Gia tộc ma cà rồng (Tập 5: Thiên thần sa ngã)

CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI: BẮP CẢI VÀ RƯỢU NHO
Cứ cho là chúng có một ổ khóa để khóa kín vị trí của Victoria đi. - Oliver nói một cách dứt khoát. Từ chuyến đến thăm ngôi nhà máu cậu đã trường Duchesne cho phép nghỉ học. Cậu đã quay lại Kho Tư Liệu, dành cả ngày và đêm ở đây lại cuộn băng và cuối cùng thì cũng đã tìm ra được đầu mối dẫn tới nơi Victoria đang bị giam giữ.
- Thưa cô? Cô có vào không ạ? - Người chỉ chỗ ngồi trong thính phòng vừa nhìn cô một cách nôn nóng vừa hỏi trong khi tay đang đặt trên cánh cửa đôi, còn Scott thì đang mải vân vê cổ tay áo.
- Chờ chút. - Cô vừa bảo Oliver vừa xem xét khả năng của những điều cô vừa nghe trong khi tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên. Nhưng Trinity đã nuôi nấng cô rất cẩn thận. Mimi vẫy tay với cậu bạn trai đã bước vào trong cửa.
- Anh cứ vào đi. Em phải giải quyết chuyện này đã. Em sẽ gặp anh trong giờ giải lao.
Cô bước ra xa khỏi cửa, đi thẳng tới đài phun nước.
- Chúng ta tìm ra cô ấy rồi à? - Cô áp sát điện thoại vào tai với vẻ đầy hy vọng.
- Vẫn chưa. Nhưng chúng ta đang đi đúng đường.
Mimi liếc nhìn mấy người gác cửa đang ra hiệu cho cô im lặng.
- Ở đâu?
- Khách sạn Carlyle.
- Tôi sẽ gặp cậu ở đó.
Vỉa hè trước khách sạn Carlyle đang đầy những Máu Đỏ. Lúc Mimi đi qua đám đông, cô nghe những tiếng thì thào như đánh bom đe dọa, 'tản cư'. Cô trình thẻ Hội Kín cho đội an ninh rồi bước vào đại sảnh trống trơn. Oliver đang đứng cùng một nhóm Thợ Săn - những người vừa mới dọn quang khu vực.
- Tôi rất tiếc về chương trình Parsifal. Đó cũng là vở nhạc kịch yêu thích của tôi. - Oliver nói thay cho lời chào Mimi.
- Cô ấy đâu? - Mimi hỏi luôn. Lúc này cô không có thì giờ để nghe những câu bình luận đầy vẻ thông minh hóm hỉnh của Oliver.
- Chúng tôi nghĩ là trên tầng áp mái. Khu đó đã được vài diễn viên thuê cả tháng nhưng vài tuần nay nó đã để không, theo như lời của quản lý khách sạn.
- Sao các cậu biết là cô ấy ở đây?
- Chúng tôi không biết? Chúng tôi chỉ đoán vậy thôi. - Oliver nói rồi nhấn nút thang máy lên tầng trên cùng. - Tôi biết là các Thợ Săn đang tập trung vào những hình ảnh trong tiềm thức nhưng tôi nghĩ có thể chúng ta nên chú ý kỹ vào đoạn băng hơn. Tôi đã xem nó hết lần này đến lần khác và tìm được vài thứ bị che khuất. Tôi cũng đã dùng công nghệ để phóng to vài phần.
Cậu nói rồi chỉ cho cô xem hình ảnh trên điện thoại.
- Chính xác là tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? - Mimi hỏi. Trông nó giống một đống thứ ngoằn nghoèo và chẳng có gì thú vị cả. Rõ ràng là chỉ như thế thôi không đủ để phải dọn sạch cả sảnh khách sạn và cũng chẳng đủ để phá hỏng một buổi tối tại khách sạn sang trọng như thế này. Wendell Randolph - ông trùm Máu Xanh - chủ khách sạn Carlyle chắc chắn sẽ thấy khó chịu lắm đây. Mimi đã thấy vài tin nhắn của anh ta.
- Đó là từ giấy dán tường phía sau đầu cô ấy. Ánh sáng từ chiếc áo choàng của Thợ Săn giúp làm nó bừng lên đôi chút. Nó được gọi là Bắp Cải và Rượu Nho - một thiết kế nổi tiếng của William Morris, được bán rất phổ biến và hết hàng vào những năm 1880. Nhưng đến những năm 1930 - khi khách sạn được xây dựng họ lại dùng cùng một nhà máy dệt để sản xuất tiếp mặt hàng đó cho khách sạn. Sau việc sửa chữa hồi năm ngoái thì chỉ có vài phòng vẫn giữ nguyên giấy gián tường cũ. Chúng tôi đã kiểm tra hai phòng rồi, đây là phòng cuối cùng.

- Chúng ta ở đây chỉ vì cái giấy dán tường thôi sao? - Mimi thắc mắc. - Các cậu dọn sạch cả khách sạn... dùng mệnh lệnh ép buộc với số đông Máu Đỏ... chỉ bởi vì giấy dán tường ư? - Cô nói và cố làm giọng mình không trở nên quá nghi ngờ.
- Thì đó là tất cả những gì chúng ta có mà. - Oliver biện minh. - Cô đã nói sẽ không có ai chết dưới sự trông nom của cô mà. Vì thế chúng ta phải thử mọi thứ có thể, đúng không?
Cửa thang máy mở ra. Mimi thấy Sam và Ted tới đứng trước cửa để cùng vào. Phần còn lại của đội đang bố trí trong hành lang.
- Chúng tôi đi cùng được chứ? - Ted hỏi.
Mimi không biết phải nói gì. Về chuyện này họ đã hành động mà không có sự cố vấn của cô thì giờ còn bày đặt hỏi ý kiến làm gì chứ. Đã quá muộn để quay lại rồi. Có lẽ đó chỉ là phép lịch sự vì cô đã tới hiện trường. Nhưng thế vẫn còn tốt hơn sự thô lỗ của Helen Archibald. Cô vui vẻ nói với các Thợ Săn của mình.
- Chắc chắn rồi. Đi thôi! - Cô vừa gật đầu vừa bảo họ.
Cả đội cùng đột kích căn phòng, tạo ra những vụ nổ glom trong khi kiếm đã được tuốt trần, sáng loáng.
Có một cô gái bị trói vào chiếc ghế.
Than ôi, đó không phải là Victoria.
Họ là nam diễn viên - một ngôi sao màn bạc, người mới trở về đêm trước cùng cô bạn gái vô cùng kinh ngạc. Trước hình ảnh những Thợ Săn trong trang phục màu đen trang bị đầy đủ vũ khí, anh ta bàng hoàng làm rơi cả chai sâm panh và lăn ra ngất xỉu.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BA: QUÁN RƯỢU
Sau thất bại đáng xấu hổ của cuộc đột kích vào khách sạn Carlyle, Mimi đã để Oliver gánh toàn bộ trách nhiệm ngăn chặn, đối phó với những lời chỉ trích của đội Thợ Săn. Cô gặp lại anh em nhà Lennox ở quán rượu quen thuộc của họ vào tối hôm sau. Trời đêm tối bưng và chỉ trong chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa mảnh trăng khuyết sẽ xuất hiện trên nền trời. Họ gần như không còn thời gian nữa. Cô biết là mấy anh chàng kia sẽ không đánh giá cao điều mà cô định nói với họ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ cô đã là một Regent rồi. Đây là sứ mệnh của cô. Cô sẽ không để mất một ai. Cô hy vọng họ sẽ mang đến tin tức tốt lành.
Quán rượu đã từng là nơi bán rượu lậu trong khoảng thời gian cấm bán rượu mạnh hồi mà Máu Xanh những người duy nhất cung cấp rượu trong thành phố. Nơi này vẫn giữ nguyên cánh cửa đôi từ trước kia, có lỗ khóa để nhòm ra ngoài, mùn cưa trên sàn nhà, những chiếc bàn bằng gỗ thông bị rạch chằng chịt với những cái tên của cả bạn bè lẫn kẻ thù.
