NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ THÀNH LŨY CUỐI CÙNG
Florence, 1452.
Máu Bạc tranh thủ liếc nhìn về hướng họ rồi ngay lập tức kẻ lạ mặt mặc áo choàng biến mất.
- Chúng ta bị phát hiện rồi. Hành động ngay! - Dre hối thúc mọi người rồi chạy đuổi theo con mồi. Gio và Tomi cũng nhảy ra khỏi chỗ nấp, gươm vàng đã sẵn sàng và cuộc rượt đuổi bắt đầu.
Họ đuổi theo Máu Bạc qua những con phố ngoằn nghoèo, khắp các lối đi trong nhà thờ cho tới tận đỉnh của mái vòm dang dở Brunelleschi - đỉnh cao nhất của Florence.
Máu Bạc né tránh những cú đòn của họ với sự nhanh nhẹn và sức mạnh chẳng kém gì bản thân họ. Họ chưa từng phải đối mặt với địch thủ nào như thế này, nhưng rốt cục tên này cũng vẫn không phải đối thủ của ba vị Thợ Săn được trang bị vũ khí đầy đủ. Nó bị dồn vào một góc, đứng đó gầm gừ và rú rít vì biết rõ mình đã thất thủ.
Dre rút gươm kề vào họng nó, chuẩn bị cho nhát kiếm kết liễu thì có một giọng nói cất lên từ trên cầu thang. Ai đó đã đi theo họ tới tận ngọn tháp.
- Tên Thợ Săn khốn kiếp.
Họ quay lại và thấy một người lạ mặt có mũ trùm đầu đang đến gần. Dưới ánh trăng họ có thể thấy người đàn ông kia mặc áo choàng dài nhiều màu và đeo chuỗi hạt của thành luỹ. Cả thân hình hắn được giấu sau chiếc áo choàng nhưng vẫn có thể nhận thấy đó là người đàn ông ban nãy Máu Bạc đã nói chuyện.
- Người này không phải người mà các ngươi cần tống xuống Địa Ngục, vì anh ta vốn đã thuộc về nơi đó rồi. - Người đàn ông lạ mặt tuyên bố rồi chỉ với một cái phất tay Máu Bạc đã biến mất trong ngọn lửa đen.
Tomi thở hổn hển, bàng hoàng và mất tinh thần khi nhận ra người mà bọn họ truy đuổi không phải là Máu Bạc, không phải một thiên thần thất thế từ Thiên Đường mà lại là một con quỷ từ Địa Ngục.
Người lạ trùm đầu loạng choạng đứng trên mép mái vòm. Anh ta nhấc một chân lên trên không rồi lao thẳng xuống khe hở của mái vòm đang làm dở. Chiếc áo choàng của anh ta tung bay trong gió, để lộ ba biểu tượng màu đen được khắc trên cánh tay. Một trong số đó là hình ảnh thanh gươm đâm xuyên qua ngôi sao. Lần cuối cùng cô trông thấy biểu tượng này là trên cổ tay Lucifer hồi ở Rome, khi Hoàng Tử Bóng Tối của Máu Bạc tự gọi mình là Caligula.
Ba vị Thợ Săn vội chạy xuống phía dưới để xem. Họ tìm thấy cơ thể của người lạ mặt trùm đầu mang dấu ấn của Lucifer.
Máu Đỏ đã chết.
CHƯƠNG TÁM: NHỮNG ĐÓA HOA DẠI
Kể cả khi ánh nắng ấm áp, dễ chịu rọi vào lều thì khi tỉnh dậy Schuyler vẫn có cảm giác gai gai lạnh. Cô đã quen được nằm cạnh cơ thể ấm áp của Jack nên cảm thấy hơi hụt hẫng khi thấy anh không ở cạnh. Cô sờ soạng khoảng trống bên mình. Túi ngủ của anh vẫn còn ấm. Vậy là anh đi chưa lâu.
Anh ở đâu anh yêu? - Cô gửi thông điệp.
Anh ở gần đây thôi. Đừng lo. Em ngủ tiếp đi.
Cô đặt mình xuống chăn lần nữa rồi cảm thấy buồn ngủ và mơ thấy một cánh đồng trải đầy hoa dại.
Một tiếng sau cô đứng dậy đi tới dòng suối gần đó mà họ đã phát hiện ra tối hôm trước. Suốt cả cuộc đời mình cô đã sống trong tình cảm họ hàng ấm áp và thật lạ khi được ở vùng hoang dã như thế này để cảm thấy được tự do, thoát khỏi những thói quen thường nhật của cuộc sống hiện đại.
Cô cởi áo sơ mi, bỏ đôi giầy sũng nước ra và cởi luôn đồ lót. Cô sẽ giặt đồ dưới suối. Vì không có xà phòng nên cô dùng một viên đá để làm sạch quần áo. Cô biết được điều này nhờ quan sát Hattie giặt đồ ở nhà. Bà Cordelia đâu có nghĩ nhiều về những thứ hiện đại.
Cô đang dở việc thì linh cảm có ánh nhìn từ phía sau. Cô quay lại thì thấy Jack đang nhìn mình. Anh mỉm cười, - nụ cười thực sự cô thấy từ lúc hai người rời New York tới giờ. Thật khó có thể tự do tận hưởng những giây phút bên nhau khi chịu sự giám sát của Thợ Săn của Nữ Bá Tước.
- Chào anh. - Cô mỉm cười. Jack cũng đã giặt đồ xong, tóc anh lấp lánh dưới nắng. Anh ấy đẹp tựa một thiên thần, cô thầm nghĩ. Có phải là cô tưởng tượng ra hay cuộc hành trình đầy gian nan của họ đã làm cho gương mặt ấy đẹp đến thế? Mỗi ngày trôi qua là một ngày trông anh ít giống một vận động viên thể thao điển trai mà ngày càng giống một chiến binh từ xa xưa trên thiên đường - là con người thực sự của anh.
- Anh có thứ này cho em. - Anh nói rồi giơ ra một bó hoa màu tím nhỏ.
Cô cài một cành lên tóc. Ngay cả khi họ đang bộn bề công việc cần lo toan thì anh vẫn nghĩ tới cô.
- Cám ơn anh!
Anh vòng tay quanh người cô rồi cả hai cùng nằm xuống bãi cỏ. Cô trượt tay xuống bên dưới lớp áo sơ mi của anh, thấy yêu vô cùng hơi ấm đang kề cạnh mình, yêu vô cùng cái cách anh ôm cô thật chặt. Nhưng ngay cả khi họ đang ở bên nhau cô vẫn không thôi lo lắng về việc họ còn bao nhiêu thời gian như thế nữa...
Chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới này.
Anh không biết đâu. Sẽ thế nào nếu... Cô ghét cái cách cô lo lắng, nhưng cô không thể không lo được.
Đừng em. Dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Vâng.
Họ đã sẵn sàng cho bất cứ hậu quả nào do việc phá vỡ đính ước mang lại. Sự phẫn nộ của Mimi. Sự phá huỷ về tinh thần sẽ làm anh yếu dần cho tới khi cơ thể mất cảm giác. Họ đã sẵn sàng để đối mặt với chúng.
Nhưng em sợ.
Anh không sợ.
Theo một cách nào đó, tháng bị giam cầm của họ đã thực sự hữu ích vì họ có thể trao đổi rõ ràng với nhau về nỗi sợ, niềm hy vọng, tương lai và kiểm chứng những giới hạn trong mối quan hệ của họ. Họ có thể lên kế hoạch, không những là cho những điều xảy đến ngay tức thời mà còn cho bất cứ điều gì mà số phận đen tối đang chờ đợi họ phía trước. Schuyler biết nơi nào cô sẽ đứng cạnh Jack. Còn Jack hiểu cô đến từ đâu. Cô không thấy bất cứ điều gì trong đầu mình có thể an toàn và chắc chắn hơn tình yêu sâu đậm và đầy quả cảm của Jack. Anh đã đi tới tận cùng Địa Ngục rồi quay trở lại để cứu cô và cô cũng đã lấy máu của mình để cứu mạng sống của anh.
Nhưng đính ước...
Chúng ta sẽ tạo ra một đính ước mới.
Anh không có bất cứ do dự nào khi từ bỏ đính ước cũ chứ? Trước đây Schuyler chưa bao giờ thấy đủ dũng khí để hỏi anh câu hỏi này vì cô vẫn thấy sợ nghe câu trả lời. Cô chưa bao giờ lợi dụng sự gần gũi của họ để dùng trí tâm thuật đột nhập vào trong ký ức anh để xem anh có tiếc nuối về lựa chọn của mình hay không. Cô tôn trọng sự riêng tư của anh, nhưng cô cũng biết cô sẽ không thể chịu nổi nếu cô tìm ra anh vẫn còn chút vấn vương với người em song sinh của mình. Cô sẽ chết vì tức mất thôi.
Không hề. Mối đính ước này chúng ta tự lựa chọn, chứ không phải là đính ước được người khác quyết định. Anh không tin vào số phận. Anh không tin tình yêu được sắp đặt từ trước.
- Chúng ta nên quay về thôi. - Schuyler thì thầm. Họ không có thời gian cho chuyện này. Họ không có thời gian dành cho tình yêu, không có thời gian dành cho nhau.
- Chưa đâu. - Jack thở dài, mắt vẫn nhắm, ngón tay ấm áp của anh vạch thành đường trên da bụng cô.
Schuyler mỉm cười đầy bao dung, để tóc buông xuống chạm vào má anh. Anh ôm cô, kéo cô kề sát mình để hai môi họ gặp nhau. Cô hé miệng chào đón anh, còn tay anh lần xuống dưới lớp áo nịt của cô.
Cô cúi xuống, dang tay anh ra, rồi anh lật cô lại để cô nằm ngửa bên dưới anh, cổ họng cô trắng ngần, đầy mời gọi.
Anh lướt ngón tay trên cổ cô còn cô nhắm mắt cảnh giác.
Cô có thể cảm thấy anh hôn lên quai hàm mình rồi hôn phía dưới cổ. Cô kéo anh lại mình gần hơn, gần hơn nữa.
Cuối cùng, anh để răng nanh của mình trượt trên da cô rồi với một cú đâm nhanh, cô cảm thấy răng nanh xuyên vào cô.
Cô thở hổn hển. Đó là việc làm mạnh mẽ nhất mà anh dám làm với cô - xâm nhập sâu vào cơ thể cô và đó là điều cô chưa sẵn sàng. Nhưng nó thật tuyệt vời.
Cô có thể cảm nhận được năng lượng của anh hòa trộn trong cô, có thể cảm thấy nhịp đập tim anh trong tim mình - hai người họ, cùng đập một nhịp như lúc anh ôm ghì lấy cô vậy. Cô cảm thấy đầu nhẹ bẫng và hơi chóng mặt, như mụ đi, tay cô ôm ghì lưng anh và kéo anh gần hơn, sát hơn.
Nữa đi... Cô thầm nghĩ... Nữa đi.
Đáp lại, Jack buông cô ra một lát rồi cắn cô lần nữa. Lần này anh hôn cô cùng với chiếc răng nanh của mình. Sự ngọt ngào của cú đâm ngập tràn trong cô - vừa đau vừa vô cùng tuyệt vời.
Cô là tình yêu và cũng là người thân cận của anh. Họ liên kết với nhau theo hàng nghìn cách - những cái móc nhỏ xíu, vô hình gắn họ với nhau bất kể là Thiên Đình hay những người trước đây sống trên đó có tuyên bố như thế nào.
CHƯƠNG CHÍN: PHỤC KÍCH
Lúc Schuyler nghe thấy tiếng những bước chân thì trời đã gần trưa. Nhóm người đang tiến lại gần Jack, cô nghĩ rằng họ sẽ tạo ra sự ngạc nhiên, không kịp trở tay, như họ đã nhầm. Cô vẫn nhắm mắt và để đầu tựa trên ngực Jack. Cô đã nghe thấy tiếng họ từ cách đó vài chục mét, tiếng những cành khô gẫy dưới chân, tiếng những bước chân dè dặt và cả tiếng thì thào của họ.
Đừng cử động. Hãy cứ chờ xem họ muốn gì. Jack gửi tín hiệu cho cô.
Schuyler không hề sợ hãi nhưng cô thấy lo lắng. Nhóm người đang đến gần không phải Thợ Săn, cô có thể cảm thấy sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi của họ và cô biết họ đang trong tâm trạng không tốt. Không biết buổi sáng hôm nay của họ có gì mệt mỏi nữa đây? Tạ ơn trời là họ đã mặc quần áo vào.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của Jack dưới cơ thể mình và nhịp tim đều đặn của anh.
- Đứng dậy. - Một giọng nói thô lỗ vang lên.
Schuyler ngáp dài, dang tay rồi giả vờ chớp chớp mắt. Cô đứng dậy, ngó nhìn xung quanh. Jack cũng làm theo. Với mái tóc rối xù, đôi má ửng hồng trông họ giống hai người trẻ tuổi vừa ngủ dậy.
Họ đang bị vây quanh bởi một nhóm đàn ông mang theo súng ngắn và súng trường. Từ cách ăn mặc và cách nói năng của họ Schuyler đoán họ là những nông dân tới từ thành phố lân cận, có lẽ là từ Santo Stefano - thành phố gần đây nhất. Vùng thôn quê này toàn những người chẳng bao giờ rời làng đi đâu - những người đậm bản sắc truyền thống, mang theo mình những ngành nghề buôn bán được dạy dỗ và truyền đạt lại qua các thế hệ. Thế giới hiện đại đã mang đến cho họ điện thoại di động và các quán cafe internet, nhưng họ vẫn sống trong những ngôi nhà trên nông trại có đến vài trăm tuổi mà không có hệ thống sưởi và vẫn làm bánh mỳ và xúc xích bằng tay.
Những người đàn ông chĩa súng vào họ và nhìn trừng trừng. Đây không phải những người độc ác. Schuyler nhận thấy điều đó. Họ đang lo lắng và sợ hãi nhưng họ không độc ác. Cô thấy nhẹ người đôi chút.
Jack đưa tay lên:
- Chúng tôi không làm hại bất cứ ai cả. - Anh nói bằng tiếng Italy một cách hoàn hảo.
- Cắm trại ở trên núi là phạm pháp. Các người là ai, từ đâu tới? - Người đàn ông gầy gò với cặp mắt ti hí hỏi.
Chúng tôi là người Mĩ. Chúng tôi từ New York tới... đi du lịch ba lô. - Schuyler trả lời, cố tạo sự thân thiện. Người Italy thích những khách du lịch Mĩ vì họ có thể bán được mấy thứ đồ của mình với giá hời.
Một người đàn ông khác mặc chiếc áo phông Fiat, đang đặt tay trên khẩu súng lục Beretta đời cũ gật đầu.
- Chúng tôi không thích người lạ ở đây.
- Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi. Chúng tôi không biết ở đây cấm cắm trại. - Schuyler giải thích - Xin các ông... hãy để chúng tôi đi và chúng tôi sẽ đi đúng đường của mình.
Jack định bước đi thì một họng súng gí vào đầu anh.
- Đứng yên đấy.
- Vừa phải chút chứ. - Giọng anh từ tốn nhưng đã hơi sắc lạnh.
- Im mồm.
Schuyler liếc nhìn Jack. Nếu muốn anh ấy có thể quét sạch nhóm người này đi ấy chứ.
Đừng. - Cô gửi cho anh.
Cô nhắm mắt lại và tập trung. Cô có thể nghe thấy những suy nghĩ của nhóm người kia bằng trí tâm thuật.
Bọn chúng chỉ là trẻ con, chúng ta nên để chúng đi, Gino đang nghĩ gì thế không biết. Chúng không thể đi xa được khi có MariElena. Chúng ta đang lãng phí thời gian rồi đấy. Chúng ta có thể b́iết được gì chứ. Mà giờ chúng ta phải làm gì với tụi nó? Chuyện này thật ngớ ngẩn. Chúng ta nên đi đi thôi. Mặc kệ bọn chúng. Cứ giữ chúng cho đến khi chúng nó... Thật ḱỳ cục. Những người lạ. Kỳ cục. Chúng ta không tin tưởng ai được.
Họ đang cần giúp đỡ. Schuyler nhận biết được điều đó. Họ đang bối rối và sợ hãi. Trung tâm của nỗi sợ hãi đó là một cô gái. Mà không. Họ đang lo sợ cho cô gái đó. Cô có thể thấy cô bé ít hơn cô chừng một, hai tuổi gì đó. Schuyler quyết định.
- Xin các ông. Hãy nói cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi có thể sẽ giúp được gì đó cho các ông. Các ông đang tìm kiếm ai đó, đúng không? Ai đó mà các ông yêu quý. Chúng tôi là bạn của Đức Cha Baldessarre. Vừa nghe nhắc tới tên Đức cha, nhóm người có vẻ bớt căng thẳng hẳn. Schuyler cũng đoán thế. Hội Petruvian có ý nghĩa gì đó với những vùng quanh đây. Cha Baldessarre là một người đáng trọng vọng, một người cực kỳ đáng tin cậy. Cô lại thấy nhớ về người ông.
- Hãy để chúng tôi giúp các ông. - Schuyler bảo. - Chúng tôi đã được... huấn luyện để làm việc như vậy. Hãy nói cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra.
Nhóm người liếc nhìn nhau rồi cuối cùng người lớn tuổi nhất nói.
- Chúng đã bắt con gái tôi, MariElena. - Người đàn ông to con này nói tới đây thì không nói tiếp được nữa mà ôm mặt thổn thức.
Luca - người trẻ nhất trong nhóm giải thích. Cha của anh cùng những người anh em, chú bác đang tìm kiếm MariElena - em gái anh - người đã bị bắt cóc tối qua bởi những tên buôn lậu người - một mối nguy hiểm vẫn chưa từng biết tới tại vùng này. Anh đưa Schuyler xem bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, tóc đen, đôi lông mày rậm và nụ cười ngượng ngịu. Cô bé mười lăm tuổi.
- Phần lớn chúng bắt các cô gái từ những làng nhỏ ở Đông Âu, nhưng giờ chúng cả gan hơn. Chúng đã tới nơi sinh sống của chúng tôi. Cuộc sống ở đây không quá khó khăn, như quý vị thấy đấy. - Anh nói và chỉ về vùng đồng quê Italia trù phú. - Nhưng nó tẻ nhạt, thiếu những trò vui chơi, giải trí.
“Mari đã gặp hắn ở quán cafe Internet. Hắn ta là người Nga, nhưng hắn nói hắn sẽ đến Mĩ học. Con bé gọi hắn là bạn trai. Rồi bọn họ 'bỏ trốn để cưới nhau', nhưng chúng tôi không nghĩ là chúng sẽ kết hôn. - Anh đưa cho họ xem chiếc điện thoại di động - Tôi nhận được cái này mấy tiếng trước. Có một tin nhắn từ MariElena. Tin nhắn viết là Aiuto bằng tiếng Ý, có nghĩa là 'cứu' trong tiếng Anh.
- Chúng tôi rất tiếc về chuyện em gái anh. Nhưng sao không tới báo cảnh sát? - Jack hỏi.
- Vì bọn buôn lậu đã mua chuộc cảnh sát hết rồi... lúc nào chả thế. - Luca giải thích. - Nhưng chúng tôi nghĩ chúng chưa đi xa được vì chúng sẽ không dám đi đường chính... vậy nên có lẽ chúng đang đi về hướng Levanto vì ở đó có tàu hàng.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các anh không tìm được cô ấy? - Schuyler hỏi dù đã biết trước câu trả lời.
Luca nhăn mày.
- Thì cũng giống như kết cục đã xảy đến với những cô gái khác. Nó sẽ bị bán rồi bị đưa đi. Rồi chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.
CHƯƠNG MƯỜI: CẤT GIẤU
Schuyler dẫn nhóm người về khu vực họ cắm trại - nơi Ghedi đang chờ với đống đ được đóng gói. Khi nghe về vụ bắt cóc, anh có vẻ bị kích động. Anh ta kéo Schuyler sang bên trong khi Jack sắp xếp nhóm người thành các đội để tìm kiếm.
- Vụ bắt cóc này... tôi cần nói với cô về nó. MariElena chỉ là người gần đây nhất bị bắt đi thôi. - Anh nói trong khi cố giấu những chiếc túi của họ vào bụi rậm.
- Đúng thế. Họ cũng đã nói với chúng tôi điều đó. Có nhiều cô gái trong vùng này đã mất tích Cô vừa nói vừa giúp phủ đá lên những tấm lều bạt đã được gấp gọn gàng. Họ sẽ quay lại để lấy chúng sau.
- Không đâu, chuyện còn nghiêm trọng hơn thế. - Ghedi trông có vẻ nản. - Thật không an toàn chút nào khi nói ra điều đó ở đây. Tôi muốn đợi đến khi chúng ta đều được bảo vệ an toàn. Nhưng tôi cần nói cho cô biết.
- Vâng, sao?
Ghedi nhìn đồng hồ.
- Cô gái bị bắt tối qua. Vậy là đã quá lâu. Quá muộn rồi. Họ nên tới tu viện ngay lúc cô gái bị mất tích. Người ta có thể đã tìm ra cô ấy trước... - Anh ta lắc đầu. - Thay vì vậy họ lại tự đi tìm. Làm thế là họ đã kết thúc số phận của cô ấy rồi.
- Tôi không hiểu, - Schuyler bảo. - Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ tìm ra cô ấy. Chúng ta phải tìm cô ấy, phải cứu cô ấy.
Thầy tu trẻ lắc lắc đầu rồi không nói gì thêm và hứa sẽ giải thích khi nào họ tới được tu viện, để mặc Schuyler băn khoăn với những từ ngữ của anh ta.
Jack đã chia nhóm đàn ông kia thành hai đội. Một nửa đi tiếp lên núi trong khi một nửa đi về phía cảng. Ghedi đi cùng nhóm thứ hai, anh ta đã quen làm việc với tàu bè nên có thể đánh hơi được lái buôn nào buôn bán những thùng hàng trái phép. Schuyler và Jack sẽ đi con đường riêng của họ và giữ liên lạc với mọi người bằng bộ đàm mượn được của Luca.
Khi cả nhóm đã tản ra, Schuyler kể cho Jack nghe về những điều đã nói. Jack đồng ý với cô là họ sẽ không bao giờ để mặc cô gái kia bất kể là Ghedi có lo lắng chuyện gì đi nữa. Là một Thợ Săn, anh đã tuyên thệ sẽ chịu trách nhiệm phục vụ không những Hội Kín mà còn bảo vệ những người vô tội bất kể đó là ma cà rồng hay con người. Anh đề nghị không được phí phạm bất cứ giây phút nào vào những dấu chân. Cách nhanh nhất để tìm ra cô gái đó là định vị ý nghĩ của cô bằng trí tâm thuật.
- Tốt hơn em nên làm... cô ấy có thể sẽ không giấu em - Jack giải thích rằng sự hiện diện dịu dàng của một cô gái sẽ dễ thành cô hơn trong việc dỗ một cô gái trẻ khác ra khỏi nơi ẩn nấp của mình.
Schuyler nhắm mắt lại xuyên thấu vào trong bóng tối. Cô tập trung vào hình ảnh trong bức ảnh.
MariElena, cô ở đâu?
Lúc Schuyler mở mắt ra thì cô thấy mình đang đứng giữa thế giới chạng vạng của glom. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của Jack như là một linh hồn đồng hành, đang kiếm tìm cô gái cùng với mình. Thế giới glom mờ mờ bàng bạc, như thể được che phủ bởi một nàn sương.
MariElena, tôi là bạn. Hãy xuất hiện đi. Ở bên tôi cô sẽ được an toàn. Hãy nói cho tôi biết cô đang ở đâu. Gia đình cô đang đi tìm cô đấy.
Không có lời đáp lại.
Schuyler chờ đợi, nhưng tất cả chỉ là im lặng, như thể cô gái đã bị rơi xuống một cái giếng không đáy vậy. Cô có thể thấy tư tưởng của mình đang lan tỏa khắp vũ trụ, nhưng không có gì đáp lại nó - không có bất cứ tín hiệu nào giúp cô định vị được vị trí của cô gái. Cô liền mở mắt ra.
- Không thấy gì à? - Jack hỏi.
- Không gì hết. - Schuyler nhăn mày. - Có vẻ như cô gái ấy không ở đây... không ở trong glom. Không phải là cô ấy cố trốn tránh mà có vẻ như cô ấy không tồn tại thì đúng hơn. - Cô kìm sự thất vọng lại. Lời cảnh báo của Ghedi làm cô thấy nghi ngờ. Anh chàng gác cổng ấy lo sợ điều gì vậy chứ?
Schuyler muốn đưa MariElena về nhà hơn bất cứ điều gì khác. Cô cảm thấy có sự gắn bó thân thiết với cô gái này. Chẳng phải hồi mười lăm tuổi cuộc sống của cô cũng đã thay đổi hoàn toàn đó sao? Cô hiểu vì sao MariElena lại có thể yêu một người lạ như thế. Cô hiểu thế nào là bị thôi thúc bởi trí tò mò và những chuyện phiêu lưu mạo hiểm và thế nào là sự kinh hoàng khi thế giới ta tò mò khám phá bị tan vỡ.
Tôi ở đây! Cứu tôi! Cứu tôi!
- Ôi Chúa ơi. Em vừa nghe thấy tiếng cô ấy. Schuyler kêu lên.
Cứu tôi. Cứu. Giết. Cứu. Chết. Cứu. Lửa. Cứu. Địa ngục. Cứu.
Những suy nghĩ của cô gái bị đứt đoạn, không rành mạch. Đó là lời cầu xin khẩn thiết, cầu cứu trong hoảng loạn, sợ hãi, là lời độc diễn trong tuyệt vọng.
Schuyler với tay qua Jack, anh đỡ lấy cô. Cô được an toàn, cô được an toàn, giờ cô đã được an toàn rồi. Hãy cho tôi biết cô đang ở đâu. Chúng tôi sẽ đi tìm và đưa cô tới nơi an toàn. Cô gửi tín hiệu đi, cố gắng trấn an tâm hồn đang hoảng loạn kia.
Cứu tôi. Cứu. Giết. Cứu. Chết. Cứu. Lửa. Cứu. Địa ngục. Cứu.
Schuyler giật nảy người, tỉnh lại. Cô mở mắt ra.
- Em tìm thấy cô ấy rồi à? - Jack hỏi trong khi vẫn ôm chặt cô.
- Vâng. Em biết chỗ cô ấy đang ở. - Schuyler nhấc điện thoại rồi miêu tả những điều mình đã nhìn thấy cho những người tìm kiếm còn lại. Một cái hang tối nằm cạnh bờ sông cạn, một cái lỗ hổng lớn trên mặt đất được rêu phong che phủ.
Nghe trong điện thoại có tiếng kêu thảng thốt của G.
- Sao thế? - Cô hỏi. - Cô ấy ở đâu?
- Cái hang bên cạnh dòng sông cạn. Nó được gọi là Cổng Địa Ngục. - Anh ta trả lời với giọng lo sợ. - Nó nằm khu bên ngoài Florence, cách Florence vài dặm. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Schuyler ngay lập tức hiệu ra tại sao Ghedi lại có phản ứng như thế. Có thể đó là lý do vì sao vị tu sĩ này đã rất bi quan về cơ hội sống sót của MariElena.
- Chúng đã đưa cô ấy tới Cánh Cổng đó. - Cô nói với Jack. - Đi nào. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...