Sau khi tỉnh lại từ trong cơn mê man, đập vào mắt Lăng Vân Ninh là trần nhà màu xanh trầm.
Cậu hơi sửng sốt quan sát căn phòng này một vòng, nơi này trang trí thật sự xa hoa.
Từ từ...
Mẹ kiếp! Tên khốn Nhược Ý đâu, dám tiêm thuốc mê ông.
Cậu tức giận bật dậy lại bị kéo ngược xuống giường, may mà ga giường khá mềm mại đấy.
Một cảm giác tay chân bị trói buộc cực kì quen thuộc gần như đập nát đầu óc chưa tỉnh táo lắm của cậu.
Cậu sững sờ nhìn xuống thân thể, và cậu đang nhìn thấy cái gì thế này.
Tay chân của cậu đang bị xích lại bằng dây xích sắt, phần cổ chân và cổ tay lại được bọc vải lụa một cách rất cẩn thận.
Vòng sắt vừa khớp bao quanh cổ tay và cổ chân cậu, giống như được người tỉ mỉ làm ra.
Tam quan cậu gần như sắp sụp đổ, cậu chỉ muốn ôm đầu đi chết cho nhanh.
Hai kiếp! Hai kiếp bị người tên Nhược Ý dùng dây xích để giam lỏng cậu, mà cậu đều bất lực bị giam giữ.
Chó má! Cho dù hắn có là nam chính đi nữa thì tác giả cũng không nên thiên vị đưa cho hắn bộ não điên loạn như vậy chứ! Rốt cuộc tên tác giả khốn nạn nào đã tạo ra một Nhược Ý đáng sợ như vậy? Quá đáng sợ!
Mà cậu lại được ông trời ưu ái cho thêm một hệ thống chỉ sợ thiên hạ không loạn, quả là buồn của Lăng Vân Ninh.
Hệ thống: [ Oa!!! Kí chủ, dáng vẻ bị bị trói buộc cả tứ chi của cậu thật gợi con mẹ nó cảm.
Tuy rằng tôi cũng đang khiếp sợ trước nam chính, nhưng không thể nào không khen ngợi cách thẩm mỹ của hắn.
Kí chủ, tôi yêu chết cái dáng vẻ này của cậu mất.]
Hệ thống kêu gào thảm thiết trong đầu Lăng Vân Ninh, sự hưng phấn tột độ trong giọng nói của nó không có gì có thể che giấu được.
Lăng Vân Ninh chỉ muốn cho nó một trận thôi, hệ thống gì mà nhiều chuyện hơn cả phụ nữ thế kia.
[ Càng ngày càng không ra gì! Cút sang một bên đi.]
Nhược Ý, tên chó con này, hắn chết chắc rồi!
[ Hệ thống, giúp tôi tháo xích sắt.] Tháo xong tôi đi giết nam chính cho cậu, vừa đủ cộng thêm điểm thù hận luôn.
Hệ thống lúc này lại chần chừ chưa thực thi ngay như mọi khi.
Điều này làm Lăng Vân Ninh có dự cảm không được tốt lắm.
Quả nhiên....
Hệ thống: [ Kí chủ, tôi không có quyền hạn giúp đỡ cậu trong những trường hợp cậu bị nam chính giam cầm như vậy, bởi vì nó mang tính chất trả thù.
Nhưng cậu yên tâm, tôi nhất định không để nam chính làm hại cậu đâu, những lúc nguy cấp tôi hoàn toàn có thể cứu cậu.]
Lúc đấy không cần cứu nữa đâu, để mặc tôi chết sớm một chút.
Lăng Vân Ninh hận không thể đi chết ngay lập tức, cậu ra sức vùng vẫy trên giường.
" Chú càng vùng vẫy thì càng tự làm khổ mình, bớt chút sức lực ấy lại đi."
Ơ kìa!!! Cái giọng của chó con!!!
Haha, hắn đến số rồi!
Lăng Vân Ninh cười quỷ dị, cậu giương đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm thằng cháu tính chó của mình.
Cái nhìn này của cậu làm Nhược Ý rất hưng phấn, hắn gần như hưng phấn đến sắp điên.
Trong mắt chú bây giờ chỉ có một mình hắn, không chứa thêm hình bóng của bất cứ người nào nữa.
Đôi mắt lóe lên ánh nước, ướt át một cách lạ thường, cảm giác này thật mới lạ.
Bình thường có ai được nhìn thấy một Lăng Vân Ninh như vậy? Hắn vĩnh viễn là người đầu tiên.
" Nhược Ý, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng! Hoặc là thả tôi, hoặc là chúng ta cùng chết ." Lăng Vân Ninh hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình, cậu vẫn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo từ sâu trong xương tủy.
Nhược Ý chỉ cảm thấy cả người mình khát khô lạ thường, hắn nhìn chăm chú vào đôi môi màu nhạt ướt át của Lăng Vân Ninh.
Hắn nhớ lại hương vị của đôi môi ấy, nó thật ngọt ngào, ngọt đến từng tấc da tấc thịt, ngọt đến tận tâm can.
Hắn nhịn không được mà liếm liếm đôi môi khô khốc, chân lại không tự chủ được mà tiến dần về phía giường.
Thân thể gầy gò của chú hắn thật sự làm người ta thấy nhức mắt, tại sao trên đời lại có một người đàn ông mảnh mai đến vậy chứ.
Cả cái giường lớn như vậy gần như có thể che lấp đi người ấy.
Lòng hắn dần nổi lên ý nghĩ muốn bồi bổ cho người này, để cậu không còn gầy như vậy nữa.
" Nhược Ý! Cháu muốn làm cái trò gì? Chơi vui lắm sao? Cho dù có chơi vui thì cũng là vấn đề của cháu, cháu bắt tôi về làm cái mẹ gì! Tôi nói rồi, hoặc thả tôi, hoặc chúng ta cùng chết."
" Chú không thể ngoan ngoãn một chút sao?" Nhược Ý không đáp những câu hỏi, câu chất vấn của cậu, hắn tự tìm cho mình một đề tài để nói chuyện.
" Ngoan ngoãn?" Lăng Vân Ninh bật cười, cậu nhướn cao đôi mày thẳng của mình." Nhược Ý, cháu coi tôi là chó sao?"
Tiếng cười tràn đầy giễu cợt và khinh thường của cậu đâm thằng vào óc, vào tim Nhược Ý làm hắn lảo đảo muốn trốn khỏi đây.
Thì ra, thì ra chú hắn đã ghét hắn đến mức này rồi.
Hắn không hiểu, tại sao chú lại có thể vui vẻ nói cười với Yến Du, thậm chí là cả Triệu Minh Vi.
Nhưng mỗi khi đối mặt với hắn luôn là ánh mắt lạnh lẽo cùng thái độ coi thường.
Càng nghĩ hắn càng thấy khó chịu, chỉ muốn ngăn lại cái miệng luôn không ngừng nói những lời khiêu khích đáng ghét kia.
Và hắn đã làm vậy, hắn còn muốn làm chuyện to gan hơn cả thế nữa.
Hắn muốn ôm lấy thân thể mảnh mai kia mà đánh dấu trên từng tấc thịt, muốn công khai biểu thị chủ quyền với cả thế giới, muốn bọn họ biết Lăng Vân Ninh là của Nhược Ý.
Ánh mắt hắn tối tăm, trong đấy còn ẩn chứa cả những cảm xúc khó có thể xác định được.
Lăng Vân Ninh cảm giác được nguy hiểm, cậu chỉ muốn lui vào trong góc để tìm kiếm an toàn nhưng chỉ có thể bất lực bị giây xích giữ chặt.
Cậu hoảng hốt nhìn Nhược Ý, một Nhược Ý xa lạ như vậy làm cậu thấy sợ hãi.
" Cháu...cháu muốn làm gì? Nhược Ý, tôi...tôi nói cho cháu biết, cháu đừng...đừng qua đây." Bởi vì sợ hãi mà cậu không thể nói năng liền mạch được.
" Chú yêu, đến tận bây giờ chú còn nghĩ tôi có thể làm gì? Tôi đương nhiên là muốn làm chú rồi." Nhược Ý cười đến càn rỡ, đôi tay thon dài, rõ ràng từng khớp của hắn cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi màu trắng đang mặc trên người.
Đù má!!! Cậu vừa nghe thấy cái gì cơ? Liệu sau này cậu có cần đi khám lại đôi tai này hay không?
Thằng oắt Nhược Ý kia, hắn dám!
Dáng vẻ, điệu bộ, và cả cử chỉ của Nhược Ý lúc này rất giống với các hoàng đế hoang dâm vô độ ngày xưa.
Nam chính của chúng ta, hắn sao có thể giữa ban ngày ban mặt mà tuyên dâm như vậy chứ? Đằng này đối tượng của hắn không chỉ là một thằng đàn ông mà còn là chú út của hắn.
Lăng Vân Ninh gian nan nuốt một ngụm nước miếng lấy lại sức chuẩn bị khuyên giải nam chính sao cho hắn có thể đi theo đúng cốt truyện.
