Giá Trị Ghen Tuông Của Giáo Thảo Bạn Rồi


------------------------------------------------
Sau khi tan học, nam sinh vừa ra toilet, liền thấy Phó Minh Hàm từ bên cạnh vọt tới.

"Thời...Thời Hành!?" Phó Minh Hàm kinh ngạc, "Tao đệt! Thật sự là mày, vừa rồi tao còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ! Tại sao mày lại tới đây!?"
Thời Hành dừng bước, giơ ngón trỏ, khẽ đặt lên môi, ra dấu im lặng, ý bảo hắn nhìn phía cửa phòng học xem thử.

Phó Minh Hàm nhìn theo ánh mắt Thời Hành, thấy Lục Thần Tinh từ trong phòng học đi ra, cùng Thời Hành chào hỏi sau đó cũng bước chân về phía toilet.

Phó Minh Hàm không hiểu rõ nguyên do, đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên chú ý đến chiếc khuyên tai màu đen lấp lánh.

"!!!" Đồng tử hắn chấn động, nhanh chóng kéo Thời Hành vào góc khuất, thấp giọng hỏi: "Này, này, cái đó với cái khuyên tai của mày......"
Thời Hành gật đầu: "Phải, là một đôi."
Phó Minh Hàm bừng tỉnh: "Chẳng lẽ cậu ta chính là cái người kia......!Chậc chậc chậc, vậy chả trách tại sao mày chưa bao giờ đi học thêm lại hạ mình tới, hóa ra là do đi cùng bạn trai nhỏ a."
Thời Hành: "......!Tao còn chưa có nói cho cậu ấy."
Phó Minh Hàm: "Hả? Vì cái gì không nói? Mày trực tiếp cùng cậu ấy làm rõ, tỏ tình luôn đi, đánh nhanh thắng nhanh, cùng nhau nắm tay bước tiếp đi! Hâm mộ chết tao! Tao sẽ khóc đấy! Xem! Nước mắt của cẩu độc thân này!"
"Không được," Thời Hành dừng một chút, "Tao sợ sẽ dọa cậu ấy mất."
Phó Minh Hàm: "Tại sao?"
Thời Hành: "Cậu ấy vẫn luôn cho rằng tao là con gái."
Phó Minh Hàm: "......"
Thời Hành: "......" Trầm mặc một lát, Phó Minh Hàm bày ra vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Đó thật sự rất dọa người, nếu tao đột nhiên biết cô gái tao thích từ nhỏ đem ra so với tao còn lớn hơn, tất nhiên sẽ ngàn sầu vạn sầu."
Biểu tình của Thời Hành cũng trở nên ngưng trọng theo: "......!Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?."
Phó Minh Hàm: "Thật sự, tao là thẳng nam, chính là cái loại thẳng tắp ấy, bảo tao cùng đồng tính ở bên nhau......!Này, không nói gạt mày, đả kích lớn như vậy, tao chịu không nổi."
Mi mắt Thời Hành rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Đã biết."
Từ từ tới cũng tốt, chỉ cần hắn có thể ở lại bên cậu ấy, dù có như thế nào cũng đã khiến hắn cảm thấy thỏa mãn rồi.

Lục Thần Tinh học tốt, nội dung học thêm dù có khó đi chăng nữa cũng không gây ra quá nhiều trở ngại cho cậu.

Trong lớp Tiếng Anh, giáo sư đang cho luyện nghe, đối với cậu mà nói thì chẳng nhằm nhò gì, Lục Thần Tinh trực tiếp lấy ra di động chơi Plants vs Zombie.

Trạm kiểm soát có độ khó cao, cậu chơi hết sức chuyên chú, không phát hiện Thời Hành đang quan sát mình.


Thời Hành hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không nhìn màn hình di động, mà vẫn luôn chú ý tới tay của Lục Thần Tinh.

Làn da Lục Thần Tinh rất trắng, những ngón tay thon dài cân xứng, so với tay của nam sinh bình thường thì đẹp hơn nhiều, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sạch sẽ, xương cổ tay lại có hình dáng tinh xảo.

Thời Hành nhìn thật lâu, nhìn từ ngón tay đến cổ tay của Lục Thần Tinh, lại từ đó đến đầu ngón tay, quét qua sườn mặt của cậu, ánh mắt dần dần xuất hiện độ ấm nóng bỏng.

"Hai người ngồi ở bàn thứ ba hàng giữa, chơi rất vui vẻ nhỉ," giọng nói của giáo viên tiếng Anh từ trước mặt truyền đến, "Không nghiêm túc làm bài, đều làm xong rồi phải không, đọc đáp án lên thử xem."
Các bạn học trong lớp, vô luận là đang làm bài, hay là vẫn nghịch điện thoại đều đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía bàn thứ ba xem hai người xui xẻo bị bắt quả tang.

