Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit & Beta: Đoè
Thành phố Q là thành phố ven biển.
Để tổ chức sinh nhật Ninh Chu, Tưởng Hàng Đình đặc biệt dành ra ba ngày đưa cậu đến thành phố Q.
Ninh Chu vừa xuống máy bay đã nhận được cuộc gọi đến của Ninh Trường Hùng, nhìn lướt qua điện thoại cậu phát hiện ra Ninh Trường Hùng đã gọi cho mình mấy lần trong lúc đang ngồi trên máy bay, chắc là vì không thấy cậu đến dự tiệc sinh nhật nên mới sốt ruột.
Ninh Chu nhấc máy thì nghe thấy giọng điệu như sắp tức hộc máu của Ninh Trường Hùng, khóe môi cậu nhếch lên cười mỉa mai.
Sau khi nói đã chuẩn bị cho Ninh Trường Hùng một món quà bất ngờ xong, Ninh Chu cúp máy rồi kéo ông ta vào danh sách đen.
Hôm nay là sinh nhật cậu nhưng cậu không muốn quãng thời gian còn lại bị cuộc gọi đến của Ninh Trường Hùng làm phiền mình.
Làm xong việc này, Ninh Chu nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình nói: "Đi thôi."
Tưởng Hàng Đình cũng không hỏi gì, hắn cùng Ninh Chu lên xe đón hai người của bên khách sạn, tay họ đan vào nhau.
Tưởng Hàng Đình đặt trước khu biệt thự của một khách sạn bên bờ biển. Bên ngoài biệt thự là bãi biển của khách sạn tư nhân. Khác với bãi tắm công cộng đông đúc người, bãi tắm của khách sạn rất ít khách du lịch nhưng phong cảnh cũng đẹp không kém.
Nắng hè oi bức, Ninh Chu đứng từ ban công tầng hai nhìn ra bên ngoài cũng có thể cảm nhận được cái nóng nực.
Tưởng Hàng Đình gọi cậu vào phòng: "Chu Chu, vào đây đi để anh thoa kem chống nắng cho em."
Ninh Chu đáp lại, lúc quay về phòng thì phát hiện ra Tưởng Hàng Đình đã thay quần dài đi biển và áo sơ mi hoa, cúc áo sơ mi không được cài hết nút mà chỉ cài hai nút ở giữa để lộ một khoảng ngực lớn săn chắc.
Cậu bước đến trước mặt Tưởng Hàng Đình, thò tay xoa nắn cơ ngực hắn rồi tặc lưỡi: "Tưởng tiên sinh ăn mặc như này là muốn quyến rũ ai đây?"
"Quyến rũ em đấy." Tưởng Hàng Đình cúi xuống hôn Ninh Chu, sau đó cởi áo phong cho cậu.
Hắn vỗ mông Ninh Chu nói: "Nằm sấp xuống đi, anh thoa kem chống nắng cho em, lát nữa mình đi lướt sóng."
Ninh Chu ngoan ngoãn nằm xuống giường, rất nhanh sau đó cậu cảm nhận được hai tay Tưởng Hàng Đình đã bắt đầu vuốt ve người mình.
Và rồi quần cũng bị cởi ra luôn.
Đôi bàn tay kia như có ma thuật, từng nơi chúng đi qua đều như mang theo nhiệt lửa.
Ninh Chu vùi đầu vào gối lầm bầm nói: "Tưởng tiên sinh, em gặp phiền phức rồi."
Tưởng Hàng Đình lật ngửa Ninh Chu lại, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cậu: "Không phải em nói muốn đi lướt sóng sao?"
"Nóng quá." Ninh Chu liếc nhìn mặt trời ngoài cửa sổ nói rất nghiêm túc: "Đợi trời bớt nắng rồi mình đi."
"Nghe em hết." Tưởng Hàng Đình khẽ cười, đôi tay hư hỏng bóc sạch Ninh Chu.
Họ nói sẽ đợi mặt trời lặn dần rồi mới ra ngoài, nhưng mãi cho đến khi mặt trời biến mất ở phía đông rồi Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình mới bước ra khỏi khách sạn và dạo trên bờ cát.
Ninh Chu không thể không thừa nhận, quá dâm loạn, thật sự là quá dâm loạn.
—
Về đêm, thành phố Q lên đèn rực rỡ, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với ban ngày và vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bên tai.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình tay trong tay dạo trên bờ cát, sau lưng là dấu chân hai người để lại.
Hai người đi dạo một lúc, Ninh Chu đội một chiếc mũ lưỡi chai và đôi mắt cậu sáng long lanh, sau khi cải trang qua loa một chút, cậu cùng Tưởng Hàng Đình nắm tay nhau đi đến chợ đêm gần khách sạn.
Giờ đang là kỳ nghỉ hè, đúng cao điểm mùa du lịch nên chợ đêm tấp nập người qua lại.
Hai người họ trở thành cặp đôi vô cùng bình thường lẫn vào trong đám đông, đi ngang qua bao người khác mà không thu hút sự chú ý của họ.
Và hai người cũng muốn được như bao cặp đôi bình thường khác, nhâm nhi một cốc trà sữa và ăn những gì mình thích trong một khu chợ đêm sầm uất.
Hoà mình vào không khí náo nhiệt.
Trong chợ đêm có một quán bar, tiếng nhạc êm dịu được truyền ra từ nơi ấy. Một người ca sĩ đang chơi ghi-ta, giọng hát nhẹ nhàng khi trầm khi bổng cùng với ánh đèn mờ áo và bầu không khí rất hợp tâm trạng.
Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu đi vào quán, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn nghiêng người nói vào tai cậu: "Em ngồi ở đây một lát nhé."
Nói rồi hắn đứng dậy trước ánh mắt ngơ ngác của Ninh Chu.
Ninh Chu nhìn hắn đi đến chỗ một người phục vụ hỏi mấy câu, sau đó người kia dẫn Tưởng Hàng Đình rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Nhưng không lâu sau, Ninh Chu lại có thể nhìn thấy Tưởng Hàng Đình, hắn xuất hiện trên sân khấu, trên tay là một chiếc đàn ghi-ta.
Tiếng nhạc trong quán bar đột nhiên im bặt, ánh sáng chiếu vào Tưởng Hàng Đình, người đang cúi đầu điều chỉnh dây đàn.
Ninh Chu lập tức ngồi thẳng lưng, nâng cằm nhìn chằm chằm Tưởng Hàng Đình trên sân khấu.
Bởi vì tiếng nhạc đột ngột dừng lại và ánh đèn chợt tối đi, chỉ có một tia sáng chiếu xuống sân khấu nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có nhiều người còn huýt sáo và hô lên.
Người đàn ông đang ngồi trên sân khấu kia thật sự rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt sắc bén, tư thế ngồi vắt một chân lên đã tôn lên dáng người hắn.
Với bờ vai rộng, eo thon chân dài và khuôn mặt đẹp trai như này thì quả là cực phẩm thế gian.
Dù cho hắn không hát mà chỉ ngồi đó thôi cũng đủ để bọn họ thưởng thức cả đêm rồi.
Ninh Chu có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của các khách xung quanh, bất đắc dĩ nhưng lại thấy tự hào, cậu lắc đầu cười.
Đẹp trai sao? Dàng người đẹp sao? Cực phẩm nhân gian ấy hả?
Ngại quá, tất cả là của cậu.
—
Trên sân khấu, Tưởng Hàng Đình đã điều chỉnh lại cây đàn ghi-ta, thử micro rồi mới chậm rãi nói: "Hôm nay là sinh nhật người yêu của tôi, tôi đến đây để tặng em ấy một bài hát."
Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Ninh Chu.
Mặc dù ở giữa cậu và hắn có rất nhiều người, nhưng Ninh Chu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy và thâm tình của Tưởng Hàng Đình.
Cậu trao một nụ hôn gió với Tưởng Hàng Đình rồi bình tĩnh lại ngồi nghe hắn hát bài hát dành riêng cho cậu.
Tiếng nhạc vang lên, Tưởng Hàng Đình gảy dây đàn theo tiếng nhạc, có thể nhìn ra được hắn vẫn cho quen dùng ghi-ta lắm, động tác chơi đàn cũng hơi gượng tay.
Nhưng người đẹp có thể bù đắp mọi khuyết điểm.
Qua khúc nhạc dạo, Tưởng Hàng Đình bắt đầu cất tiếng hát.
Giọng hắn trầm thấp, hát một bản tình ca thể hiện tình yêu, cao độ không hay lắm nhưng cũng đủ tình cảm.
Nó không giống như ca hát mà giống như đang thì thầm nhẹ nhàng, thể hiện tình yêu trong trái tim mình.
Ninh Chu ngồi yên một chỗ lẳng lặng lắng nghe Tưởng Hàng Đình hát, ngón tay gõ theo từng nhịp, khuôn mặt khoé môi rạng rỡ.
Giai điệu đẹp đẽ đi thẳng vào trái tim khiến cậu như say, ngây ngất cả người.
Nhưng cậu biết mình đang vui và rất hạnh phúc.
Sau vài phút, vài hát kết thúc.
Những tiếng vỗ tay như sấm vang khắp quán bar.
Tưởng Hàng Đình vỗ vỗ mic, mọi người xung quanh lập tức giữ im lặng.
"Anh mới học ghi-ta không lâu, hy vọng em thấy hài lòng." Tưởng Hàng Đình
nhìn về phía Ninh Chu nói.
Hai chữ "Chu Chu" này Tưởng Hàng Đình không nói ra mà chỉ làm khẩu hình, sau đó hắn nói vào micro: "Chúc mừng sinh nhật."
"Đây là sinh nhật đầu tiên anh cùng em trải qua nhưng những lần sau này anh sẽ không bao giờ vắng mặt nữa."
Hắn nói dứt lời, trong quán bar lại nổ ra một trận hò hét và vỗ tay làm cho không khí trở nên rất sôi động.
Tưởng Hàng Đình bước xuống sân khấu, quay về bên Ninh Chu.
Hắn vừa mới bước đến bên cạnh thì Ninh Chu đã kéo ngay lấy tay để hắn hơi cúi người xuống và đồng thời cậu cũng đứng dậy hôn thật mạnh lên môi Tưởng Hàng Đình, không cho hắn có cơ hội mở miệng.
Giờ khắc này, cậu không sợ bị mọi người nhận ra nữa.
Không chút lo lắng nào.
Cậu chỉ muốn hôn Tưởng Hàng Đình, dùng cách thức răng môi quấn quít để đáp lại tình yêu nóng bỏng của hắn.
Tưởng Hàng Đình có hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức hắn đã nắm lấy sau gáy Ninh Chu, đảo khách thành chủ hôn sâu hơn.
Hai người quấn lấy nhau say đắm như muốn lấy đi hết không khí trong miệng nhau.
Tiếng ồn ào xung quanh như ngày càng lớn hơn.
Có liên quan gì đến hai người không?
Đây là lời chúc phúc dành cho họ.
Bọn họ vui vẻ đón nhận.
—
Cũng may ánh sáng trong quán bar khá tối, lúc Tưởng Hàng Đình chặn lại hôn môi Ninh Chu sẽ không có ai nhận ra cậu.
Sau khi cả hai ra khỏi quán bar, họ đi loanh quanh một lúc rồi mới trở về khách sạn.
Tưởng Hàng Đình đi tắm, Ninh Chu ngồi trên giường lướt Weibo.
Chưa đầy một tiếng, Ninh Chu phát hiện ra Tưởng Hàng Đình đã trở thành hot search.
Có người đăng đoạn video Tưởng Hàng Đình hát ở quán bar lên mạng, sau đó gửi bài cho một account marketing thu hút nhiều người xem và rồi lên hot search.
Ninh Chu bấm vào xem hot search thì thấy trên Weibo có rất nhiều đoạn video của khách hôm nay đến quán bar được quay từ nhiều góc độ khác nhau.
Nhưng bất kể ở góc độ nào, Ninh Chu đều bấm tải xuống.
Khi ấy cậu đang tập trung nghe nên không chụp và quay được hình ảnh Tưởng Hàng Đình đàn hát.
Ninh Chu vừa bấm lưu video vừa đọc bình luận.
Bình luận chủ yếu là khen Tưởng Hàng Đình đẹp trai, hâm mộ tình yêu cổ tích.
Mặc dù những bình luận này cứ lặp đi lặp lại nhưng Ninh Chu vẫn thích đọc chúng.
Tưởng Hàng Đình tắm xong đi ra, thấy Ninh Chu ngồi nhìn điện thoại cười rất vui vẻ, liền bước đến ôm chặt lấy cậu hỏi: "Đang xem gì vậy?"
Ninh Chu cho Tưởng Hàng Đình xem hot search trên Weibo, "Tưởng tiên sinh, anh cảm thấy thế nào khi được lên hot search?"
Tưởng Hàng Đình liếc mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Anh cũng cảm thấy anh rất đẹp trai."
"Em cũng thấy vậy á." Ninh Chu gật đầu đồng ý.
Cậu muốn tiếp tục đọc bình luận nhưng Tưởng Hàng Đình đã thu mất điện thoại, hắn đặt vào tay Ninh Chu một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt.
Ninh Chu nhìn hắn, "Đây là quà sinh nhật ạ?"
"Ừ." Tưởng Hàng Đình gật đầu, "Mở ra nhìn xem."
Ninh Chu mở ra đúng như lời dặn, bên trong hộp là một chiếc đồng hồ của một hãng đồng hồ nào đó đã không còn sản xuất nữa, nghe nói ý nghĩa của chiếc đồng hồ này là: Đối với anh em là người duy nhất.
Giới hạn chỉ có mười chiếc trên toàn thế giới, ngàn vàn khó cầu.
Cậu không biết Tưởng Hàng Đình đã mua nó bằng cách nào.
Bên cạnh đồng hồ có một sợi dây chuyền có treo một chiếc chuông.
Ninh Chu cầm sợi dây chuyền lên, đó là một chiếc chuông nhỏ nhưng tiếng rinh rất to và rõ ràng.
"Cái này cũng là cho em sao?" Ninh Chu liếc nhìn Tưởng Hàng Đình, lắc lắc chiếc chuông trên tay.
Tưởng Hàng Đình mặt không chút biểu cảm gật đầu.
Ninh Chu gác chân lên đùi hắn: "Vậy đeo lên cho em đi."
Ánh mắt Tưởng Hàng Đình tối sầm lại, cầm lấy chiếc vòng rồi nâng chân Ninh Chu lên đeo vào cho cậu.
Tiếng chuông trong trẻo không ngừng vang lên cho đến tận đêm khuya.