Gia tộc Ma cà rồng

Chương 26:
Lố bịch. Đó là một trong những từ ngữ mà Mimi yêu thích. Con trăn Birkin? Thật lố bịch! Máy bay phản lực G-5 mới của bố cô? Thật lố bịch! Bữa tiệc tại gia của Bliss Llewellyn? Lố bịch tột độ. Chẳng có gì giống như một bữa tiệc có thể làm áu trong người cô tuôn chảy. Mimi nhìn quanh căn phòng đang chật ních người. Gần như toàn bộ học sinh của trường Duchesne đều có mặt tại đây, và một số lượng lớn Máu Đỏ trông rất thích thú. Cô rất vui khi thuyết phục được Bliss tổ chức bữa tiệc này.
Gần đây mọi thức trở nên quá nghiêm ngặt vì những chuyện liên quan đến trường học – mọi chuyện tập trung xảy ra ở giữa học kì, các học sinh năm hai thì quá coi trọng đơn xin, nỗi buồn còn sót lại từ đám tang của Aggie – và tất cả họ đều cần được thư giãn. Lúc đầu Bliss còn do dự, mè nheo với Mimi hàng tấn việc vụn vặt, nhỏ nhặt kiểu như, Ai sẽ thông báo đây? Thức ăn sẽ là gì? Ai sẽ là người mua bia? Đồ dùng thì thế nào? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Một vài thứ thực sự rất đắt! Bliss làm cho Mimi gần như phát điên lên vì cảm giác tội lỗi của mình.
- Để tất cả đấy mình lo – Cuối cùng cô cũng phải nói như vậy với Bliss.
Vì vậy, chỉ rất nhanh sau đó, Mimi trưng dụng ngay hẳn một đội quân các nhà báo và những người lập kế hoạch cho các sự kiện để biến căn hộ ba gian của gia đình Llewellyn thành một chốn ăn chơi kín đáo – có một quán bar mở được bảo trợ (cứ như thể rượu chẳng gây chút ảnh hưởng nào tới họ vậy), đội ngũ những người mẫu bưng bê các khay phục vụ chất đầy đồ ăn (khoai tây nhồi trứng cá tầm, tôm hùm và các loại cocktail có vị hải sản), một lô một lốc túi đựng các loại bánh kẹo đầy màu sắc đặt trên những sản phẩm sang trọng bên bể bơi. Thậm chí Mimi còn thuê hẳn một đội các chuyên gia vật lí trị liệu, xoa bóp bằng dầu thơm; chuyên gia mát xa người Thụy Điển để mát xa tay, chân và cả lưng cho khách. Những “cảnh sát buông thả” mặc đồng phục trắng thì đấm bóp, tẩm quất để giảm bớt căng thẳng cho cơ bắp của những học sinh có quyền lực nhất trong trường.
Bliss về nhà để tìm vài vật dụng nhằm thay thế những cái trường kỉ đốm vằn, các tấm thảm làm bằng vải lông và cả loại đèn Aero. Một DJ đang ở nhạc trước lò sưởi.
- Đừng nổi đóa lên đấy nhé, được chứ? – Mimi đề nghị khi giơ một cánh tay lên trước mặt Bliss.
- Chuyện gì? – Bliss hỏi khi vừa nhìn quanh ngôi nhà của bố mẹ cô, nay đã bị biến đổi hoàn thành một hộp đêm hấp dẫn theo phong cách những năm 60.
Mimi giải thích là cô đảm bảo các đồ dùng của bố mẹ Bliss đều được bảo vệ và chuyển tới nhà kho, mọi thứ sẽ được trả lại như cũ vào sáng mai trước khi bố mẹ Bliss trở về . Mimi lấy ý tưởng này từ một nhà thiết kế, muốn biến ngôi nhà không có gì thành một nơi hoàn hảo để tổ chức tiệc tùng.
- Mình đúng là một thiên tài chứ còn gì nữa đúng không? Bằng cách này cậu sẽ không phải lo lắng là sẽ có thứ gì đó bị ăn cắp hay bị vỡ cả - Mimi quả quyết – Mà cậu đã ở đâu vậy? Cậu tới muộn đấy!
Bliss lắc đầu, kinh hoàng. Bliss thắc mắc không biết bà mẹ kế của cô sẽ nói gì nếu bà biết được mọi thứ trong căn hộ với cái tên mỹ miều Penthouse des Reeves khi đang ở một nơi nào đó của Jersey. Bliss há hốc mồm nhìn Mimi chỉ trong một giây, rồi cô huơ huơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng và cất bước về phòng để thay đổi không khí.
- Không cần phải cảm ơn mình đâu! – Mimi gọi với theo.
Bản remix cuối cùng (của nhóm Destiny’s Child hát cùng Nirvana(1)) đang ầm ầm phát ra từ hệ thống dàn âm thanh nổi của gia đình Llewellyn. Mimi cười vẻ mãn nguyện trong một góc tối. Cô liếm đôi môi rực rỡ sắc đỏ của máu. Anh chàng bạn trai người Ý của cô đang ở đâu đó và chắc đang bất tỉnh như thường ngày.
(1) Nirvana: Ban nhạc Rock của Mĩ. Năm 1990 với sự tham gia của Dave Grhol ban nhạc trở nên nổi tiếng.
- Một ly mactini vải chứ ạ? – Cô phục vụ bàn gợi ý Mimi một ly cocktail.
Thứ đồ uống hoàn hảo. Mimi cười và uống cạn ly rượu. Sau đó cô lấy thêm một ly khác, rồi một ly khác nữa trong khi người phục vụ chỉ biết đứng nhìn cô chằm chằm.
- Khát à? - Một giọng nói vang lên từ đằng sau.
Mimi quay đầu lại.
Dylan Ward đang nhìn cô, mái tóc đen đã che khuất đôi mắt của anh ta. Một cảm giác giống như khiếp sợ chạy qua người cô.
- Cậu mới là người khát phải không? – Cô nhếch mép.
Dylan nhún vai.
Mimi đi ngang qua Dylan. Cô đang mặc một chiếc áo vét được cắt ngắn, làm bằng da màu đỏ hiệu Dsquared và một chiếc váy xẻ tà bằng vải the hiệu Balenciaga ôm lấy những đường cong quyến rũ của cô. Điều khiến cô bực mình là cậu chàng thậm chí chẳng buồn quan tâm xem đôi chân cô trông đẹp như thế nào trong chiếc váy này. Cô không thể chấp nhận được! Cô quan sát kĩ cổ cậu ta. Cho tới thời điểm này, không có dấu hiệu nào chứng tỏ rằng Bliss đã cố gắng đánh kí hiệu ột mối liên hệ. Mimi khẽ mỉm cười. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô. Chà chuyện này sẽ rất thú vị đây.
Nếu như cô cử hành nghi thức Caerimonia Osculor lên Dylan trước khi Bliss làm điều đó, thì Dylan sẽ bị buộc với cô mãi mãi. Cậu ta sẽ quên tất cả về Bliss. Sẽ thật đáng đời cho Bliss vì vẫn tiếp tục gặp Dylan sau khi Mimi đã cấm cô ta làm vậy. Mặc dù cô chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào với Dylan, cô chỉ đang buồn chán mà thôi.
Mimi hạ thấp cái quai áo một cách khiêu gợi.
- Giúp mình một chút được không? – Cô nhờ rồi kéo Dylan ra khỏi bữa tiệc.
Nhìn cái bóng Mimi như một cô gái xinh đẹp, yếu ớt, và dù không nghĩ về điều đó thì Dylan vẫn bị hút theo cô ta xa hơn, xa hơn nữa, tiến sâu vào trong bóng tối.
- Nhưng cô ấy đã mời tôi! Tôi biết chủ nhân căn hộ này! – Schuyler tranh cãi. Cô chưa bao giờ nghe thấy từ danh sách khách mời cho bữa tiệc tại gia này. Thực ra thì cô chưa từng được mời tới một bữa tiệc như thế này trước đây. Thang máy dẫn tới tầng thấp nhất của căn hộ, và Schuyler đã bị lộ bởi nhóm các cô gái PR sắc mặt lạnh lùng.
- Có thư mời chứ? - Một người trong số họ yêu cầu, giữ cô lại rồi nhìn chằm chằm vào bộ đồ không thích hợp mà Schuyler đang mặc. Cô mặc một chiếc váy dài thắt ngang lưng với nhiều lớp các chuỗi hạt bằng nhựa, một chiếc quần lửng làm bằng loại vải bông dệt chéo bên ngoài đôi xà cạp màu đen, chân đi đôi bốt kiểu cao bồi mòn vẹt.
- Tôi chỉ mới nghe về bữa tiệc ngày hôm nay – Schuyler rên rỉ.

- Xin lỗi nhưng cô không có tên trong danh sách – Cô gái cầm một cái bìa kẹp hồ sơ nhắc lại, có vẻ rất hí hửng với việc loại bỏ được Schuyler.
Schuyler định quay lại thang máy thì Bliss xuất hiện từ khung cửa.
- Bliss – Schuyler kêu lên - Họ không ình vào.
Bliss bước tới. Cô vừa tắm và thay một chiếc váy ôm sát người, mỏng manh, hiệu Missoni với những sọc vằn ngoằn nghoèo và mang đôi xăng đan cao gót kiểu đấu sĩ. Cô khoác tay Schuyler rồi kéo cô bạn ra khỏi chiến lũy các PR, mặc cho những lời phản đối sau lưng. Cô dẫn Schuyler vào gian phòng chính, đông nghịt các học sinh trường Duchesne đứng uống rượu ở quán bar, nằm ườn trên ghế, nhảy những điệu thô bỉ chỗ cửa sổ.
- Cảm ơn – Schuyler nói.
- Mình xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tại Mimi cả đấy. Mình nói với cô ấy là bố mẹ mình vắng nhà và ngỏ ý muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, vậy mà cô ấy đã biến mọi thứ thành thế này, chẳng khác gì bữa tiệc sau Lễ Trao Giải MTV cả.
Schuyler cười. Cô nhìn quanh… có một vài anh chàng và cô nàng đang quằn quại trong cái lồng treo trên trần nhà, cô nhận ra một gương mặt nổi tiếng trong cái đám hỗn độn ấy.
- Đó chẳng phải là…? – Schuyler hỏi khi thấy một diễn viên tuổi teen đang rót bia trước đám đông ồn ào.
- À… - Bliss thở dài – Đi nào, mình sẽ chỉ cho cậu nơi nghỉ ngơi thư giãn. Chỗ đó không giống chỗ này đâu.
- Mình rất thích, nhưng mình phải làm một việc trước đã.
Bliss nhướng mày.
- Ồ? - Mình phải tìm Jack Force.
Cô phải tìm Jack. Cô phải nói với anh những gì đã xảy ra với cô. Họ gần như không nói chuyện với nhau kể từ buổi khiêu vũ hôm ấy, nhưng cô biết anh ta là người duy nhất có thể hiểu. Cô đang cố gắng để nắm bắt được các kí ức… Chúng đang tan biến dần… Cô không nhớ được các chi tiết chính xác về nơi chốn, tại sao hay chuyện đó xảy ra như thế nào… Chỉ trừ có đôi mắt, đôi mắt đỏ chập chờn trong bóng tối với hai con ngươi màu bạc. Đôi mắt đỏ và những chiếc răng sắc nhọn.
Nhưng căn hộ của gia đình Llewellyn giống như đang dãn nở một cách ma quái. Những nơi mà bạn quay lại đều là phòng và phòng, với vô số các hành lang, các đồ quý giá thì được giấu kín. Schuyler tìm ở bể bơi trong nhà, phòng tập thể dục với đầy đủ các trang thiết bị, một spa với các nhân viên luôn túc trực trong tòa nhà với những bàn mát xa và những loại dầu cơ bản, thêm vào đó là một phòng giải trí với rất nhiều các trò chơi nổi tiếng từ rất lâu như vòng quay tài sản, trò chơi dùng đồng xu, đồ chơi mái vòm, tất cả đều đang hoạt động hết công suất. Cô đẩy một đồng xu vào trong rãnh rồi quay vòng.
BẠN LÀ LỮ KHÁCH CỦA TRÁI TIM.
RẤT NHIỀU CUỘC HÀNH TRÌNH ĐANG CHỜ BẠN.
Cô ước Oliver ở đây để nhìn thấy điều này.
- Các cậu có thấy Jack không? Jack Force ấy – Schuyler hỏi bất kì ai mà cô gặp.
Người ta nói với cô rằng nào là cậu ấy mới rời đi, hay là ở tầng khác, hay là vừa đến xong. Dường như cậu có mặt ở khắp mọi nơi nhưng cũng chẳng ở nơi nào cả.
Cuối cùng Schuyler cũng tìm thấy cậu trong một phòng ngủ dành cho khách vắng vẻ trên tầng cao nhất. Anh chàng đang đánh ghi ta và hát một bài gì đó có giai điệu rất dịu dàng. Ở tầng dưới là tiệc tại gia của thế kỉ vậy mà Jack lại có vẻ thích ở trên cái tầng yên ắng này hơn.
- Schuyler phải không? – Jack lên tiếng mà không cần ngước lên.
- Chuyện gì đó đã xảy ra – Cô nói, đồng thời đóng cánh cửa sau lưng một cách nhẹ nhàng. Thế là cuối cùng cô cũng tìm được cậu, tất cả những tình cảm mà cô kiềm chế bấy lâu nay bỗng dâng tràn. Cô run rẩy, quá sợ hãi đến mức thậm chí cô còn không thấy Jack đoán được sự xuất hiện của cô chỉ bằng giác quan. Đôi mắt Schuyler mở to, hoảng sợ. Chẳng cần nghĩ tới hai lần, Schuyler chạy ngay về phía Jack và ngồi bên cạnh cậu.
Jack đưa một cánh tay vòng qua người cô, che chở.
- Có gì không ổn à?
- Hôm nay mình đi chụp ảnh cho tạp chí, sau đó khi mình đang đi bộ một mình… và mình… mình không thể nhớ được… - Schuyler lắp bắp. Về các hình ảnh. Ngay lúc này đây chúng như đang bị đốt cháy bên trong não cô, và cô cảm giác như thể mình đang túm lấy chúng… với tới chúng. Cô giữ chặt các tua kí ức… gần như có một chuyện gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra với cô… nhưng là chuyện gì? Từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác những gì đã xảy ra, và tại sao các kí ức lại phản bội cô? - Mình bị tấn công - Cuối cùng cô đành lên tiếng.
- Cái gì? - Cậu giận dữ. Cậu lắc lắc hai vai cô, rồi ôm cô chặt hơn - Bởi ai? Nói ình nghe đi.
- Mình không nhớ. Nó bỏ đi, nhưng nó… rất mạnh, mình không thể dừng nó lại. Đỏ… đôi mắt màu đỏ… những cái răng… sắp sửa hút mạch máu mình… nhưng, hãy nhìn này, mình không có lấy dù chỉ là một vết xước? Mình không hiểu.
Jack cau mày. Cậu vẫn ôm cô.

- Mình sẽ nói với cậu vài chuyện. Vài chuyện quan trọng.
Schuyler khẽ gật đầu.
- Có cái gì đó đang săn đuổi chúng ta. Cái gì đó ngoài kia đang săn đuổi Ma Cà Rồng – Jack nói một cách dịu dàng - Trước đây mình chưa chắc chắn, nhưng giờ thì mình tin đó là thật.
- Ý cậu là sao? Săn đuổi chúng ta? Cậu đừng làm ọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, được không? Chúng ta là những người bất kì ai cũng phải sợ hãi.
Jack lắc lắc đầu.
- Mình biết chẳng gì có thể giải thích được chuyện này cả.
- Vì Ủy Ban đã nói là chúng ta không thể bị giết…
- Chính xác thì… - Jack ngắt lời - Họ luôn nói chúng ta sẽ sống mãi mãi, rằng chúng ta bất tử và không thể bị thương, rằng chẳng cái gì có thể giết được chúng ta, đúng không nào? - Cậu hỏi.
Schuyler gật đầu.
- Đó là những gì mình đang nói với cậu.
- Và họ đúng. Mình đã thử - Jack khẳng định.
- Thử cái gì? – Schuyler ngạc nhiên.
- Mình đã nhảy ra trước những chiếc tàu hỏa. Tự chém mình. Mình chính là người đã rơi khỏi cửa sổ thư viện năm ngoái.
Schuyler nhớ lại tin đồn này… một học sinh nào đó đã nhảy khỏi ban công tầng ba và hạ cánh xuống đất. Nhưng cô không tin chuyện đó. Chẳng ai có thể sống sót sau cú rơi với độ ười lăm mét mà chẳng hề bị thương, nhất là lại chạm đất bằng đôi chân của họ. - Tại sao cậu làm thế?
- Để xem những gì họ nói có thật không ấy mà.
- Nhưng cậu có thể chết.
- Không. Mình không thể. Ít nhất thì Ủy Ban đã đúng về điều này.
- Buổi tối hôm đó… buổi tối ở trước hộp đêm Block 122… cậu đã bị chiếc taxi đó đâm.
Jack gật đầu.
- Nhưng nó không làm mình bị thương.
- Đúng vậy – Schuyler gật đầu. Vì vậy mà cô đã thấy cậu bên dưới bánh xe taxi. Đáng lẽ cậu ấy phải chết rồi. Thế mà cậu ấy lại xuất hiện trên vỉa hè, hoàn toàn nguyên vẹn. Cô đã nghĩ rằng do cô đã quá căng thẳng vào tối hôm đó, mắt cô đã quá mỏi mệt. Nhưng chuyện đó thực sự đã xảy ra.
- Schuyler nghe mình này. Không gì có thể làm hại chúng ta… chỉ trừ…
- Trừ…?
- Mình không biết – Jack nắm hai bàn tay thành một quả đấm trong sự thất vọng – Nhưng có cái gì đó ngoài kia. Ủy Ban không nói cho chúng ta mọi thứ.
Jack giải thích rằng trước khi tiến hành cuộc gặp mặt đầu tiên, những thành viên lớn tuổi của Ủy Ban đã quyết định không nói cho các thành viên mới về mối nguy hiểm. Thay vì cảnh báo mọi người thì hiện tại tốt nhất không nên xa rời họ vào buổi tối. Như thế là đủ vì họ nghĩ họ sẽ khám phá được sức mạnh thực sự của họ đầu tiên; không có lí do gì để phải báo động ở những nơi chẳng có gì. Chỉ trừ một điều là cậu ấy không tin họ. Cậu biết họ đang giữ vài bí mật.
- Họ đang làm gì đó. Mình nghĩ trước đây đã có chuyện gì đó xảy ra, trong lịch sử của chúng ta. Cái gì đó ở Plymouth khi chúng ta tới đây lần đầu tiên. Mình cố gắng để xới tung nó lên, nhưng cứ như thể tầm nhìn của mình bị khóa vậy. Khi mình cố gắng nghĩ về nó thì tất cả những gì mình nhớ chỉ là một từ. Một tin nhắn được đóng đinh trên một cái cây trong một cánh đồng hoang vắng. Từ đó là: Croatan.
- Đó là gì? – Croatan. Schuyler run bắn lên, âm thanh của từ này phát ra làm cô sợ hãi.

- Mình không biết – Jack lắc đầu - Thậm chí mình còn không biết nó là cái gì. Nó có thể là bất kì cái gì. Có thể là một địa điểm, mình không chắc. Nhưng mình nghĩ đó chính là điều họ không nói cho chúng ta. Cái gì đó với sức mạnh giết được Ma Cà Rồng.
- Nhưng làm thế nào mà cậu biết được? Làm sao cậu lại có thể chắc chắn đến như vậy? – Schuyler hỏi Jack, cảnh báo.
- Bởi vì, như mình đã nói với cậu, Aggie Carondolet đã bị giết – Jack chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Schuyler.
Schuyler im lặng.
- Và?
- Aggie là một Ma Cà Rồng.
Schuyler há hốc mồm. Phải thế rồi! Đó là lí do tại sao cô lại có cảm giác đồng cảm ở tang lễ. Cô biết, dù gì Aggie cũng là một trong số họ.
- Cô ấy không bao giờ quay lại nữa. Cô ấy đã ra đi. Máu cô ấy - tất cả - bị hút ra khỏi cơ thể. Kí ức, cuộc sống và linh hồn của cô ấy… ra đi. Bị hút ra, giống như việc chúng ta hút Máu Đỏ vậy – Jack buồn bã nói - Bị dập tắt. Bị tước đoạt.
Schuyler khiếp sợ nhìn Jack. Đó không thể là sự thật.
- Và cô ấy không phải là người đầu tiên. Trước đây chuyện này đã xảy ra rồi.
Nhật kí của Catherine Carver
Ngày 25 tháng 12 năm 1620
Plymouth Massachusetts
Sự hoang mang tràn ngập khắp mọi nơi. Có tới nửa trong số chúng tôi kiên quyết chạy trốn để tìm vùng đất an toàn hơn. Có lẽ sẽ đi về hướng nam, xa khỏi nơi này. Hôm nay, Conclave tổ chức họp, thảo luận về các chọn lựa. Họ thuyết phục John rằng một trong số chúng được che giấu ở đây giữa chúng ta, rằng một trong số họ đã không thể chống lại sức mạnh của chúng. Ông ta quyết định thuyết phục Các Trưởng Lão. William White đứng về phía ông ta, hắn đã nói vậy. Tuy nhiên Myles Standish lại khá cương quyết về việc ở lại. Ông ta cãi rằng không có bằng chứng, thậm chí thuộc địa Roanoke đã biến mất, rằng họ đã bị Croatan tác động. Một lời nói dối mang tính lịch sử, ông ta nói, thậm chí còn có thể là sự lừa dối có chủ tâm. Ông ta không tin những tin nhắn ấy rời khỏi những cái cây. Conclave từng được ủng hộ, chuyện họ bị thất bại trong việc đồng ý là chưa từng xảy ra. Đó không phải là cách chúng ta nghi ngờ. Myles Standish đã lãnh đạo chúng ta rất tốt kể từ khi tôi có thể nhớ được. Nhưng John chắc chắn ở đó là mối nguy hiểm. Ở lại hay bỏ trốn? Nhưng tôi sẽ đi đâu?
-C.C
Chương 27:
Bliss đang lướt qua những học sinh năm nhất đang bình phẩm những chiếc túi xách trên bàn rồi đi vòng quanh căn phòng. Cô cảm thấy nỗi hoang mang trong lòng tăng lên. Cô không thể tìm thấy Dylan ở bất cứ đâu. Người con trai mà cô muốn gặp đang mất tích.
Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế dài làm bằng da, nhìn ra hành lang dẫn đến các phòng mát sa. Có hai người đang đứng ở sau bức tượng điêu khắc bằng băng. Cái dáng người cao cao ấy trông rất quen – tay áo bằng da trông như đã sờn, những đường viền của chiếc khăn quàng bằng tơ màu trắng – đó chẳng phải là…
- Dylan? – Bliss gọi.
Mimi quay lại. Khỉ thật! Đáng lẽ cô nên kéo anh chàng này vào phòng tắm hoặc là một nơi nào đó để riêng tư hơn. Cô nhanh chóng rút những chiếc răng nanh lại và nở nụ cười có thể coi là sáng chói nhất của cô.
- Bliss yêu quý. Cậu ở đó à? – Mimi ngọt ngào.
Dylan quay lại, đôi mắt cậu trông đờ đẫn như người mất hồn.
- Cậu đang làm gì vậy? – Bliss hỏi Mimi.
- Có làm gì đâu – Mimi nhún vai – Bọn mình chỉ đang nói chuyện thôi.
Bliss kéo Dylan ra khỏi góc khuất. Cô kiểm tra cổ cậu xem có dấu vết gì không, may mà không có. Tốt quá. Cô nhìn Mimi một cách giận dữ rồi dẫn Dylan đi khỏi đó.
- Cậu đang làm gì với cô ấy thế? – Bliss gặng hỏi.
Dylan nhún vai. Thậm chí cậu còn không nhận ra là mình đang ở bên Mimi nữa là. Cậu biến mất trong trạng thái mụ mẫm như bị bỏ bùa vậy. Cậu chớp chớp mắt rồi nhìn Bliss.
- Bliss, cậu đã ở đâu vậy? – Cậu hỏi, giọng đột nhiên bình thường một cách đáng ngạc nhiên.
- Tìm cậu chứ còn ở đâu.
Dylan mỉm cười.
- Đi nào, mình muốn chỉ cho cậu xem phòng của mình.- Bliss hồ hởi.
Trông Dylan thật kì lạ khi ở trong phòng của Bliss. Rất đàn ông, hơi bụi… và thực tế. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc giường công chúa màu trắng của Bliss với chăn nhồi lông vũ phủ lông tơ có hình cây cối đến tấm thảm màu xanh nhợt, giấy dán tường màu hồng, những cái ghế làm bằng mây màu trắng, một ngôi nhà búp bê bốn câu chuyện, và những chiếc đèn sân khấu trên bàn trang điểm.
- Được rồi, mình biết. Nó hơi trẻ con một chút – Bliss thừa nhận.

- Một chút á? – Dylan trêu chọc. - Không phải mình. Mẹ kế của mình làm đấy. Bà ấy vẫn thích mình chỉ mười hai tuổi hay gì gì đó.
Dylan cười vẻ chia sẻ. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa và tắt bớt đèn.
Tự nhiên Bliss cảm thấy bồn chồn.
- Thứ lỗi ình một giây – Cô nói rồi lủi vào phòng tắm để điều hòa lại nhịp thở.
Đây sẽ là lần đầu tiên của cô vì vậy cô có hơi sợ một chút. Cô sẽ làm điều này… NÓ… Caerimonia Osculor… điều này sẽ trói buộc cậu với máu của cô… cô sẽ trao cho cậu Nụ Hôn Thần Thánh…nhưng cậu vẫn chưa biết việc này. Hình như chỉ khi bạn bắt đầu làm điều này…và họ - loài người- họ sẽ bắt đầu quằn quại trong sự đê mê, sẽ rất nóng và đẫm mồ hôi và…và sau cùng cô sẽ cảm thấy tốt hơn những gì cô từng cảm nhận.
Khi lưng cô bước ra ngoài, Dylan đã nằm sẵn trên giường, lưng cậu dựa vào mấy cái gối phủ lông. Trông cậu rất gầy mà lại quyến rũ trong chiếc áo thun hiệu Ben Folds. Cậu đá văng đôi giày hiệu Nice Dunks và đập đập vào khoảng trống bên cạnh.
Bliss nhìn thấy khăn quàng cổ và cái áo khoác da của cậu treo trên một chân giường, nó làm cho cô nảy ra một ý. Cô nhét một bản sao các loại chìa khóa của cô vào túi.
- Cậu đang làm gì vậy? – Dylan hỏi.
- Không có gì, chỉ là đưa cho cậu vài thứ để cậu dễ dàng hơn khi bọn mình bên nhau lần tới ấy mà – Bliss bẽn lẽn nói.
- À… đến đây nào, nhanh lên.
- Mình lạnh – Bliss nói rồi trượt vào trong chăn.
Sau một giây, Dylan kéo cái chăn sang một bên lết đến bên cô. Họ nằm như thế một lúc, lắng nghe âm thanh của một bản nhạc Rap đang dồn dập ở tầng hai.
- Đúng là cậu lạnh thật – Dylan ngạc nhiên nói.
- Nhưng da của cậu lại rất ấm – Bliss thì thầm.
Dylan vòng tay ôm lấy người cô. Họ bắt đầu hôn nhau… Bliss biết ơn vô cùng vì lần này cô không ngất đi khi cô cảm thấy tay cậu đang dò dẫm bên dưới cái váy, chạm tới áo lót của cô. Cô mỉm cười, nghĩ cậu trai nào cũng giống nhau. Cậu làm những gì cậu muốn, nhưng không phải trước khi cô có được những gì cô muốn. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy bàn tay ấm áp của cậu đang siết chặt chiếc móc áo lót. Dylan kéo chiếc váy qua đầu cô. Bliss khẽ nhướn mình lên khỏi giường một chút để giúp cậu, và sau đó cô nằm đó, trước mặt cậu với chỉ duy nhất bộ đồ lót Cosabella.
Cô mở mắt nhìn cậu, kéo cậu vào sát hơn.
Dylan có một dấu chữ thập ở cánh tay, cậu kéo chiếc áo thun qua ngực. Cậu gầy đến nỗi cô có thể cảm nhận được những chiếc xương sườn bên dưới lớp da. Cả hai thở gấp hơn, và chỉ trong giây lát cậu đã nằm áp vào cô. Bliss vuốt ve cổ Dylan và cảm thấy cái của cậu dưới quần jean ép vào hai bắp đùi cô. Cô lăn lên người Dylan để nằm lên ngực cậu. Dylan kéo Bliss gần hơn, tay cậu vuốt ve lưng cô rồi trượt xuống chiếc quần lót. Cô bắt đầu hôn lên môi cậu, lên dọc quai hàm rồi theo đường đó cô liếm xuống bên dưới.
Bliss cảm thấy những cái răng bắt đầu thò ra, cô sắp sửa làm điều đó… Ngay bây giờ! – Cô có thể cảm nhận được dòng máu nóng, sền sệt của cậu… cô nhướng hàm lên, đột nhiên căn phòng sáng ánh đèn.
- Cái quỷ gì vậy? – Dylan ngoái đầu khỏi cái chăn lông vịt.
Hai sinh viên năm hai cười khúc khích đứng ở hành lang nhìn họ.
- Oao..!
Bliss ngước lên, răng nanh của cô vẫn đang nhô ra ngoài.
Hai cô gái ở cửa hét lên.
Bliss nhanh chóng thụt răng lại. Khỉ thật. Ủy Ban đã cảnh báo với họ về việc này – họ không thể cho pháp Máu Đỏ nhìn thấy khi họ đang ở tình trạng tự nhiên thật sự của họ. Hai người kia chỉ là những người mới lớn. Có thể họ sẽ nghĩ họ chỉ đang tưởng tượng mà thôi.
Bỗng một âm thanh khá lớn xuất hiện ngay đằng sau Bliss. Dylan rơi khỏi giường và lăn một cách nặng nhọc trên sàn.
Vẫn nằm bên dưới cái chăn lông vịt, cô quay lại để xem điều gì làm cậu phải nhẩy lên như thế. Bố cô đang đứng ở hành lang. Ông ấy từ đâu ra vậy? Làm sao mà họ về nhà sớm thế? Bliss bò ra để láy quần áo ở sau lưng.
- Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? – Ngài thượng nghị sĩ hỏi – Bliss, con ổn chứ? Kia là ai? Dylan nhảy lò cò xung quanh, kéo khóa chiếc quần jean lại và lôi chiếc áo thun xuống. Cậu giật mạnh lấy chiếc áo khoác rồi xỏ chân vào đôi giầy.
- Ưm…hân hạnh được gặp ngài.
- Điều này có nghĩa gì? – Forsyth Llewellyn hỏi – Bliss, cậu ta là ai?
Bliss vẫn chưa hết bối rối, cô nghe tiếng bước chân vội vã của Dylan huỳnh huỵch trên các bậc thang.
Vậy cho tới lúc này, cậu chưa bao giờ là của cô cả.
- Thưa quý cô, quý cô sẽ giải thích mọi việc chứ? Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Và chuyên gì đã xảy ra với đồ đạc của chúng ta? – Ngài thượng nghị sĩ không kìm nổi cơn tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui