Edit & Beta: Đoè
Hôm nay là ngày gì?
Ninh Trường Hùng bị câu hỏi của Ninh Chu làm cho bối rối.
Hôm nay là ngày 3 tháng 8, một ngày rất bình thường, có gì đặc biệt đâu?
Ninh Chu vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Trường Hùng thì biết ngay ông ta không nhớ nổi ý nghĩa đặc biệt của ngày hôm nay.
Ánh mắt cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng, Ninh Chu cười khẩy lướt ngang qua Ninh Trường Hùng rời khỏi phòng họp.
Ninh Trường Hùng muốn đuổi theo để hỏi Ninh Chu vì sao lại làm như vậy nhưng bả vai đã bị người khác giữ lấy.
Người kia chính là người kế nhiệm Ninh Trường Hùng lên làm chủ tịch tập đoàn Ninh thị.
Lão ta vui vẻ nói vào tai Ninh Trường Hùng: "Trường Hùng à, ông sinh được một đứa trai tài giỏi đấy. Nhưng tiếc là đứa con này lại không đồng tâm với ông, ông có nên xem lại bản thân đã làm gì tổn thương đến trái tim thằng bé rồi không?"
Ninh Trường Hùng tức giận đẩy tay tân chủ tịch, chạy ra ngoài đuổi theo.
Nhưng Ninh Chu đã rời đi, ngay cả bóng lưng của cậu cũng không thấy đâu.
Ninh Trường Hùng tái xanh mặt, dùng sức đá vào thùng rác, vẻ mặt hung ác như muốn giết người.
Những nhân viên đi ngang qua đều tìm cách né xa, nhưng ánh mắt họ nhìn Ninh Trường Hùng không còn vẻ kính sợ như trước.
Gần như ngay lập tức sau khi quyết định sa thải Ninh Trường Hùng thông qua, tất cả nhân viên đều nhận được một email truyền tải rõ ràng quyết định sa thải ông ta của công ty.
Bây giờ mọi người trong công ty đều biết rằng Ninh Trường Hùng đã bị sa thải do quyết định đầu tư sai lầm.
Mặc dù vậy, các nhân viên vẫn đang hoảng sợ, dù sao công ty hiện tại đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản sắp xảy ra, loại khủng hoảng này có thể giải quyết chỉ bằng việc cách chức chủ tịch thôi hả?
Rất nhanh sau đó, các nhân viên nhận được tin tức Tập đoàn Tưởng thị đã rót vốn đầy vào Ninh thị để bổ khuyết lỗ hổng tài chính, khủng khoảng của công ty đã được giải.
Không chỉ vậy, dự án khu vực biên giới bị đình chỉ trước đó cũng đã được khởi động lại, đúng như Ninh Trường Hùng nghĩ, một khi dự án này hoàn thành sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn cho Ninh thị.
Cứ như cuộc khủng hoảng phá sản trong ba ngày đó chưa từng xảy ra.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, Ninh Trường Hùng đã bị người ta bẫy. Tuy nhiên, vì không có ai khác tham gia đại hội cổ đông ngoại trừ các giám đốc trong hội đồng quản trị nên diễn biến cụ thể tại cuộc họp không bị rò rỉ.
Hơn nữa, người sau Ninh Trường Hùng trở thành chủ tịch tập đoàn Ninh thị không phải là Ninh Chu, vì vậy, ngoại trừ các giám đốc trong ban, trong công ty không người nào biết ai đã lừa Ninh Trường Hùng.
Ninh Chu trong mắt bọn họ coi như người vô tội, bởi vì sau khi Ninh Trường Hùng từ chức, Ninh Chu cũng chủ động nộp đơn từ chức, từ chức tổng giám đốc.
Trong mắt người ngoài, cậu bị Ninh Trường Hùng ảnh hưởng.
Nhưng nào ai biết được rằng, chính Ninh Chu là người đứng sau làm tất cả những chuyện này?
- -
Nắng mùa hè rất nóng, Tưởng Hàng Đình giơ chiếc ô đen lên che nắng cho Ninh Chu.
Ninh Chu đứng trước mộ của Uý Tê Bạch, cúi đầu lặng lẽ nhìn tấm ảnh trên bia mộ.
Hôm nay là ngày giỗ thứ 21 của Uý Tê Bạch.
Mà Ninh Trường Hùng, thân là chồng của bà lại không hề biết chuyện này, thật sự đầy mỉa mai.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua, Ninh Chu không hề có chút thương xót nào với Ninh Trường Hùng.
Trước đó Ninh Trường Hùng đã bán cổ phần của mình để cứu nhà họ Ninh, cho dù trong tay ông ta vẫn còn cổ phần nhưng chẳng nhiều lắm, căn bản không thể tạo ra sóng gió gì.
Cổ tức (1) từ số cổ phần này đủ để Ninh Trường Hùng dưỡng lão, còn việc ông ta muốn nhiều hơn ngoài việc dưỡng lão ra thì điều đó là không thể.
(1) Là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần.
Ninh Trường Hùng nổi danh gần như hơn nửa đời người, nhưng có lẽ ông ta cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy.
Ninh Chu trầm mặc đứng trước bia mộ, một lúc lâu sau mới khom người đặt bó hoa lên đó: "Mẹ ơi, con là Chu Chu đây, con trai của mẹ đây."
Cậu giới thiệu bản thân rất trịnh trọng, một tay nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình: "Đây là Tưởng Hàng Đình, chồng con và cũng là người yêu của con."
"Mẹ hãy cứ yên tâm, Tưởng tiên sinh sẽ luôn ở bên cạnh con, giờ con đang sống rất hạnh phúc."
......
Ninh Chu trò chuyện rất nhiều với Uý Tê Bạch, bắt đầu từ khi cậu còn nhỏ đến khi cậu trưởng thành.
Trước mật Uý Tê Bạch, Ninh Chu không nhắc đến Ninh Trường Hùng, mặc dù cậu đã chọn ngày hôm nay đánh ngã Ninh Trường Hùng để làm quà cho bà.
Nhưng Ninh Chu vẫn cảm thấy cái tên Ninh Trường Hùng này không xứng được nhắc đến trước mộ Uý Tê Bạch.
Cậu không muốn người này quấy rầy sự yên bình của bà.
Đợi Ninh Chu nói xong lời muốn nói, Tưởng Hàng Đình vòng tay qua ôm vai cậu và trịnh trọng hứa hẹn với Uý Tê Bạch: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Chu Chu thật tốt."
Mặt trời lặn đằng Tây, tạo nên một đám mây màu rực rỡ ở phía chân trời.
Bóng đổ của Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình kéo dài rất dài.
Tưởng Hàng Đình ôm vai Ninh Chu nói: "Chu Chu, chúng ta về thôi."
"Dạ."
Ninh Chu lưu luyến quay lại nhìn Uý Tê Bạch rồi cùng Tưởng Hàng Đình rời đi.
Một cơn gió quét qua làm tung bay những cánh hoa tươi.
Cánh hoa tung bay trong gió, cuối cùng rơi xuống bức ảnh trên bia mộ.
Người phụ nữ trong ảnh có nụ cười rạng rỡ và vô cùng xinh đẹp.
- -
Nhà họ Ninh.
Trương Dao biết hôm nay Ninh thị tổ chức mở họp cổ đông nên ở nhà rất lo lắng.
Mí mắt bà ta cứ giật giật mãi từ lúc sáng thức dậy và đến tận bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Nó dường như báo hiệu rằng có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Trong lòng bà ta như có lửa đốt, khiến bà ta vô cùng bồn chồn.
Dì Quý bưng ra cho Trương Dao một bát canh nấm tuyết và nhẹ nhàng an ủi: "Phu nhân, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, Ninh thị đã được thành lập nhiều năm như vậy, rễ sâu lá tốt, sao có thể xảy ra chuyện được?"
Dì Quý không biết nhiều về chuyện kinh doanh, trong mắt dì ta Tập đoàn Ninh thị là một công ty lớn, sao có thể bị phá huỷ chỉ vì một chút thất bại này được?
Bát canh nấm tuyệt đặt ngay trước mặt Trương Dao, vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, vẫn đang bốc khói (2).
(2) Đồ để trong tủ lạnh lâu khi bỏ ra ngoài nhiệt độ thường sẽ bốc lên khói lạnh.
Trương Dao nhấp một ngụm, cảm giác lạnh buốt từ cổ họng đi xuống nhưng vẫn không thể dập tắt nôn nóng trong lòng.
Không biết đang nghĩ đến gì mà Trương Dao đột nhiên ngồi bật dậy, mắt trợn tròn như nhớ ra gì đó.
"Dì Quý, dì nghĩ liệu rằng có phải là Ninh Chu không?" Bà ta đặt bát canh nấm tuyết xuống bàn, cau mày nói: "Có phải nó đã biết chuyện của Uý Tê Bạch nên muốn trả thù chúng ta không?"
"Trả thù cái gì?" Dì Quý đột nhiên nâng giọng: "Nó lấy tư cách gì để trả thù chứ? Nếu không phải do con khốn Uý Tê Bạch kia, lão phu nhân làm sao có thể chết được?"
Khuôn mặt dì Quý trở nên hung tợn, trong mắt hiện lên sự căm ghét và ghê tởm sâu sắc.
Con khốn Uý Tê Bạch đó muốn chết thì cứ chết đi, vì cớ gì lại kéo lão phu nhân theo?
Dì Quý sẽ không bao giờ được quên tiếng hét phát ra từ phòng bà cụ ngày hôm đó.
Không ai ngờ rằng Uý Tê Bạch sẽ tự sát và chọn cách tự sát trong phòng tắm của lão phu nhân.
Sáng sớm lão phu nhân thức dậy đi vào phòng tắm, những gì bà cụ chứng kiến là khung cảnh Uý Tê Bạch đang nằm trong vũng máu. Cảnh tượng máu me đập vào mắt, Uý Tê Bạch dùng dao gọt trái cây cắt đứt động mạch cảnh của mình, máu hoà với nước tràn ra khắp phòng tắm.
Uý Tê Bạch nằm trong bồn tắm cứ thế nhìn ra cửa, bà cụ vừa bước vào thì gặp ngay đôi mắt không cam lòng của cô.
Trong đôi mắt đó không có sự sống và ngay cả cái chết cũng không thể xóa đi nỗi hận thù dày đặc trong mắt cô.
Cô không thể thay đổi số phận của mình nhưng cô đã dùng cách thức cực đoan nhất để trút giận và căm hận thủ phạm đã gây ra tất cả.
Ngày thứ ba sau khi chôn cất Uý Tê Bạch, lão phu nhân lâm bệnh, ngày nào bà cũng sống trong sợ hãi và lo lắng, gặp ai bà cũng nói Uý Tê Bạch quay về để trả thù bà ta.
Đến cuối cùng, bà cụ trước tiếp phát điên, đánh mất thể diện và tự cao mà bản thân tự nhận.
Ninh Trường Hùng cảm thấy người mẹ này đã làm mình mất mặt nên đã ném bà cụ vào bệnh viện tâm thần, không lâu sau đó bà cụ qua đời.
Đã nhiều năm qua, dì Quý vẫn luôn đổ lỗi cho Uý Tê Bạch về cái chết của lão phu nhân, đồng thời dì ta cũng không ưa gì Ninh Chu.
Trong người Ninh Chu chảy dòng máu của Uý Tê Bạch, là dòng máu dơ bẩn nhất!
- -
Sau khi nhớ lại quá khứ, dì Quý mới biết mình vừa thất thố, dì ta vuốt tóc lấy lại bình tĩnh: "Tôi thấy là phu nhân đã suy nghĩ nhiều rồi, Uý Tê Bạch đã chết nhiều năm mà Ninh Chu chưa bao giờ gặp mặt cô ta, sao có thể có tình cảm với cô ta được? Đừng nói chi là trả thù cho ả."
Nói như vậy cũng không sai, nhưng trong lòng Trương Dao vẫn đầy bất an.
Cũng quá mức trùng hợp, Ninh Chu mới đến công ty không bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy. Nếu như không phải Ninh Chu có ý định trả thù, Trương Dao không thể nghĩ ra được khả năng khác.
Trong lòng Trương Dao như có lửa thiêu đốt, bà ta thức suốt ngày đêm, không thèm ăn chút nào và cũng không ăn được gì.
Ninh Trường Hùng vẫn chưa về, bà ta cũng không biết kết quả cuối cùng của cuộc họp cổ đông như thế nào, cuối cùng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi gọi cho trợ lý của Ninh Trường Hùng.
Trợ lý nói với bà ta rằng Ninh Trường Hùng đã bị cách chức, không còn là chủ tịch của Tập đoàn Ninh thị nữa. Tuy nhiên, công ty đã vượt qua cơn khủng hoảng và có thể tiếp tục hoạt động.
Nghe vậy, Trương Dao thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Trường Hùng mất chức thì cứ mất chức thôi, dù sao thì tiền hoa hồng từ cổ phần mà ông ta nắm giữ vẫn là một khối tài sản kếch xù.
Chủ cần Ninh thị không sụp đổ thì mọi thứ đều có cơ hội quay trở lại.
Nhưng Trương Dao không biết rằng cổ phần của Ninh Trường Hùng gần như là bán hết đi, dưỡng lão thì không vấn đề gì nhưng để duy trì chất lượng cuộc sống hiện tại của Trương Dao là rất khó. Chưa kể đến gia sản mà bà ta hằng mơ ước gần như đã bị tiêu tán trong lần khủng hoảng này.
Khoảng 9 giờ tối, Ninh Trường Hùng cuối cùng cũng trở về nhà.
Không khí phách hăng hái như những lần trước đây, ngày hôm nay tinh thần ông ta rơi vào trạng thái chán nản.
Không biết ông ta đã uống bao nhiêu nhưng trông có vẻ say rồi.
Trương Dao thấy ông ta về, định chạy đến đỡ lấy nhưng lại bị Ninh Trường Hùng đẩy ra.
Ninh Trường Hùng chống tay lên tường mới đứng vững nổi, do uống quá nhiều nên tê đầu lưỡi, ông ta lẩm bẩm hỏi Trương Dao.
Trương Dao không nghe rõ, chỉ cảm thấy cái hất tay vừa rồi của Ninh Trường Hùng làm tay bà ta đau rát.
Sau đó Ninh Trường Hùng lại hỏi, Trương Dao cuối cùng cũng nghe thấy ông ta hỏi gì: "Bà có biết hôm nay là ngày gì không?"
Trương Dao không biết tại sao, trả lời: "Ngày mùng 3 tháng 8, hôm nay có gì đặc biệt......"
Chưa kịp nói xong bà ta đã nhớ ra hôm nay là ngày gì.
Ninh Trường Hùng túm lấy cổ áo Trương Dao, kéo bà ta đến gần, mùi rượu nồng nặc phả lên mặt: "Nói cho tôi biết! Hôm nay là ngày gì?"
"Hôm nay...... Là ngày giỗ của Uý Tê Bạch." Trương Dao bị khí thế của Ninh Trường Hùng làm cho khiếp sợ, lí nhí nói.
Ninh Trường Hùng thả bà ta ra, ngơ ngắc lặp lại: "Ngày giỗ của Uý Tê Bạch?"
"Ngày giỗ của Uý Tê Bạch!"
Ông ta đột nhiên đẩy ngã Trương Dao và cười điên cuồng.
Thế mà hôm nay lại là ngày giỗ của Uý Tê Bạch!
Vào ngày giỗ của Uý Tê Bạch, đứa con ngoan của ông ta đã đẩy ông ta rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Ninh Chu quả nhiên là con ngoan của ông ta mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...