" Hai bạn học ngồi ở bàn thứ ba hàng giữa......!Tao đệt, kia không phải là hai nam thần của Thất Trung và Thập Nhất Trung sao!?"
"Quan hệ của bọn họ thật sự tốt đến thế sao? Đi học cùng nhau chơi điện thoại?"
"Biểu tình của giáo sư thật là đáng sợ, không biết bọn họ có thể thánh công tránh thoát kiếp này hay không, nguyên văn cái đề luyện nghe này rất khó, tôi chăm chú nghe cũng không hiểu."
"C, A......" Lục Thần Tinh cầm điện thoại, vừa nhìn đề vừa chậm rãi đọc, "B, A......D." Đọc xong một lúc, tay lướt đến một điểm ở màn hình, thu hoạch hai bông hoa hướng dương sản xuất mặt trời.

Lúc cậu thu hoạch xong, ngẩng đầu, phát hiện giáo sư đang sợ ngây người.

Nhưng mà, kinh ngạc đến ngây người không chỉ là giáo sư, còn có những bạn học đang âm thầm quan sát, ngay cả Thời Hành cũng hơi hơi kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới cậu rõ ràng đang chơi trò chơi, lại có thể nhớ rõ ràng nội dung bài luyện.

Giáo sư kiểm tra đối chiếu đáp án, không thể tưởng tượng mà nói: "Đúng, đúng hết."
Lục Thần Tinh dường như không có việc gì gật gật đầu, cầm lấy điện thoại tiếp tục chơi game, hết thảy ồn ào náo động dường như đều không liên quan tới cậu, cậu chỉ tập trung đánh zombie.

Khi khóa học thêm mùa hè kết thúc, nhờ thời gian chơi ở lớp Tiếng Anh, rốt cuộc cậu cũng đánh thông qua màn, cuối cùng cảm thấy mĩ mãn.

Hơn giữa tháng 8, tân sinh Nhị Trung phải tới trường học báo danh.

Các tân sinh mới đến, thừa dịp giáo viên chưa tới nhận lớp, ở vườn trường ngó đông ngó tây, người đến người đi thật náo nhiệt.

Tân sinh được phân ban dựa theo thành tích thi, Lục Thần Tinh bị phân tới ban hai, cũng có nghĩa là Thời Hành tới Nhị Trung, hơn nữa được phân tới ban một.


[Yong: ờm, thực ra mình không hiểu lắm về quy chế phân chia lớp ở bên Trung, nếu ai biết thì giải đáp giúp mình với huhu ;-;]
Lục Thần Tinh ngậm một cây kẹo que, hai tay đút túi đi khắp nơi.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác được một ánh mắt bén nhọn phóng tới, quay đầu lại, phát hiện bạn học hồi sơ trung Triệu Vĩnh Huy đang đứng cách mấy mét nhìn mình chằm chằm.

Lục Thần Tinh: "?"
"Không nghĩ tới, chúng ta lại học cùng lớp," Triệu Vĩnh Huy cười lạnh tới gần, "Đều nói phong thuỷ luân chuyển, có Trạng Nguyên ở phía trên, mày vạn năm sẽ chỉ có thể đứng thứ hai."
Triệu Vĩnh Huy khi học sơ trung vẫn luôn chăm chỉ khắc khổ, nhưng vô luận nỗ lực như thế nào, đều trước sau không thể thoát khỏi cái danh hiệu hạng hai, vĩnh viễn bị Lục Thần Tinh đè ở đỉnh đầu, thế cho nên ở thành tích phương diện cố chấp đã có chút vặn vẹo.

"Cậu cao hứng cái gì, tôi là vạn năm hạng hai, vậy cậu chỉ có thể là vạn năm hạng ba," Lục Thần Tinh nghĩ nghĩ, đột nhiên cười thành tiếng, "Không đúng, cậu với tôi cùng lớp, xà hình bài, như vậy thì chính là......!Thành tích nhập học đứng thứ 31? Ai u, chúc mừng nha, vạn năm làm hạng ba mốt."
Triệu Vĩnh Huy: "......" Cậu thật sự là không có tình người chút nào hết sao.
Lục Thần Tinh đang muốn tiếp tục nói móc, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở phía xa, trước mắt sáng ngời, để lại một câu "Phong thuỷ sẽ không bao giờ luân chuyển, Lục thần chính là No.1" sau đó liền chạy đi.

Triệu Vĩnh Huy đứng tại chỗ, kinh ngạc lấy ra một chiếc bút cùng quyển vở, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không hổ là thần tượng của mình, tùy tiện nói một lời cũng có thể gieo vần......"
Lục Thần Tinh một đường chạy như điên về phía Thời Hành, vốn định chụp bả vai cho hắn giật mình, nhưng lại thấy đối phương dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn.

Lục Thần Tinh đột nhiên phanh lại: "......!Ấy."
Thời Hành chỉ chỉ chỗ kính ở khúc ngoặt: "Tôi nhìn thấy cậu."
Lục Thần Tinh xấu hổ mà ho khan một tiếng: "Không nói cái này, tôi ở ban hai, cậu ở ban nào thế?"
Thời Hành: "Ban một."
Lục Thần Tinh: "Tiếc thật đấy, tôi còn tưởng rằng có thể cùng lớp với cậu, nếu thế thì chúng ta rất có duyên."
Thời Hành: "......!Ừm."
Hắn quả thật rất muốn cùng lớp với Lục Thần Tinh, thậm chí còn liên hệ với phía nhà trường.

Nhưng mà nhà trường vì thành tích bình quân nhất định phải chia ban, những người xếp hạng ở giữa giữa còn có cơ hội trao đổi, thế nhưng đứng thứ nhất và thứ nhì thể nào cũng sẽ bị xếp ở hai lớp khác nhau.

Lục Thần Tinh nhìn ngó khắp nơi: "Tôi tìm nửa ngày, vẫn không tìm được Trạng Nguyên đại ca, tôi từ lâu đã muốn gặp được hắn."
Thời Hành: "Gặp mặt xong cậu muốn làm cái gì?"
Lục Thần Tinh cắn kẹo que trong miệng: "Tôi định trực tiếp tính toán battle, nhưng như vậy thì chuyện bé sẽ xé ra thành to, thứ hai thì thứ hai đi, về sau lại vượt qua hắn."

Thời Hành nhẹ nhàng thở ra: "Ừm."
Lục Thần Tinh: "Chủ yếu là tôi nghe bạn học nói hắn lớn lên rất soái, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc có thể soái hơn tôi được không."
"Sẽ không," Thời Hành nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói, "Cậu lớn lên đẹp nhất."
Lục Thần Tinh ngại ngùng nói: "Tôi, tôi không có, cậu khoa trương ghê, tôi cảm thấy cậu kỳ thật cũng rất soái đó, so với tôi......!Không không không, với tôi không thua kém lắm."
Nói tới đây, Lục Thần Tinh cầm lòng không được rơi vào trầm tư: "Theo lý thuyết lớn lên soái nhưng mặt mày lại khó chịu thì hẳn là phải rất dễ tìm chứ nhỉ, tôi tìm hết một vòng mà không thấy, chẳng lẽ ngày đầu tiên đến báo danh hắn còn đến muộn?"
Thời Hành: "......!Sao lại là mặt mày khó chịu?"
Lục Thần Tinh làm ra vẻ hiển nhiên: "Bởi vì mọi người đều nói hắn giống băng sơn, không để ý tới ai, còn chưa bao giờ cười, tưởng tượng liền biết mặt rất khó chịu đó."
Thời Hành: "......!Không nhất định đi." Hóa ra là như vậy, khó trách vẫn không đoán được là hắn.

Lục Thần Tinh: "Tại sao lại không, tôi cũng biết, lúc tôi học sơ trung cũng có bạn học giống thế, thấy ai cũng ghét bỏ, cả ngày bày ra cái mặt liệt, nhìn cứ giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, tôi nhìn liền thấy phiền, cho nên hẳn là rất dễ tìm."
"......" Thời Hành trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng, "Kỳ thật ——"
Đúng lúc này, các chủ nhiệm ban đem bảng ghi tên ban đi tới, các tân sinh không biết đi đâu bây giờ giống như gặp được cứu tinh, như ong vỡ tổ mà chạy vọt đi, sân trường trở nên loạn cào cào.
Lục Thần Tinh phất phất tay, cũng đi theo: "Tập hợp, lần sau lại nói."
Đợi tới khi các bạn học đều đến đông đủ, chủ nhiệm các lớp dẫn tân sinh đi xem phòng học.
Lớp mười được phân ở một tòa nhà mới đơn độc, có sáu tầng, từ tầng hai đến tầng năm mỗi tầng có bốn phòng học cộng thêm mấy văn phòng, tầng một là đại sảnh với quản lý bộ môn, tầng sáu là phòng thí nghiệm cùng phòng họp.

Lớp ở tầng hai, rất nhanh đã tới.

Chủ nhiệm lớp là một nam nhân trẻ, hào hoa phong nhã, có chút gầy, mang mắt kính không gọng, nhìn dáng dấp có vẻ mới hơn hai mươi tuổi, như là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp.

"Chào mọi người, tôi là chủ nhiệm lớp các bạn năm nay," thầy giáo bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi tên là Hàn Sổ, làm nghề giáo được gần mười năm."
"Vậy chẳng phải là quá 30 rồi hay sao?"
"Thầy trông thật trẻ nha!"
"Thầy Hàn!!Bọn em có thể gọi thầy là anh Hàn được không?!!"
Hàn Sổ đối với phản ứng của học sinh rất vừa lòng, đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục nói: "Mọi người nghe tên của tôi, có thể đoán được tôi dạy cái gì không?"
"Ha ha ha ha ha! Hàm số! Tên này tuyệt!"
"Nhất định là dạy toán nha!"
"Chắc chắn không phải toán học," Lục Thần Tinh ngồi dựa tường ở hàng ghế phía trước, một bên lướt điện thoại một bên nói, đến mí mắt cũng lười nâng lên, "Nếu không sẽ không hỏi như vậy, tất nhiên là nghĩ đến cái ngược lại."
Triệu Vĩnh Huy ngồi cạnh Lục Thần Tinh, nghe xong lời này lại muốn phản bác: "Vậy lỡ như là làm ngược lại thì sao, cố ý làm cho cậu cảm thấy không có khả năng là toán học?"
Thanh âm quá lớn, bị Hàn Sổ nghe thấy được.

Hàn Sổ cười hỏi: "Cái cậu mặc áo đen kia kìa, cậu cảm thấy tôi là giáo viên môn nào?"
Áo đen Lục Thần Tinh: "......" Vì cái gì lại muốn gọi cậu, sao không gọi người nói chuyện ngốc ngốc lớn tiếng ở cạnh cậu đây này.

.


ngôn tình hoàn
Lục Thần Tinh buông điện thoại, đứng dậy, bất đắc dĩ mà phun ra hai chữ: "Vật lý."
Hàn Sổ kinh ngạc: "Đoán đúng rồi, em tên là gì?"
"Lục Thần Tinh."
"Vậy mà em lại chính là Lục Thần Tinh," Hàn Sổ càng kinh ngạc, "Tôi tùy tiện gọi một bạn học, thế mà lại gọi trúng người đứng thứ nhất ban ta, xem ra vận khí hôm nay của tôi rất tốt."
"Tôi đệt, cậu ta vậy mà lại là Lục thần trong truyền thuyết!"
"Khó trách có thể đoán được!"
"Hay là cậu ấy có thần lực?"
Lục Thần Tinh: "......"
Cậu chỉ là đến sớm nhàn rỗi nhàm chán, đem bảng giới thiệu giáo viên xem qua một lần.

Cậu xem rất hứng thú, tổng cộng có thể nhớ kỹ hai cái, giáo viên vật lý Hàn Sổ, giáo sư toán học Cao Chấn Ba, hai thầy giáo này lại cùng tốt nghiệp một đại học.

Lễ khai giảng được định ra lúc 10 giờ rưỡi, Hàn Sổ dẫn mọi người đi đến sảnh đường.

Hiệu trưởng nói chuyện từ trước đến nay đều thao thao bất tuyệt, ai nấy cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.

"Nghe nói lát nữa có tân sinh đại biểu lên nói chuyện, hình như là Trạng Nguyên kỳ thi vừa rồi?"
"Tên gì ấy nhỉ? Thời Hành?"
"Thật kích động a a a a! Một xíu nữa là có thể nhìn thấy người thật rồi!"
"Chậc." Lục Thần Tinh lười nhác chắp tay sau lưng, xoa chân, híp mắt.

Cậu cũng thật muốn nhìn xem dung mạo của vị thần trong lời đồn là như thế nào.

Sau khi hiệu trưởng kết thúc cuộc nói chuyện, cuối cùng cũng đến tiết mục mà các bạn học nhón chân mong mỏi nãy giờ.

Kèm theo một tràng vỗ tay cùng tiếng hoan hô, một nam sinh quen thuộc bước chân vững vàng đi lên bục phát biểu, tây trang màu đen chỉnh tề, dễ dàng thấy được thân hình thon gọn của hắn.

"Chào mọi người," Thời Hành mở miệng, tiếng nói trầm thấp lành lạnh, "Tôi là đại biểu tân sinh, Thời Hành."
Lục Thần Tinh: "???"
- ----------------------------------------
[Chỉ đăng trên wattpad yangxia1419 và wordpress Dương Quang Thiên Hạ, các web khác đều là reup trơ trẽn].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận