Nhật kí của Catherine Carves
Ngày 21 tháng 11 năm 1620
Mayflower Đó là một mùa đông cực kì khắc nghiệt. Biển không chiều theo ý John, chúng tôi luôn trong tình trạng bị lạnh. Có thể chúng tôi sẽ tìm được một nơi an lành trên mảnh đất mới này, mặc dù nhiều người vẫn tin rằng chúng tôi sẽ không tránh khỏi nguy hiểm. Bên ngoài cửa sổ, bờ biển ở đây rất giống với bờ biển ở Southampton, và điều này làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi luôn ước mong được về nhà nhưng chúng tôi không còn được an toàn ở đó nữa. Bản thân tôi không tin vào những lời đồn dù vậy chúng tôi vẫn phải làm theo những gì đã được chỉ dẫn. Đó luôn luôn là cách hành động của chúng tôi. Hiện tại John và tôi đang nay đây mai đó như một cặp vợ chồng. Chúng tôi có kế hoạch sẽ kết hôn sớm. Tuy điều này có hơi xa vời nhưng vẫn rất cần thiết nếu như chúng tôi còn sống sót. Có lẽ vài điều sẽ thay đổi. Có lẽ vận may sẽ đến với chúng tôi, và tình hình sẽ khả quan hơn. Con tàu cập bến, chúng tôi đã tới đất liền. Một thế giới mới đang chờ.
-C.C
Chương 1:
The Bank là một tòa nhà bằng đá cổ kính, nằm ở cuối đường Houston, trên đoạn cuối cùng của dải đất cao giữa East Village và vùng hoang vu của Lower East Side. Có một thời cơ quan đầu não của tòa nhà đầu tư và môi giới Van Alen uy tín hiện diện với phong cách oai nghiêm, một mô hình theo phong cách nghệ thuật sang trọng, có mặt tiền sáu cạnh kinh điển và một hàng “răng cưa” rất đáng sợ - những hình răng cưa sắc nhọn trên mặt ngoài của tường. Trong nhiều năm tòa nhà này nằm ở góc đường Houston và Essex; tiêu điều, vắng tanh và bị bỏ hoang; cho tới một buổi tối mùa đông khi một ông bầu hộp đêm thay đổi nó ngay sau khi ông ta ăn vội vàng một chiếc bánh mì kẹp xúc xích nóng trong cửa hàng Katz’s Deli. Ông ta đang tìm một nơi gặp mặt để giới thiệu bản nhạc mới mà người vận hành đĩa hát đang xoay - một thứ âm thanh ma quái và tăm tối, họ gọi nó là “Mê hoặc”.
Âm nhạc dồn dập tràn ra tới tận vỉa hè, nơi mà Schuyler Van Alen, một cô gái nhỏ nhắn mười lăm tuổi có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh có phấn côn viền quanh, đang bồn chồn đứng ở phía cuối hàng trước hộp đêm. Cô chế nhạo lớp sơn móng tay màu đen bóng loáng của mình.
- Cậu có nghĩ chúng ta sẽ vào được trong đó không?-Cô hỏi.
- Không sao đâu-Người bạn thân nhất của cô, Oliver Hazard Perry trả lời, cậu ta thoáng cau mày-Dylan đã hứa chắc chắn có một điệu nhảy thưởng bánh (của người da đen). Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn có thể trình thẻ để vào đó. Chính gia đình cậu đã xây lên cái chốn này mà, nhớ chứ? - Cậu chàng cười toe toét.
- Vậy còn gì mới không? - Schuyler cười điệu và đảo mắt.
Hòn đảo Manhattan này có một sự liên kết không thể lay chuyển với lịch sử gia đình Schuyler, như những gì cô biết, gia đình cô có liên quan tới bảo tàng Frick, Đường Cao Tốc Van Wyck, Cung Thiên Văn Hayden, sở hữu hoặc tạo ra một hay vài cơ quan nào đó (hoặc một tuyến đường chính). Điều này chẳng hề tạo ra bất kì sự khác biệt nào trong cuộc sống của cô. Cô chỉ có đủ hai mươi lăm đô để trả cho khoản phí vào cửa.
Oliver âu yếm choàng tay qua vai Schuyler:
- Đừng lo nữa! Cậu lo lắng nhiều quá rồi đấy. Sẽ rất vui, mình hứa. - Giá mà Dylan chờ chúng ta - Schuyler tỏ vẻ bực bội, rồi khẽ rùng mình trong chiếc áo len đan dài màu đen có những lỗ hổng ở khủy tay. Cô tìm thấy nó tại cửa hiệu bán đồ hạ giá tại Thung Lũng Manhattan vào tuần trước. Nó có mùi giống như một loại nước hoa hồng để lâu, thân hình gầy giơ xương của cô biến mất trong chiếc áo rộng thùng thình này. Có lẽ chính vì vậy mà trông cô như đang bơi trong vải vậy. Chiếc áo len màu đen dài gần tới bắp chân, bên trong, cô mặc một chiếc áo phông mỏng dính cũng màu đen bên ngoài một chiếc áo lót giữ ấm màu xám đã cũ, dưới đó là chiếc váy dài quê mùa chạm tới sàn. Giống như một đứa trẻ bụi đời của thế kỉ mười chín, gấu váy của cô bám đầy bụi bẩn do kéo lê trên vỉa hè. Cô đi đôi giày thể thao màu đen trắng, hiệu Jack Purcell yêu thích nhất, cái đôi mà có lỗ hổng ở ngón chân cái. Chùm lên mái tóc quăn gợn sóng tối màu là chiếc khăn quàng có đính hạt được tìm thấy trong tủ đồ của bà cô.
Schuyler đẹp đến ai cũng phải sững sờ, với khuôn mặt hình trái tim duyên dáng; một chiếc mũi cao hơi hếch đến hoàn hảo; không những thế cô còn có làn da mịn màng như sữa - tuy nhiên có cái gì đó không thật trong vẻ đẹp của cô.
Trông cô giống như một thành viên trong nhóm Dresden Dolls (một cặp nhạc công người Mĩ) với bộ quần áo của một mụ phù thủy. Bọn học sinh ở trường Duchesne nghĩ Schuyler ăn mặc giống như một quý bà vô duyên. Những điều này không hề làm cô bối rối hay tự khép kín, vì vậy mà chúng nghĩ ngay là cô vênh váo, tự cao tự đại trong khi cô không phải vậy. Cô chỉ im lặng.
Oliver có dáng người cao, mảnh khảnh, lại khá điển trai, cậu còn có nét tinh ranh với bờm tóc màu hạt dẻ sáng. Oliver có đôi gò má sắc và đôi mắt màu hạt dẻ rất dễ thương. Cậu chàng mặc một chiếc áo khoác kiểu quân đội giản dị bên ngoài một chiếc áo sơ mi bằng vải flanen và chiếc quần jean màu xanh thủng lỗ. Tất nhiên cái áo thuộc hiệu John Varvatos (1) còn chiếc quần jean thì thuộc hiệu Citizens of Humanity (2). Oliver thích tham gia vào các hoạt động mang phong cách của thanh niên hiện đại nhưng cậu chàng lại thích đi mua sắm ở SoHo(3) hơn.
(1) John Varvatos: một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng mang tên của chính nhà thiết kế đó.
(2) Citizens of Humanity: Một công ty thời trang được thành lập bởi Jerome Dahan- mang phong cách khá gần với John Varvatos.
(3) SoHo: khu mua sắm nổi tiếng ở Manhattan.
Oliver và Schuyler trở thành bạn thân của nhau kể từ khi còn học lớp hai, đó là một ngày khi bà vú của Schuyler quên không gói đồ ăn cho cô bé, lúc đó Oliver đã chia một nửa cái bánh sandwich kẹp rau diếp và sốt madone cho cô. Thậm chí hai người còn hiểu được ý nghĩ của nhau, họ thích đọc to những trang ngẫu nhiên trong cuốn Những lời nói dối vô hạn mỗi khi thấy chán. Cả hai đều là những học sinh của trường Duchesne, những học sinh mà truy ra được tổ tiên của mình đã sống sót sau cuộc hành trình Mayflower. Schuyler tính được có tới sáu vị tổng thống trong gia phả gia đình. Nhưng dù họ có thuộc dòng dõi danh tiếng đi chăng nữa thì cũng không thể hòa nhập được với Duchesne. Oliver thích các viện bảo tàng hơn là chơi khúc côn cầu, còn Schuyler không bao giờ cắt tóc hay mang trên mình những thứ từ các cửa hàng bán đồ kí gửi.
Dylan Ward là bạn mới- một anh chàng có khuôn mặt buồn với hàng lông mi dài, đôi mắt ánh lên nét căm hờn và đặc biệt cậu còn bị mang tiếng xấu. Người ta đồn là Dylan có một quá khứ không mấy tốt đẹp, có ô dù lớn và cậu từng là học sinh trong một trường quân đội nào đó. Ông cậu đã gián tiếp đút lót cho trường Dunchesne với danh nghĩa là xây dựng một phòng tập thể dục mới để cậu có thể vào học trường này. Ngay lập tức cậu bị Schuyler và Oliver để ý và rồi nhận ra họ cũng có một thân thế không phù hợp giống nhau.
Schuyler tự véo má mình và thấy một nỗi lo lắng quặn lên trong lòng. Họ cảm thấy rất thoải mái khi ở trong phòng Oliver , nghe nhạc và tung các đồ vật trên cái TiVo(4) của cậu; Oliver chơi một cách say cưa trò chơi của Thành phố Vice trên cái màn hình nứt nẻ trong khi Schuyler vơ vét những tờ tạp chí rồi mơ màng viển vông mình cũng được như vậy: thơ thẩn trên chiếc khăn trải giường trong Sardinia, nhảy một điệu flamenco của Tây ban Nha, hoặc lang thang qua các con đường của Bombay.
(4) TiVo: sản phẩm đầu tiên trong loạt sản phẩm máy đọc video kĩ thuật số (DVR) của Mỹ.
- Mình không chắc về chuyện này - Schuyler nói, ước rằng họ đang ở trong căn phòng ấm cúng và dễ chịu của Oliver thay vì phải đứng run rẩy trên vỉa hè chờ gặp nhau nếu được qua cửa.
- Đừng nản lòng như thế - Oliver khẽ trách. Việc rời khỏi căn phòng ấm áp của mình để thử nghiệm thú vui về đêm của New York là ý kiến của cậu và cậu không hề muốn mình phải hối tiếc về chuyện này chút nào… Nếu cậu nghĩ chúng ta sẽ vào được trong đó thì chúng ta sẽ vào được. Chắc chắn như vậy, hãy tin ở mình. - Đúng lúc đó chiếc điện thoại hiệu BlackBerry của Olive kêu bíp bíp. Cậu rút nó ra khỏi túi quần và kiểm tra màn hình - Dylan đó. Cậu ấy đang ở bên trong và sẽ gặp chúng ta ở cửa sổ tầng hai. Thế được chưa?
- Trông mình thực sự ổn chứ? - Schuyler hỏi vì tự nhiên cô thấy bộ quần áo mình đang mặc có vẻ không ổn.
- Đẹp - Oliver máy móc trả lời - Thực sự trông cậu rất đẹp. - Cậu nhắc lại để tạo thêm tính chắc chắn cho câu trả lời của mình.
- Thậm chí cậu còn chưa cả nhìn mình.
- Mình luôn ngắm cậu mỗi ngày - Oliver cười nhìn vào mắt Schuyler, sau đó khuôn mặt cậu đỏ ửng lên và rồi cậu quay mặt đi. Chiếc BlackBerry lại kêu bíp bíp, và lần này cậu cáo lỗi, đi ra chỗ khác để trả lời.
Nhìn qua đường, Schuyler thấy một chiếc taxi lao lên trên lề đường, một cậu trai tóc vàng bước ra từ đó. Ngay khi cậu trai đó xuất hiện, một chiếc taxi khác đi theo ngay phía sau phía đối diện. Chiếc xe thình lình đổi hướng một cách rất táo bạo, lúc đầu tưởng như nó đã trượt qua khỏi cậu trai nhưng vào giây cuối cùng cậu ta lại tự lao mình vào hướng đi của chiếc xe và biến mất dưới bánh xe. Thậm chí chiếc xe còn không cả dừng lại, vẫn đi tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Ôi lạy chúa! - Schuyler kêu thét lên.
Anh chàng đó chắc chắn đã bị đâm trúng - Cô đinh ninh như vậy - Cậu ta đã bị ô tô cán…Cậu ta chết chắc rồi.
- Cậu có nhìn thấy không? - Cô hỏi, rồi điên cuồng ngoái lại nhìn quanh tìm Oliver, lúc này dường như cũng biến mất. Schuyler chạy băng qua đường, hy vọng có thể nhìn thấy thi thể chàng trai, nhưng cậu ta lại đang đứng ngay trước mặt cô, đếm những đồng tiền lẻ trong ví. Cậu ta đóng sầm cửa lại sau khi trả tiền, chiếc taxi lăn bánh. Cậu ta hoàn toàn nguyên vẹn và không hề bị thương.
- Đáng lẽ cậu đã chết rồi chứ? - Cô thì thầm.
- Sao cơ? - Cậu ta hỏi, trên gương mặt hiện lên nụ cười thách thức, giễu cợt.
