Tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở phòng y tế, là ai mang cô đến đây?
Nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một người con trai đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh. Mái tóc màu nâu đỏ, tròng mắt café, sống mũi cao vừa độ, đôi môi khép hờ quyến rũ. Đôi mắt đẹp nhắm lại từ từ mở ra khi cảm giác dduwwocj có ai đó nhìn mình. Chàng trai nhìn Ân Di sau đó mỉm cười, nụ cười như sưởi ấm trái tim cô.
“Cô không sao chứ?” Chàng trai sờ lên trán Ân Di, khiến cô có chút bối rối.
“Không sao? Cậu là…”
Ân Di nhìn chàng trai, cô chưa nhìn thấy anh bao giờ.
“Anh trai Nhã Lâm.”
Hai từ “anh trai” như đánh vào Ân Di một đòn đánh chí mạng, hai chữ “Nhã Lâm” như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Cảm giác không tồi.
Ân Di không phản ứng gì, những chuyện xảy ra với cô thật sự là không có gì “vui” hơn chăng.
“Chị…”
“…”
“Ân Di…”
Cả Bảo Anh cùng Huyền Thi từ ngoài chạy vào. Bảo Anh lao đến lo lắng hỏi.
“Chị… chị sao rồi?”
Huyền Thi cũng không kém.
“Nhỏ này, tao nghe kể hết rồi, mày không sao chứ hả?”
Không ai để ý đến chàng trai ngồi thù lù bên cạnh. Bảo Anh cảm giác khó chịu ở sau lưng, như có một đôi mắt sau lưng cô vậy. Cô xoay người liền phát hiện một mỹ nam đang nhìn cô chằm chằm.
“Ơ…”
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Bảo Anh, Ân Di vội giải thích.
“Là anh ấy đã mang chị đến đây.”
“Hả?” Bảo Anh chưa kịp phản ứng liền nghe giọng chàng trai thốt lên.
“Sao cô đoán tôi mang cô đến đây.”
Ân Di có chút nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng trả lời.
“Trong truyện hay có những tình huống này…” Một câu trả lời rất chi là “dễ thương”.
Bảo Anh nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ ‘chị à, có cần phải lý luận một cách thông minh như vậy, truyện và đời thực đâu có giống nhau’.
Huyền Thi khóc không ra nước mắt, có phải con nhỏ bạn của cô quá chi là ngây thơ không.
Chàng trai bụm miệng cười thích thú với câu trả lời của Ân Di. Cô không hiểu tại sao ba người họ phản ứng như vậy, cô nói gì sai sao?
(t/g: Chị Ân Di nói quả không sai, chỉ là nó không hề bình thường thôi ^-^)
“Là người khác mang cô đến đây, tôi chỉ vì bất đắc dĩ mới ở lại trông cô thôi.”
“Hả” Bảo Anh cùng Huyền thi đồng thanh, thế này là thế nào?
Ân Di thoáng nét mong đợi “Vậy…”
“Là Gia Khánh.” Không đợi Ân Di hỏi hết câu, chàng trai đã chen vào trả lời.
Cái tên Gia Khánh như đâm toạc tim cô. Thật không ngờ, Gia Khánh lại là người mang cô đến đây, nhưng mà, anh ấy…
Ân Di nhìn xung quanh, nhưng không thấy anh, tại sao lại cho cô một chút niềm vui rồi vội vã cướp đi như vậy. Nhớ đến cảnh tượng hai người họ ôm nhau thắm thiết, lòng cô như nổi lên một trận cuồng nộ, càng quét. Lòng cô giờ thật hoang tàn, cảm giác buồn len lỏi đến tận tế bào.
“Tôi còn chưa biết tên anh.” Ân Di dập đi những ý nghĩ không ‘chính đáng’, cô tự lừa gạt mình, thà rằng không nghĩ đến còn hơn.
“Tôi tên Minh Quân, nhưng mà theo như tôi biết, tôi đáng tuổi để ba cô gọi anh đấy.”
Minh Quân nở một nụ cười mãn nguyện.
“Bằng chứng?”
Bảo Anh cắt ngang làm hụt cảm xúc của anh, Minh Quân từ từ đứng dậy, tiến đến gần Bảo Anh. “Anh là bạn của Hoài, anh của Huyền Thi, đủ chưa?” “À” Huyền Thi cùng Bảo Anh “à” lên một tiếng.
“Ra là vậy.”
Huyền Thi tỏ vẻ không đáng quan tâm.
“Hai em là chị em sinh đôi?”
Minh Quân nhìn Ân Di rồi lại nhìn Bảo Anh, hai người họ thật rất giống nhau.
Ân Di không nói gì chỉ gật đầu. Trò chuyện được một lúc thì Minh Quân rời đi.
Bảo Anh nhanh chân trèo lên giường, giữ chặt trán Ân Di.
“Chị không sao chứ? Lúc nãy máu chảy nhiều không?”
“Ừ… nhiều.”
Ân Di buồn bã.
“Nhã Lâm… cô ta sao lại làm vậy, quá đáng thật.”
Huyền Thi bực bội hét lên, hai tay cuộn lại thành hình nắm đấm.
Tuy là bản thân Ân Di cũng không biết vì sao Nhã Lâm lại đối xử với cô như vậy, nhưng dù gì thì cô cũng không nên để tâm nữa.
Nghĩ là làm, Ân Di định bước xuống giường ngay lập tức bị Bảo Anh giữ lại.
“Chị, từ ngày mai bác sĩ sẽ thường ngày theo giỏi bệnh của chị.”
“Không cần đâu, chị ổn mà, chỉ cần cẩn thận là được rồi.”
Ân Di vội lắc đầu, cô không muốn suốt ngày bị bác sĩ quản thúc đâu, dù sao bệnh này của cô chỉ cần cẩn thận là đủ rồi.
“Gì vậy? Ân Di mày… mày bị bệnh gì, sao tao không biết?”
Huyền Thi nghe Bảo Anh cùng Ân Di nói, cô không hiểu một cái “đếch” gì?
“Chị Ân Di mắc bệnh Hemophilia, khi bị thương thì máu sẽ không bao giờ ngừng chảy.”
Bảo Anh cúi đầu, giọng nói buồn bã.
Huyền Thi như không tin vào tai mình, cô giận dữ.
“Giỏi lắm Ân Di, mày coi tao là bạn nhưng lại dấu tao chuyện này, nói đi rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mày dấu tao nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...