Gia tộc ma cà rồng (Tập 5: Thiên thần sa ngã)

CHƯƠNG BA MƯƠI SÁU: KIỂM TRA THÔNG TIN
Sáng hôm sau anh em nhà Lennox chăm chú lắng nghe Deming vạch ra những việc họ cần làm để giúp cô chuẩn bị làm nhiệm vụ. Sau sự việc đáng hổ thẹn ngày hôm qua cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm việc ở New York nữa, rằng các đồng sự Thợ Săn của cô sẽ yêu cầu cô ra khỏi vụ này và quay về Trung Quốc ngay lập tức. Nhưng thay vì thế hai anh em nhà này lại cực kỳ thông cảm với cô. Họ đã an ủi cô là chuyện như thế lúc nào chẳng có. Công việc của Thợ Săn đâu phải lúc nào cũng thành công. Họ vẫn phải có sai lầm. Quan trọng là họ vẫn tiếp tục cố gắng.
Kế hoạch là cả ba người họ sẽ cùng vào trong glom, Sam sẽ chú ý để đề phòng nguy hiểm và đóng đô tại vị trí cao nhất còn Ted sẽ theo cô vào glom xa hết mức có thể và sẽ chỉ dừng lại ở lớp tiềm thức. Ngay khi Deming có thể tới đó cô sẽ đi qua bên dưới câu chú che phủ để định vị Stuart, kéo cậu ấy ra ngoài thế giới thực và ở trong glom - nơi những Thợ Săn kia đang đợi rồi cả bốn người sẽ nhảy ra ngoài cùng nhau.
- Nghe vẫn có vẻ mạo hiểm quá - Sam lắc đầu nói - Ngay khi cô ở trong thế giới tiền tiềm thức, cô sẽ chỉ một mình và có thể cô không đủ thời gian để quay về với cơ thể mình.
- Đúng thế. Nhưng theo lý thuyết thì tôi sẽ chết trong vòng năm phút và trái tim tôi sẽ ngừng đập. Nhưng năm phút ngoài này cũng như năm năm trong glom. Tôi sẽ có rất nhiều thời gian mà.
- Đó là việc của cô đấy.
Deming gật đầu.
- Chúng ta sẽ tiến hành vào tối mai. Tôi cần một ngày chuẩn bị.
Để chuẩn bị cho kế hoạch Người Chết Vi Hành cô phải làm quen với mọi khía cạnh trong kiếp sống trước đây và hiện tại của nạn nhân của mình. Khi đã được biết về lịch sử bất tử của Máu Xanh, người ta có thể không bao giờ đoán trước ai là người mình có thể tìm thấy nhờ Người Chết Vi Hành vì thế cách tốt nhất là phải có sự chuẩn bị trước. Cô vẫn có linh cảm là Stuart Rhodes không phải là một nạn nhân ngẫu nhiên dù cậu ta không liên quan gì tới Victoria Taylor cả. Từ bao kiếp sống của mình trong vai trò một Chuyên Gia Tìm Kiếm Sự Thật, Deming biết những chuyện đó là rất hiếm và dù có vẻ Victoria Taylor và Stuart Rhodes không có liên hệ gì thì thực tế vẫn thường phức tạp hơn nhiều.
Mẹ trong kiếp của Stuart Rhodes hiện tại không có mặt ở nhà nên Deming đã để lại tin nhắn cho trợ lý bà, nhắn bà gọi lại cho cô ngay khi có thể. Trong khi đó thì mẹ của Victoria Taylor đã đồng ý gặp Mimi để uống cà phê chiều hôm ấy. Cho dù cô không thể làm gì cho Victoria được nữa thì Deming vẫn nghĩ có thể bố mẹ cô ấy biết điều gì đó giúp ích cho cô trong vụ này, để xem có mối liên hệ nào giữa hai nạn nhân hay không.
Cô gặp Gertrude Taylor trong quán cà phê MOMA vào buổi chiều. Gertrude là một trong số ủy viên hàng đầu của bào tàng - một thành viên mẫn cán của Ủy Ban. Gia đình Taylor đã được nghe về cái chết của Victoria nhưng không được phép tỏ ra đau buồn vì Regent muốn giữ mọi chuyện được giữ kín cho đến khi vụ việc được giải quyết. Theo các báo cáo của Thợ Săn nhà Taylor chỉ làm bố mẹ theo trách nhiệm nên họ gần như không biết gì về con gái mình vì thế Deming không biết nên mong điều
- Gặp cô thật là quý. - Gertrude mỉm cười rồi ngồi vào ghế trong quán cà phê nhộn nhịp.
- Cảm ơn bà vì đã nhận lời mời, bà Taylor.
- Ồ, cứ gọi tôi là Gertrude. Tôi biết thực ra cô không phải học sinh ở Duchesne. Cô là Thợ Săn được cử tới đây để tìm ra ai đã làm việc đó với Victoria, đúng không?
- Mục đích của tôi là thế. - Mimi gật đầu.

- Tốt! - Gertrude xoay xoay tách trà xanh. Nhìn sát hơn Mimi, có thể thấy những nết nhăn hằn sâu quanh mắt bà. Trong khi người phụ nữ bề ngoài tỏ ra rất bình thản và hài lòng thì gương mặt lại đầy vẻ buồn rầu mà không ca phẫu thuật thẩm mĩ hay gien ma cà rồng nào có thể che đi được. Các báo cáo đã nhầm. Người phụ nữ này rõ ràng là đang rất đau khổ.
- Victoria là con đầu của chúng tôi. Trước đây chúng tôi chưa bao giờ được yêu cầu sinh thành một sinh linh nào cả. Tên của chúng tôi đã xuất hiện trong Kho Lưu Trữ và chúng tôi đã rất cảm động. Victoria là một đứa trẻ có tính tình hòa nhã nhất. Lúc nào nó cũng có nhiều bạn bè. Tôi không thể tưởng tượng nổi là làm sao lại có người muốn hãm hại nó, đặc biệt lại là người quen biết nó.
- Thế kiếp trước thì thế nào ạ? Có điều gì trong quá khứ có thể cho biết... có mối thù nào không? Sự yếu đuối nào đó? Bất cứ thứ gì?
- Tôi không nhớ.
Deming lấy sổ ghi chép ra.
- Kiếp trước của cô ấy là khi nào? Cô ấy có kể cho bà nghe không?
- Để tôi xem nào. Tôi nghĩ khi thời điểm Biến Hình bắt đầu, Victoria có những ký ức về kiếp sống của mình. Nó nói là lúc trước nó đã ở Florence, khoảng thế kỷ mười lăm hoặc như là nó nhớ nó đã ở phòng làm việc của Michelangelo. Kho Lưu Trữ chắc sẽ có tư liệu về nó, tôi nghĩ thế. Đôi khi vào độ tuổi nó thì ký ức về tiền kiếp không đáng tin lắm đâu.
- Cảm ơn bà rất nhiều vì đã giúp tôi.
- Không, tôi mới phải cảm ơn cô. Hội Kín đã giấu chúng tôi về chuyện này nhưng chúng tôi rất vui khi nghe được là họ đã nhờ đến những người như cô để chịu trách nhiệm giải quyết vụ việc.
Gertrude đứng dậy khỏi ghế và đưa tay ra bắt tay Deming, mắt bà long lanh nước. Trong giây lát trông bà chẳng có gì giống một nhà quản lý xã hội đáng gờm hay một thiên thần sa ngã nữa mà chỉ là một bà mẹ đang thương khóc con gái.
Vài giờ sau, mẹ Stuart Rhodes cũng gọi lại cho Deming. Nhà Rhodes là những nhà nhân chủng học và mới đây đã tới Ai Cập để khảo cứu. Đọc hồ sơ của Stuart, Deming chú ý một điều là về thực tế cậu ta đã tự phát triển. Ngay từ khi việc Biến Hình bắt đầu cậu ấy gần như không có ai kiểm soát.
Amelia Rhodes không có vẻ gì lo lắng về sự biến mất của cậu con trai.
- Nghe có vẻ như chỉ là trò đùa nghịch nào đó phải không? - Giọng bà vang vang trên nền tiếng gầm rú của trực thăng. - Tôi mới nói chuyện với Stuart vài ngày trước. Nó sắp tới một bữa tiệc nào đó và có vẻ rất hào hứng về chuyện đó. Nó ít khi được mời đi đâu mà, cô biết đấy.
- Tôi e là đó không phải trò đùa thưa bà. Regent đã cho phép tôi báo với bà rằng chuyện xảy ra cho Stuart cũng giống như chuyện đã xảy ra cho một học sinh khác của trường Duchesne, một ma cà rồng trong cộng đồng chúng ta - Deming kể thêm cho bà nghe vài tình tiết của vụ việc rồi bảo, - Stuart đang gặp nguy hiểm chết người.

- Thế cô muốn chúng tôi làm gì? Chúng tôi đâu có yêu cầu điều này.
- Bà không thỉnh cầu Kho Lưu Trữ việc sinh con sao? - Deming hỏi.
- Từ lâu lắm rồi. Trong quá khứ tôi đã nghĩ mình nên trải nghiệm mẹ. Tới khi họ liên lạc với tôi thì tôi đã phát chán với ý tưởng đó rồi.
- Nếu bà có thể kể tôi nghe điều gì đó về Stuart thì nó sẽ rất giúp ích cho việc cứu sống cậu ấy. Bà có nhớ cậu ấy có nhắc gì về kiếp trước của mình không? Hay kiếp cuối cùng của cậu ấy là khi nào.
- Nó cũng có nhắc tới chuyện đó, nhưng tôi không nhớ. Ở đâu đó bên Châu Âu thì phải. Tôi rất tiếc. Cô sẽ tìm thấy thằng bé, phải không? Trước khi bọn chúng thiêu nó như đã làm với cô bé tội nghiệp kia. Tôi cũng đã cảm thấy yêu quý thằng bé. Do yêu cầu công việc nên tôi và bố thằng bé không thường xuyên gặp nó được, nhưng chúng tôi thực sự rất nhớ nó.
CHƯƠNG BA MƯƠI BẢY: PHÒNG VĂN THƯ
Tối đó, Deming xem xét lại các hồ sơ liên quan đến vụ án và chú ý nhiều hơn tới các ghi chú về thông điệp mờ ám mà các Thợ Săn đã tìm thấy trong đoạn băng gốc. Cô đã bỏ qua nó, chỉ xem nó như thứ nhằm làm mất tập trung của người xem, nhưng giờ cô lại xem xét nó kỹ lưỡng hơn. Lãnh đạo Kho Lưu Trữ cho rằng bọn chúng đã phá mật mã và ba hình ảnh - dấu ấn của Lucifer, con cừu tượng tưng cho loài người, biểu tượng cho sự hợp nhất - ngụ ý là Sao Mai đang liên kết với Máu Đỏ. Nếu như thế thì có nghĩa là kẻ làm ra đoạn băng, cũng là kẻ đã bắt cóc con tin là một phần trong cơ cấu này. Một con người đang phục vụ cho Croatan chăng? Nó thật khó nghe nên đó cũng là lý do tại sao cô đã bỏ qua và coi đó như một trò nghi binh. Nghĩ theo cách đó có thể là rất kỳ cục đối với một Thợ Săn.
Trước khi mặt trời mọc cô lẻn vào trường Duchesne để lấy con rùa ngọc may mắn trong tủ đồ của mình - đó đúng là một kiểu mê tín ngớ ngẩn nhưng cô không muốn làm Người Chết Vi Hành mà không có nó. Em song sinh của cô đã mua mấy cái tượng nhỏ xíu đó trong một khu chợ ở Hồng Koong và Deming luôn mang anh bạn nhỏ ấy theo mình như một thói quen. Cô muốn lẻn vào trường rồi đi ra nhanh chóng mà không bị ai phát hiện hay hỏi han điều gì. Vào cái giờ sớm như thế này thì trường học vắng toe, chỉ có mấy người gác cổng thôi, vậy nên cô đã rất ngạc nhiên khi bất ngờ gặp Paul Rayburn đang đi ra khỏi thư viện trên tầng ba với một xe sách. Tủ đồ của học sinh năm nhất nằm trên tầng này, đối diện với cửa thư viện.
- Chào Paul! - Cô nhanh nhảu.
- Ồ, chào! - cậu đáp lại và cô liền thấy quang phổ của cậu ta chuyển sang màu cam giống như mỗi lần có sự hiện diện của cô.
- Cậu đang làm gì ở đây thế?
- Tớ là người phụ tá trong thư viện mà. Một chương trình nghiên cứu ấy mà. - Cậu vừa nói vừa leng keng chùm chìa khóa. - Tớ đang cố làm cho xong việc trước khi giờ học bắt đầu. Nó còn tốt hơn là phải ở lại muộn trong trường.
Trông cậu có vẻ buồn ngủ và mệt mỏi. Deming thấy hơi xúc động về những nỗ lực của cậu đã trở thành một học sinh tại Duchesne. Nó không hề dễ dàng khi là một kẻ nghèo khó sống giữa những người giàu có.
Cô lại cảm thấy cảm giác si mê khi thấy cậu nhưng nụ cười ngượng ngùng của cậu còn khiến cô có một phản xạ khác, một điều còn mạnh mẽ hơn cả sự thôi thúc muốn uống máu cậu ta.

- Trời vẫn chưa sáng mà. - Cô vừa nói vừa nhét tập hồ sơ vào trong túi sách. Cô thấy tim mình hơi nhói đau vì cô biết là sau ngày hôm nay cô có thể sẽ không còn được thấy cậu nữa.
Ngay khi tìm thấy Stuart mà cô chắc là mình làm được, nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc và cô sẽ rời khỏi nước này.
Quả là đáng tiếc bởi vì với Paul cô có một cảm giác gì đó - cảm giác ngây ngất lẫn lộn giữa khao khát và yêu mến mà cô không thể giải thích được. Nó cũng làm cô thấy lo sợ vì cuộc sống của cô từ trước tới giờ vẫn chỉ có nguyên tắc và kỷ luật. Những cảm nhận của cô dành cho cậu làm cô bối rối, làm tâm trí cô xao lãng. Chúng sẽ làm lu mờ sự phán đoán của cô. Những Thợ Săn giỏi nhất phải là những người không để tình cảm chi phối và cô đang cố gắng để trở thành người giỏi nhất.
- À, đúng thế! - Cậu nhún vai. - Tớ quen với chuyện đó rồi. Sao cậu cũng đến đây sớm vậy
- Thực ra là tớ không thể ngủ được.
- Chúng ta có thể gặp nhau sau được không? Khi cả hai đều đã tỉnh giấc nhé?
Cô định lắc đầu thì đột ngột lại nảy ra ý là có lẽ thay vì chạy trốn khỏi những cảm giác của mình cô nên chờ xem chuyện đó sẽ đi tới đâu và như thế cô có thể dập hết nó đi.
- Tớ cũng muốn vậy. Bằng giờ này ngày mai thì sao? Một bữa sáng khi mặt trời lên nhé.
Paul cười lóa cả mắt, khiến Deming quên mất rằng cô bảo cậu ấy đi gặp mình chỉ để cô có thể tìm ra được ý tưởng lãng mạn nào mà cậu đang che dấu về chuyện của hai người hay không.
Chỉ khi cậu đi rồi thì cô mới nhận ra là mình đã quên không hỏi về chuyện cậu đã kể về Victoria, Bryce và Piper. Cô muốn biết cậu đã nghe mấy thông tin sai lệch ấy ở đâu.
Phòng Văn Thư nằm tại những trụ sở chính giữa trung tâm thành phố, trong một khu cấm thuộc Kho Lưu Trữ. Viên thư ký nhìn vị Thợ Săn trong bộ áo choàng đen với ánh mắt độc địa trong khi đưa lại tập giấy vàng cho cô.
