Giá Trị Của Thanh Xuân
Ba chấm
- Niên Vũ, nếu như cô gái kia thật sự là Hà Tiểu Hi, đừng chối bỏ cô ấy, hãy lắng nghe cô ấy, đến khi nào anh có câu trả lời, đó cũng sẽ là câu trả lời của tôi, tôi tin tưởng anh!
Kim Chí nói mà vỗ vai Niên Vũ, anh lẳng lặng quay đi, cúi gập đầu xuống, Niên Vũ đứng im như tượng không đáp lại
- Làm ơn,…Niên Vũ đừng bỏ rơi cô ấy, anh hứa với tôi nhé?
- Kim Chí, anh yêu Hà Tiểu Hi sao? Cô ấy quan trọng với anh như vậy sao?
- Niên Vũ, hãy hứa với tôi, cứu rỗi cô ấy,…
Tôi trầm ngâm một lúc mặc cho Kim Chí tha thiết cầu xin tôi, chính bản thân tôi chưa có một lí do gì để giúp người khác, tôi không đủ tư cách bởi vì, chính bản thân tôi đang tìm kiếm một câu trả lời, cô gái đó,…tôi hối hận vì đã làm mất cô ấy, cái cô gái không rõ hình dạng trong tâm trí tôi bây giờ đã biến mất, tôi,…muốn gặp cô ấy một lần nữa!
- Kim Chí, tôi sẽ không bỏ rơi ai cả, tôi hứa với anh, nhưng với một điều kiện!
- Điều kiện đó là gì vậy Niên Vũ?
- Anh phải kể cho tôi nghe vì sao Hà Tiểu Hi lại quan trọng với anh như vậy, trong quá khứ của anh, đã có chuyện gì xảy ra! Anh là ai, mục đích của anh là gì, phải kể cho tôi nghe không sót chữ nào!
Kim Chí trầm mặc, anh ngẩng đầu lên nhìn Niên Vũ và nói “Được thôi!”
———————-Tại một nơi khác———————-
- Anh gọi tôi ra đây làm gì Thân Cảnh Nam!
- Tiêu Ý, anh chỉ muốn hỏi em một vài điều...
Tiêu Ý khoanh tay đứng nhìn Cảnh Nam, cô hít một hơi thật sâu như đang lấy oxi từ khoảng trời mịt mù đằng xa kia, cô và Cảnh Nam đang đứng trên bờ biển, những ngọn sóng xô dập dìu vào chân cô, đằng xa kia là đường chân trời và biển xanh mênh mông
- Thân Cảnh Nam, tôi đã nói rồi, tôi sắp thành chị dâu của anh rồi, sao anh phiền vậy? Cứ thích bám đuôi tôi à?
- Tiêu Ý, em thật là lạ, từ sau lần đó, thái độ của em đối với anh khác hẳn đã có chuyện gì xảy ra sao?
*[Là lần ngay chap 20, khi Tiêu Ý nói ghét Cảnh Nam, nếu muốn biết rõ thì hãy xem lại]*
Tiêu Ý thở dài, nở một nụ cười một bên tỏ vẻ khinh thường, cô tiến lại gần Cảnh Nam nói
- Anh đang mong chờ một thứ gì đó xuất hiện à? Thân Cảnh Nam, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy ghét anh vì anh lúc nào cũng nghĩ đối với tôi anh là người đặc biệt, còn mời tôi ăn tối nữa, anh có biết là tôi đã cho anh đội mũ xanh biết bao nhiêu lần rồi không? Nhưng lần này tôi quyết định thành thật với bản thân mình hơn.
Cảnh Nam không tránh né ánh mắt của cô, anh nghiêm túc nhìn Tiêu Ý bằng ánh mắt của kẻ si tình, anh sử dụng với giọng nói dịu dàng và chất chứa ngiều hoài niệm:
- Tiêu Ý, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau cũng là ở bãi biển này không? Lúc đó em đang đi bắt vỏ sò, và anh đã đem đến một cái vỏ sò rất đặc biệt, em còn cười tít mắt khi anh cho em nữa? Em còn nhớ không, những kỉ niệm và hồi ức đó, anh giữ vào tim và thật sự rất trân trọng nó!
*Tại bãi biển 13 năm về trước*
- Cậu gì đó ơi, cậu đang nhặt vỏ sò sao?
Một cô bé với mái tóc màu đen ngang vai cùng với chiếc váy đầy sặc sỡ, cô ấy ngước mắt lên nhìn chàng trai
- Ừm, mình đang nhặt vỏ sò, cậu có chuyện gì à?
- Không, chỉ là mình thấy cái vỏ sò này rất hợp với cậu
Cậu bé đưa ra một cái vỏ sò hình xoắn ốc, nhìn nó cứ như một chiếc kèn, nó bóng nhắn cùng với một màu trắng tuyệt đẹp phía trên đầu
- Đẹp, đẹp quá, nhìn nó cứ như pha lê vậy!
- Tớ thấy nó rất hợp với mái tóc đen huyền ảo của cậu, trắng và đen tuy đơn giản nhưng lúc nào cũng làm nổi bật cho nhau nhỉ? Thích không, tớ tặng cậu đấy!
Cô bé đứng bật dầu cười híp mắt: Cậu tặng tớ thật sao?!
- Ừm, tớ tặng cho cậu, cậu tên là gì?
- Tớ tên Trần Tiêu Ý, còn cậu?
- Tớ tên Thân Cảnh Nam, chào cậu Tiêu Ý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...