Schuyler lùi lại một bước… cô nhận ra người con trai này học cùng trường với cô. Cậu ta chính là Jack Force. Jack Force khá nổi tiếng. Một trong những gã đứng đầu đội khúc côn cầu, dẫn đầu trong các cuộc chơi ở trường, những bài viết của cậu ta về cửa hàng mua sắm được xuất bản trong cuốn tạp chí Wired(5), còn đẹp trai quá đến nỗi cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh chàng. (5) Wired: một tạp chí màu của Mỹ xuất bản hàng tháng đưa các tin tức liên quan đến việc công nghệ ảnh hưởng như thế nào đến đời sống, văn hóa, chính trị và kinh tế.
Có lẽ những gì vừa xảy ra đều chỉ là mơ thôi. Có thể cô chỉ nghĩ là bản thân đã nhìn thấy cậu ta biến mất ngay trước chiếc xe taxi. Sự việc đáng lý ra phải như vậy. Schuyler cảm thấy mệt mỏi.
- Tôi không nghĩ là cậu còn có năng khiếu khiến người khác phải ngạc nhiên đến điếng người đâu - Cô vụng về buột miệng, giống như một thầy tu bị thôi miên.
- Tôi không phải là người như vậy, thật đấy. Tôi đã đi qua chỗ đó - Jack giải thích, tiến về phía câu lạc bộ bên cạnh cánh cửa vào hộp đêm, nơi một ngôi sao nhạc rock đang lèo lái những cô gái đi theo cổ động các ban nhạc.
Schuyler ngượng ngùng:
- Ôi! Xin lỗi. Đáng lí tôi phải biết điều đó chứ.
Jack mỉm cười thân ái với cô:
- Tại sao?
- Cái gì tại sao?
- Tại sao lại xin lỗi? Làm sao cậu lại biết được? Cậu có thể đọc được suy nghĩ hay gì gì đó à? - Jack hỏi.
- Có lẽ vậy. Có lẽ hôm nay là một ngày đen đủi - Schuyler cười. Anh chàng này đang tán tỉnh cô và cô đáp lại. Được rồi, đây dứt khoát chỉ là sự tưởng tượng của bản thân cô thôi. Cậu ta hoàn toàn không hề lao mình tới chiếc taxi đó.
Schuyler rất ngạc nhiên, không ngờ Jack Force lại quá đỗi thân thiện đến như vậy. Hầu hết những tên con trai ở trường Duchesne đều vênh váo, ngạo mạn, Schuyler không bao giờ buồn chú ý đến họ. Tất cả họ đều cùng một giuộc - cái bộ đó với hình Đầu Vịt (6) của họ thường hay khua môi múa mép, hay thờ ơ lãnh đạm, hay đùa những trò đùa ngu ngốc và thường mặc bộ đồng phục của môn khúc côn cầu. Cô chưa bao giờ nghĩ về Jack Force dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua - cậu ta là một học sinh năm nhất giống như Schuyler nhưng lại đến từ cái thế giới của sự nổi tiếng, họ học cùng trường với nhau nhưng họ hoàn toàn không thở chung một bầu không khí. Và sau tất cả, cô em sinh đôi của cậu là Mimi Force, một cô nàng bất trị với mục đích sống là làm cho người khác phải khổ sở “Mày đang tới một đám tang à?”, “Ai chết thế và ai làm ày trở thành đứa không nhà vậy?” - Đó chỉ là một trong vài cách không tưởng tượng được mà cô ta từng dùng để lăng nhục người khác. Mimi đâu nhỉ? Có nơi nào mà anh em sinh đôi nhà Force không thể cùng đến?
(6) Duck Head: một nhãn hiệu thời trang có logo hình đầu con vịt trời.
- Nghe này, cậu có muốn vào trong đó không? Jack hỏi, mỉm cười, thậm chí cậu chàng còn để lộ hàm răng đều tăm tắp của mình - Mình là một thành viên.
Trước khi Schuyler có thể trả lời, Oliver hiện ra ngay bên cạnh cô. Cậu ta từ đâu ra vậy? Cô thắc mắc. Quan trọng hơn là bằng cách nào cậu ta có thể làm được điều đó? Oliver có một khả năng cực kì xuất sắc đó là, cậu có thể xuất hiện một cách bất ngờ nhất vào chính giây phút bạn không muốn cậu ta xuất hiện chút nào.
- Ôi cậu đây rồi, bạn thân mến - Oliver nói với một vẻ đầy trách cứ.
Schuyler chớp mắt để lẩn tránh: - Oliver này. Cậu biết Jack rồi chứ? - Ai cơ? - Oliver trả lời với cái giọng cố tình muốn châm chọc - Nào, cậu có đi không?-Cậu ta yêu cầu với giọng nói đầy vẻ quyền uy - Họ đang đưa những người cuối cùng vào - Oliver đi về phía The Bank, nơi có một đám thanh niên choai choai bận đồ đen đang đứng chen chúc để được qua.
- Mình nên đi thôi - Schuyler nói với vẻ nuối tiếc.
- Có sớm quá không? - Jack hỏi. Đôi mắt cậu lại một lần nữa như đang nhảy múa. - Không còn sớm đâu - Oliver thêm vào, cười cười.
Jack nhún vai:
- Gặp lại cậu sau nhé, Schuyler - Jack nói rồi kéo cao cổ áo làm bằng vải tuýt pha len rồi đi về hướng đối diện.
- Còn vài người thôi - Oliver phàn nàn khi hai người họ quay trở lại hàng người. Cậu khoanh tay trước ngực và trông có vẻ bực tức.
Schuyler im lặng, trái tim cô đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Jack Force biết tên cô.
Họ tiến lên từng bước, gần sát tới cô gái nóng bỏng cầm tấm bảng phía sau sợi dây bằng nhung. Cái máy Elvira đánh giá mỗi nhóm người với cái nhìn khinh miệt nhưng chẳng ai bỏ đi cả.
- Bây giờ nhớ này, nếu họ có gây bất kì khó khăn gì cho chúng mình thì hãy bình tĩnh nhé, đừng có nao núng và hãy suy nghĩ tích cực lên. Cậu phải hình dung là mình đang ở trong đó, được chứ? - Oliver thì thào.
Schuyler gật đầu tỏ ý hiểu. Họ lại tiến lên từng bước một nhưng bất ngờ, một tay bảo kê to lớn của câu lạc bộ ra chặn lại. Hắn ta giơ lên một cái bảng lớn có đề dòng chữ trên đó.
- Thẻ căn cước! - Hắn ta quát tháo.
Những ngón tay run rẩy, Schuyler lấy ra một giấy phép lái xe với cái tên của một ai đó - nhưng có ảnh của cô - trên bề mặt được cán mỏng dính. Oliver cũng làm điều tương tự. Cô mím môi. Rất có thể cô sẽ bị tóm và bị bắt vào tù vì chuyện này. Nhưng cô nhớ những gì Oliver đã nói. Bình tĩnh. Tự tin. Nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Tay bảo kê đưa qua đưa lại thẻ căn cước của họ dưới một cái máy tia hồng ngoại, nó không kêu bíp bíp. Hắn ta ngừng lại, cau mày, giữ thẻ của hai người lại để kiểm duyệt, rồi nhìn họ với ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Schuyler cố gắng tạo vẻ bình tĩnh nhưng không được vì trái tim cô cứ đập loạn lên trong cái cơ thể mỏng manh. Tất nhiên mình trông như hai mươi mốt tuổi. Mình đã từng đến nơi này trước kia rồi. Tuyệt đối không có gì sai trái với cái thẻ căn cước đó được. Schuyler nghĩ.
Tên bảo kê lại đẩy cái thẻ xuống bên dưới cái máy một lần nữa. Hắn ta lúc lắc cái đầu ”Cái này không hợp lệ”. Hắn ta lầm bầm.
Oliver nhìn Schuyler, mặt cậu tái mét đi. Schuyler nghĩ là cô sắp ngất xỉu đến nơi. Trong cuộc đời mình, cô nghĩ chưa gặp phải tình cảnh nào phải sợ sệt như thế này. Vài phút trôi qua. Đám đông xếp hàng sau họ bắt đầu gây ồn ào vì sốt ruột.
Cái thẻ căn cước này chẳng có gì sai cả. Bình tĩnh và tự tin. Bình tĩnh và tự tin. Schuyler tưởng tượng tay bảo kê sẽ vẫy tay cho hai người qua, và hai người sẽ vào câu lạc bộ. CHO CHÚNG TÔI VÀO. CHO CHÚNG TÔI VÀO. CHO CHÚNG TÔI VÀO. HÃY CHO CHÚNG TÔI VÀO.
Tay bảo kê ngước lên, khiến cô giật mình, cứ như thể hắn ta đã nghe thấy những gì cô nghĩ. Thời gian cứ như ngừng trôi. Sau đó, hắn ta trả lại thẻ và vẫy tay cho họ đi, đúng như những gì mà Schuyler đã nghĩ.
Schuyler thở phào nhẹ nhõm. Cô và Oliver lén trao cho nhau cái nhìn hân hoan.
Họ bước vào trong hộp đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...