Căn tin hôm nay đông hơn thường ngày, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người. Ân Di đến thở cũng khó khăn, bởi những chuyện xảy ra với cô ngày tại bây giờ thật khó mà tin nổi.
“Xin lỗi đi!” Một cô gái với mái tóc hạt dẻ, khuôn mặt dễ thương đứng trước mặt Ân Di, ánh mắt tựa ngàn đao như muốn đâm nát cô.
“Là cậu cố tình va vào tớ.” Ân Di có chút bối rối, cô không biết bây giờ mình phải làm gì nữa. Bảo Anh cùng Huyền Thi đã vào phòng vệ sinh, cô gái này rõ ràng cố ý va vào cô, tự làm vấy bẩn đồng phục của mình nhưng lại một mực bắt cô xin lỗi. Cô không làm gì sai, sao phải xin lỗi.
“Có xin lỗi không?” Cô gái kia kéo cổ áo Ân Di lên, ánh mắt sắc lạnh.
Không gian rơi vào im lặng, không khí ngột ngạt đến khó thở, không gian trỗi lên một mùi thuốc súng nồng đượm.
Cô gái tóc màu hạt dẻ vẫn giữ nguyên tư thế, sặc… nhìn mặc cô ta như vậy nhưng bản chất chẳng khác gì bọn “đầu trâu mặt ngựa” là bao.
“Bỏ ra.”
Ân Di gằng giọng. Chuyện gì cô cũng có thể nhịn, nhưng… cô không cho phép người khác xúc phạm cô như vậy.
Ân Di nhìn cô gái kia bằng ánh mắt cương quyết không một chút cảm xúc, cô đưa tay gạt bỏ tay cô gái kia ra khỏi cổ áo kia. Sau đó không nói gì thêm, quay người bỏ đi.
“Đứng lại, cô xem tôi là gì hả? Nhà quê…”
Hai chữ “nhà quê” thốt ra từ miệng cô gái kia thật trôi chảy nhưng sao khó nghe đến thế. Ân Di không quan tâm người ta nói gì cô, chỉ cần bản thân không hổ thẹn là được.
Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ cảm thấy nhục nhã khi Ân Di không thèm đếm xỉa gì đến cô ta. Cô ta vội giật phắt cổ áo Ân Di kéo ngược lại.
Ân Di vì bất ngờ mà theo đà ngã nhào về phía sau, đầu va vào chiếc bàn bên cạnh. Một vệt máu chảy dài trên đầu cô lăn xuống gò má. Ân Di cảm giác đau rát vô cùng. Cô thực sự không thể chịu thêm cảnh này nữa.
“Đủ rồi.” Ân Di mặt tối sầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta, không khí một lúc một nặng nề. Những người xung quanh chỉ tủm tỉm cười, sau đó tiếp tục xem kịch hay.
“Sao? Cô cảm thấy đủ nhưng tôi thì chưa đấy.”
Cô gái kia mỉm cười chiến thắng, thật không uổng công gây sự. Nhìn Ân Di đau đớn, cô ta cảm thấy bản thân như được tiếp thêm niềm vui.
Một người con trai với khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen sâu, đôi mày rậm nhếch lên cao ngạo. Sắc mặt anh trở nên hoảng hốt, nhớ lại những lời nói của Quốc Hy, tim anh như ngàn mũi tên đâm vào, đau đớn.
“Nhã Lâm mắc bệnh tim, cô ấy không chắc là chữa thì sẽ khỏi, cô ấy sợ khi mình có chuyện mày sẽ tổn thương, đó là lý do vì sao đêm đó tao cùng cô ấy rời đi. Tao không giúp, thì ai giúp cô ấy, mày có biết những tháng ngày bị bạn bè xa lánh, bị Huyền Thi xa lánh tao mệt mỏi lắm không, Gia Khánh…Lý do tao trở về đây, nói sự thật cho mày, là vì Nhã Lâm, cô ấy đã…trở về.”
Những lời nói ấy cứ vang vọng bên tai anh. Nhã Lâm, người con gái khiến anh ngày nhớ đêm mong, thật sự đã trở về sao? Gia Khánh không quan tâm mọi thứ xung quanh, bây giờ anh chỉ muốn tìm Nhã Lâm, ôm lấy cô ấy vào lòng.
“Tại sao?” Ân Di loạng choạng đứng dậy, mắt cô hoa đi, không nhìn thấy rõ, máu trên trán cô một ngày một nhiều, nó không ngừng chảy mà cứ trào ra, mái tóc cô đã bị máu làm cho bết lại.
“Tại sao? Ân Di… cô có phải là đang giả ngây không vậy. Cô có dám bảo là cô không biết Gia Khánh không?”
Gia Khánh? Người cô gái ấy đang nói, có phải là Gia Khánh không? Cô ta sao lại biết tên cô là Ân Di? Cô ta là ai, cô thật sự chưa từng biết.
“Gia Khánh vì tôi mà đâm đầu vào vực thẳm, không phải cô lợi dụng ‘nước đục thả câu’ ở bên quyến rũ anh ấy sao? Ân Di… tôi phải trải qua bao nhiêu khó khăn, gồng gắng căn bệnh trong người chỉ để được ở bên Gia Khánh, cô có tư cách gì mà ở bên anh ấy khi chưa có sự cho phép của tôi?”
“Đoành”chuyện gì đang xảy ra? Ân Di ngơ ngác, cô không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì? Cô và Gia Khánh, từ lúc trở về từ cõi chết đã một tháng không hề chạm mặt nhau, làm sao ở bên nhau? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
“Nhã Lâm…”
Một giọng nói vang lên như xé toang khung cảnh không mấy vui vẻ này. Hai chữ “Nhã Lâm” vang lên thật nhẹ nhàng, tựa lông vũ.
Ân Di như không tin vào mắt mình, người con trai ấy… là Gia Khánh, anh đang đứng trước mặt cô.
Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đờ người ra, giọng nói này…
“Nhã Lâm…”
Nhìn thấy Gia Khánh, mọi người nhanh chóng tách ra nhường đường cho anh. Không báo trước, anh tiến đến ôm lấy cô gái kia.
Ân Di ngây ngốc, cô gái ấy chính là Nhã Lâm sao?
Nhã Lâm từ hốc mắt trào ra một thứ nước, bờ mi cô khép hờ, cô tham lam ôm chặt lấy Gia Khánh.
Cứ như vậy, hai người họ ôm chặt lấy nhau, Ân Di có thể nhận thấy cảm giác hạnh phúc len lỏi trong hai con người đó.
Cô thoáng buồn, tim cô như nhói lên, cô không hiểu vì sao, nhưng bây giờ cô cần yên tĩnh, cô không muốn ở lại nơi đây.
Ân Di bỏ mặc những thứ xung quanh, cô ôm trán mình ra khỏi căn tin, một cơn hoa mắt ập đến, cô ngất đi không còn biết gì? Một giọt nước mắt khẽ trào ra từ đôi mắt của cô, đau lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...