- Regent đã ký giấy bảo đảm chưa?
- Tôi có nó đây rồi. - Deming trả lời và đưa cho ông cái giấy chứng nhận có chữ ký hoa mỹ của Mimi. Regent đồng ý cho mở hồ sơ chỉ trong trường hợp này thôi.
- Thông tin đặc quyền đấy. Không phải ai cũng nên biết đâu. - Viên thư ký khó tính làu bàu.
- Tôi hiểu. Đó là lý do tôi có giấy đảm bảo của Regent. - Deming kiên nhẫn đáp lời.
- Đến ngăn thứ tư.

- Cám ơn ông.
Deming ngồi tại bàn làm việc và bắt đầu đọc các tư liệu về sự ra đời của Victoria Taylor và Stuart Rhodes qua các kiếp. Việc nhìn vào các kiếp sống đã qua của một người bất tử là điều hoàn toàn cấm kỵ trong Hội. Bộ Luật Ma Cà Rồng đã quy định rằng mỗi ma cà rồng sẽ tự hiểu biết về những tiền kiếp của mình qua Biểu Hiện của Máu - chứ không phải qua việc tra cứu trong các hồ sơ và ghi chép ở thư viện. Lawrence Van Alen đã cố thuyết giảng rằng nhân dạng của con người được thể hiện từ bên trong - thế có nghĩa là ngay khi chúng ta đã sống một đời bất tử, được ghi chép lại bởi những người chép sách mẫn cán từ thời sơ khai thì ta vẫn có bổn phận khám phá ra số phận của chính bản thân mình hơn là chỉ xem những văn bản đã được đánh máy lại.
STUART RHODES
Tên khai sinh: Hollis Stuart Cobden Rhodes
Kiếp trước được biết đến với tên: Piero d’Argento (Florence)
VICTORIA TAYLOR
Tên khai sinh: Victoria Alexandra Forbes Taylor
Kiếp trước được biết đến với tên: Strfana Granacci (Florence)
Chuyện này thật thú vị. Cả Victoria Taylor và Stuart Rhodes đều kết thúc chu kỳ sống gần đây nhất ở cùng một nơi và cùng một khoảng thời gian. Vậy thì dù họ có không biết nhau trong thời điểm hiện tại thì khả năng họ biết nhau trong quá khứ là điều chắc chắn. Chuyện này không thể là một việc ngẫu nhiên được.
Bằng bất cứ giá nào, ngay khi vào glom cô sẽ phải tìm ra Stuart, tóm kẻ đã bắt cóc cậu và cô sẽ có câu trả lời cho mình.
Deming rời Kho Lưu Trữ, đầu cúi thấp. Anh em nhà Lennox sẽ chờ gặp cô ở trụ sở Thợ Săn trong một giờ nữa và như thế cô sẽ còn rất ít thời gian để sắn sàng trước khi họ tới. Cô soát lại danh sách những thứ cần thiết trong đầu, cô cần phải mặc cái gì thật ấm. Lần trước khi tỉnh dậy sau khi hành động xong, cô đã run lên vì lạnh.
Cô sẽ gọi cho em gái mình. Cô muốn nghe thấy giọng của Dehua, không phải chỉ ở trong glom. Chẳng có gì cả, nó cũng chỉ là một sự mê tín nữa mà thôi, cô đã sẵn sàng bước vào hành lang tối.
Lúc dừng lại ở đèn giao thông, cô nhận thấy một chiếc xe đỗ bên kia đường. Đó cũng chính là chiếc đã đưa cô về nhà vào tối thứ bảy. Paul đang ngồi sau tay lái. Cô định vẫy chào cậu thì trông thấy cậu ta không chỉ có một mình. Có một cô gái ở trong xe cùng cậu.
Có gì đó quen quen ở cô gái đang bước ra khỏi xe ấy.
Rồi Deming cũng nhận ra.
Cô ấy là Victoria Taylor.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui