lên mặt anh, cô cau mày lui về sau, cảnh cáo: “Úc Thanh!”
Ánh mắt Úc Thanh nhìn cô chằm chằm, hai tay đút trong túi quần, không nhanh không chậm tới gần, lưng Ngụy Triêm Y dán lên kệ sách, đầu sắp đụng vào kệ, Úc Thanh lại duỗi tay chặn lại, anh cong lưng, tầm mắt ngang hàng với cô.
“Triêm Bảo, mấy ngày nay em ổn chứ?”
“Tôi ổn lắm, không có anh ở cạnh, tôi ăn ngon ngủ ngon, vui tới độ có thể sống lâu thêm mấy năm.”
Úc Thanh cười nhạt: “Anh không ổn chút nào, ăn không ngon ngủ không yên, cảm giác như sắp chết vậy.”
“…”
Ngụy Triêm Y duỗi tay đẩy anh: “Buồn nôn quá, cút xa ra.”
“Tai em đỏ quá.” Anh nhìn qua vành tai tinh xảo lả lướt của cô, ánh mắt u tối: “Muốn hôn em, có thể chứ?”
Ngụy Triêm Y cảm thấy anh là cố ý, anh đã hôn cô nhiều lần như vậy rồi, có rất nhiều lúc là bá đạo cường thế không cho phép cô từ chối, giờ còn cố ý hỏi ra, quả nhiên là đáng ghét như cũ.
Đồ bại hoại.
Ngụy Triêm Y ngước mắt: “Anh cảm thấy…”
Anh cúi đầu, rất nhanh nhẹ mổ một cái.
Ngụy Triêm Y sửng sốt.
“Quả nhiên vẫn là nhịn không được.” Anh nhẹ giọng nói: “Triêm Bảo, ngọt quá.”
“Úc Thanh!!!”
Tiệm cafe vang lên tiếng quát nhẹ của Ngụy đại tiểu thư, lúc ba người Mạc Khả đi vào, Ngụy Triêm Y đang tay đấm chân đá với Úc Thanh.
Úc Thanh lười biếng dựa vào trên kệ sách mặc kệ cho cô đánh, thanh âm ôn nhu trầm khàn đang dỗ dành cô.
“Chậm rãi đánh, đừng đánh bị đau bản thân.”
“Nơi đó là xương, Triêm Bảo, em sẽ đau.”
“Anh dạy em, đánh chỗ này.”
“Nơi này không thể đá, sau này chúng ta…”
Ngụy Triêm Y tát anh một cái.
Anh lại xoa khóe môi, cúi đầu cười khẽ, ngập tràn dung túng.
Mạc Khả: “…” Đại lão điên rồi.
Tô Lăng: “…” Thì ra đại lão có tính cuồng tự ngược.
Dương Hi: “…” Thì ra bọn họ yêu đương là thế này sao???
Ngụy Triêm Y thu tay lại, nhìn về phía Mạc Khả, làm ra động tác cắt cổ: “Cô, chờ đó cho tôi!”
Mạc Khả run lên một cái, cô ấy có thể làm sao được chứ? Ba người bọn họ vì giúp đỡ Ngụy Triêm Y chạy trốn mà đã bị Úc Thanh liệt vào danh sách đen rồi, vì bảo toàn mạng sống, họ chỉ có thể làm chó săn cho đại lão mà thôi.
Đương nhiên, việc này là do bọn họ còn rất rõ ràng rằng Ngụy Triêm Y còn thích Úc Thanh nên mới giúp anh, ba năm nay Ngụy Triêm Y cũng không vui vẻ gì, cho nên bọn họ cũng thật lòng hy vọng hai người có thể cởi bỏ khúc mắc, không thì cũng sẽ không trợ công cho anh như vậy.
Ba người nhìn Úc Thanh, anh lại mang mắt kính lên một lần nữa, cũng không có bởi vì Ngụy Triêm Y làm ầm ĩ cả nửa ngày mà tổn hại tia phong độ nào, anh nâng tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng chạm lên sườn mặt mình, lại còn nở nụ cười.
Làm cho ba người bọn họ nhìn tới ngây ra.
“Úc… Úc tổng.” Mạc Khả bình thường là người trầm ổn nhất, khi đối mặt với Úc Thanh vẫn có chút rụt rè: “Cái đó, ngài ổn chứ?”
“Không sao. Hôn một cái rồi bị đánh vài cái, cũng đáng.”
“…”
Đại lão vui vẻ là được rồi.
Dương Hi ân cần đi pha cafe cho Úc Thanh, Úc Thanh nhìn lên lầu, Ngụy Triêm Y bây giờ vừa tức vừa thẹn, anh vẫn là không nên lên đó.
Úc Thanh đi tới, Tô Lăng kéo ghế cho anh, anh nhướng mi, Dương Hi đem cafe đẩy tới, “Úc tổng, ngài xem, chúng tôi đều giúp ngài nhiều như vậy rồi, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng ghi hận chúng tôi nữa nhé.”
Úc Thanh không nhận ly cafe kia, chỉnh lại cái cà vạt trên cổ vừa bị Ngụy Triêm Y giật ra, “Tôi nghĩ ước định giữa chúng ta là các cô giúp tôi theo đuổi được Triêm Triêm, bây giờ còn chưa phải lúc nói điều kiện.”
Dương Hi nhỏ giọng nói thầm: “Triêm Triêm cũng không dễ theo đuổi mà.”
Tô Lăng: “Chúng tôi sẽ tận lực hỗ trợ.”
Úc Thanh nâng mắt, nhìn hắn: “Tôi nhớ cậu là người từng diễn tình nhân với Triêm Triêm.”
Tô Lăng: “…”
Hắn cũng không nghĩ đại lão lại nhớ dai như vậy.
Úc Thanh nhàn nhạt rũ mắt: “Tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cậu, hành động của Úc Kỳ đối với cậu cũng có liên quan tới tôi.”
Tô Lăng cũng có thể đoán được chân tướng, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Lại không thể nhào lên tẩn cho Úc Thanh một trận được, giờ anh cũng đã xin lỗi rồi, tuy Tô Lăng vẫn cảm thấy có hơi khó chịu, thế nhưng so với việc anh không nói cái gì cả thì tốt hơn một chút.
Úc Thanh ở tiệm cafe ngẩn người một lúc lâu mới rời đi.
Việc làm ăn trong tiệm vẫn không tốt như cũ.
Ngụy Triêm Y cả ngày nhàm chán, Mạc Khả tìm cho cô một công việc giết thời gian.
Đi mua đồ ăn.
“Cô chủ, cô lớn như vậy rồi, có phải chưa từng đi mua đồ ăn đúng không?” Dương Hi hỏi.
Ngụy Triêm Y cười khẩy: “Sao có thể? Tôi phế như thế hả?”
“Vậy tự cô đi đi, tôi không đi cùng nữa.”
Ngụy Triêm Y đúng là chưa từng đi mua đồ ăn, cô là đại tiểu thư hào môn, mười ngón tay không dính nước dương xuân*, quần áo tới chỉ cần duỗi tay mặc, cơm tới thì há mồm, không thì cũng không dưỡng ra một thân tính tình xấu như Mạc Khả từng nói, có điều cô còn lâu mới thừa nhận.
*Ý chỉ chưa từng làm việc nặng
Bởi vì đã mạnh miệng rồi, cho nên vẫn phải giả vờ.
Ngụy Triêm Y vô cùng bình tĩnh, gật đầu: “Các cậu muốn ăn cái gì?”
Dương Hi nhấc tay: “Tôi muốn ăn cá chua Tây Hồ, còn muốn ăn thịt Đông Pha, gà con Đông An, đồ sấy chưng. Những nguyên liệu nấu mấy món đố cô đều phải mua đủ đấy.”
Tô Lăng: “Tôi muốn ăn canh rồng, vịt hun khói, đậu hủ Ma Bà.”
Mạc Khả: “Tôi sao cũng được, đồ ăn quá nhiều rồi, cứ mua như họ nói đi, còn nữa, cô mua thêm chút trái cây đi, trong nhà hết trái cây rồi.”
“Các cậu ăn lắm vậy, heo à?”
Ngụy Triêm Y diss không chút lưu tình, may mà những món đó đều là những món cô quen thuộc, có điều vẫn cần phải có những gia vị phối vào, cho nên cô phải tra baidu, “Tôi đi đây, cần thêm gì thì nhắn qua điện thoại.”
Nhìn Ngụy Triêm Y đi xa, Mạc Khả vội vàng gọi cho Úc Thanh, “Úc tổng, Triêm Triêm xuất phát rồi.”
Úc Thanh ngồi trong xe, cất điện thoại, “Tới siêu thị.”
“Úc tổng, không đi thương hội sao?”
“Chú thấy sao?” Úc Thanh nhàn nhạt hỏi lại.
Thư ký Lưu vội ngậm miệng, là do hắn quá ngu ngốc, việc làm ăn sao có thể quan trọng bằng việc theo đuổi vợ của Úc tổng chứ? Cho nên liền nhanh chóng đổi hướng.
Ngụy Triêm Y đi vào siêu thị liền tìm cái xe đẩy đựng hàng, lại lên baidu tra nguyên liệu nấu ăn, vừa lướt vừa đẩy xe, đứng ở trước quầy gia vị, cô ngước mắt tìm kiếm, chai lọ vại bình trông chả khác gì nhau, cô cầm lấy ngắm nghía phân biệt, đều không phải.
Tìm mấy phút còn chưa tìm được đồ mình muốn tìm.
Phía sau vang lên thanh âm trầm thấp: “Đang tìm gì?”
Ngụy Triêm Y vốn là đang suy nghĩ, không ý thức được thanh âm này rất quen thuộc, theo bản năng liền nói: “Nước tương, nước hàng, không thấy đâu hết.”
Người đàn ông trẻ tuổi duỗi tay từ đằng sau tới, ngực kề sát tấm lưng mỏng gầy của cô, như là ôm cả người cô vào trong lòng, anh cầm một cái lọ ở trên kệ đặt ở trước mắt cô: “Nơi này.”
Thanh âm khàn khàn.
Ngụy Triêm Y nhíu mày quay đầu lại, hai người dựa thực sự gần, Úc Thanh tiến thêm một bước chống bên cạnh eo cô nhẹ nhàng đè cô lên kệ hàng.
“Đúng là bé ngốc.”
Thanh âm anh càng thêm ám trầm, thấp thấp vang lên bên tai cô: “Không có anh, em phải làm sao bây giờ?”
——–
Tác giả có lời muốn nói: Ác long thật sự thực sủng công chúa nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...