Dưới đáy vực Bất Quy sơn, Nhược Ý sau khi bị Lăng Vân Ninh đẩy xuống vực thì rơi xuống một con sông lớn chảy xiết.
Nước sông cuốn trôi hắn đến hạ nguồn con sông, hắn bất tỉnh nhân sự bị đẩy vào bờ.
Lăng Nhạn Vân đeo trên lưng một gùi linh dược mang đến bờ sông rửa thì bị người không rõ sống chết là Nhược Ý dọa sợ.
Nàng hớt ha hớt hải túm lấy gùi chạy thục mạng về nhà tìm cha, miệng không ngừng kêu la í ới.
" Cha, cha, có người chết bên bờ sông kìa.
Dọa chết con rồi, thật đáng sợ, thật đáng sợ." Nàng nhảy tọt vào nhà trước ánh mắt kinh ngạc của cả nhà, run run chỉ tay về phía bờ sông.
Hồi Ngọc tiên y đang cầm linh dược xem xét thì chợt dừng lại hành động, hắn nhẹ nhàng đứng dậy.
Lúc này khuôn mặt trác tuyệt của hắn lộ ra trước ánh sáng mặt trời, nếu là người Thượng Vân tông nhìn thấy sẽ không kiềm chế được bản thân mà cung kính gọi một tiếng đại sư huynh.
Khuôn mặt của Hồi Ngọc giống Lăng Vân Ninh đến tám phần, nhưng Lăng Vân Ninh nhìn có vẻ ôn nhu dễ gần hơn hắn.
Hắn cũng không có thói quen mặc bạch y như Lăng Vân Ninh, trên người hắn là một bộ lục y đã bạc màu, dáng vẻ lạnh nhạt khó gần.
Hồi Ngọc nhìn Lăng Nhạn Vân mười một tuổi đang không ngừng an ủi bản thân, lúc này sắc mặt hắn mới dịu đi đôi chút.
Hắn ở Hồi Xuân Cốc này đã hơn hai mươi mấy năm, từ đầu chỉ có một mình cô độc lạnh lẽo, may mắn gặp được thê tử xui xẻo đi lạc vào đây.
Hai người đương lúc tình nùng ý mật thì kết tóc làm phu thê, hạ sinh được khuê nữ Lăng Nhạn Vân xinh xắn, khả ái này.
Bởi vì có thêm vợ con nên hắn đã thu nhận đệ tử, tự lập môn hộ phát triển y bát.
Bây giờ Hồi Xuân Cốc đã không còn là nơi hoang vắng điêu tàn như trước nữa, nơi này đã có một số ngôi nhà mọc lên.
" Nhạn Vân, đưa cha đi xem nào." Hồi Ngọc phủi bụi trên tay áo, để Lăng Nhạn Vân đi trước dẫn đường.
Lăng Nhạn Vân xinh xắn tung tăng nhảy chân sáo đi từng bước, theo sau là Hồi Ngọc với khuôn mặt ôn hòa, thân thiết.
Hai cha con đi đến bờ sông thì dừng lại, Hồi Ngọc cảnh giác ngăn nữ nhi lại còn mình thì tiếp tục đi lên xem xét.
Nhận thấy người này đã hấp hối thì hắn yên tâm hẳn, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh ngó nghiêng lung tung.
Người này hẳn là đã ngã từ trên Bất Quy sơn xuống đây, không chết cũng tàn tật.
Là y phục của Thượng Vân tông sao? Nếu đã là đệ tử của Thượng Vân tông tại sao lại từ trên Bất Quy sơn ngã xuống nơi này? Hẳn là còn có ẩn tình gì đấy.
Hắn chợt nhìn thấy dấu vết quen thuộc, nhìn chằm chằm vết kiếm trước ngực người này một lúc rồi thở dài.
Xem ra không cứu là không thể rồi, vết kiếm rõ ràng vậy cơ mà.
" Nhạn Vân, đi gọi đại sư huynh và nhị sư huynh của con tới đây.
Nhanh lên, nếu không hắn ta sẽ chết thật đấy."
Lăng Nhạn Vân ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi chạy như bay về nhà, nàng vừa gào tên hai sư huynh vừa kéo họ ra bờ sông.
Tuy khó hiểu trước hành động của tiểu sư muội nhưng hai người không hề phản kháng lại, bởi vì bọn họ thật sự rất thương Lăng Nhạn Vân.
Hồi Ngọc để cho hai đệ tử của mình cõng Nhược Ý ướt đẫm về nhà, tầm mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào vết thương trước ngực Nhược Ý.
Ra tay cũng thật nhẫn tâm, ấy vậy mà lại có thể dùng chiêu thức ấy để đâm người ta.
" Hừ, coi như ngươi thiếu ta một ân tình." Hồi Ngọc thu hồi ánh mắt, hắn không cam tâm tình nguyện nhìn lên ngọn núi cao không thấy đỉnh của Bất Quy sơn.
...
Nhược Ý đau đến tỉnh lại, lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường trúc mát mẻ, trên người bị băng bó đến mức nhìn không ra hình người.
Cứ nghĩ đến ánh mắt quyết tuyệt của Lăng Vân Ninh lúc đẩy hắn xuống vực là hắn lại thấy chua xót vô cùng, lại nhớ đến những lời nói của y trước lúc đẩy hắn, thật khó chịu.
Hắn nghĩ mãi không ra tại sao y lại phải loanh quanh dài dòng hại hắn như vậy, đây rõ ràng không phải tính cách của y.
Hắn vẫn còn nhớ đến sự áy náy, kinh hoảng của y khi hắn ngã xuống, chân thật vô cùng.
Tiếng đẩy cửa vang lên, cánh cửa gỗ đơn sơ được mở ra.
Một tiểu cô nương xinh xắn tung tăng đi vào, Nhược Ý hốt hoảng nhìn đôi mắt của nàng.
Thật giống A Ninh!
" Huynh tỉnh rồi! Ta phải đi gọi cha mới được, cha lại cứu sống thêm một người nữa rồi." Lăng Nhạn Vân rất vui vẻ khi thấy Nhược Ý đã tỉnh, nàng vội chạy ra ngoài.
" Cha, mỹ nhân ca ca tỉnh rồi!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại của thiếu nữ vang vọng khắp đáy vực, giống như tiếng chuông đồng của các đền chùa.
Nhược Ý vốn còn đang đắm chìm trong hồi ức vẫn bị câu nói của tiểu cô nương làm cho giật mình.
Mỹ nhân ca ca? Tiểu muội muội này học đâu cái thói này vậy? Cha của nàng nhất định không phải người tốt đẹp gì, đứa trẻ vừa bằng này đã bị dạy hư rồi.
Hồi Ngọc mang theo mùi thảo dược nồng đậm từ tốn đi vào căn phòng nhỏ.
Hắn ngược sáng đi vào nên Nhược Ý nhất thời vẫn chưa nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Hồi Ngọc đợi mãi không thấy tên tiểu tử này nói lời cảm ơn với mình thì hơi nhíu mày, hảo cảm tụt dốc không phanh.
Cứ tưởng là người như nào mà đệ đệ hắn không tiếc sử dụng công pháp gia tộc để lưu lại ám hiệu, không nghĩ rằng hắn ta lại là một kẻ không biết cách làm người.
Cứu uổng công rồi.
Nhược Ý đợi một lúc lâu mới thích ứng được với ánh nắng xen lẫn hào quang của người kia, hắn khó nhọc mở mắt ra nhìn.
Hắn muốn nhìn xem người đã cứu sống mình là thần thánh phương nào, có thể dạy dỗ ra một tiểu cô nương không quản được cái miệng ngọt.
Hắn bỗng trợn to mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Cứ nghĩ hắn sẽ hận chết y, không ngờ được rằng hắn lại càng muốn nhìn thấy y hơn.
" A Ninh..." Hắn bỗng bật thốt ra cái tên mà mình đã ấp ủ bao lâu nay.
" Đừng có gọi xằng bậy ở nơi này, không thì cút.
Ở đây không có Lăng Vân Ninh, nhớ y thì cút khỏi đây." Hồi Ngọc cười lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Nhược Ý.
Đừng nghĩ hắn không biết gì, khi tên tiểu tử này gọi tên đệ đệ hắn, trong mắt hắn ta lộ rõ tình cảm lưu luyến mà hắn quen thuộc nhất.
Sự quyến luyến ấy giống hệt hắn lưu luyến thê tử của mình.
Hừ, dám mơ tưởng đệ đệ của ta, ta nhất định hạ dược giết chết ngươi.
Cũng chính hai câu này đã kéo Nhược Ý quay về với hiện thực tàn nhẫn, lúc này hắn mới thấy được người này cùng Lăng Vân Ninh không phải tất cả đều giống nhau, ít nhất thì A Ninh không lạnh lùng như vậy.
Mà A Ninh làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ? Y ghét hắn đến vậy cơ mà, sao có thể cứu hắn được.
Lăng Nhạn Vân bị hai người lãng quên bị khí thế của cha mình dọa cho giật mình.
" Huynh đừng để ý cha ta, người cứ khó ở vậy đấy.
Mà sao huynh lại biết thúc thúc của ta vậy?" Lăng Nhạn Vân bĩu môi sau lưng Hồi Ngọc, nàng nhào lên giường ngồi cạnh Nhược Ý.
" Thúc thúc?" Nhược Ý nắm bắt đúng vấn đề quan trọng nhất, hắn bỗng thấy có gì đấy không đúng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, đúng là có rất nhiều nét tương tự A Ninh, chỉ là người này mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo còn A Ninh là cảm giác thoải mái.
" Có gì muốn hỏi thì mau nói, đừng làm ta khó chịu." Hồi Ngọc chịu không nổi ánh mắt chăm chú như vậy của người khác, đặc biệt còn là một thiếu niên.
Đáng ghét nhất chính là con gái bảo bối của hắn đang ngồi bên cạnh thiếu niên này, nó đang ngước đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.
Như vậy thì hắn còn có thể lạnh lùng như trước được sao?
" A Ninh có biết nơi này không?"
" Y biết!" Không những biết mà y còn từng ở lại nơi này hơn nửa năm.
Trong mắt Nhược Ý lóe lên tia sáng lạ thường, hắn tiếp tục gặng hỏi.
" Vậy tại sao ngài lại cứu ta?"
" Chiêu kiếm Vân Phá Thiên Không trước ngực ngươi quá mức chói mắt, ta còn có thể không cứu sao? Đến cả kiếm pháp của gia tộc cũng dám mang ra, còn không phải muốn ta cứu ngươi sao." Hồi Ngọc chỉ tay vào trước ngực Nhược Ý, hắn chỉ muốn ấn thật mạnh lên đấy khiến cho tên tiểu tử này chết vì đau.
Vân Phá Thiên Không? Thì ra chiêu thức ấy tên là Vân Phá Thiên Không, một cái tên thật hay.
Nhược Ý tấm tắc khen ngợi cho dù người nhận nhát kiếm ấy là bản thân hắn.
" Cũng may ngươi có linh lực bảo vệ đấy, nếu không chắc không cần ta cứu ngươi đã gặp tổ tiên rồi." Hồi Ngọc vẫn còn đang lải nhải, hắn không phát hiện ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống của Nhược Ý.
Nhược Ý ngồi bật dậy nhưng lại ngã xuống vì những đau đớn trên cơ thể, nhưng những đau đớn này không còn là gì so với ánh sáng trong mắt hắn.
" Không phải ta đã bị phong bế linh lực rồi sao?"
" Ta là tiên y nhưng ta không mù, nhờ có linh lực bảo vệ nên ngươi mới không bị trận pháp của Hồi Xuân Cốc ép chết đấy."
Thì ra y đã âm thầm khai thông linh lực cho hắn, cũng chính y đã để lại ám hiệu cho ca ca của mình.
Không phải y muốn ép chết hắn!
" Ngươi tu ma đã được bảy năm rồi?"
Nhược Ý ngạc nhiên nhìn vị y tiên trước mặt nhưng vẫn gật đầu.
Đúng vậy! Hắn đã nhập ma bảy năm! Cũng nhờ đó mà tu vi tăng nhanh thần tốc, chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn đã có thể đuổi kịp A Ninh.
Người có tu vi thấp không thể nào nhìn thấy được tu vi của tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, không ngờ rằng một vị y tiên lại có thể nhìn ra tu vi của hắn.
Y tiên này, không hề đơn giản một chút nào.
" Tu ma được bảy năm mà vẫn chưa bị A Ninh giết, tài thật đấy!" Hồi Ngọc cảm khái từ tận đáy lòng, trong giọng nói của hắn nhen nhóm một chút mùi vị chua chua.
Đệ đệ của hắn, lòng dạ sắt đá như vậy mà còn có thể để mặc tên tiểu tử này yên ổn tu ma trước mắt y.
Y đã bao giờ đối xử tử tế với ca ca là hắn đâu, vậy mà lại nhẹ nhàng đối với người ngoài như vậy.
Lăng Vân Ninh căm ghét nhất chính là ma tộc, bởi vì năm xưa kẻ gây ra vụ thảm sát Lăng gia là ma tộc.
Cũng vì thế nên y mới chấp nhận bái Vân Tiêu làm sư, một lòng một dạ tu luyện hòng trả lại mối thù gia tộc.
Đến cả kẻ làm ca ca ruột là Hồi Ngọc y cũng từ chối không gặp, còn nói gì mà muốn chuyên tâm tu luyện.
Từ lúc đấy quan hệ giữa hai huynh đệ mới ở bờ vực bấp bênh như vậy.
" Nhược Ý mạo muội hỏi một câu, tên của y tiên là...?"
" Lăng Vân Ngọc, hiệu Hồi Ngọc."
Lăng Vân Ngọc? Lăng Vân Ninh? Vừa nghe tên thôi cũng đủ biết hai người là huynh đệ rồi.
Còn cùng có chữ Vân trong tên, nghe thật êm ái.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề mà chậm chạp, giọng nữ nhân trong trẻo truyền vào.
" A Ngọc, chàng đừng có dọa nạt người ta." Thê tử Họa Bích Dung của Hồi Ngọc đứng ngoài cửa chống nạnh nói.
Hồi Ngọc lập tức chuyển sắc mặt, không còn vẻ mặt lạnh lùng như vừa nãy nữa mà là dịu dàng như nước.
Hắn không nói lời nào mà đã vội vã mở cửa đi ra ngoài, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay mềm mại của thê tử.
" Không phải ta đã nói nàng đừng đi lung tung rồi sao? Lỡ như không may bị ngã thì sao? Lần sau nàng muốn đi đâu thì cứ gọi mấy tiểu tử kia đi theo, đỡ phải làm cho ta lo lắng." Hắn vừa đỡ Họa Bích Dung rời đi vừa nhịn không được mà càm ràm mấy câu.
Thê tử của hắn, đã mang thai sáu tháng mà vẫn thích chạy nhảy khắp mọi nơi, thật là nỗi phiền phức đáng yêu.
Họa Bích Dung rất đẹp, mỹ mạo như ngọc dùng để hình dung nàng không phải nói quá.
Đừng nhìn nàng đang mang thai vận động hơi khó mà coi thường, trước kia nàng chính là ái đồ của đệ nhất kiếm tu giới tu chân, không may đi lạc vào Hồi Xuân Cốc mới gặp được Hồi Ngọc đang mai danh ẩn tích ở nơi đây.
Sau khi kết tóc với Hồi Ngọc thì nàng cũng không rời đi nữa, từ đấy trong giới tu chân cũng không còn nhắc đến người từng là đệ nhất mỹ nhân nữa.
" Biết rồi mà." Họa Bích Dung che miệng cười nhẹ, nàng nhân cơ hội Hồi Ngọc không để ý mà hôn lén hắn.
Được ăn một chút ngọt ngào từ thê tử, Hồi Ngọc cũng không còn vẻ mặt bực dọc, tức tối nữa.
Trên mặt hắn chỉ toàn là ý cười thảo mãn.
Nhược Ý từ cửa sổ nhìn ra thì thấy một khung cảnh ấm áp tràn đầy tình cảm này, hắn không khỏi nhớ đến Lăng Vân Ninh.
Không biết y bây giờ đang làm gì nữa?
" Ca ca, huynh rất quen thuộc thúc thúc của muội sao? Nghe huynh gọi tên người rất thân mật." Lăng Nhạn Vân không có ai quản thúc nên giở mặt, nàng vội vã hỏi Nhược Ý.
Nàng đã nghe rất nhiều lời đồn thổi về thúc thúc của mình từ các sư huynh, họ sùng bái thúc thúc một cách vô độ.
Họ nói thúc thúc là kì tài tu luyện, nói thúc thúc là đại sư huynh mỹ mạo trác tuyệt của Thượng Vân tông, nói thúc thúc chính là tông chủ tương lai, còn nói thúc thúc là người rất dịu dàng.
Nàng đã muốn đi ra ngoài chiêm ngưỡng dung nhan trác tuyệt của thúc thúc từ rất lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị cha gạt đi.
" A Ninh sao? Y rất dịu dàng, rất thiện lương, cũng rất ngốc.
Y hãm hại một sư đệ của mình, sau đấy lại nghĩ hết cách cứu tính mạng hắn, không tiếc giá nào mà ngăn cản những người khác tổn thương sư đệ.
Y là người được rất nhiều người cung phụng, lại không hề kiêu căng, ngạo mạn.
Những việc y làm, rất nhiều việc không hề có lợi cho y nhưng y vẫn sẽ làm vì người khác." Nhược Ý hơi hơi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng chạm vào vết kiếm trên ngực.
Giờ đây, vết thương này không còn đau nữa, giống như được chữa khỏi một cách thần kì.
Lăng Nhạn Vân ngưỡng mộ nhìn Nhược Ý, người đã từng được tiếp xúc với thúc thúc của nàng.
Những hành vi cử chỉ của nàng nếu đặt trong thế kỷ XXI thì nàng có thể coi là fan cuồng của Lăng Vân Ninh, và nàng đang ghen tị với người được tiếp xúc với thần tượng của mình.
Càng nghe mỹ nhân ca ca kể thì nàng càng muốn được nhìn ngắm thúc thúc của mình, nàng muốn xem rốt cuộc thúc thúc là người như nào mà có thể chiếm được hảo cảm của rất nhiều người như vậy.
Aaaaaaaaa, nàng muốn đi ra ngoài, muốn gặp thúc thúc mỹ mạo như hoa của nàng.
Cha thật đáng ghét.
Không cho nàng ra ngoài, cha nhất định sẽ bị mẫu thân đá ra khỏi phòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...