Các Thợ Săn với đủ cấp bậc - những chiến binh kỳ cựu vẻ ngà ngà say với gương mặt từng trải và điếu thuốc trên môi, còn có những tân binh gầy nhom của Langley (CIA đã được thành lập bởi một đội Thợ Săn, Trung tâm đào tạo Thợ Săn cũ vẫn còn đặt trong cùng khu vực) chen chúc nhau tại các bàn, kế bên là các sinh viên ngốc nghếch của Đại Học New York - những người đã lang thang vào quán mà chẳng biết vây quanh họ toàn là cảnh sát mật ma cà rồng. Có một cái bàn tròn, một bảng phóng phi tiêu và một bảng viết phấn phía sai quầy bar để ghi lại các vòng đấu.
Mimi thấy Sam đang ngồi trong một góc phía sau vắng vẻ, cô liền đến ngồi đối diện với anh ta.
- Đó là chỗ của tôi đấy. - Ted tuyên bố khi mang lại ba cốc bia đắng, sẫm màu, bên trên có một chút rượu màu vàng. Họ gọi nó là bia Đen và Rám Nắng.
Thường thì Mimu không thích vị của bia - cô thích martini hay vang hơn - nhưng cô cũng không thích làm phiền người khác nên cô nhấp một ngụm. Thực sự là nó cũng không quá tệ. Nó không thơm nồng như mùi máu. Cô chợt nhớ lại vị máu của Kingley: ngọt ngào và đậm đà. Cổ họng cô khô lại, cố kìm nén. Mắt cô ươn ướt nước. Trong một thoáng cô cảm giác như mình sẽ khóc mất, nhưng cô cố kìm lại.
- Trước tiên là về chuyện Huyết Linh kia. Cứ bình tĩnh vì Hazzard-Perry có vẻ ổn rồi - Sam lên tiếng, - Nó cũng tốt đẹp theo đúng như dự đoán. Cậu nhóc đó đã không ngủ nhiều ngày nay. Cậu ấy làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai.
- Có thể. Nhưng cái lão ba hoa rỗng tuếch Wendell Randolph đang muốn lật tôi vì đã lạm dụng lực lượng cảnh sát đấy. Lão ta nói sẽ kêu gọi một cuộc bỏ phiếu trắng vào lần họp tới.
- Lão ấy không làm thế đâu. Lão cứ hay to mồm thôi. - Ted hất tay một cách thô bạo. - Cô là tất cả những gì bọn họ có và họ đều biết điều ấy mà.
- Có thể. Các anh nghe này. Thật khó cho tôi phải nói ra điều này. - Mimi hít một hơi sâu, - Tôi biết tuần vừa rồi chúng ta đã l rất vất vả và tôi đánh giá cao những nỗ lực của các anh, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác: nếu tối mai chúng ta không tìm ra cô ấy tôi sẽ phải phá hủy mạng phòng thủ của Hội Kín. Tôi không muốn thế, nhưng đó là lựa chọn duy nhất. Tôi không thể để cô ấy bị thiêu cháy, không chỉ ở trên mạng mà là bất cứ đâu. Ít ra thì với việc mạng phòng bị hủy chúng ta sẽ biết chính xác cô ấy đang ở đâu và có thể đưa cô ấy ra.

Những Thợ Săn nghe tin tức của cô với vẻ mặt trang nghiêm.
- Đó là một việc làm cực kỳ nguy hiểm. Cô biết là nếu đúng thời điểm đó Máu Bạc tấn công chúng ta thì chúng ta sẽ ngồi im như lũ vịt cho tụi nó làm thịt mất - Ted cảnh báo.
- Tôi hiểu về các nguy cơ, - Mimi đưa tay lên không. - Nhưng tôi còn lựa chọn nào nữa đây?
- Charles sẽ không bao giờ cho phép làm chuyện đó, - Sam nói. - Ngay cả khi trong thời điểm tàn sát lẫn nhau. - Anh ngầm nhắc đến vụ việc hai năm về trước khi vài Máu Xanh đã bị hút cạn máu.
- Charles đã để sáu người bất tử phải chết. - Mimi phản lại. - Còn Lawrence thì đã để mất gần hết Hội Kín ở Rio. Không thể thế được. Tôi phải tự quyết định. Nếu chúng ta không tìm ra cô ấy trước nửa đêm, tôi sẽ làm điều đó.
Sam dựa người vào ghế và đặt tay lên gáy. Bao nhiêu năm bất tử đã hằn sâu trên từng nếp nhăn trên gương mặt anh.
- Nhưng cô sẽ không được tất cả Hội tán thành đâu.
- Không phải là trong thời kỳ chiến tranh. Không phải với Học thuyết Reges. - Mimi nói hơi có chút tự mãn. Đó là những thứ chúng ta cần tra cứu trong bộ luật mà. Cô thầm nghĩ. - Các quý ngài ạ, nếu trước đây chuyện đó chưa rõ ràng thì nay tôi sẽ làm cho nó rõ ràng. Đây là một cuộc chiến và chúng ta đang phải tham chiến. Tôi sẽ không để đội an ninh sa lầy vào những động thái quan liêu vô ích đâu.
Ted liếc nhìn trao đổi ý kiến với anh trai còn Sam thì nhún vai.
- Thôi được. Như cô đã nói, đó là sứ mệnh của cô, thưa cô. Nhưng hãy cứ để chúng tôi làm việc của mình cho đến phút cuối cùng rồi cô hãy khai hỏa nhé. Chúng tôi đã cho người làm việc trên một chiếc máy tính để tìm cách phá câu thần chú che phủ. Chúng tôi sẽ tìm được cô ấy. Cô có nhớ lần cuối cùng Regis phá mạng phòng thủ chuyện gì đã xảy ra không?
Mimi hoàn toàn không biết nhưng cô sẽ không thừa nhận chuyện đó với bọn họ, đặc biệt là sau khi cô đã tuyên bố quyết định của mình như thế này. Thêm nữa anh ta lấy quyền gì mà gọi cô là 'cô' một cách khinh khi như thế chứ?
- Được rồi. Nhưng không nhiều hơn một phút đâu.
- Chúng tôi cũng muốn chỉ cho cô xem vài thứ. - Sam bảo, - Chúng tôi đã nhận được vài lời nhắn của Renfield. Mà có chuyện gì với anh ta thế?
- Anh ta đã xem quá nhiều phim do hội Âm Mưu làm. - Mimi nhạo. - Điều tiếp theo mà các anh biết sẽ là anh ta bắt đầu có mùi của hoa hồng.
Sam khịt mũi.
- Anh ta xuất hiện trong trạng thái lơ mơ. Cô nhớ ba hình ảnh chúng ta đã thấy trong đoạn băng không? - Anh nói rồi bắt đầu vẽ trên chiếc khăn ăn dùng để uống cocktail - những con vật đang giao cấu, chiếc đầu treo trên cọc, rắn... - Anh lấy bút đập đập lên bức vẽ.
- À, ừ.
- Những người chép sách đã tìm thấy vài thứ trong kho dữ liệu... thử nhìn xem. - Sam trượt một cuốn sách ngang qua bàn. Đó là một tập sách cổ của Kho Lưu Trữ, có thể từ hồi những năm 1500. - Mimi đoán thế nhờ chân dung một người Vitruvian trên gáy sách. Cô có thể ngửi thấy mùi bụi bẩn trên cuốn sách.
Ted mở cuốn sách ra và chỉ vào một hình ảnh minh họa trên trang sách bên tay trái. Đó là một biểu tượng được chia làm ba phần. Phần đầu tiên là hình ảnh những vòng tròn đan gài vào nhau, thứ hai là một con vật có bốn chân, hình ảnh thứ ba là thanh gươm đâm xuyên một ngôi sao.
- Biểu tượng của Lucifer! - Mimi thở dài rồi đẩy cuốn sách ra xa. - Vậy đây là việc của Máu Bạc đúng không? Hẳn là thế!

- Không hoàn toàn. Biểu tượng thứ hai chính là thứ làm chúng ta lo ngại. - Sam bảo.
- Đó là gì thế? - Mimi liếc nhìn hình ảnh đó và hỏi. - Trông nó giống một con vật nhỏ bé đầy lông lá... giống như... Nó có phải một con cừu không?
- Đúng thế.
Họ không cần nói thêm gì nữa. Mimi biết rõ về lịch sử của mình cũng giống như họ vậy. Vậy đó là điều mà ba hình ảnh trong đoạn băng ám chỉ. Chúng tương ứng với các hình ảnh trong biểu tượng ba phần này: những con vật đang giao cấu tượng trưng cho sự hợp nhất, chiếc đầu trên cọc tượng trưng cho con cừu còn con rắn là một biểu tượng khác dùng cho Lucifer. Con cừu tượng trưng cho nhân loại. Nói cách khác là Máu Đỏ. Một tập hợp người trong đó Lucifer là kẻ chỉ huy. Biểu tượng cho sự hợp nhất kết hợp hai đối tượng ấy với nhau, liên kết chúng lại.
Máu Bạc đang móc nối với... con người sao? Cô cảm thấy thật tệ. Điều đó không có nghĩa gì cả. Không có gì có nghĩa cả.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN: LÃO ARMSTRONG FLOOD PHÙ PHIẾM
Chiều chủ nhật, Mimi gặp Oliver ở trường Duchesne.
- Lần này cậu có chắc đúng là nơi đó không? - Cô hỏi Oliver trong lúc họ chạy ngược lên cầu thang tối phía sau trường.
Họ còn rất ít thời gian trước khi mặt trăng lưỡi liềm xuất hiện. Đây đúng là một trò hề, thậm chí cô còn không hiểu sao cô lại cho phép mình nói chuyện này nữa. Nhưng nếu có cơ hội để cứu Victoria mà không phải phá mạng phòng thủ thì... họ phải nhanh lên thôi.
Lúc họ tới trường, Mimi nhanh chóng giúp cả hai đột nhập vào trường mà không khiến chuông báo động reo. Là Regent cô có chìa khóa và mật mã của tất cả các dinh lũy của Máu Xanh. Tòa nhà tối thui, vắng tanh làm cô thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ ở trường vào những ngày nghỉ nên cô ngạc nhiên khi thấy nó hun hút và yên ắng thế khi không có học sinh. Cô luôn cho rằng Duchesne là nơi rất sống động và giờ thì cô hiểu vẻ sống động của nó nằm ở chính các học sinh. Học sinh là trái tim của trường. Không có họ, ngôi trường đơn thuần chỉ là một cái thùng rỗng, một sân khấu không người.
- Tôi không thể lại gặp chuyện như ở Carlyle được nữa. Wendell Randolph muốn đặt đầu tôi lên thớt vì đã tấn công khách sạn của ông ta. Chúng ta phải xóa sạch mọi ký ức về chuyện này của một lượng lớn Máu Đỏ. Thật chẳng ra làm sao cả. Anh ta bị trầy cả trán mà. Gương mặt anh ta được đóng bảo hiểm đấy, cậu biết chứ?
- Đúng là mấy anh chàng diễn viên. - Oliver nói mà cứ như đang nguyền rủa vậy. - Thì chỉ cần bảo một trong số những thành viên của Hội Âm Mưu cho anh ta đóng một vai trong bộ phim mới là được mà. Tôi nghĩ chúng ta phải thử mọi cơ hội trước khi cô phá mạng phòng thủ. - Cậu nói rồi nhìn qua cửa sổ về phía chân trời, nơi mảnh trăng khuyết vẫn đang giấu mình. - Chúng ta còn... mười lăm phút phải không? - Cậu vừa hỏi vừa thở hổn hển.
- Khoảng đó! - Họ gần hết thời gian, nhưng cô đã hứa với anh em nhà Lennox rằng họ sẽ tận dụng từng phút cho đến khi mảnh trăng kia xuất hiện và họ đã bảo cô đi gặp Oliver để cho họ có cơ hội cuối cùng.
Việc hủy mạng phòng thủ chỉ mất vài giây. Tất cả những điều cô phải làm là nói một từ và họ sẽ thấy Victoria ngay lập tức. Cô đã quyết định như thế. Nhưng bây giờ, khi thời điểm hành động đến thì cô lại bắt đầu thấy băn khoăn. Cô có nên mạo hiểm sự an toàn của toàn bộ Hội Kín chỉ vì sinh mạng của một ma cà rồng? Charles chưa bao giờ làm như thế, cả Lawrence hồi ông còn là Regis cũng không làm như thế. Còn cô, cô là Regent kiểu quái gì thế? Cô vẫn chưa sẵn sàng để thực hiện các quyết định như thế này! Máu của cô có thể đã lâu đời, trải qua hàng thế kỉ rồi nhưng trong kiếp này cô mới chỉ mười bảy tuổi.
Oliver lấy hơi một chút rồi bảo.
- Mà này, để trả lời câu hỏi thì chúng ta ở đây là vì đây là một trong những nơi mà Victoria có thể ở. Sam và Ted đến rồi kìa.
- Nơi kia ư?
Oliver gật đầu.
- Tôi sẽ giải thích cho cô một chút. Cô còn nhớ dạng hoa văn trang trí ở Carlyle không?
- Chúng ta lại trở lại với mấy tờ giấy dán tường nữa hả? - Mimi nhạo.
- Nghe tôi nói đã. Hình mẫu trên giấy dán tường được sản xuất bởi William Morris vào năm 1880. Nó được in lại chỉ dành riêng cho khách sạn Carlyle. Không ai trên thế giới được phép có loại giấy dán đó. Nhưng nó làm tôi băn khoăn... tại sao những hoa văn đó lại trông quá giống nhau đến thế? Tôi nghĩ mình đã từng thấy nó, không phải chỉ ở Carlyle.
- Được rồi.
- Vậy nên tôi đã tìm kiếm, tra cứu về lịch sử của khách sạn. Cô có biết nó được gia đình Flood sở hữu không? Đó cũng là gia đình đã tặng lâu đài của mình cho trường Duchesne. Bà Flood... bà Rose... là một người mẫu hàng đầu vào thời đó. Điều đó cũng cho thấy việc bà ta sử dụng loại giấy dán tường ấy là hợp lý. Hơi khó khăn khi tái sản xuất mặt hàng đó - họ sẽ phải mua lại cái nhà máy đã sản xuất mặt hàng đó - họ sẽ phải mua lại cái nhà máy đã sản xuất loại đó. Điều đó làm tôi nảy ra một ý - nếu bà ta yêu thích nó quá mức như vậy... có thể...
- Có thể bà ấy dùng nó trong phòng ngủ của mình? - Mimi kết thúc câu của Oliver. - Victoria ở trên gác mái, phải không? Cô ấy luôn ở đó.

- Đó là dự đoán của tôi. Hoặc có thể là ở lâu đài Newport - nơi mà mấy anh chàng kia đã tới. Giờ nó là một viện bảo tàng vậy nên tôi nghĩ giải pháp tốt nhất là chúng ta sẽ tìm kiếm ở nơi này để họ tới đó. Như thế cô sẽ không phải giải thích với Viện bảo tàng Newport nếu như sự việc lại bị hỏng giống như hôm trước.
- Đúng đấy. Nhưng cậu nên biết là nếu cậu sai thì tôi sẽ xóa sạch ký ức của cậu và cậu sẽ không bao giờ làm việc lại cho chúng tôi nữa.
- Cô hứa chứ?
Mimi và Oliver nhanh chóng leo lên tầng, tới phòng ngủ của bà Flood. Những lớp học ở tầng trên cùng đã bị bỏ hoang từ vài năm trước sau khi nhiều Máu Đỏ thề thốt rằng họ đã thấy hoặc nghe thấy tiếng những con ma trên này. Đúng là những kẻ ngu ngốc. Chẳng có gì gọi là ma mãnh ở đây cả. Đó chỉ là hình ảnh của những ma cà rồng đi loanh quanh trong glom mà thôi. Nhưng để làm cho đám người kia khuây khỏa khu vực này đã được quản lý nhà trường niêm phong.
Điều đó lại tạo một nơi lý tưởng để che giấu ai đó vì câu thần chú làm sao lãng giúp cho nơi này thoát khỏi sự tò mò của con người trong khi ma cà rồng thì lại làm bất cứ việc lạ lùng nào ở đây như một hệ quả của thần chú. Nhưng cứ nghĩ như thế thì Victoria đã ở đây - ngay dưới mũi họ - điều đó thật là một sự sỉ nhục. Bất cứ kẻ nào làm việc này cũng đang trêu chọc họ.
Mimi áp tai vào cánh cửa. Cô có thể nghe thấy cái gì đó - tiếng bước chân, tiếng càu nhàu. Cô đẩy cánh cửa. Nó đã bị thần chú khóa kín. Crap. Trò giải thần chú không phải lĩnh vực mà cô thông thạo. Thực tế cô chỉ học lỏm nó từ Phép thuật Bóng tối mà thôi.
- Thử làm nổ nó xem. - Oliver gợi ý.
- Được - Mimi nói mà thấy khó chịu vì mình đã không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Cô tập trung vào nắm đấm cửa và hình dung đến việc biến nó thành hư không, mở cánh cửa ra và đi vào trong.
Tay nắm cửa rung mạnh nhưng cánh cửa vẫn khóa kín. Tiếng động kinh khủng vang lên lớn hơn phía bên trong, kèm theo tiếng rên la khiếp đảm của Victoria chăng? Chuyện gì đang xảy ra sau cánh cửa đó vậy chứ? Tim Mimi bắt đầu đập loạn lên. Cô có thể cảm thấy những luồng sóng sợ hãi lan tỏa phía sau cánh cửa khóa kín.
Cô cố phá cửa lần nữa rồi lắc đầu. Thứ đang kìm giữ nó phải là một thứ rất mạnh. Cô có cảm giác như đang đập đầu vào một bức tường xi măng vậy.
- Nó cứng quá! - Mimi cằn nhằn. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời đã gần tối. Sắc trời chuyển sang màu xám cát - dấu hiệu đầu tiên của ánh sáng trăng trên nền trời. Trăng lưỡi liềm sẽ sớm hiện
- Cô ấy đang trong đó.
- Oliver giục trong khi dùng vai ghé vào cửa như thể điều đó sẽ giúp ích được gì vậy.
Mimi định trả lời cậu nhưng trước khi cô có thể làm điều đó thì phía trong căn phòng vang vọng ra một tiếng hét kinh hoàng khiến cô quên hết mọi thứ. Ngay lập tức cô liền đưa ra quyết định. Không còn thời gian để lãng phí nữa. Victoria sắp bị thiêu rồi.
Cô phải phá mạng phòng thủ. Ngay bây giờ.
Azrael bước vào trong glom - một thiên thần Chết chóc đáng sợ và hùng mạnh - một nữ hoàng trắng mang bên mình thanh gươm đen lấp loáng ánh sáng của thiên đường. Đôi cánh lớn dài một mét tám sải rộng ra.
Cô đã nói những từ mà trước đây mới chỉ có Michael dùng.
Mạng phòng thủ bị tiêu hủy và ngay lập tức trong glom xuất hiện đầy những linh hồn của mọi ma cà rồng đang sinh sống và Mimi nhìn thấy giữa những linh hồn ấy một cô gái đang gào thét ở trong góc - cô gái mà linh hồn từ trước tới giờ vẫn bị che giấu khỏi Hội...
Victoria!
Trong glom, Mimi thấy Ted và Sam đang di chuyển về phía Victoria, cố để với tới cô, từ phía bên kia đang lại gần cô ấy.
Rồi không hiểu vì lý do gì những Thợ Săn đột ngột nhìn lên rồi thay vì tiến về phía Victoria họ bắt đầu chạy về hướng Mimi - gương mặt họ như đông lại với nỗi hoảng sợ.
Các anh đang làm quái gì vậy? Không... quay lại đi. Vic...
Mimi đã ở quá gần, đủ gần để với chạm được vào tay Victoria. Những ngón tay của họ chạm vào nhau trong ánh sáng chạng vạng...
Nhưng trước có thể kéo Victoria ra bên ngoài thế giới thực thì có thứ gì đó đã đánh gục Mimi bằng sức mạnh khủng khiếp của một vụ nổ và mọi phần cơ thể cô bị nổ tung hết ra, không còn sự sống nữa vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận