“Đúng là thổ phỉ”.
Tống Trường Sinh sau khi bị ném ra khỏi đại điện, bất mãn lầm bầm sửa sang lại quần áo.
Trong lòng hắn âm thầm buồn bực, lại có chút đắc ý cùng tự mãn, biết rõ ngũ bá nổi tiếng kẹt xỉ vắt cổ chày ra nước, vậy mà còn dây vào, lần này xem như lĩnh giáo……
Trở lại đình viện, Tống Trường Sinh lại ngựa không ngừng vó bắt đầu luyện chế trận kỳ.
Trận pháp chi đạo, cần dùng đến trận cơ, trận kỳ, trận văn, linh mạch, muốn bố trí trận pháp trường tồn như hộ tộc đại trận, mấy thứ này nhất định phải có.
Trận văn cùng trận kỳ đều có thể đơn độc dùng để bày trận, giống như khắc trận văn ở trên pháp khí, có thể khiến cho pháp khí có công năng đặc thù, tăng lên phẩm cấp.
Nhưng phổ biến nhất vẫn là trận kỳ phối thêm trận văn, trận pháp bố trí ra được gọi là trận pháp tạm thời, chi phí thấp, tốc độ bố trận lại nhanh.
Tống Trường Sinh hiện tại cần phải luyện chế một bộ trận kỳ nhất giai.
Bố trí nhất giai trận pháp yêu cầu mười hai cây trận kỳ, căn cứ cấp bậc của trận pháp sư, trận pháp bố trí ra lại chia thành sơ, trung, thượng, cực, bốn cấp bậc, cùng cảnh giới tu sĩ đối ứng.
Tống Trường Sinh luôn có thói quen chuẩn bị phương án dự phòng, tuy rằng đã có một bộ trận kỳ, nhưng hắn vẫn muốn làm thêm một bộ nữa, lo trước khỏi họa.
Luyện chế trận kỳ là một công việc tinh tế, thử thách nghị lực và lòng kiên nhẫn của mỗi người.
Thời gian còn lại cứ như vậy lặng lẽ trôi đi……
“Trường Sinh huynh, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Sáng sớm, Tống Trường Sinh vừa mới kết thúc tu luyện, một thanh âm non nớt liền vang lên ở bên tai.
Hắn theo tiếng nhìn lại, có bốn người đang đi tới, hai già hai trẻ, trong đó có một thiếu niên đang hướng hắn phất tay.
Tống Trường Sinh vội vàng đi lên đón, hướng về phía hai người dẫn đầu chắp tay nói: “Chất nhi bái kiến hai vị thúc thúc.”
Hai người một cao một thấp, người cao tên là Tống Lộ Đỉnh, tuổi trên 70, tu vi luyện khí đại viên mãn, là chấp sự Trắc Linh Điện của gia tộc.
Người thấp tên là Tống Lộ Tử, tuổi 60, tu vi luyện khí tầng chín, cũng là chấp sự của Trắc Linh Điện.
“Hiền chất không cần đa lễ, đây là Trường Cửu cùng Trường Dĩnh, là hậu nhân của tứ gia gia ngươi, lần này đi cùng chúng ta mở mang thêm kiến thức.” Tống Lộ Đỉnh cười ha hả chỉ hai tiểu bối một nam một nữ bên cạnh nói.
“Bái kiến Trường Sinh ca ca.” Hai người chắp tay hành lễ, Tống Trường Dĩnh đoan trang ổn trọng, tự nhiên hào phóng, nhưng Tống Trường Cửu lại thường liếc trộm hắn, ánh mắt đầy tò mò.
Tống Trường Sinh đáp lễ đồng thời cũng đánh giá các nàng, hai người đều 15 tuổi, Tống Trường Dĩnh có tu vi luyện khí tầng bốn, Tống Trường Cửu luyện khí tầng năm.
So với hắn còn kém không ít, nhưng so với bạn bè cùng lứa tuổi thì cũng không tồi.
“Cũng không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi.” Tống Lộ Tử thình lình mở miệng nói.
“Đúng vậy, đi nhanh về nhanh.” Tống Lộ Đỉnh gật đầu, vung tay áo, một con diều lớn bằng giấy xuất hiện trước mặt mọi người.
Tu sĩ luyện khí kỳ còn chưa thể ngự kiếm phi hành, thỉnh thoảng sẽ sử dụng pháp khí phi hành như phi thuyền hay diều để bay.
Nhưng loại pháp khí này luyện chế rất khó khăn, hơn nữa muốn sử dụng cần có trung phẩm linh thạch cung cấp năng lượng.
Một viên trung phẩm linh thạch có thể đổi một trăm viên hạ phẩm linh thạch, người bình thường căn bản không bỏ ra được.
“Oa, đây là con diều a, lần đầu tiên ta được thấy đấy.” Tống Trường Cửu giống như hầu tử, xem chỗ này một tý, sờ chỗ kia một tý, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kỳ quái.
Tống Trường Dĩnh tức khắc quay mặt đi chỗ khác, biểu tình kia phảng phất đang nói: ‘ Đừng nhìn ta, ta không quen hắn.
’
Nhìn tung Tống Trường Cửu đang nhảy nhót lung, Tống Trường Sinh lại nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ thi triển pháp thuật, hắn cũng là như thế.
Năm người cùng nhau bước lên con diều, Tống Lộ Đỉnh hơi thúc giục linh lực, con diều tức khắc vỗ cánh, từ dưới đất bay lên, hướng về phía rừng rậm vô tận phía xa……
Đại Tề tu chân giới, toàn bộ phần phía nam bộ do nhân tộc khống chế, trên văn bản được gọi là Nam Xuyên Hoang Châu, hay còn gọi là Nam Bộ Châu, là lục địa có lịch sử ngắn nhất trong năm lục địa của nhân tộc
Nó được gọi như vậy bởi vì nơi đây đồi núi sông suối nhiều, nhưng tài nguyên lại thiếu thốn.
Trong đó, vùng biên giới Đại Tề là nhiều nhất, khắp nơi đều là đồi núi liên miên, nhưng linh mạch lại ít đến đáng thương.
Lúc đầu, Tống thị chỉ có vài tộc nhân, Thương Mang phong còn có thể tiếp nhận bọn họ, nhưng không đến hai trăm năm, nhân số của gia tộc đã phát triển lên mấy chục vạn người, vượt quá sức chứa cực hạn của Thương Mang phong.
Huống hồ tiên phàm hỗn cư cũng có nhiều điều bất tiện.
Kết quả, đệ tam tộc trưởng, Tử Phủ tu sĩ Tống Uẩn Quy liền sáng lập ra một địa phương cho phàm nhân sinh sống.
Trải qua cân nhắc, cuối cùng chọn được một mảnh bình nguyên cách Thương Mang phong 400 dặm, toàn tộc trên dưới hao phí 10 năm mới có thể biến mảnh đất này thành nơi sinh sống được.
Nhưng huyết nhục của nhân tộc chính là thứ mà ma tu và yêu vật thèm muốn, vì bảo đảm tộc nhân an toàn, Tống Uẩn Quy chủ trì kiến tạo lên bảy tòa thành trì.
Bảy toàn thành trì này sắp xếp theo thất tinh Bắc Đẩu, dưới mỗi một tòa thành trì đều có một vài nhất giai linh mạch, chỗ trung tâm thậm chí có một cái nhị giai linh mạch.
Lại mời đến tam giai Địa sư cùng trận pháp sư, đem toàn bộ linh mạch này liên kết với nhau, đem cả toà thành biến thành một tam giai hạ phẩm pháp trận khổng lồ, tên là: 【 Thất Tinh Tỏa Nhạc 】.
Tuy rằng không có tam giai linh mạch chống đỡ, nhưng tòa đại trận này vẫn có thể ngăn cản Tử Phủ tu sĩ mấy canh giờ.
Thời gian này đủ để cho gia tộc phái chi viện.
Sau này gia tộc không có Tử Phủ tu sĩ tọa trấn, để tăng mạnh phòng ngự, đương nhiệm tộc trưởng Tống Tiên Minh lại đem hạ phẩm pháp bảo 【 Huyền Vũ Trấn Sơn Ấn 】Tống Uẩn Quy lão tổ lưu lại thêm vào làm trận nhãn.
Chỉ cần có trận pháp sư cao minh thao túng, đủ để sánh ngang với Tử Phủ tu sĩ, trở thành biểu tượng truyền thừa của Tống thị!
——————
Con diều tốc độ thực mau, trong lúc di chuyển cũng không gặp yêu thú nào, khoảng cách 400 dặm nửa canh giờ liền tới.
“Oa, ca ca, đó chính là 【 Chiếu Ma Kính 】 a, nghe nói ma tu cảnh giới dưới Tử Phủ đều không thể nào che giấu.” Tống Trường Cửu giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào Đại Quan Viên dọc đường đi nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Bọn họ đang đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn bao quát cả bảy tòa thành, trung tâm bảy tòa thành trì có một mặt lưu ly kính thật lớn huyền phù giữa không trung, phát ra quang mang sáng ngời, đây là 【 Chiếu Ma Kính 】mà Tống Trường Cửu đề cập đến.
“Đúng vậy, nếu không có nó tồn tại, nơi này không biết đã có bao nhiêu yêu ma trà trộn vào.” Tống Trường Sinh gật đầu nói.
“Thật lợi hại a.” Tống Trường Cửu nhìn chiếc gương trong không trung, trong mắt dường như có tinh thần lấp lánh.
Gia hỏa này chính là một kẻ dở hơi lại thêm lảm nhảm, không ai ngạc nhiên về những hành động của hắn.
Tống Lộ Đỉnh điều khiển con diều trực tiếp bay vào trong thành, đáp xuống ở một tòa phủ đệ ở trung ương.
Thành chủ tòa thành này đã sớm đã mang theo đầu não đứng đợi ở chỗ này, con diều còn chưa hạ xuống đất, một đám lớn đã quỳ xuống đất miệng đồng thanh hô: “Bái kiến tiên sư!”
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng long trọng như này, khiến Tống Trường Sinh không quen, cảm giác những ánh mắt nhìn mình có chút khó xử.
Tống Lộ Đỉnh bình thản nói: “Chư vị miễn lễ, mọi người đều là đồng tông, không cần như thế.
Lão phu Tống Lộ Đỉnh, là người phụ trách thăng tiên đại hội lần này.”
Thành chủ đứng dậy, thật cẩn thận hỏi: “Tiên sư, xin hỏi đại hội khi nào bắt đầu?”
Tống Lộ Đỉnh quay đầu lại nhìn Tống Trường Sinh, ngay sau đó nói: “Ba ngày sau, đi xuống chuẩn bị đi.”
Thành chủ lĩnh mệnh sau đó liền mang theo mọi người đi xuống, tuy rằng hắn muốn hàn huyên nhiều thêm vài câu, nhưng hắn cũng biết đạo lý tốt quá hóa dở, vẫn là nên hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tranh thủ lưu lại ấn tượng.
Sau khi mọi người đi, Tống Lộ Đỉnh quay đầu nói với mấy người: “Thời gian còn dài, tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.
Chỉ là phiền Trường Sinh hiền chất tới chỗ ngũ trưởng lão thay ta bái kiến.”
Tống Trường Sinh nghe vậy đại hỉ nói: “Chất nhi minh bạch!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...