Chương 10:
Sau khi tan học, Ôn Noãn và Triệu Nịnh Manh về nhà cùng nhau.
Suốt cả đoạn đường, cô đều dán mắt vào điện thoại, thích thú đọc tiểu thuyết đam mỹ--
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ôn Hàn nắm chặt cổ tay Giang Trác, đè cậu lên tường rồi châm một điếu thuốc: “Còn chạy sao?”
Giang Trác tức giận nhìn anh, đáy mắt hiện lên vẻ nhục nhã: “Anh coi tôi là loại người gì?”
Ôn Hàn tà mị cười: “Em là người ông đây thích.”
Nói xong câu này, anh đưa tay nâng cằm Giang Trác lên, hôn thật sâu.
Giang Trác gắng sức đẩy anh ra, nhưng mọi sự kháng cự chỉ có thể làm cho nụ hôn này trở nên sâu đến vô tận, cuối cùng, cậu chỉ có thể tan chảy trong sự mạnh mẽ và dịu dàng của anh.
Vậy mà, vào một buổi hoàng hôn hai ngày sau đó, Giang Trác lại đè Ôn Hàn lên tường, phẫn nộ niết cằm anh, lạnh lùng nói— “Không phải là không thể, nhưng tôi làm 1, anh không được lựa chọn.”]
Ôn Noãn bật cười há há, cười đến nỗi nước mắt sắp chảy ra tới nơi.
Phần bình luận về cơ bản đều do học sinh trường Trung học Thập Tam chiếm cứ, toàn là bình luận khen ngợi—
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Á á á, Đại Đại đừng cắt ở chỗ này mà, tiếp tục đi!”
“Ngọt quá ngọt quá! Rất muốn xem bọn họ ấy ấy!”
“Đừng nằm mơ nữa, tuổi này có thanh thuỷ văn đọc là may rồi, Đại Đại cố lên!”
“Hai người bọn họ là thật đấy, tui nói mấy người nghe, hôm qua tui tận mắt nhìn thấy Giang Trác đút kẹo cho Ôn Hàn ăn, sau khi Ôn Hàn rời đi, Giang Trác còn lén cười, từ khi bước vào trường trung học Thập Tam ở Bắc Thành này, ông đây chưa từng thấy Giang Trác cười dịu dàng đến vậy!”
“Giang Trác tuyệt đối chính là tsundere thụ.”
Đương nhiên, cũng có bình luận chê—
“Ôn Hàn là công? Tôi, Phương Triết Hàn bỏ lá phiếu không đồng ý đầu tiên.”
Cả đoạn đường, Ôn Noãn cười đến đau cả bụng, cô viết một bình luận: “Viết hay quá, anh đây cũng ngầu quá đi!”
Triệu Nịnh Manh nghiêng đầu nhìn cô.
Khỏi phải nói, bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh trắng, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, so với đám con trai thì thuộc kiểu nhỏ nhắn tinh xảo.
Hèn gì mấy mẹ hủ nữ trong trường suốt ngày suy nghĩ bậy bạ, chèo đủ mọi loại thuyền của cậu và Giang Trác.
Hình tượng này, nhan sắc này của “Ôn Hàn” quá hợp với các thiếu niên xinh đẹp trong phim thần tượng hoặc trong truyện tranh.
Vô cùng xứng đôi với Giang Trác.
Đợi đã, sao cô ấy lại bắt đầu chèo thuyền Ôn Hàn và Giang Trác rồi!
…
Màn đêm cuối thu buông xuống, thỉnh thoảng lại lất phất vài hạt mưa bụi.
Trong một con hẻm yên tĩnh, mặt đường rất ẩm ướt, khi bước đi sẽ có những tia nước nhỏ bắn ra.
Ôn Noãn chợt dừng bước, vành tai khẽ động, dường như nghe thấy tiếng gì đó—
“Con mẹ mày… dám động vào phụ nữ của ông à, chán sống rồi sao!”
“Đánh chết nó!”
“Đệt!”
Ôn Noãn giơ tay chặn Triệu Nịnh Manh lại, nói: “Trong hẻm có côn đồ đánh nhau, chúng ta đi đường khác thôi.”
Triệu Nịnh Manh gật gật đầu, cô biết “Ôn Hàn” là kiểu tay trói gà không chặt, gặp đánh nhau thế này tốt nhất nên tránh xa.
Thế nhưng, vào lúc bọn họ quay người rời đi, lại có người chửi—
“Giang Trác, ba mày là tội phạm hiếp dâm, hiếp mẹ mày mới sinh ra mày, loại rác rưởi như mày có mặt mũi gì mà sống trên thế giới này.”
“Còn dám cướp bạn gái của ông, đồ bẩn thỉu!”
Ôn Noãn chợt dừng bước.
Tên của cậu, truyền đến tai cô vô cùng rõ ràng.
“Ôn Hàn, mau đi thôi!” Triệu Nịnh Manh khó hiểu nhìn Ôn Hàn bên cạnh bỗng nhiên dừng bước.
“Cậu đi trước đi.” Ôn Noãn đẩy cô nàng một cái: “Mau đi, đừng ngoảnh đầu lại.”
“Nhưng mà… cậu…”
“Đi.”
Triệu Nịnh Manh đắn đo một hồi, quyết định tin tưởng cô: “Cậu cẩn thận nhé.”
Thấy Triệu Nịnh Manh đã đi khỏi con hẻm nhỏ, Ôn Noãn mới xoay người, chạy sâu vào trong hẻm.
Bên góc tường ẩm thấp, cậu con trai bị một đám người vây đánh, trên người dính đầy bùn đất, lăn vào trong vũng nước ướt nhẹp, áo khoác đồng phục trắng tinh bị nhuộm thành màu đen.
“Bạn gái mày là ai?” Cậu ta trầm giọng hỏi.
“Trương Chỉ Tuyết.”
Giang Trác phun ra một ngụm máu hoà lẫn nước bọt: “Không có ấn tượng.”
“Không có ấn tượng?” Tên côn đồ tức giận nói: “Tối qua lúc tan học, mày dám nói không cùng cô ấy tặng quà qua lại coi?”
“Ồ.” Giang Trác tựa hồ nhớ ra điều gì đó: “Cô ta tặng tao trà sữa, tao vứt rồi.”
“Vứt rồi?”
“Không phải vị trà đào rượu gạo.”
Tên côn đồ:….
Con mẹ mày còn kén cá chọn canh!
Tên côn đồ: “Thế còn chuyện mày đưa bài tập của mày cho cô ấy thì sao!”
“Cô ta nói muốn giúp ông đây làm bài tập.” Giang Trác vô cảm liếc cậu ta một cái: “Là mày thì mày có đưa không?”
Tên côn đồ: …
Ôn Noãn ôm tay đứng ở góc đường, cô cảm thấy không cần mình ra tay, Giang Trác chỉ cần dùng vài câu đã có thể làm cho mấy tên côn đồ này nghẹn chết rồi!
“Đập chết mẹ nó!”
Mấy tên con trai đồng loạt hô hào xông lên, tay đấm chân đá.
Trên mặt cậu vừa có bùn vừa có máu, thế nhưng lại không hề tỏ ra đau đớn, cậu vẫn nở nụ cười: “Tiếp tục đi, xìu rồi à?”
Cuối cùng Ôn Noãn nhìn không nổi nữa, cô đi tới, trong vòng hai ba chiêu đã đánh cho mấy tên này tan đàn xẻ nghé.
Tên côn đồ kiêng dè nhìn cô: “Mày… mày là ai!”
Ôn Noãn hếch cằm, môi mỏng khẽ mở, lẩm bẩm nói: “Tao là ông nội của mày đây.”
Đương nhiên, tên côn đồ cũng hiểu thời thế, biết hôm nay mình đã gặp phải khắc tinh, bọn chúng không nán lại thêm nữa, tan đàn xẻ nghé bỏ chạy.
Ôn Noãn ngoảnh đầu, nhìn thấy khuôn mặt Giang Trác toàn vết bầm tím, khóe miệng còn có tụ máu, thoạt nhìn rất thảm.
“Ê, sao ban nãy cậu không đánh trả, chẳng phải giang hồ gọi cậu là ADC mạnh nhất sao, súng cao su của cậu đâu?”
Cô hỏi hơi nhanh, suýt nữa thì bị nghẹn.
Giang Trác khụt khịt cái mũi đang chảy máu, nói: “Quên đem rồi.”
Ôn Noãn: …
Được thôi.
Thế nhưng, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo một mùi nguy hiểm.
Hoàn toàn khác với đám côn đồ ban nãy, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn về phía cuối hẻm.
Thanh niên mặt sẹo mặc áo hoodie xám đang đứng từ xa nhìn bọn cô.
Tên này… đúng là theo như vong, nắm bắt mọi thời cơ, chắc ngày nào cũng đến trường rình cô đây.
Rốt cuộc là thù lớn cỡ nào vậy!
Giang Trác nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: “Cậu xong đời rồi.”
Ôn Noãn thấy thanh niên mặt sẹo này không phải hạng tốt lành gì, theo bản năng bảo vệ Giang Trác: “Cậu đi trước đi, để tôi chặn cậu ta!”
Giang Trác: “Được.”
Nói xong cậu liền co giò bỏ chạy, chưa chi đã không thấy tăm hơi đâu.
Ôn Noãn: …
Cậu thật sự rất không khách sáo!
Thanh niên mặt sẹo lao về phía cô, một kích đá mạnh về phía Ôn Noãn, chiêu này của cậu nhanh đến kinh người, nhưng Ôn Noãn cũng không phải dạng vừa, cô mạnh mẽ đá lại.
Hai người cùng lùi về phía sau.
Xem ra hôm nay phải quyết một trận tử chiến rồi.
Trong con hẻm tối, cô đánh nhau với thanh niên mặt sẹo.
Động tác của hai người vô cùng nhanh.
Có điều chơi một chọi một thì Ôn Noãn cũng không thua gã.
Nhưng mà tên này lại không hề quyết đấu một cách quân tử, nhân lúc Ôn Noãn không chú ý, một vài tia sáng sắc bén bỗng nhiên bắn ra từ dưới tay áo gã!
Ôn Noãn nghiêng người né đi, thế nhưng phần eo vẫn bị lưỡi dao sắc bén sượt qua chảy máu.
Gã này còn sử dụng cả ám khí!
Chẳng mấy chốc, phần eo bắt đầu cảm thấy một cơn tê dại, nửa bên người của Ôn Noãn trở nên cứng đờ.
Cô chạm vào máu ở eo, không muốn đấu với tên mặt sẹo này nữa, dứt khoát hô lớn một tiếng: “Xem ta ra tuyệt chiêu đây!”
Thanh niên mặt sẹo tưởng cô tính xuất chiêu gì ghê gớm lắm nên đưa tay che người. Nhưng không ngờ sau khi hô xong, Ôn Noãn lại co giò bỏ chạy.
Kỹ năng chạy trốn của cô thuộc vào hàng thượng thừa, chưa gì đã chạy mất tăm nơi cuối hẻm.
Sắc mặt thanh niên mặt sẹo trở nên u ám, gã tức giận đuổi theo.
…
Ôn Noãn chạy như bay trong con hẻm, một bên eo bị thương, nhưng toàn bộ vùng eo đều tê rần, hình như lưỡi dao có độc.
Trước khi xuống núi, sư phụ đã từng căn dặn, giang hồ hiểm ác, phải đề phòng thủ đoạn hại người của kẻ xấu.
Ôn Noãn vẫn luôn lơ là, việc tập võ của cô luôn đi theo con đường đầy ánh sáng, quang minh chính đại, nhưng không phải ai cũng như thế.
Xem ra đêm nay thực sự phải nạp mạng rồi.
Đúng lúc này, trong con hẻm đen ngòm chợt xuất hiện một bóng đen, kéo Ôn Noãn vào chỗ tối, một tay bịt mồm cô lại.
Ôn Noãn không kịp đề phòng, đang định giãy giụa, lại nghe thấy người kia dùng một giọng rất khẽ nói: “Đừng động đậy.”
Giang Trác!
Cậu ta vẫn chưa đi!
Trái tim Ôn Noãn chợt thả lỏng, không phát ra tiếng nào.
Lưng cô vừa khéo dán vào lồng ngực của Giang Trác, cách nhau cái áo mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.
Tiếng thở đè nén của cậu truyền lại từ phía sau tai, ẩm ướt nóng bỏng, phả vào một bên cần cổ của cô, có hơi ngứa.
Ôn Noãn không kìm được khẽ ngọ nguậy, Giang Trác lập tức thì thào bên tai cô: “Đừng… động đậy.”
Cô lập tức đứng thẳng, không dám nhúc nhích nữa.
Giang Trác và cô dán sát vào nhau như thế, núp trong bóng tối, cả cánh tay của cậu vòng lấy dưới xương quai xanh của cô, có thể cảm nhận được “cơ ngực” của cô một cách rõ ràng.
Thực ra lần trước cậu cũng đã cảm nhận được, bình thường mặc đồng phục không nhìn ra, nhưng khi chạm vào cảm giác được còn to hơn cả cậu.
Cho dù có cơ ngực nhưng vẫn là buê đuê, trên người còn có mùi hương ngọt ngào của con gái.
Giang Trác rất không tự nhiên bĩu môi.
Toàn bộ sự chú ý của Ôn Noãn đều đặt vào tên bên ngoài, hoàn toàn không nhận ra vị trí khuỷu tay của Giang Trác sai sai.
Thanh niên mặt sẹo nhìn một vòng quanh giao lộ, cuối cùng, ánh mắt chuyển đến con hẻm tối om kia.
Nắm tay Ôn Noãn siết chặt.
Bốn phía yên lặng như tờ, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình và Giang Trác.
Bước chân, ngày một gần hơn…
Giang Trác ghé vào tai cô, khẽ lẩm bẩm: “Chạy.”
Lời vừa dứt, cậu liền buông cô ra, Ôn Noãn tương đối phối hợp, liều mạng chạy về phía cuối con hẻm.
Ở phía sau, cậu nhặt hai hòn đá vụn dưới đất lên ném về phía thanh niên mặt sẹo, tiếp đó nghe thấy tiếng kêu thảm nặng nề.
Ôn Noãn ngoảnh đầu lại nhìn—
Dưới ánh đèn đường, thanh niên mặt sẹo thụp người xuống ôm lấy vai… xem ra bị đau rồi.
Gã ôm lấy vai, loạng choạng đuổi theo.
Giang Trác kéo tay Ôn Noãn điên cuồng chạy đi.
Cơn mưa lất phất dần chuyển thành mưa vừa, tạt vào mặt lạnh buốt.
Tóc của Ôn Noãn đều đã ướt sũng, nước mưa rỏ vào khiến cô sắp không mở mắt nổi nữa, bị Giang Trác túm theo chạy.
Những giọt mưa chảy xuống xuôi theo má cậu, bộ đồng phục trên người đều đã ướt đẫm.
Phía sau, thanh niên mặt sẹo vẫn điên cuồng đuổi theo.
“Cậu ta… nhắm vào tôi.” Cô hổn hển thở nói với cậu: “Cậu đừng lo chuyện bao đồng, không biết nội tình, về sau có thể sẽ rước lấy phiền phức lớn đấy…”
“Ông đây đã dây vào rồi.”
Quen biết cô là cậu đã dây vào một mối phiền phức cực lớn rồi.
Giang Trác kéo cô chạy vào một khu phố ăn chơi náo nhiệt.
Người ở đây rất đông, thanh niên mặt sẹo buộc phải thả chậm tốc độ lại, Giang Trác kéo Ôn Noãn đi vào một quán bar.
Phục vụ cửa có lẽ biết Giang Trác, hô một tiếng “anh Trác”, rồi trực tiếp để cậu đi vào.
Thanh niên mặt sẹo lại bị chặn bên ngoài: “Phí vào cửa 800, đưa được thì hẵng vào.”
“Tôi vào trong tìm người.” Gã sầm mặt nói.
“Tìm ai cũng không được.” Phục vụ gọi hai bảo vệ tới, đứng giữ hai bên cửa, nếu cậu ta còn lì lợm xông vào sẽ động thủ.
Mặc dù những bảo vệ này không phải là đối thủ của thanh niên mặt sẹo, nhưng gã cũng không dám tùy tiện làm bậy, dù sao… ở đây người đông, làm cho to chuyện thì không thu dọn nổi hiện trường.
Vẻ mặt thanh niên mặt sẹo đầy căm tức, gã ôm lấy ngực, dường như bị ám khí của Giang Trác đả thương không nhẹ. Ban nãy vẫn chưa có cảm giác, nhưng bây giờ thì đau đến nghiến răng.
May mà thứ bắn vào gã chỉ là hòn đá, nếu như đổi thành vũ khí sắc bén gì khác, e là cái mạng của gã đã không còn rồi.
Độ chuẩn như vậy, trước nay chưa từng thấy.
Gã phun ra một ngụm máu hoà lẫn nước bọt, lạnh lẽo nói: “Có giỏi thì bảo vệ nó cả đời đi.”
*
Quán bar vô cùng đông đúc, Giang Trác kéo Ôn Noãn đi qua một thông đạo tối om, trực tiếp đi vào gian làm việc bên trong.
Nhân viên của quán bar đều biết cậu, vì vậy không ai cản lại, có điều nhìn thấy Ôn Noãn phía sau cậu, liền hỏi—
“Anh Trác, phía sau không cho người lạ vào, vị này là...?”
Giang Trác kéo Ôn Noãn lại gần mình, khoác lấy bả vai cô: “Anh em của tôi, không làm gì đâu, đi nhờ cửa sau thôi.”
Ôn Noãn dựa vào người cậu, có hơi không quen với việc cậu đụng chạm như vậy, có điều nghĩ lại, con trai ôm vai bá cổ là chuyện rất bình thường.
Cô ôm lấy eo Giang Trác, đôi môi tái nhợt yếu ớt nói: “Chúng tôi là anh em cực tốt, làm ơn hãy giúp cho, chỉ đi nhờ cửa sau thôi, làm ơn đấy!”
Đầu mày Giang Trác nhíu lại.
Ôm eo… là động tác con trai sẽ làm ra sao?
Có điều cậu không đẩy cô ra.
Những nhân viên này thấy hai người ghé sát như vậy, hẳn là anh em rất thân thiết. Lúc trước Giang Trác không bao giờ để người khác chạm vào mình, nam nữ đều không được.
“Vậy… các cậu đi đi!”
“Cảm ơn!”
Giang Trác lạnh mặt, kéo Ôn Noãn đi về phía cửa sau, tựa vào cửa, đề phòng nhìn ra phía đường, xác định người kia không có đi theo.
Bên ngoài trời mưa rả rích, bọn họ không hề chậm trễ trực tiếp lao vào trong màn mưa.
Bây giờ chạy trốn mới là điều quan trọng nhất.
Giang Trác dẫn theo Ôn Noãn rẽ vào một con hẻm âm u.
Ý thức của Ôn Noãn sắp mất đi sự rõ ràng, bước chân lảo đảo, mơ mơ hồ hồ.
Giang Trác thấy cô sắp không chống đỡ nổi nữa, vén góc áo cô lên, phát hiện trên trang phục có vết máu.
“Đệt.”
Giọng nói của cô yếu ớt, đồng tử dại ra: “Đưa tôi về nhà…”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Nhà tôi ở…”
Giây tiếp theo, cơ thể Ôn Noãn bổ nhào về phía trước, ngã vào lòng Giang Trác.
Giang Trác chỉ đành đỡ lấy cô.
5 phút sau, cậu ôm lấy Ôn Noãn đã bất tỉnh nhân sự, đứng trước cửa nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...