Úc Thanh đương nhiên sẽ không làm gì cô, lâu như vậy mới gặp được một cô gái hợp ý mình, chiều chuộng một chút cũng không sao. Có điều, anh sẽ dạy cho cô chút đạo lý, phải để cho cô biết rằng mình nên lựa chọn ai.
Úc Thanh buông cái tay đang bóp cằm cô ra, Ngụy Triêm Y giống như mất hết sức lực dựa vào một bên, đôi mắt rũ xuống, nước mắt không tiếng động trượt ra khỏi khóe mắt, đáng thương yếu ớt lại mong manh.
Đến nỗi vì cái gì mà khóc, thật ra Ngụy Triêm Y cũng không quá rõ, nhưng thiết lập nhân vật của cô là ngốc bạch ngọt ngây thơ đơn thuần, dù sao cứ khóc là không sai.
Cô ngồi một bên rơi nước mắt, ánh mắt Úc Thanh lại sâu kín nhìn cô hồi lâu, sau đó liền thay cô lau đi.
“Khóc cái gì?”
Ngụy Triêm Y dừng một lúc, đây là không thích cô khóc sao?
Hình như khóc nhiều sẽ khiến người ta phiền chán, cô dần dần thu nước mắt lại, nhưng trước sau vẫn luôn cúi đầu không nhìn anh.
“Em với hắn sẽ không có khả năng, nhanh chóng kết thúc mới tốt.”
Ngụy Triêm Y cắn đôi môi tái nhợt, khó hiểu nhìn Úc Thanh.
Cô cảm thấy mình đang cầm kịch bản ngược luyến tàn tâm đời đầu, nam nữ chính ngược nhau hết trăm chương, nói vài câu độc mồm độc miệng với nhau, nữ chính chọc giận nam chính khiến anh cường thủ hào đoạt mình, sau đó nữ chính thề sống thề chết không chịu khuất phục.
OK đấy chứ, cô quyết định dựa theo kịch bản này diễn tiếp.
“Úc tổng, anh có ý gì?” Cả người cô run lẩy bẩy, nước mắt trực trào tràn đầy lên án.
Thật đúng là diễn xuất nhập thần mà!
Trong lòng Ngụy Triêm Y vô cùng hưng phấn, cố gắng để bản thân ổn định lại.
Úc Thanh cười nhạt, tiếng nói cực nhẹ: “Em là người thông minh, sao có thể không hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi muốn từ chức.”
Úc Thanh nghe thế, sắc mặt không đổi, “Minh Tín không phải nơi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
Ngữ khí anh rõ ràng là rất ôn hòa, nhưng nghe vào lại khiến người ta lạnh gáy: “Ngoan ngoãn một chút, đừng làm tôi thất vọng.”
Anh ngay cả việc hoành đao đoạt ái cũng ưu nhã lịch sự như vậy, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn sủng vật nhỏ mà mình nuôi, mang theo ý tứ bất đắc dĩ cùng không tán đồng, giống như người lớn trong nhà ân cần dạy bảo, thế nhưng mà anh lại dạy cô bội tình bạc nghĩa để ở bên cạnh anh.
Đúng là ngụy quân tử* danh xứng với thực.
*Ngụy quân tử: Ý chỉ những kẻ giả vờ quân tử, đạo mạo
Ngụy Triêm Y đóng vai ngốc bạch ngọt, đương nhiên là sẽ không sợ cường quyền, kiên quyết theo đuổi chân ái, dũng cảm đấu tranh với tư bản chủ nghĩa hắc ám rồi!
Sắc mặt cô tái nhợt, quật cường nói: “Tôi đã quyết định ở bên anh ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy đâu! Úc tổng, cảm ơn anh khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, từ hôm nay trở đi, tôi không còn là nhân viên của Minh Tín nữa.”
Bước tiếp theo đương nhiên sẽ là đạp cửa rời đi.
Ngụy Triêm Y để lại cho Úc Thanh một cái bóng tức giận mà quật cường.
Irene đang đứng bên ngoài văn phòng, dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn cô, đoạn đối thoại của Ngụy Triêm Y và Úc Thanh, hẳn là chị ta nghe được phần nào rồi.
Irene ấp úng: “Cái đó… không phải tôi cố ý nghe lén đâu, tôi tới đưa văn kiện cho Úc tổng.”
Chị ta thật sự không có can đảm làm loại chuyện như nghe lén này, nhưng mà không nghĩ tới bản thân lại vô tình biết được một tin kinh hoàng như thế.
Cho tới nay, bên trong công ty có không ít nhân viên đều đang phỏng đoán rằng Ngụy Triêm Y là cố tình câu dẫn Úc Thanh, không thể ngờ tới, thế mà lại là ông chủ của bọn họ ra vẻ đạo mạo!
Irene đột nhiên sinh ra chút thương tiếc với Ngụy Triêm Y.
Ngụy Triêm Y biết tâm địa của Irene không xấu, “Chị Irene, cảm ơn chị đã chăm sóc em, em phải đi rồi.”
“Đi thật sao?” Thật ra Irene muốn nói, cô có chạy cũng chạy không được, Úc Thanh thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, thực tế đã là đồ mà anh muốn thì chưa từng để vuột mất, cho dù là phải đoạt đi nữa thì anh nhất định cũng sẽ đoạt được.
Ngụy Triêm Y gật đầu, Irene cũng không nhiều lời nữa.
Rời khỏi công ty, Ngụy Triêm Y lập tức gọi điện cho Tô Lăng: “Gần đây chú ý chút, nói không chừng Úc Thanh sẽ xuống tay với cậu.”
“Cô chủ cứ an tâm, thân thủ của tôi cô còn không yên tâm sao?”
Ngụy Triêm Y vẫn dặn dò vài câu.
Quay đầu lại nhìn tòa cao ốc của tập đoàn Minh Tín, cô xác thực là không thể từ chức được, lúc vào làm cô đã ký một phần hợp đồng, trong điều khoản có một mục là trước khi từ chức thì phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù cho Minh Tín.
Đây là bẫy rập hoàn hảo mà Úc Thanh đã thiết kế cho cô, cô đương nhiên là phải cố gắng cam chịu nhảy vào rồi, nhưng mà bởi vì thiết lập ngốc nghếch đơn thuần cho nên cô phải tỏ ra là mình không nghĩ nhiều như vậy.
Ngụy Triêm Y cũng không đi quá xa, cô tìm một quán ăn ở gần đó ăn lót dạ một lát, sau khi rượu đủ cơm no, quả nhiên là nhận được điện thoại của Irene, Irene nói cô phải lập tức quay về công ty, nếu không sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Ngụy Triêm Y khóc lóc vài tiếng, Irene tùy tiện khuyên mấy câu, cuối cùng ra lệnh cưỡng chế cô trở về.
Ngụy Triêm Y làm bộ không tình nguyện trở về.
Úc Thanh không có gặp cô, Irene đi tìm cô nói chuyện, cũng đem tất cả cái lợi cái hại tỉ mỉ bày ra trước mặt cô.
Chắc là Úc Thanh đã dặn dò chị ta, cho nên thái độ của Irene cũng có thay đổi nho nhỏ, Ngụy Triêm Y uể oải ỉu xìu gật đầu.
Cô “tinh thần hoảng hốt” ngây người ở công ty cả một ngày, sau khi tan tầm, Tô Lăng vẫn đúng hẹn tới đón cô.
Tô Lăng nhìn thấy “người thương” sắc mặt tái nhợt, đương nhiên là sẽ muốn săn sóc an ủi vài câu.
Dưới lầu, một nam một nữ đối diện nhau.
Ngụy Triêm Y lộ ra vẻ ưu thương, Tô Lăng ôn nhu xoa đầu cô, cong eo dỗ dành, lại như làm ảo thuật biến ra mấy cái kẹo đưa cho cô, Ngụy Triêm Y bị chọc cười liền lập tức nín khóc.
Hình ảnh ấm áp ngọt ngào này lọt vào trong tầm mắt của mấy người, Triệu Diệu với Irene hơi biến sắc, trộm liếc Úc Thanh, biểu tình của Úc Thanh lại rất bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Ngụy Triêm Y với Tô Lăng cùng rời đi, Tô Lăng thấp giọng nói: “Cô chủ, Úc Thanh đang nhìn cô kìa.”
“Tôi biết, sửa tóc cho tôi đi.”
Tô Lăng thay cô vén tóc ra sau tai, dịu dàng nói: “Nói thật, ánh mắt anh ta nhìn tôi thật sự khiếp người.”
“Bình tĩnh.” Ngụy Triêm Y cười khanh khách nhìn hắn.
Hai người làm bộ làm tịch biểu diễn một màn mập mờ, sau khi rời khỏi tầm mắt của Úc Thanh, Tô Lăng thở phào một hơi: “Cô chủ, tôi cảm thấy cô dặn dò rất đúng, sau này tôi phải cẩn thận đối phó với anh ta rồi.”
“Gần đây tôi sẽ bảo Mạc Khả âm thầm đi theo cậu, có nguy hiểm thì để cô ấy giúp.”
“Vậy cô thì sao?”
Ngụy Triêm Y: “Bây giờ anh ta còn chưa dám làm gì tôi, chẳng lẽ cậu không nhận ra sao, gần đây tâm tình anh ta rất tệ, nhưng trước khi chưa nắm bắt được tôi thì anh ta vẫn sẽ giữ lại một phần hứng thú.”
Mà cô, ở trước khi Úc Thanh hết hứng thú với mình sẽ điều tra ra nhiệm vụ mà cố chủ yêu cầu, sau đó sẽ thành công lui thân, từ đây nước sông không phạm nước giếng với Úc Thanh, tốt nhất là cả đời này cũng đừng gặp lại nhau nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Triêm Y với Tô Lăng vẫn bảo trì phát huy diễn xuất như cũ, Ngụy Triêm Y đột nhiên phát hiện dường như Úc Thanh không còn quan tâm tới chuyện này nữa, chẳng lẽ anh mất hứng thú với cô nhanh vậy sao? Hay là đang để dành đại chiêu gì đó?
Mọi chuyện chính là như những gì cô suy đoán.
Lúc chạng vạng, cô nhận được điện thoại của Mạc Khả, trong nhà Tô Lăng xuất hiện một người phụ nữ, tới giờ vẫn chưa đi ra.
Ngụy Triêm Y nghe xong thì nhướng mày, “Tô Lăng tính làm sao?”
Mạc Khả cười: “Đương nhiên là thuận theo tự nhiên rồi.”
Bốn chữ “thuận theo tự nhiên” này được cô ấy nhấn mạnh.
Trong lòng Ngụy Triêm Y đã nhảy số được: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, cô mím môi cười cười, đại chiêu của Úc Thanh thì ra là thế sao, uy hiếp không được thì hủy luôn, Ngụy Triêm Y đột nhiên có chút chờ mong lần đối diễn tiếp theo với anh đây.
Tô Lăng vẫn luôn không liên lạc với Ngụy Triêm Y, sợ là trò chuyện sẽ bị nghe lén, Ngụy Triêm Y cũng không lo lắng sẽ xảy ra sai lầm gì, Tô Lăng đối với phụ nữ luôn là cái bộ dáng kia, đương nhiên sẽ không có khả năng thật sự xảy ra cái gì, cùng lắm chỉ là diễn kịch mà thôi.
Ngụy Triêm Y hôm nay dậy sớm, trong nhà có bánh bao nước mà Mạc Khả đã chuẩn bị trước cho cô, cô nhét một cái vào miệng, lại cầm theo vài cái chuẩn bị tới công ty.
Nhìn thấy xe của Úc Thanh đỗ dưới lầu, Ngụy Triêm Y vội vàng trốn vào bên cạnh giải quyết nốt cái bánh bao trong tay, còn lấy xịt thơm miệng ra xịt mấy cái.
Mỹ nữ thanh thuần lúc nào cũng phải có hơi thở không dính khói lửa nhân gian, sao có thể ngậm đồ trong miệng, còn là bánh bao nước chứ!
Ngụy Triêm Y điều chỉnh lại tư thái, bộ dáng ngoan ngoãn bước xuống lầu.
Cửa sổ của Úc Thanh đang mở.
Anh nhắm hai mắt dựa vào ghế, trên mũi gác một cái mắt kính gọng bạc, sườn mặt thanh tuyển.
“Sao Úc tổng lại ở đây?”
Úc Thanh mở mắt nhìn cô: “Chờ em.”
Thanh âm có hơi khàn.
“Chờ tôi làm gì?” Ngụy Triêm Y cúi đầu né tránh ánh mắt anh, nhìn chằm chằm mũi chân không rời.
Từ sau khi hai người nói chuyện ở văn phòng hôm đó, Ngụy Triêm Y liền cố ý tránh anh, không dám đối diện với anh nữa, Úc Thanh biết cô gái nhỏ sợ mình, anh nào có đáng sợ như thế, anh cũng không ăn thịt cô.
Úc Thanh suy nghĩ một chút.
Không đúng, anh thực sự muốn ăn sống cô.
Người đàn ông cười ôn hòa, xuống xe kéo cửa cho cô: “Tôi tới đón em đi làm.”
Ngụy Triêm Y cúi đầu lùi về sau: “Cảm ơn ý tốt của Úc tổng, tôi có thể ngồi tàu điện ngầm.”
Úc Thanh nhìn cô.
Chỉ có vài phút mà thôi, anh không nói, cũng không khuyên giải, hai người cứ thể giằng co với nhau.
Ngụy Triêm Y giả vờ bại trận, ngoan ngoãn chui vào trong xe, từ đầu tới cuối đều không liếc anh lấy một cái.
Úc Thanh cười cười đóng cửa xe lại.
Ngụy Triêm Y cho là anh muốn đưa cô đi “bắt gian”, không nghĩ tới anh lại không hề vội vàng, đi tới Minh Tín luôn.
Ngụy Triêm Y nhịn lại tò mò, ở công ty ngẩn người một ngày, chỉ chờ màn kịch lớn này bắt đầu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối nay cô sẽ thành công ở lại bên người Úc Thanh.
Quả nhiên, sau khi tan tầm, Úc Thanh giữ cô lại.
Ngụy Triêm Y nhịn xuống sự kích động trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ vô cùng miễn cưỡng.
Hai người ngồi trong xe, anh rũ mắt, đột nhiên mở miệng: “Bây giờ em đang yêu đương với Tô Lăng?”
Nhắc tới người mình “thích”, Ngụy Triêm Y lộ ra vẻ mặt ôn nhu: “Vẫn chưa, có điều sẽ nhanh thôi.”
Úc Thanh cười nhẹ không nói.
“Úc tổng muốn đưa tôi đi đâu?”
Úc Thanh không đáp, Triệu Diệu ấn xuống loa phát nhạc trong xe, bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng nam nữ thở dốc.
Nụ cười của Ngụy Triêm Y cứng đờ.
Giọng nam là Tô Lăng, giọng nữ là cố tình bị bóp méo đi, có điều cô vẫn có thể nghe ra được, đây là tiếng của Mạc Khả.
Bọn họ đang diễn kịch.
Trong lòng Ngụy Triêm Y rõ ràng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch hỏi: “Này… là cái gì?”
Úc Thanh: “Không phải em nghe được sao?”
Ngụy Triêm Y thực sự muốn xé nát cái vẻ mặt tươi cười dối trá này của anh, cho dù là bề ngoài ôn nhuận tới thế nào thì cũng không thể che giấu được nội tâm rắn rết của anh.
Ghi âm vẫn còn vang lên trong xe, thanh âm thở dốc quấn quýt của đôi nam nữ tràn ngập trong khoang xe, người khác nghe thấy có thể sẽ mặt đỏ tim đập mất tự nhiên, Ngụy Triêm Y lại siết chặt quần áo, nói không nên lời, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Úc Thanh nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng ngược lại lại không quá thoải mái, vốn là muốn dạy dỗ cô vì cô không ngoan, bây giờ thấy cô nhu nhược yếu ớt như thế, lại đều là vì một gã đàn ông khác.
Anh liếc Triệu Diệu một cái, Triệu Diệu lập tức ấn tắt.
Úc Thanh nắm mặt cô, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt của anh, trong lòng Ngụy Triêm Y cả kinh, muốn quay mặt đi, gương mặt lại bị ngón tay thon dài của anh niết chặt, cô không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn anh.
“Tôi nhớ rõ mình đã từng nói với em, em và hắn sẽ không có khả năng.” Ánh mắt anh u tĩnh, tiếng nói mang theo chút không vui, giống như bình yên trước cơn bão.
Ngụy Triêm Y quật cường cắn môi: “Tôi không tin, tôi không tin anh ấy sẽ đối xử với tôi như vậy.”
Nước mắt cô nói tới là tới, lăn xuống mu bàn tay anh, Úc Thanh nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: “Em là, khóc vì hắn?”
“Đúng thế, thì sao chứ, ai cần anh lo.”
Rất tốt, cô biết là motip sẽ thế mà!
Ngược luyến tình thâm tới rồi!
Ngay khi Ngụy Triêm Y cho rằng Úc Thanh sẽ phẫn nộ hất cô ra, trầm giọng mắng cô là tiện nhân, hơn nữa còn sẽ đem cô cường đoạt tới bên người thì…
Anh lại buông lỏng tay ra, ngược lại còn lau nước mắt cho cô, lời nói sâu xa dạy cô: “Ngốc, đàn ông tốt sẽ không để người phụ nữ mình thích khóc.”
“Anh cũng có tốt đẹp gì đâu.” Trong lòng Ngụy Triêm Y kỳ quái, người đàn ông này làm sao vậy? Sao không đi theo kịch bản chứ?
Thanh âm Úc Thanh càng khàn hơi: “Ngay từ đầu tôi đã nói với em rồi, tôi cũng không phải người tốt đẹp gì.”
Anh sớm biết là hôm nay cô sẽ khóc, cho nên đã chuẩn bị khăn tay trước, Ngụy Triêm Y quay mặt đi không muốn cho anh chạm vào, Úc Thanh lại tính tình tốt mà cười, nhéo cằm cô nhẹ nhàng lau.
“Nếu em không tin, tôi dẫn em đi xem?”
Ngụy Triêm Y đương nhiên muốn đi, đi mới có thể phát huy thế trận thứ hai chứ.
Đến nhà Tô Lăng, bọn họ ngồi trong xe.
Ngụy Triêm Y đỏ mắt nói: “Người phụ nữ kia vào đó bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
“Người là anh đưa tới?”
Úc Thanh thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế.”
“Anh thật đê tiện!”
Anh yên lặng tiếp thu lời “khen” của cô.
Có lẽ là để hợp với tình hình, ông trời còn phối hợp đổ mưa diễn trò cùng cô.
Cửa nhà Tô Lăng mở ra, một người phụ nữ đi từ bên trong ra, Tô Lăng tự mình tiễn cô ta, lúc rời đi, hai người còn ôm nhau một cái.
“Thấy rõ chứ?” Tiếng của Úc Thanh truyền tới.
Ngụy Triêm Y mới đầu là trợn mắt há mồm, tiện đà yếu ớt cúi gập người nức nở vài tiếng.
“Cho dù như thế, em cũng thích hắn?”
“Tôi không thể khống chế trái tim mình, chẳng lẽ có người có thể khiến tôi dừng tình cảm này lại sao?”
Ý ám chỉ này rất rõ ràng, chỉ cần Úc Thanh thuận theo đó mà nói, Ngụy Triêm Y có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Cô chờ đợi, kết quả lại chờ được Úc Thanh không chút để ý nói.
“Về đi.”
Ngụy Triêm Y:???
Mẹ nó anh không phải là nên giống như mấy bá tổng nói với tôi rằng, “Đi theo tôi”, “Ở bên cạnh tôi”, “Không cho phép đi đâu hết” kiểu kiểu vậy sao?
Này con mẹ nó là có ý gì?
Cô diễn cả nửa ngày, cuối cùng lại bảo cô đi về????
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Thanh đẩy đẩy mắt kính: Đừng phỏng đoán tâm tư của đàn ông làm gì.
……
Viết tới đoạn này, công chúa của chúng ta vẫn luôn thích khóc.
Haizz, nước mắt của công chúa như nước Tây Hồ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...