Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Không khí bắt đầu vui vẻ hẳn lên, Gia Khánh ít nói, anh vẫn như ngày nào, lạnh lùng, cố chấp. Anh chỉ nở một nụ cười dịu dàng đối với mình Nhã Lâm, Ân Di buồn bã cụp mắt xuống, cô cảm thấy có gì đó nhói lên ở tim.

Huyền Thi nhanh chóng bắt gặp phản ứng của Ân Di, dù gì thì cô cũng biết Ân Di thật sự đang nghĩ gì. Nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, Huyền Thi thật không đành, nhưng bây giờ mà để Ân Di trở về, e là không tiện. Huyền Thi vẫn nén lại một lúc…

“Ân Di này, lần trước ở căn tin, tôi đã hiểu lầm cô.” Nhã Lâm quay sang nhìn Ân Di với vẻ mặt hối lỗi. Mọi người chợt nhìn cô, Hoài chen vào. “Chuyện đó hả? Nhã Lâm… em yên tâm, Ân Di là người không chấp nhặt mấy chuyện đó.” Hoài Nam nhìn cô mỉm cười, Ân Di có chút vui vui trong lòng. “Chuyện… đó, tôi đã quên lâu rồi.”

Ân Di cười, nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt Nhã Lâm. Phải rồi, chuyện đó Ân Di cô từ lâu đã quên, nhưng chuyện ở sân thượng, cô vẫn chưa quên được.

Nhã Lâm mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc, nắm tay Ân Di.

“Cảm ơn cô nhé, Ân Di.”


Cảm giác lạnh nhanh chóng từ tay truyền đến khắp tứ chi, Ân Di vội vã rút tay ra, cô cúi đầu.

“Không… không sao!”

Huyền Thi thật sự không chịu nổi cảnh Ân Di buồn bã như vậy, cô định đứng lên kéo Ân Di đi khỏi chỗ này, nhưng nhanh chóng bị Bảo Anh níu lại. Huyền Thi khó hiểu nhìn Bảo Anh, chỉ thấy cô cười thật tươi.

“Quốc Hy đến kìa…”

Theo hướng mà Bảo Anh chỉ, Quốc Hy đang tiến lại phía bàn ăn.

“Aí chà… em rễ đến rồi cơ đấy.” Hoài Nam tí tửng khoác vai, xoa đầu Quốc Hy. “Mày làm gì đấy?” Quốc Hy tỏ vẻ khó chịu, nhăn nhó nhìn Hoài Nam. “Thì mày là em rễ tao còn gì? Mày nên nhớ, nếu tâm trạng tao không tốt, thì mày đừng hòng cưới em gái tao.” Hoài Nam vênh mặt lên kiêu ngạo nhìn Quốc Hy. “Dẹp cái bản mặt ấy của mày đi.” Minh Huy đứng lên đẩy Hoài Nam sang một bên, “Quốc Hy, mày ngồi xuống đi, kệ nó.” Hoài Nam tức xì khói… mặt mày tối sầm lại. “Thằng chết tiệt, mày đang chơi xỏ thiếu gia à?” “Anh… hai.” Một giọng nói vang lên ghê rợn, như oan hồn đòi lại sự sống, Hoài Nam méo mó, ngồi xuống, nếu anh không cẩn thận, con em gái của anh rất có thể khiến anh một bước trở thành người bị bắt cưới vợ. Thế là mọi người được một phen hả hê. Không khí vui tươi chưa được bao lâu, thì bỗng dưng một tiếng “ào” vang lên. Mọi người hướng mắt về phía tiếng động ấy, Huyền Thi cùng Bảo Anh sửng sốt nhìn Ân Di ướt nhẹp. Cả chiếc áo sơ mi đã loang lỗ những vệt ố vàng do nước cam tạo ra. Hoài Nam thốt lên… “Ân Di…” Minh Huy cũng không khác Hoài Nam là bao, anh nhìn chiếc cốc trên tay Nhã Lâm, nghi hoặc. “Ân Di… xin lỗi, tại tôi bất cẩn, hic… tôi không cố ý.”


Cô ta cố bày ra một khuôn mặt đáng thương, những người xung quanh không biết rõ sự tình lại tưởng nhầm cô là người nhỏ nhen, ích kỷ. Có ai hiểu được, thật ra đây chỉ là một màn kịch mà chính cô ta cùng người anh trai của mình dựng nên. Sặc… đáng ra cô ta nên đoạt được giải nhất Oscar về tài năng diễn xuất của mình nhỉ. Rõ ràng là tạt thẳng ly nước vào người cô, sau lại nói mình lỡ tay, ý gì đây?


Ân Di như thở không ra tiếng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó nở một nụ cười.

“Không sao. Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát”

Ân Di nói xong, liền đứng dậy rời đi, nhưng tay cô chợt bị ai đó giữ lại.

“Đủ rồi! Nhã Lâm, xin lỗi cô ấy đi.”

Không chỉ mình Minh Huy nhận thấy sự khác thường, mà cả Quốc Hy cũng như vậy. Không phải anh suy đoán, mà là chính mắt nhìn thấy Nhã Lâm thẳng tay tạt nước lên người Ân Di, sau đó còn nở một nụ cười chiến thắng.

Nhã Lâm như không tin vào tai mình “Quốc Hy, em… không cố ý… vã lại em cũng đã xin lỗi rồi mà.” Bày ra một đôi mắt rưng rưng, cô ta đúng là một diễn viên tài ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui