“Không!” Milla la lên, thảng thốt đến nỗi vô lăng bị giật mạnh trong tay cô. “Chưa được!” Cảm thấy kinh sợ chính mình, cô nói “Ôi Chúa ơi,” và tấp vội xe vào lề đường.
“Cô không muốn hắn chết à?” Diaz hỏi bằng giọng cứ như anh ta đang hỏi cô có muốn ăn kèm khoai tây chiên với món chính không - lạnh nhạt, đều đều, tách biệt một cách kỳ quái.
“Có!” Giọng Milla không lạnh nhạt mà vô cùng sôi sục. “Tôi muốn hắn phải chết; tôi muốn tự tay giết hắn; tôi muốn cào nốt con mắt còn lại của hắn và cắt thận hắn; tôi muốn hắn bị đau đớn tới mức phải gào thét xin tôi kết liễu hắn trước khi chết. Nhưng tôi không thể. Tôi phải tìm xem hắn biết những gì về con tôi. Sau đó, tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn.”
Diaz đợi vài giây sôi sục ấy trôi qua trước khi hỏi: “‘Thận’ à?”
Milla nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt mở lớn, ý định của cô hoàn toàn bị trật trìa chỉ bằng một từ. Trong cả tràng giận dữ của cô, anh ta lại bắt đúng một chi tiết chẳng phù hợp chút nào với phần còn lại. Kể từ giấy phút cô tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật ở phòng khám nhỏ ấy,toàn bộ cuộc đời cô, con người cô đều tập trung vào việc tìm kiếm Justin. Cô đã không để cho mục tiêu của mìnhbị lung lay, đã cắn chặt răng chịu đựng những cơn đau thể xác, đã gần như gạt cuộc sống của mình sang một bên bởi vì với cô không còn điều gì khác quan trọng hơncon trai. Milla đã không để ý đến tổn hại của cơ thể mình trong cuộc tấn công ấy. Cho đến tận khilời giận dữ trên, cô mới nhận ra cô tức giận đến thế nào với chuyện bọn chúng gây ra cho cô, những đau đớn cô phảichịu đựng và cái giá phải trả cho sức khoẻ của cô.
Milla quay đi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính. “Tôi đã kể với anh là tôi bị đâm mà,” cô nói. “Tôi đã mất một quả thận.”
“May mà cô có hai quả.”
“Tôi thích có cả hai quả hơn,” cô cáu kỉnh. Cô nhớ lại cơn đau kinh hoàng, nhớ lại cảnh mình quằn quại mê man trên mặt đất. Tất nhiên, cô hoàn toàn sống được với chỉ một quả thận. Nhưng lỡ nó bị hỏng thì sao?
Cô hít một hơi dài và buộc mình quay về chủ đề chính.
“Đừng giết hắn,” cô nói. “Xin anh đấy. Tôi phải nói chuyện với hắn.”
Anh ta nhún vai. “Lựa chọn của cô thôi. Chừng nào hắn còn không giở trò với tôi, tôi sẽ để hắn yên.”
Milla không nói gì, cô đưa xe trở lại đường phố, tậptrung vào việc lái xe để không phải nghĩ về bất kỳ điều gì ngay lúc này. Sự im lặng lại ngự trị, và cô để cho nó kéo dài nhiều phút trôi qua. Có những lúc kể cả sự im lặng khó chịu cũng vẫn tốt hơn lời nói.
“Đừng tự mình đi tìm hắn,” anh ta nói khi kiểm tra những chiếc xe xung quanh họ. “Bất kể có chuyện gì cũng đừng tự đi một mình. Kể cả khi cô nghe nói hắn đang ngồi ngay bên ngoài văn phòng cô. Kể cả khi cô đã không gặp tôi cả tuần liền. Đừng tự đi.”
“Tôi không bao giờ đi một mình. Luôn có ai đó đi cùng tôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhưng nếu Pavón ở ngay ngoài văn phòng tôi thì tôi chẳng hứa hẹn gì cả.”
“Ở Guadalupe cô chỉ có một mình.”
“Brianở đó, anh cũng biết mà.”
“Cậu ta ở tít bên kia nghĩa trang. Cậu ta chẳng hề biết tôi ở quanh đó. Tôi đã có thể bẻ cổ cô mà cậu ta chẳng làm được gì hết.”
Không thể tranh cãi gì về việc đó. Chính cô cũng đã không biết Diaz ở đó cho đến tận lức anh ta vồ lấy cô. “Tôi sẽ cẩn trọng hết mức có thể,” cô nói. “Tôi biết những giới hạn của mình.”
“Đêm qua lại có một xác phụ nữ xuất hiện ở Juarez. Cô ta là một sinh viên Mỹ tên Paige Sisk. Cô ta và bạn trai đã ở Chihuahua; một đêm cô ta đi tới nhà vệ sinh và không bao giờ trở lại.”
Milla biết có một tên giết người hàng loạt ở Juarez làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí. FBI đã làm việc với các nhà chức trách Mexico và kết luận rằng tất cả các vụ giết người đều là những án mạng đơn lẻ, bởi có rất nhiều phụ nữ trẻ bị mất tích và được phát hiện đã chết kể từ năm 1993. Vài nhà tội phạm học thì nhất trí rằng: đây không phải là một tên giết người hàng loạt, mà là hai, thậm chí nhiều hơn nữa. Số vụ ở Juarez rất nhiều.
Cuối cùng, hai tài xế xe buýt đã bị bắt và người ta cho rằng các vụ giết chóc sẽ ngừng lại. Nhưng giờ Diaz đang nói với cô rằng không phải thế.
“Có cùng phương pháp hành động không?”
“Không.” Anh ta lại liếc quanh đường phố. “Cô ta bị mất nội tạng.”
Milla thấy buồn nôn. “Ôi trời.”
“Phải. Vì thế hãy làm như tôi bảo, và tránh xa Mexico vào lúc này. Hãy để tôi xử lý.”
“Nếu có thể,” cô lẩm bẩm, và anh ta phải bằng lòng với chừng đó, vì cô sẽ không hứa với anh ta sẽ chọn cách an toàn, nếu phải đổi bằng thông tin gì đó liên quan đến Justin. Cô sẽ không ngu ngốc, không nói dối, nhưng cô cũng không để tuột mất cơ hội.
“Trời sắp mưa,” Diaz nói, hoàn toàn lạc đề, trong lúc nhìn chăm chăm vào rìa mây tím vừa mới xuất hiện nơi đường chân trời phía tây.
“Tốt. Mưa cho đỡ nóng.” Nhiệt độ cao đang giết chết người già và làm tất cả những người khác phát điên. El Paso thường rất nóng vào mùa hè, nhưng không nóng đến thế này.
“Có lẽ,” anh ta lẩm bẩm. “Thả tôi xuống đây.”
“Đây ư?” Họ đang ở giữa một ngã tư đông đúc.
“Đây.”
Milla đạp phanh, đồng thời bật xi nhan để len vào làn đường bên tay phải rồi tấp vào lề. Một tiếng còi inh ỏi vang lên phía sau nhưng cô không buồn nhìn. Diaz cởi dây an toàn, bước ra và bỏ đi mà không buồn chào hay tỏ chút gợi ý nào về lần xuất hiện kế tiếp của anh ta. Milla nhìn xem anh ta đi đâu, chú ý tới cái cách anh ta bước đi như mèo, cứ như chân anh ta có gắn lò xo. Anh ta biến mất đằng sau một chiếc xe tải nhỏ và không thấy đâu nữa. Cô vẫn tiếp tục đợi, nhưng anh ta đã lặn mất tăm. Hoặc là thế hoặc anh ta đã chui xuống đất rồi. Hay anh ta đã chui xuống dưới gầm xe tải và bám vào càng xe. Hay...
Milla chẳng biết Diaz đã đi đâu và cô ước gì anh ta đừng có làm thế nữa.
***
Diaz tìm đường trở lại chỗ anh đậu chiếc xe bán tải màu xanh bụi bặm của mình. Chiếc xe hoàn toàn không có chỗ nào đáng chú ý, chỉ trừ việc nó hoạt động hoàn hảo. Nó không đẹp, nhưng chạy được. Anh đủ tiền mua một chiếc đời mới hơn nhưng chẳng thấy có lý do gì phải từ bỏ chiếc này. Nó hợp với anh, và không thu hút sự chú ý.
Từ lúc sinh ra Diaz đã chủ động tránh xa sự chú ý của mọi người. Tự bản năng anh biết cách ngụy trang tốt nhất, và nếu có khi nào người ta chú ý đến anh, thì đó là vì anh muốn như thế. Hồi nhỏ anh đã lặng lẽ và cô độc, khiến mẹ anh phải đưa anh đi khám tâm thần, bệnh chậm phát triển trí tuệ, bất cứ cái gì có thể giải thích cho việc anh chỉ ngồi đó và nhìn đăm đăm vào mọi người xung quanh chứ hiếm khi tham gia vào bất kỳ cuộc chuyện trò hay hoạt động nào. Thậm chí việc biết mẹ lúc đầu lo lắng cho anh, về sau thì khó chịu khi ở cạnh anh cũng chẳng khuấy động nổi một tình cảm hay phản ứng nào nơi anh.
Anh quan sát mọi người. Anh nhìn xem gương mặt họ, cơ thể họ kể một câu chuyện khác so với lời nói của họ như thế nào. Và trái ngược với ý nghĩ của mẹ, anh không phải là một đứa trẻ ít vận động. Khi nào bà không nhìn thấy, hay khi bà đang ngủ, anh lại lang thang khắp nhà, khám phá vùng lân cận hay khắp miền đồng quê. Giống những con thú săn mồi, ban đêm anh thấy thoải mái như ở nhà. Kể từ cái thời còn nhỏ đến nỗi phải kiễng chân mới với tới nắm đấm cửa, anh đã chuồn ra ngoài vào buổi tối và đi khám phá. Anh thích động vật hơn con người. Động vật rất thành thật; không một con vật nào, kể cả loài rắn, biết thế nào là nói dối. Ngôn ngữ cơ thể của chúng biểu hiện chính xác những gì chúng nghĩ và cảm thấy, và anh tôn trọng điều đó.
Một thời gian sau, năm Diaz lên mười tuổi, mẹ anh quá mệt mỏi nên đã gửi anh đến chỗ bố anh ở Mexico. Ông già còn quan tâm tới việc con trai mình làm được bao nhiêu việc nhà hơn cả chuyện hoà nhập xã hội, nên Diaz thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng chỉ với ông nội thì anh mới tìm được một tâm hồn đồng điệu. Abuelo của anh cũng tách biệt như một đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, hài lòng với việc quan sát hơn là tham dự, ý thức riêng tư của ông giống như một hàng rào thép bao quanh mình. Người Mexico nhìn chung rất thân thiện, thích giao lưu, nhưng ông của anh thì không. Ông rất kiêu hãnh và xa cách, dữ dằn khi bị đụng chạm. Người ta bảo rằng ông thuộc dòng dõi người Aztec. Tất nhiên có hàng ngàn người như thế, hay họ tự nhận mình như thế. Abuelo của anh không bao giờ nói điều gì, nhưng những người khác thì bảo vậy. Đó là cách họ giải thích về ông. Và đến lượt Diaz, đó cũng là cách họ giải thích về anh.
Diaz đã cố không gây rắc rối gì. Ở trường học, cả Mỹ và Mexico, anh đều đạt điểm tốt. Anh không nghịch ngợm. Anh không hút thuốc, không uống rượu, nhưng đó không phải bởi bất kỳ trách nhiệm xã hội nào, mà là bởi anh xem chúng như những thứ mềm yếu và gây xao lãng.
Anh thích sống ở Mexico. Bất kể khi nào tới thăm mẹ ở Mỹ, anh đều cảm thấy ngột ngạt. Anh cũng chẳng thăm mẹ thường xuyên cho lắm; bà quá bận rộn với những cuộc giao du của mình, với việc tìm một ông chồng khác. Bố của Diaz đã là chồng thứ ba của bà, và anh không chắc họ có từng làm đám cưới hay chưa. Nếu có thì chắc cũng không phải là ở nhà thờ, bởi vì đến lúc Diaz tới sống với bố, ông đã có một bà vợ khác và bốn đứa con.
Năm Diaz mười bốn tuổi, mẹ anh đòi anh lại. Bà nói muốn anh lấy bằng ở Mỹ, và anh đã làm thế. Bà đổi chỗ ở thường xuyên đến nỗi anh học tới sáu trường trong bốn năm cuối thời niên thiếu, nhưng anh vẫn tốt nghiệp. Anh không hẹn hò; bọn con gái mới lớn có thân hình tuyệt thật đấy, nhưng tính cách của họ làm anh chán nản. Diaz nghĩ có lẽ anh là người duy nhất trong lớp còn trong trắng. Đến tận năm hai mươi tuổi anh mới quan hệ lần đầu, và kể từ đó anh chỉ ở với vài người đàn bà. Tình dục cũng hay ho, nhưng nó đòi hỏi anh phải tự nguyện lâm vào tình trạng dễ bị tấn công, và anh khó mà chấp nhận được chuyện đó. Không chỉ thế, phụ nữ có xu hướng sợ anh. Anh cố không bao giờ thô bạo, nhưng sự mãnh liệt trong ân ái của anh dường như vẫn làm họ sợ.
