Gia Tộc Mander


Rose đưa mắt nhìn về phía xa xăm… Đúng vậy, lý do cô thích Roy và theo đuổi anh ấy là gì? Cô sẽ không bao giờ quên đi lý do đó.Từ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai Rose khiến cô giật mình.

Cô quay người nhìn lại.

Bella đứng trước mặt cô mỉm cười.

Còn không quên đưa chai nước hoa quả ở trên tay về phía cô “Muốn uống cùng không?”Rose mỉm cười đưa tay cầm lấy chai nước khẽ gật đầu “Cảm ơn cậu.”Bella mỉm cười đưa tay vặn nắp chai nước còn lại sau đó uống.

Rose nhấp ngụm nước khẽ đưa mắt lướt nhìn cô gái bên cạnh mình.

Cô gái mái tóc màu hạt dẻ này thật sự xinh đẹp và tự tin biết bao.

Cô ấy toát lên vẻ vô tư và kiêu hãnh đến lạ.

Ngưỡng mộ thật - Rose tự nhủ trong lòng.“Cậu biết bọn họ sao?” Bella nhìn Rose nói đưa mắt nhìn xuống dưới sân trường.Bên dưới là mấy anh em Peter, Ted, Roy và Nick đang đi dạo cùng nhau.

Rose mỉm cười gật đầu khẽ đáp “Ừ.”“Sao vậy?”.

Rose tò mò nhìn ánh mắt Bella đang dõi theo bốn anh em nhà Mander.“Mình thấy cậu đỉnh thật, nghe nói họ là các hậu duệ nhà Mander.

Làm bạn với họ chắc phải tuyệt lắm.” Bella đưa một ánh nhìn khó diễn tả về phía Rose“Ừ, chắc là vậy." Rose đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía Roy.

“Họ là những chàng trai rất tốt bụng và thú vị.”“Cũng rất cuốn hút nữa”.


Bella mỉm cười.Rose quan sát nụ cười đó, trong lòng bỗng rất hứng khởi “Cậu thích ai trong số họ à, tớ có thể giúp hai người làm quen."Nghe tới đây Bella tròn mắt nhìn lại, cô vô cùng thích thú còn không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ “Là cậu ta…” Cô đưa ngón tay chỉ về phía người con trai đang điềm đạm đi đằng trước.“Peter ư?” Rose đáp lại với sự bất ngờ lẫn chút hoảng hốt.“Có chuyện gì sao?” Bella vẫn vô tư hỏi.Rose lắc đầu “Không có gì, thật ra các cô gái đều thích anh ấy mà, anh ấy rất hoàn hảo.

Chỉ có điều… anh ấy có người trong lòng rồi…” Rose nói.“Không sao, tớ sẽ tự lo liệu.” Bella nói rồi vui vẻ bỏ đi.Gì cơ? Cô ấy định làm gì.

Rose suy nghĩ một hồi “Ôi...!mình vừa làm gì vậy?"“Peter! Tối nay anh có lịch trình gì đặc biệt không thế?” Roy từ phía sau vọng lên hỏi.Peter quay người nhìn lại “Có chứ!”Ted tò mò vội vã khoác tay lên vai anh “Có gì thú vị vậy?”“Anh sẽ đi xem ca nhạc.” Peter vui vẻ nói sau đó quay người bước đi tiếp.“Ca nhạc?” Cả ba người còn lại đồng thanh nói lớn.

Ai cũng khá bất ngờ vội vã chạy theo phía sau Peter để dò hỏi:“Nhóm nhạc nào thế?”“Nhạc rock sao?”“Ê sao không nói gì với em?” Ted bắt đầu nói giọng càu nhàu.“Là nhóm Blue Girls.

Em có muốn đi cùng không?” Peter nhìn Ted vui vẻ hỏi.“Blue Girls?” Nick bất ngờ.“Anh đam mê ca nhạc từ khi nào vậy?” Roy vừa chạy theo vừa cười rất khoái chí.

Cậu rất hiểu tên anh họ này, bình thường anh ta chỉ có quan tâm đến mấy thứ nhạt nhẽo như chính trị lịch sử, giờ lại thành fanboy rồi?“Blue Girls là nhóm nào?” Ted nói.“Anh không biết sao? Nhóm nhạc nữ mới nổi gần đây hai năm.

Gồm có mấy thành viên ý nhỉ? Trong đó có một người mới được gia nhập thêm tên là… tên là…” Nick vừa nói vừa rút điện thoại ra để lấy thông tin.“Karin Martini.” Peter đáp.“Đúng rồi, Karin, thành viên mới” Nick gật gù.“Chà… sao anh biết vậy?” Sự tò mò của Ted càng được nhân đôi lên.Peter mỉm cười có chút gượng gạo “Bí mật.” nói xong anh quay người bỏ đi.“Này! Cái bộ mặt đó là sao hả?” Ted vừa nói vừa chạy theo tra hỏi.Roy đưa mắt nhìn Nick ngơ ngác “Không phải anh ấy thích Mandy sao?” Nick cũng ngơ ngác đáp “Ai biết được chuyện gì đang xảy ra.”Đến tối, Peter đứng trước gương đưa tay cài lại khuy áo.

Ted nhìn dáng vẻ chỉn chu đó mà đưa đôi mắt dò xét “Anh đi với ai vậy?”Peter mỉm cười nhìn Ted “Còn với ai được?”“Mandy á? Em sẽ đi cùng.” Ted nhảy dựng lên.“Sao thế? Chúng ta có lạ lẫm gì đâu.”“Nhỏ Mandy đó chưa xong với em đâu.

Từ nhỏ đã dám dành anh trai với tôi rồi, hai người cho tôi làm bóng đèn từ bé đến giờ, giờ tôi biến thành bóng đèn bám hai người luôn.

Tôi sẽ đi theo xem hai người làm cái trò gì” Cậu cười ngoác cả miệng rồi đi vào trong phòng để lấy áo khoác.Peter mỉm cười lắc đầu sau đó bước ra ngoài trước.

Mandy đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhẹ nhàng.

Peter mỉm cười bước “Em đợi lâu chưa thế? Sao không ở phòng đợi.""Bầu trời hôm nay rất đẹp nên em tranh thủ ngắm một chút.""À Ted đang lấy áo để đi cùng chúng ta đó."“Anh Ted á?” Mandy đưa mắt ngó vào trong xong lại nhìn Peter “Anh chưa nói chuyện đó chứ đúng không?”Peter lắc đầu “Không phải em nói giữ bí mật sao?”“Bí mật gì cơ?” Ted từ phía sau bước tới.Mandy mỉm cười “À… là bí mật của em với anh ấy thôi.”Ted đảo mắt nhìn về phía Peter “Anh có gì giấu em sao?”Peter có vẻ né tránh ánh mắt đó, anh lắc đầu “Làm gì có chuyện gì?” Vừa nói chân vừa bước đi “Nhanh lên không lại trễ bây giờ.”Ted đưa mắt nhìn Mandy có vẻ nghi ngờ “Quỷ đầu đỏ, đừng có mà giở trò gì đó.” Ted tiến tới bên cạnh vỗ cô một cái "Em gái ngốc, coi trừng tôi đó."Mandy cười “Em có làm gì đâu.”“Nghe cái giọng điệu kìa…”“Hai đứa nhanh lên!” Peter nói vọng xuống.Buổi biểu diễn vô cùng náo nhiệt.


Những ánh đèn lấp lánh chiếu sáng cả một khoảng trời.

Sân vận động lập tức náo nhiệt cùng những tiếng reo hò.“Và bây giờ xin mời buổi trình diễn của nhóm nhạc Blue Girls.” Mọi người đều hú hét cùng với tiếng vỗ tay vang dội trong nhà hát.Mandy cũng vui vẻ vỗ tay liên tục.

Ánh mắt cô vô cùng hân hoan, vừa kỳ vọng vừa tự hào.

Ted cau mày nhìn rồi đi tới bên cạnh Peter ghé tai anh nói “Hóa ra cô ta mới là fan hả? Anh đi theo hộ tống chứ gì”Peter cười “Fan siêu cứng luôn! Nhất là với một người”“Hả? Ai vậy?” Ted làm bộ mặt khó hiểu quay xen lẫn tò mò quay về phía sân khấu.Từ phía sau sân khấu năm cô gái bước lên.

Trong số họ ai cũng sử dụng thành thạo một nhạc cụ.

Người thì chơi trống, người thì chơi Guitar điện, người thì chơi Bass, người thì Keyboard.“Các bạn ơi! Mọi người sẵn sàng chưa?!?.” Cô gái chơi trống cất giọng thật lớn vào mic.“Cùng đốt cháy nhà hát này nào!!!!!”Giọng nói vang vọng hòa vào tiếng khán giả hò hét điên cuồng phía dưới.Tiếng trống và âm thanh từ guitar điện chính thức nổi lên.

Không gian trở nên náo nhiệt một cách bất ngờ.Tay bass chỉ về phía ai đó đang tiến vào giữa sân khấu.“Karin!!!!!!!!”Đám đông hú hét điên cuồng hơn nữa, Ted đưa mắt nhìn theo, đó hẳn là giọng ca chính của nhóm, Karin Martini.Một giọng hát vang vọng cất lên khiến cho ai cũng phải phấn khích, Ted há hốc mồm xem buổi biểu diễn, mọi thứ quá cuồng nhiệt và điên rồ, năm thành viên cháy hết mình trên sân khấu cùng những tiếng trống và guitar điện điên cuồng.

Mọi thứ thật quá sức tưởng tượng.Nhưng anh không thể rời mắt khỏi người hát chính, dõi theo từng chuyển động của cô và lắng nghe giọng hát cuốn hút đó.

Mái tóc nâu của cô bay theo từng nhịp trống và cái cách cô ngân lên từng nốt và những cái gằn giọng khiến anh không thể không đắm chìm vào màn trình diễn, không thể không đắm chìm vào ánh mắt cháy như lửa của cô.

Mọi thứ như hoàn hảo từ âm thanh đến hình ảnh, khiến anh tự nhủ ‘Hóa ra nhạc rock lại khiến người ta điên đảo như này đây, hoặc không phải là nhạc rock, có lẽ chỉ là một người nào đó thôi’Buổi biểu diễn kết thúc sau mười lăm bài hát và sau đó không khí tấp nập của mọi người ra về.Ted vẫn chưa thể quay lại hiện tại.

Trong đầu anh chỉ còn tiếng trống và những bài hát văng vẳng.

Anh chợt nhận ra là mọi người đã ra về gần hết và chỉ còn anh đang ngồi.


Ted quay sang thì thấy Peter và Mandy đang nói chuyện, thấy Mandy như đang gọi cho ai đó.“Mandy!” Một người nói lớn.Cả ba người đưa mắt nhìn về phía đó.

Một cô gái vui vẻ chạy tới.

Ted hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái “Đây không phải người vừa trình diễn sao?”.“Karin!” Mandy chạy tới.

Hai người mừng rỡ ôm lấy nhau trước nụ cười của Peter và vẻ mặt khó hiểu của Ted.Karin đưa mắt nhìn Peter cười “Cảm ơn anh vì đã đến.”Trong sự hân hoan của mọi người thì Ted có vẻ khá ấp ứng và bất ngờ.“Anh là Terence đúng không? Rất vui được gặp anh”Ted không biết phải phản ứng như nào, chính anh cũng không hiểu sao đầu mình không chạy chữ nữa.“À, vâng, tôi cũng...”Karin vui vẻ khoác vai Mandy “Tớ rất vui vì cậu đã đến đó!”Mandy véo má Karin “Tại sao lại không chứ?”Ted nhìn hai người cười nói vui vẻ như bạn thân mười năm, liền ghé gần Peter “Mối quan hệ của họ là sao vậy?”Peter nhìn Ted khoác vai nói “Là đôi bạn tri kỉ đặc biệt.”“Sao anh không nói với em hai người quen biết siêu sao nhạc rock..”Peter nín cười, Mandy đưa mắt nhìn Ted, cô khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

Ted thấy kì lạ với cái nhìn đó của Mandy.

Nhưng cảm giác đó liền tan biến khi Karin lên tiếng “Rất vui được gặp anh, sau này chúng ta cũng là bạn rồi đó!”Ted cười gượng gạo “Anh cũng vậy.”Karin mỉm cười “Bây giờ em phải vào thay đồ, chúng em có lịch trình diễn ngày mai tại Mỹ nên sẽ đi luôn.

Lần tới nhất định mọi người phải mời em đó!”Peter mỉm cười “Tất nhiên rồi mà.”Mandy ôm Karin một lần nữa “Đến Mỹ nhớ gọi tớ đó!”“Chắc chắn rồi, cậu thử không nghe điện thoại xem.”“Nhớ ăn gì đi đấy!”“Biết rồi!” Karin nói sau đó đưa mắt nhìn Peter và Ted.

Cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Đi được một đoạn cô quay lại nhìn về phía Ted, như thể chỉ nói với một mình anh.“Em thật sự rất vui vì anh đã đến.

Nhất định còn gặp lại.”Ted không biết phải phản ứng thế nào mà chỉ đứng đực ở đó vẫy tay.

Thấy bộ dạng đố của anh Karin không khỏi buồn cười.

Cô mỉm cười rồi quay người bỏ đi.Mandy và Peter cũng trao đổi ánh mắt cùng nụ cười thấu hiểu với nhau.“Cô ấy vừa nói với em đúng không?” Ted nhìn Peter hỏi.“Đúng rồi đó, là em đó.” Peter khoác vai Ted sau đó kéo đi.…“Hôm qua hai anh đi xem ca nhạc sao rồi?” Roy vừa chơi điện tử vừa nói.Ted gật đầu “ Cũng vui."Nick nói xen vào “Sao lại cũng vui phải là rất tuyệt vời chứ? Nhóm nhạc đó siêu nổi, kiếm vé không dễ đâu, nhiều fan còn còn làm đủ mọi cách để gặp họ...”Cạch.Bella đặt cuốn sách xuống bàn học của Peter sau đó đưa mắt nhìn ba người “Cho tôi hỏi Peterson đi đâu rồi?”“Anh ấy ở thư viện rồi.” Nick nhìn Bella nói.Bella gật đầu “Cảm ơn” nói xong cô quay người bỏ đi.

Nick lặng im một lúc sau đó đứng dậy đi theo.Roy đưa mắt nhìn Ted “Cô gái đó sao vậy? Cô ta thích Peter hả?”“Có thể sao?”“Đúng là điên rồ, vui rồi đây.” Roy nói sau đó tiếp tục chơi điện thoại.Nick đi theo Bella ra đến hành lang, anh vội vã đi lên kéo tay cô hỏi “Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”Bella khoanh tay nhìn Nick mỉm cười “Này, cậu hỏi vậy là ý gì?”“Không lẽ… cậu thích Peter hả?”“Không phải việc của cậu.” Nói xong Bella quay người bỏ đi.Trong thư viện, Peter đang ngồi đọc sách.

Các nữ sinh cứ đứng từ phía xa mà bàn tán về nhan sắc của anh.Một cô gái đi tới kéo ghế ngồi xuống cùng.


Peter đưa mắt nhìn “Rose?”Rose mỉm cười đáp “Nhờ anh mà thư viện đông hẳn hơn đấy!”Peter cười “Thì tại anh cũng chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà.

Còn em thì sao? Tính tấn công hay lại tiếp tục phòng thủ?”Rose mỉm cười, cô lặng im một lúc sau đó cũng quyết định nói “Em sẽ tấn công chứ.

Em có anh luôn ủng hộ mà.”“Đúng vậy chứ!”“Hai người ở đây sao?” Bella vui vẻ tiến tới hỏi.“Bella!” Rose có vẻ vui mừng nhưng suy nghĩ thứ hai lại là chuyện hôm trước, cô nhìn Peter với vẻ mặt lo lắng.Peter đứng dậy “Thôi em nói chuyện với bạn đi nhé!”“Này Peterson! cậu đang tránh tôi à?” Bella nhìn Peter thẳng thừng nói.Rose bắt đầu thấy căng thẳng nổi lên.

Cô tròn mắt nhìn hai người.Peter vẫn rất bình thản đáp “Tại sao tôi phải tránh cậu.”“Vậy thì cùng ngồi đi.” Bella nói sau đó kéo ghế ngồi.Rose lúng túng kéo tay Bella.“Nhưng tôi đọc xong rồi.” Peter nói rồi đi về phía giá sách.Bella vẫn đưa mắt nhìn theo cho tới khi bóng lưng ấy khuất dần.Rose vội nói “Bella! Bella!”Bella đưa mắt nhìn Rose tỏ ra bình thản đáp “Sao thế?”Rose có vẻ lưỡng lự nhưng cô vẫn muốn nói “Tớ đã nói mà, anh ấy có người trong lòng rồi.

Cậu đừng cố gắng làm gì nữa.”Bella bật cười “Cậu nói gì thế? Tớ có cố gì đâu.

Chỉ thấy anh ta thú vị thôi.”“Mà người hắn thích là ai? Học ở đây à?”Rose lắc đầu “Không, cô ấy học tại Mỹ cơ.”“Ai mà lọt được vào mắt tên đó chứ?” Bella vừa nói vừa giở sách ra đọc.“Đó là một cô gái rất đặc biệt.

Họ đã cùng nhau lớn lên.” Rose nói chậm rãi.“Thanh mai trúc mã hả? Thật ư?” Bella cười.“Này, cậu tin mình đi.

Họ thân thiết từ bé rồi, anh Peter cũng chưa từng hẹn hò ai khác, ai nhìn vào cũng sẽ thấy họ là một đôi.”“Được… được… mình tin mà.”“Xin lỗi cậu là Rose hả?” Từ phía sau một chàng trai bước tới.Rose quay người nhìn lại.Một người con trai thân hình dong dỏng cao, ánh mắt có vẻ ấm áp cùng nụ cười thân thiện.

Anh đi tới chỗ cô “Xin chào, tôi là Levis Harmos.”“Ồ xin chào cậu.

Tôi là Rose.

Cậu biết tôi sao?”Người đó mỉm cười ấm áp nhìn cô “Tất nhiên là biết chứ.

Con gái của vị kiến trúc sư nổi tiếng và cũng là người tôi vô cùng ngưỡng mộ.”Rose vui vẻ đáp lời “Cậu biết cha tôi sao?”Bella đứng dậy “Thôi hai cậu nói chuyện đi nhé! Tớ đi về lớp trước đây!”“Thôi tớ cũng đi cùng chứ?” Rose vừa nói vừa đứng dậy.Levis tiến tới cầm cổ tay Rose “Sau này hy vọng chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn.”Rose nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình, cười một nụ cười khó hiểu rồi rụt tay lại rất nhanh “Rất vui được biết đến cậu.” Nói xong cô quay người chạy theo Bella.Levis đứng nhìn bóng lưng Rose, ánh mắt có chút hào hứng.“Không chỉ biết về cha cậu, tôi còn biết cậu là vị hôn thê của Royce Mander đó.”Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu.…[ Sơ lược nhân vật - 1 - ]*Peter: Peterson Mander Line.⁃ Chiều cao: 1m87⁃ Ngày sinh: 24/12 ( cung Ma Kết)⁃ Tuổi: 20.⁃ Sở thích: Đọc sách, vẽ tranh, du lịch cùng bạn bè, nấu ăn, cưỡi ngựa, bóng đá, nghiên cứu lịch sử, chính trị, kinh tế, khoa học và rất nhiều thứ khác.*Ted: Terence Mander Line.⁃ Chiều cao: 1m87⁃ Ngày sinh: 24/12 (cung Ma Kết)⁃ Tuổi: 20⁃ Sở thích: Vẽ tranh, du lịch, trượt tuyết, đọc sách, ẩm thực, âm nhạc, bóng chày, bóng rổ và rất nhiều môn thể thao khác.*Roy: Royce Mander Line.⁃ Chiều cao: 1m86⁃ Ngày sinh: 14/2 ( cung Bảo Bình)⁃ Tuổi: 20⁃ Sở thích: Thiết kế thời trang, chơi Game, thích tiệc tùng, xe motor, xe địa hình và rất nhiều xe đua khác.

Đặc biệt hứng thú với các cổ vật.*Nick: Nicholas M Rowan.⁃ Chiều cao: 1m85⁃ Ngày sinh: 1/6 ( cung Song Tử)⁃ Tuổi: 20⁃ Sở thích: Khoa học, lắp ghép tranh ảnh, nhiếp ảnh, nghe nhạc cổ điển, nhạc Jazz, nhạc thính phòng và rất nhiều loại nhạc khác.

Anh đặc biệt tỉ mỉ trong việc chọn lọc trang sức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận