Cuộc sống của Lê Sầm quay về quỹ đạo cũ, ngày ngày đi làm, điểm khác biệt duy nhất chính là hắn bắt đầu chú ý đến tin tức nơi chiến trường.
Hắn biết rõ Đường Gian sẽ không ra tiền tuyến nhưng mỗi khi nhìn thấy nơi nào bùng nổ xung đột vẫn không nhịn được mà lo sợ.
Gần cuối năm, Đường Gian trở về. Lê Sầm đi đón cậu, khoảnh khắc nhìn thấy người cậu không thể nào tin được mắt mình.
Lê Sầm gầy đi nhiều, khí tức trên người thêm phần trầm ổn. Từ khi Đường Gian xuất hiện, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi cơ thể cậu.
Khác với Lê Sầm, Đường Gian trải qua quá trình rèn luyện trên chiến trường lại tăng thêm một tầng cơ bắp mỏng, cả người phủ kín hơi thở sắc bén. Song, khi ánh mắt hắn khóa chặt lấy cậu, hai chân cậu lập tức mềm nhũn, đoạn đường chỉ vài bước chân đi cũng không ổn.
Vừa lên xe, đóng cửa lại cậu đã không chờ nổi quỳ rạp bên chân hắn, gọi: "Tiên sinh..."
Hai từ "tiên sinh" vừa thốt ra nước mắt cậu liền chảy dài, "Ngài gầy quá."
Lê Sầm thiết lập vị trí nhà cho chế độ tự động lái xong thì nghiêng người, cúi đầu cắn mạnh xuống tuyến thể của cậu.
Cắn xong bèn ngậm một miệng đầy mùi máu hôn lên môi cậu.
Đường Gian còn chưa thoát khỏi đau đớn nơi tuyến thể đã bị nụ hôn thấm đẫm mùi máu hôn đến mơ màng.
Mãi một lúc sau Lê Sầm mới hài lòng buông tha môi lưỡi đã bị hôn đến dại của cậu ra, giọng điệu dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc?"
Đường Gian theo thói quen dụi vào đùi hắn, giọng nói rầu rĩ không vui truyền đến: "Em khiến ngài lo lắng rồi."
"Ừ." Hắn ôm người lên đùi, "Nhưng em trưởng thành rất nhiều, tôi vui lắm."
Hai người về đến nhà lập tức điên cuồng làm tình, từ lúc mặt trời lặn ở phía tây đến khi mặt trời mọc vẫn chưa dừng lại. Đường Gian bị lăn qua lăn lại đến mê man, mãi đến khi ngoài trời tối đen mới đói tỉnh.
Ăn cơm xong, hai người ôm nhau nằm trên giường, bắt đầu kể rõ những gì bản thân đã trải qua nửa năm rồi.
Lê Sầm bóp chặt hạ thể đã mềm như bún của cậu, nói: "Tự tiện tháo xuống sẽ bị phạt."
Đường Gian lấy lòng liếm tay hắn, đáp: "Dạ, tùy ý ngài."
Lần trừng phạt này là xỏ khuyên.
Lê Sầm đã dùng thời gian nửa năm không được gặp bạn đời để suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn cách thức đánh dấu vĩnh viễn, cuối cùng đã chọn được xỏ khuyên.
Đường Gian nằm trên giường tra tấn một lần nữa, quần áo trên người không còn một mảnh, cơ thể bị dây trói trói chặt.
Hắn tự tay đeo vòng cổ và khóa trinh tiết mà cậu đã cởi ra lên người cậu một lần nữa, sau đó lấy khuyên ngực đã chuẩn bị từ trước ra cho cậu nhìn.
Khuyên ngực được làm bằng kim loại quý hiếm, tính ổn định cao nên sẽ không gây kích ứng da, giá thành đắt đỏ nên được nhiều người sử dụng làm nhẫn kết hôn. Khuyên đeo rọi vào mắt cậu, phản chiếu nhiệt độ lạnh lẽo đặc trưng của kim loại và ánh sáng sắc nét.
Đường Gian khao khát nhìn nó, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Lê Sầm cúi người hôn cậu, hỏi: "Sợ không? Sau khi đâm xuyên đầu vú tôi sẽ bôi thuốc A2 lên đó. Với nó, dù có tháo khuyên ra thì lỗ xỏ cũng không thể khép lại, dù có dùng khoang trị liệu cũng không thể."
Cậu thở dốc, cười đáp: "Ngài biết em rất mong chờ mà."
Hắn ngắt đầu vú cậu đổi lại một tiếng hét thảm, tiếp đó nói thêm: "Lần này sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn, tôi cho em cơ hội lựa chọn."
"Vậy Đường Đường cầu ngài, xin ngài hãy trao cho Đường Đường một dấu ấn vĩnh cữu."
Chuyện kế tiếp diễn ra vô cùng suôn sẻ, nỗi đau khi bị kim xỏ xuyên qua khiến cậu khóc lớn, thế nhưng Lê Sầm vẫn không bị dao động, thao tác vững dùng kim đâm xuyên đầu vú bên kia.
Hắn vươn lưỡi liếm vết máu trên đầu vú làm cậu đau đến run rẩy, mở miệng xin tha: "Đau... Tiên sinh, em đau quá..."
Hắn an ủi xoa tóc cậu, lấy thuốc A2 xịt lên vết thương. A2 là thuốc có tác dụng ức chế khả năng chữa trị của máy và khoang trị liệu, là hàng cấm của quân đội, không biết hắn đã lấy từ đâu. Thuốc xịt lên miệng vết thương khiến nó càng thêm đau đớn mãnh liệt.
"A-" Đường Gian phát ra tiếng hét thảm thiết, nước mắt chảy dài làm ướt phần tóc sau đầu, "Đau quá..."
Lê Sầm thở dài, cởi dây trói, từ sau lưng ôm bảo bối của mình vào lòng, cẩn thận hôn xuống đôi mắt đẫm nước của cậu, "Đường Đường ngoan, chịu đựng một chút, hai tiếng sau có thể thoa thuốc cầm máu rồi..."
Vì không thể dùng máy trị liệu, chỉ có thể dùng thuốc cầm máu và thuốc hạ sốt thông thường nên vết thương mất rất nhiều thời gian để lành. Mãi đến một tháng sau cậu mới quỳ trước mặt tiên sinh, để tiên sinh đeo khuyên cho mình.
Đường Gian thể hiện rất tốt trong quá trình thực tập, kết quả cũng vì thế mà cực kì xuất sắc. Học kỳ cuối cùng của đại học nhanh chóng bắt đầu, tốt nghiệp đã đến trước cửa, ngoại trừ làm luận văn còn phải quan tâm đến vấn đề tương đối quan trọng là công việc tương lai. Nhờ có thành tích thực tập xuất sắc mà cậu không cần lo nhiều đến việc đó mà nhanh chóng ổn định cuộc sống với một công việc trong trung tâm tư vấn tâm lý lớn.
Cậu dứt khoát dọn về nhà ở, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống bình dị ba bữa một ngày.
Tháng tư, Đường Gian có thai, em bé đã được một tháng. Beta thụ thai không dễ, hai người đều vô cùng quan tâm chăm sóc đến đứa con này.
Bảo vệ luận văn vào tháng năm, Đường Gian thuận lợi thông qua.
Tháng sáu tốt nghiệp, bạn học bốn năm đường ai nấy đi.
Đám cưới được tổ chức vào tháng bảy, hai người lấy chứng nhận đã một năm, cuối cùng cũng bước vào lễ đường dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè.
Hai người mặc âu phục cưới giống nhau, cùng tuyên thệ trung thành trước mặt cha xứ và trao nhau nhẫn cưới.
Họ hôn nhau dưới ánh mặt trời, ôm nhau trước những tràng pháo tay chúc phúc của bạn bè và người thân.
Lê Sầm ghé bên tai Đường Gian, nói câu "tôi yêu em" duy nhất trong đời.
Đường Gian cười ra nước mắt, đáp lại với câu "em yêu ngài".
Cùng ngài gặp gỡ, chính là tam sinh hữu hạnh*.
– Kết thúc –
*Tam sinh hữu hạnh (三生有幸): Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kì ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó. Hiện nay những người có tình ý với nhau thường nói duyên định tam sinh, tam sinh hữu hạnh gặp được em, cũng nhắc nhở chúng ta rằng nên trân trọng lời hứa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...