Diaz có một ý nghĩ hài hước xấu xa là có lẽ nếu anh quan hệ thường xuyên hơn, anh sẽ không có vẻ đói khát đến mức ấy. Nhưng tự mình giải quyết vấn đề đó là tốt nhất, nên anh thường làm thế. Đã mấy năm qua anh chưa gặp người đàn bà nào đủ hấp dẫn đến mức khiến anh cân nhắc chuyện ngủ với cô ta - cho đến khi anh trông thấy Milla Edge.
Anh thích cách cô di chuyển, quá duyên dáng và uyển chuyển. Cô không đẹp, không phải kiểu đẹp rực rỡ của phụ nữ Mỹ. Khuôn mặt cô khoẻ khoắn, gò má cao, chiếc cằm cứng rắn, hai hàng chân mày và lông mi sậm màu. Mái tóc dài không quá vai của cô như những cuộn sóng màu nâu sáng với một lọn tóc trắng nổi bật ở phía trước. Khuôn miệng cô đầy nữ tính, mềm mọng và hồng tươi. Và đôi mắt cô... đôi mắt nâu của cô là đôi mắt buồn nhất anh từng thấy.
Đôi mắt ấy khiến anh muốn đặt mình ở giữa cô và thế giới, và giết bất kỳ kẻ nào gây cho cô thêm đau đớn. Rất nhiều phụ nữ sẽ sụp đổ nếu gặp chuyện tương tự như cô.Thế mà cô lại chiến đấu, không ngừng chiến đấu, bất kể mục đích ấy có vô vọng và việc duy trì nó có khó khăn đến đâu. Lòng dũng cảm ấy khiến Diaz cảm thấy mình hèn mọn hơn bao giờ hết. Đây chính là người phụ nữ mà anh thực sự muốn tìm hiểu. Ít nhất là trong một thời gian.
Đó là nếu anh có thể giữ cho cô còn sống. Arturo Pavón là một chingadera, một thằng khốn độc ác. Cô sẽ đau đớn và suy sụp tinh thần khi cố tìm kiếm c, nhưng đó là còn may. Ai cũng biết rằng Pavón nuôi lòng thù hận sâu sắc với ringa đã cào rách mắt hắn. Hắn sẽ vô cùng thích thú được bán cơ thể cô trên chợ đen.
Hiện nay Pavón dính dáng đến việc còn tồi tệ hơn bắt cóc trẻ em rất nhiều, và cái giá phải trả cũng cao hơn. Trước đây nếu bị bắt hắn sẽ phải đi tù; giờ sẽ là án tử hình. Mexico không có án tử hình, nhưng bang Texas thì có, và từ những gì anh đã tìm hiểu được cho đến nay, băng tội phạm này đặt trụ sở ở E1 Paso. Pavón có thể sẽ không bị hành quyết, nhưng tên trùm của hắn thì chắc chắn bị. Diaz không biết chính xác luật quốc tế áp dụng thế nào trong trường hợp này, nhưng nếu Pavón bị bắt trên đất Mỹ, anh nghĩ luật của Mỹ sẽ được thực thi.
Anh từng bảo Milla là mình không giết người vì tiền, và một chừng mực nào đó anh đã nói thật. Anh giết người và được trả tiền cho việc đó, nhưng tiền không bao giờ là nguyên nhân. Có những kẻ gây ra tội ác đáng ghê tởm, thế nhưng nếu chúng có lúc nào đó bị đưa ra trước tòa và bị phán có tội, chúng cũng sẽ chỉ bị lĩnh án tù hoặc quản thúc. Có lẽ Diaz không có tư cách quyết định chuyện sống chết của chúng, và có lẽ anh sẽ phải trả giá sau này, nhưng anh không bao giờ cảm thấy tồi tệ sau khi giết người. Một kẻ lạm dụng tình dục trẻ em, một tên hiếp dâm hàng loạt, một tên sát nhân - những kẻ đó không xứng đáng được sống. Vài người cho rằng việc đó cũng biến anh thành kẻ sát nhân, nhưng anh không cảm thấy mình như vậy. Anh là kẻ hành quyết. Anh có thể sống với điều đó.
Anh sẽ giúp Milla tìm Pavón, bởi vì dù thế nào cô cũng sẽ tiếp tục cố gắng, và ở bên anh cô sẽ an toàn hơn. Nhưng quan trọng hơn, Pavón là đầu mối để dẫn tới đầu rắn. Nếu tiếp tục lần theo con cá nhỏ, dần dà anh sẽ tìm được con cá lớn.
Những xác chết xuất hiện ngày một nhiều ở Juarez và khắp bang Chihuahua. Bản thân việc đó không bất thường, vì có vài vụ do tên sát thủ hàng loạt gây ra. Nhưng ngày càng có nhiều thi thể bị ăn cắp nội tạng được tìm thấy, và nó không giống kiểu hành động cũ. Những phương pháp giết người khác nhau đã được sử dụng. Vài người bị bắn, vài người bị đâm, vài người bị siết cổ. Trong vài trường hợp kinh khủng, các bộ phận nội tạng rõ ràng đã bị cắt đi trong lúc nạn nhân vẫn còn sống, mặc dù Diaz hy vọng là ít nhất họ đã bất tỉnh khi tiến trình ấy bắt đầu. Nạn nhân có cả nam lẫn nữ, hầu hết là người Mexico, tuy nhiên có ba người trong số ấy, như Paige Sisk, là khách du lịch. Thi thể của họ được tìm thấy ở những vùng khác nhau của Juarez, bị vứt bỏ một cách cẩu t như thể họ không còn giá trị gì nữa. Thế mà không phải vậy.
Một quả tim thì đáng giá bao nhiêu trên chợ đen?
Một lá gan? Hai quả thận? Hai lá phổi?
Những người có tên trong danh sách được cấy ghép chết dần mỗi ngày trong lúc chờ đợi bộ phận nội tạng phù hợp. Nhưng nếu như vài người trong số này có tiền và không muốn chờ thì sao? Nếu như họ có thể đặt hàng, chẳng hạn một trái tim, từ một người hiến tạng với nhóm máu cụ thể nào đó thì sao? Nếu như họ sẵn sàng trả hàng triệu? Và nếu như người hiến tạng kia không chỉ không sẵn lòng, mà còn chưa chết thì sao?
Dễ thôi. Hãy làm cho người hiến tạng đó phải chết.
Việc của Diaz là tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này, không phải bọn làm thuê, bọn lính tép riu như Pavón - những kẻ bắt cóc các nạn nhân. Chắc chắn phải có một sào huyệt nơi cắt nội tạng và làm lạnh, rồi lập tức được chuyển tới cho người nhận đang chờ, nhưng anh vẫn chưa xác định được vị trí. Cũng có thể anh nhầm: việc cắt rời nội tạng có thể được tiến hành ở bất kỳ chỗ nào thuận tiện nhất vào thời điểm đó. Còn cần gì hơn là một con dao và ít đá nào?
Bất kể kẻ nào đang làm việc này cũng phải được học hành chút đỉnh, để các nội tạng không bị hỏng. Chưa chắc đã là một bác sĩ, nhưng ít nhất là ai đó có trình độ chuyên môn y tế. Mặc dù vậy Diaz vẫn nghĩ về kẻ vô danh ấy như là “Bác sĩ.” Như thế mọi chuyện sẽ đơn giản hơn trong đầu óc anh. Bác sĩ có thể là tên cầm đầu; còn ai khác ở vào vị trí tốt hơn để biết về danh sách cấy ghép, ai nằm trong danh sách, và ai có đủ tiền để bí mật thu xếp một bộ phận nội tạng?
Đêm thứ Sáu, phía sau nhà thờ Guadalupe, anh chắc chắn mình đã trông thấy một cuộc luân chuyển nạn nhân mới. Thậm chí có khi đó chính là cô Sisk nọ. Sự xuất hiện của hai người khác tại nơi ấy đã gây cản trở, đặc biệt khi người phụ nữ sắp sửa làm hỏng bét mọi chuyện bằng cách khơi mào tấn công. Diaz ngưỡng mộ lòng gan dạ của cô ta, có điều anh phải ngăn cô ta lại. Anh không muốn Pavón và đồng bọn của hắn biết có ai đó đang theo dấu chúng; chúng sẽ trở nên cẩn trọng hơn, và như thế càng khó lần theo hơn.
Xử lý người phụ nữ đó đã làm anh mất vài giây quý giá, và anh đã mất dấu chúng. Tuy nhiên, anh sẽ có những cơ hội khác với Pavón; chính nạn nhân mới là kẻ không có cơ hội thứ hai.
Anh đã được chỉ điểm về cuộc gặp phía sau nhà thờ. Rồi Milla lại được chỉ điểm là anh sẽ có mặt ở đó. Ai có thể biết rõ hơn là chính người đã báo tin cho anh? Và người đó là kẻ quái nào? Người gọi cho anh là một phụ nữ; còn người gọi cho Milla lại là đàn ông. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Việc cả hai đều được chỉ đến nhà thờ đó cùng một lúc có phải là ngẫu nhiên không, hay là cố ý?
Anh không tin vào những chuyện ngẫu nhiên. Như thế an toàn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...