Cậu không chỉ cứu rỗi tương lai của nữ chính mà còn cứu cả chính mình.
Cậu không thể để một thằng đàn ông đè mình như vậy được, cho dù bị đè thì người đè cậu cũng không thể là Nhược Ý được.
Hắn là nam chính, là đứa con cưng của trời chứ không phải một nam phụ hay người qua đường có thể tùy tiện công lược được.
Hắn là của nữ chính!
Cậu tự nói với mình như vậy cuối cùng cũng có được một chút dũng khí ít ỏi.
" Nhược Ý, cháu không thể làm vậy! Chúng ta là chú cháu, cháu định vi phạm luân thường đạo lý như vậy sao? Sau này cháu còn có thể có bạn gái, tôi cũng có vị hôn thê, chúng ta không thể làm vậy với họ.
Tháng sau tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn, cháu không thể làm vậy với tôi, Vi Vi sẽ rất đau khổ, tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy được."
Nhược Ý đè lên người cậu, thành công ngăn lại những lời lẽ mà hắn không muốn nghe.
Vui vẻ nghe thấy tiếng phản kháng của cậu, hắn càng ra sức làm loạn trong khoang miệng của cậu hơn.
Hắn hôn rất sâu, Lăng Vân Ninh chỉ có thể bất lực đón nhận nụ hôn bừa bãi này của hắn.
Nhược Ý cảm thấy sung sướng nhưng đối với Lăng Vân Ninh thì chỉ có hai từ, nhục nhã.
Đúng vậy! Cậu thấy nhục nhã vô cùng! Người mà mình nuôi dưỡng bốn năm, mình là chú của hắn mà hắn lại có thể làm ra chuyện này với mình.
Cho dù là ai đi nữa thì chắc chắn sẽ có cảm giác giống cậu mà thôi.
" Chú, chẳng phải chú càng rõ quan hệ máu mủ của chúng ta hơn sao? Đã không có quan hệ máu mủ thì việc gì tôi lại phải nín nhịn rồi tự làm khổ chính mình." Nhược Ý khàn khàn nói, tay hắn vuốt ve khắp có thể cậu.
Lăng Vân Ninh căm ghét né tránh bàn tay hắn, nhưng có tác dụng gì khi bị giam cầm bởi những dây xích vướng víu kia.
Nhược Ý được đà càng quá phận hơn, hắn từng chút từng chút thăm dò xuống phía dưới.
Đôi mắt của hắn lộ rõ vẻ si mê cùng cực, hắn lại cúi người hấp tấp hôn lên môi cậu truy tìm đầu lưỡi mềm mại.
Hắn cởi chiếc áo sơ mi cậu đang mặc trên người, cởi đến đâu hắn hôn đến đấy.
Hắn muốn khắp người cậu nhiễm mùi vị của hắn, để không còn ai có thể chạm vào cậu nữa.
Người anh em của hắn đã sớm đứng sừng sững, còn nhiều lần đâm nhẹ vào eo Lăng Vân Ninh.
Lăng Vân Ninh hoảng hốt cảm nhận được vật ấy to lớn đến nhường nào, cậu không dám tưởng tượng cảnh nó tàn bạo đâm vào trong người cậu.
" Cút!"
" Nhược Ý, cháu nghe thấy tôi nói không? Cháu cút cho tôi!"
" Súc sinh! Cút đi!"
" Cút..."
"..."
Từng tiếng mắng đầy phẫn nộ của Lăng Vân Ninh vẫn không thể ngăn cản được Nhược Ý, hắn dường như đã quyết tâm phải chiếm đoạt được cậu.
" Nhược Ý, cầu xin cháu, cầu xin cháu đừng làm vậy với tôi." Lời nói xen lẫn nước mắt của cậu lúc này cuối cùng cũng đã làm Nhược Ý tạm thời dừng lại.
Nhược Ý dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn xuống người đang nằm dưới thân mình, lúc này trên khuôn mặt cậu đã đẫm lệ.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt này của cậu, cổ họng hắn tắc nghẹn khó chịu.
Hắn đột ngột đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài không dám ngoái đầu lại nhìn.
Lăng Vân Ninh nằm bất động trên giường, cậu im lặng rơi nước mắt.
Quần áo trên người cậu gần như đã cởi sạch, lồng ngực trắng nõn không ngừng phập phồng lên xuống chứng tỏ cảm xúc hiện giờ của cậu rất không ổn định.
Cậu không biết là có nên cảm ơn tuyến lệ của mình hay không, nhờ có nó mà cậu mới dọa Nhược Ý bỏ chạy.
Thật may mắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...