CHƯƠNG 41
- Đồ phản bội! - Mimi rít lên.
- Hạ vũ khí xuống, Azrael. - Kingsley lặng lẽ nói, vẫn còn giữ chặt cô.
- Ngươi sẽ thấy ta không phải là một con mồi dễ dàng như những kẻ khác. - Cô khạc nhổ.
- Cô đang nói gì vậy? - Anh gặng hỏi.
- Tôi thấy khói đen từ đường phố. Chúa tôi, chuyện gì đã xảy ra ở đây?
- Chính ngươi đã dựng nên. Đừng giả vờ vô tội. Tất cả chúng ta đều biết ngươi thật sự là ai, Croatan. - Mimi khạc nhổ, bắn cho anh ta một cái nhìn hoàn toàn ghê tởm.
- Tôi thấy khó mà làm cho cô tin tôi, nhưng tôi chỉ vừa mới xoay sở thoát được tình trạng ứ đọng khá khó chịu. - Anh nói một cách cáu bẳn.
- Tôi đến đón Alfonso cho trò chơi golf thông thường của chúng tôi, và điều tiếp theo, tôi biết tôi bị mắc kẹt ở phía sau của chiếc xe của chính mình. Ngay sau khi tôi giải thoát được bản thân mình tôi đến đây để cảnh báo những người khác.
Mimi khịt mũi. Một câu chuyện tốt mà Kingsley đang kể với cô. Lại một lần nữa đóng vai trò nạn nhân. Đúng rồi, hắn ta bị giam giữ. Trong khi thật dễ dàng để hắn rời khỏi ngôi nhà bằng ngả sau và bước vào bằng cửa trước.
Nhưng hắn ta đạt được gì khi giữ cô còn sống? Tại sao hắn ta không hoàn tất nốt đi? Móc họng cô và làm điều đó?
- Lawrence đâu rồi? - Kingsley ho khan khi hàng loạt tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất dưới chân họ.
- Tôi đã cố gắng gửi thông điệp đến ông ta, nhưng tôi không thể tìm thấy ông ta trong glom.
- Ông ta không ở đây. - Mimi nói, nhận thấy rằng Kingsley đã hạ thấp con dao găm của hắn ta. Cô ấy có thể giết anh ta ngay bây giờ, trong khi ông không có sự bảo vệ. Nhưng nếu như những gì hắn ta nói là sự thật? Hoặc hắn ta chỉ hành động trong một phần của kế hoạch?
Trước khi cô có thể đưa ra quyết định, có tiếng loảng xoảng, và Forsyth Llewellyn xuất hiện. Ông dìu thêm cơ thể khập khiễng của bà vợ. Quần áo ông bị cháy xém, và ông bị một vết thương sâu trên trán. Tuy nhiên ông vẫn sống sót. Mimi cảm thấy khá hơn một chút. Có thể có nhiều người sống sót hơn. Nhưng bọn Máu Bạc đã đi đâu? Sau khi cô hạ gục Nan Cutler, những kẻ còn lại dường như đã biến mất trong làn khói.
- Những người khác chết cả rồi. - Mimi nói với Forsyth.
- Ông và tôi là những người duy nhất còn lại. Tôi thấy Edmund ngã xuống, rồi Dashiell, Cushing... tất cả mọi người. Regent.
- Nan đã chết rồi? - Forsyth Llewellyn kinh ngạc hỏi.
- Bà ta là một trong bọn chúng. - Mimi nói với ông, mắt cô ứa nước vì khói.
- Chính tôi đã giết bà ta.
- Cô...
- Thôi nào, chúng ta phải ra khỏi đây. - Kingsley nói, đột nhiên kéo hai người họ ra khỏi cửa lớn bị rớt xuống đất trong ngọn lửa.
Nếu Kingsley muốn cô chết, chắc chắn anh ta không hành động như vậy.
- Cám ơn. - Cô nói, nhét thanh kiếm - lại một lần nữa là kích cỡ của một cây kim - trở lại vào túi xách của cô, mà cô thấy một cách thần kì là cô vẫn còn giữ nó.
Kingsley không trả lời, khuôn mặt anh ta đông cứng lại khi anh nhìn lên trên vai cô. Trong khi đó, Forsyth Llewellyn trông hoàn toàn mê man, đang ngồi giữa đường với hai tay ôm đầu.
Mimi quay về phía Kingsley đang nhìn. Căn biệt thự to lớn thuộc thế kỉ Mười tám bây giờ là một quả cầu lửa khổng lồ màu đen. Đó là một lò hỏa thiêu. Máu bạc đã quay trở lại. và chúng đã đánh sâu vào tâm của Coven.
Đại chiến thứ hai đã bắt đầu.
CHƯƠNG 42
Từ xa, Schuyler nghe âm thanh lẩm bẩm và tiếng la hét, tiếng vang của kim loại chạm vào kim loại.
Tỉnh dậy nào.
Tỉnh dậy nào, con ngoan.
Có giọng nói trong đầu cô. Một thông điệp.
Giọng nói mà cô đã từng nghe trước đây.
Cô mở mắt ra. Mẹ cô đứng trước mặt cô. Allegra Van Alen được che phủ trong bộ quần áo màu trắng, và bà một thanh kiếm vàng trong tay. Cho con?
Cái gì của mẹ cũng chính là của con.
Choáng váng, Schuyler cầm lấy thanh kiếm. Khi cô làm như vây, hình ảnh mẹ cô biến mất. Allegra... quay trở lại... Schuyler nghĩ, đột nhiên sợ hãi. Nhưng tiếng hét tuyệt vọng của Oliver đã đem cô trở lại hiện tại.
Cô ngước nhìn lên và thấy Lawrence đang chiến đấu quyết liệt với kẻ thù. Thanh kiếm của ông rơi xuống đất. Phía trên ông hiện ra một cái bóng lờ mờ của cái gì đó rất trắng và sáng. Sáng đến nỗi làm ta lóa mắt. Nhìn vào cái bóng sáng đó giống như nhìn vào mặt trời vậy. Đó là người mang tới ánh sáng, là Sao Mai.
Máu của cô đông cứng lại.
Lucifer.
- Schuyler! - Giọng của Oliver khản đặc - Giết nó đi!
Schuyler giơ lên thanh kiếm của mẹ mình lên, cô thấy nó lóe sáng dưới ánh trăng. Cán kiếm dài, xanh xám và ánh lên tia sáng chết chóc. Giơ thanh kiếm về phía kẻ thù, chạy hết tốc lực và lao thanh kiếm vào tim nó.
Nhưng rồi lưỡi kiếm trượt đi.
Nhưng cô đã cho Lawrence thời gian để lấy lại vũ khí của ông, và lưỡi kiếm của ông đã tìm thấy dấu hiệu, chém về phía ngực kẻ thù và máu tràn ra khắp nơi.
Họ đã chiến thắng.
Schuyler ngã xuống đất trong sự nhẹ nhàng.
Nhưng sau đó một vết nứt trên bầu trời xuất hiện, âm thanh của thiên đường đang mứt ra, tiếng gầm thét, âm thanh chói tai của sấm sét. Sau đó, bức tượng bị bể làm đôi. Nền móng chính của bức tượng bị vỡ. Tiếng ầm ầm sâu thẳm, và mặt đất bên dưới họ bắt đầu rung chuyển và tách làm hai.
- Chuyện gì đang xảy ra? - Schuyler hét lên.
Một ngọn lửa tăm tối bùng lên từ dưới đất, và một con quỷ hùng mạnh với đôi mắt đỏ thẫm với con ngươi màu bạc lao lên bầu trời. Nó cười giọng cười sâu và trầm, và với ngọn giáo sáng rực, ghim Lawrence xuống mặt đất, nơi ông nằm.
CHƯƠNG 43
Con quỷ biến mất. Sương mù tan đi, và Schuyler lảo đảo tiến đến chỗ ông cô đã ngã xuống. Đến nơi ông vẫn nằm bất động, đôi mắt mở lớn.
- Ông ơi... - Schuyler khóc.
- Oliver, làm gì đi! - Cô nói khi cố gắng ngăn lại dòng máu màu xafia thẫm đang tuôn ra từ vết thương đang toác ra, một lỗ hổng, lỗ hổng nhăn nheo giữa ngực Lawrence.
- Quá muộn rồi! - Oliver thì thào, quỳ bên cạnh Lawrence.
- Ý cậu là gì? Không... hãy lấy một lọ thủy tinh... cho vòng đời tiếp theo. Rồi đưa tới bệnh viện.
- Ngọn giáo của Leviathan được tẩm độc. Nó sẽ gặm mòn máu. - Oliver nói. - Trong nó có ngọn lửa đen. Ông đã đi rồi. - Khuôn mặt đẹp trai của cậu co rúm lại bởi nỗi đau xót.
- Không! - Schuyler hét lên, nước mắt chảy dài trên má cô.
Có tiếng rên từ phía bên kia núi, họ quay lại và thấy hình dạng của người đàn ông trong bộ đồ trắng bắt đầu thay đổi. Hình dáng của ông ta dịu đi, mờ dần, và người đàn ông vàng biến mất để lộ một chàng trai bình thường trong một chiếc áo khoác da màu đen.
Chàng trai với mái tóc màu đen.
- Đó không phải là Máu Bạc. - Oliver nói.
- Anh ta đã bị ám. - Schuyler nói, giọng cô vỡ ra khi Oliver tiến lại gần đôi mắt đanh nhắm lại một cách nhẹ nhàng của Dylan. Schuyler nhận thấy có những giọt nước trong mắt Oliver như côvậy.
- Đúng vậy. - Cậu gật đầu.
- Trống rỗng... đó là alienari. - Schuyler nói, nhận ra sâu sắc, họ đã bị đánh lừa.
- Trò lừa cũ rích của Máu Bạc. - Oliver gật đầu.
- Ngụy trang như chính cậu ấy mới là Lucifer, để Lawrence giết chính đồng loại của ông. Một người vô tội.
Schuyler gật đầu. - Mình đã cảm thấy nó - Oliver - Lawrence chắc cũng như vậy. Có điều gì đó không đúng. Ánh sáng làm mù mắt. cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào cậu ấy. Đó là chiêu làm xao lãng, để chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những gì đang ở phía trước chúng ta. Hình ảnh của Lucifer quá mạnh mẽ, chúng ta đã ném nó đi. Đáng lẽ mình phải sử dụng animaverto.
- Đây là một kế hoạch được thực hiện tốt. Leviathan được giải thoát bằng cái chết của Dylan. Luật của nhà tù chỉ bị phá vỡ khi một Máu Xanh phạm vào tội nghiêm trọng nhất - giết chính đồng loại của họ. Điều này có trong sách. - Oliver nói.
- Ông ơi. - Schuyler nhỏ nhẹ nói, nắm lấy tay Lawrence. Họ có quá ít thời gian ở bên nhau, có rất nhiều điều cô vẫn phải học. Nhiều điều mà ông vẫn còn phải dạy cô.
Sau đó, lần cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lawrence trong đầu cô.
Nghe này.
Ông không xứng đáng với nhiệm vụ này. Ông chẳng học được gì trong nhiều thế kỉ. Ông đã không tìm thấy Hoàng tử bóng tối. Con phải hỏi Charles... con phải hỏi ông ấy về Cánh Cổng... về di sản của dòng họ Van Alen và Những Con Đường Của Cái Chết. Phải có lý do tại sao Máu Bạc lại dễ dàng xâm phạm ranh giới giữa các thế giới.
- Cánh cổng gì? Con đường gì?
Cháu là con gái của Allegra. Em gái cháu là cái chết của chúng ta. Nhưng cháu là sự cứu vớt của chúng ta. Cháu phải dùng thanh kiếm của mẹ cháu và giết hắn. Ta biết cháu sẽ chiến thắng.
Sau đó Lawrence không nói gì nữa.
CHƯƠNG 44
Máu đen. Máu ở khắp nơi. Trên mặt cô. Trong mắt cô. Trên tay cô. Trên quần áo cô. Sau đó từ từ bắt đầu biến mất, kim loại nhẹ trở thành màu trắng và vô hình khi không khí lạnh lẽo ban đêm chạm vào chất lỏng. Máu ma cà rồng...
Bliss nhìn chằm chằm vao tay cô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô không nhớ được. Cô bị ngất đi.
Hay cô không bị?
Những ký ức bắt đầu tràn ngập trở lại.
Cô thấy mình ở trong xe với bố mẹ cô, thấy họ gật đầu với cô. Họ mong muốn cô đi cùng với họ. Thật kỳ lạ. Giống như trong một bộ phim. Cô có thể nhìn thấy qua mắt cô, nhưng cô không thể cử động cánh tay hoặc chân hoặc thậm chí nói chuyện. Có một người nào khác làm điều đó thay cô.
Có một ai khác ở bên trong cơ thể cô.
Người đàn ông trong bộ đồ trắng.
Đúng rồi.
Ta là con. Con là ta. Chúng ta là một, con gái.
Họ đến một lâu đài nằm trên đỉnh đồi, và Bliss nhớ đã ẩn mình trong bóng tối cho đến khi thời điểm đến. Cô đã quan sát việc giết hại đang diễn ra với cảm giác tràn ngập kinh khủng. Vụ thảm sát mà cô đã gây ra bằng chính đôi tay cô. Cô đã bị cầm tù trong cơ thể của chính mình, một hình dạng bất lực, bị mắc kẹt trong đầu của mình trong khi bị người khác chiếm lấy. Ở bên trong, cô nổi cơn thịnh nộ, khóc lóc và la hét. Nhưng hoàn toàn bất lực, hoàn toàn không có khả năng ngăn chặn bản thân mình.
Dần dần, cô bắt đầu nhớ những gì đã xảy ra trong thời gian bị ngất đi của mình. Bắt đầu nhận ra sự thật.
Cô là người đã tấn công Dylan vào đêm đầu tiên tại The Bank... Cô đã muốn hút máu anh, nhưng một cái gì đó - một dấu vết thu hút ở anh - đã ngăn cô lại, vì vậy cô đã bắt Aggie thế vào. Cô đã cố gắng bắt Schuyler hai lần. Đó là lý do tại sao con chó săn của Schuyler sủa vào cô - con Xinh Đẹp biết bản chất thực sự của cô ngay cả khi Schuyler thì không. Sau đó cô đã tấn công Cordelia, hầu như đã bắt được bà ta, nếu Dylan không ngăn cô lại.
Dylan là vấn đề. Anh đã biết nhưng lại không biết. Đó là lý do tại sao trí nhớ của anh lúc nào cũng chuếnh choáng. Anh biết sự thật mặc dù cô đã cố gắng để xóa sạch nó khỏi ý thức của anh.
Đó là lần đầu tiên anh đã trở lại để cảnh báo cô về Máu Bạc đã dẫn đến cảnh đẫm máu trong phòng tắm. Cô nhớ chiếc áo khoác da thấm máu của anh, các vết trầy xước trên mặt và vết bầm tím trên cổ cô. Nhưng anh đã trốn thoát, và cô phải cử những người khác theo dõi anh. Nhưng Venators đã có được anh. Oliver đã sai. Họ không phải là Máu Bạc. Họ đã để cho Dylan đi khi họ phát hiện anh vô tội.
Anh được tự do để quay về bên cô.
Thật ngu ngốc, chàng trai ngu ngốc.
- Mình biết ai là Máu Bạc. - Dylan đã nói như vậy vào cái đêm anh bị đâm sầm vào cửa sổ. - Đó là cậu.
Và ngay sau đó, cô đã thay đổi bộ nhớ của anh. Làm cho anh nghĩ rằng đó là Schuyler.
Một giọng nhỏ nhẹ, buồn bã trong cô bắt đầu khóc.
Mình đã yêu anh ấy. Mình đã yêu Dylan.
Chúng ta không yêu ai hết.
Không ai ngoại trừ chúng ta.
Forsyth đã biết tất cả. Đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ hỏi ông về Dylan, bởi vì ở một nơi nào đó trong tiềm thức của mình, cô biết lý do tại sao cha cô giấu cô những điều đó. Bởi vì một phần của cô không thể chấp nhận người mà cô thực sự là.
Cô quan sát khi cô rời khỏi ngôi nhà đang cháy, lấy một chiếc xe có một người nào đó bị nhét vào rương. Dylan. Cô đã đưa anh đến đỉnh núi, nơi mà Lawrence và Schuyler đang chờ đợi. Đưa anh đến Corcovado, nơi anh sẽ là một vật hy sinh. Ở đó, cô đã biến đổi anh thành hình dạng của anh.
Cô đã đem cái chết đến với anh.
Lưỡi kiếm của Lawrence đã đâm anh, nhưng cô mới là người giết anh.
Khi cô đã giết chết rất nhiều người khác. Cô nghe những giọng nói của tất cả mọi người mà cô đã bắt. Tất cả họ đều ở đó, torng đầu cô, đang la hét, khóc lóc. IM LẶNG! Nan Cutler là một phần của nó, cô nhận ra. Nan là Warden, người đã kiểm tra Dấu Hiệu của Lucifer trên cổ cô. Bà ta là một trong những người đã xóa bỏ Bliss khỏi sự nghi ngờ trong quá trình điều tra. Bliss đột nhiên có một ý tưởng, vén mái tóc khỏi cổ và chạm ngón tay vào da cô. Ngay lập tức cô cảm thấy nó. Cô quay vào gương và thấy nó. Một vết sẹo nhỏ hình ngôi sao đóng dấu cô là ma quỷ.
Nhưng tại sao? Giọng nói nhỏ, buồn bã hỏi.
Đó là người tự gọi là “Bliss”. Cô ấy vẫn còn ở đó?
Đúng vậy, giọng nói nhỏ đó nói. Đó là giọng nói của Bliss Llewellyn. Cùng một giọng nói của Maggie Stanford trước cô. Nó luôn luôn theo cùng một cách. Mỗi chu kỳ. Họ không bao giờ muốn chấp nhận sự thật về di sản của họ.
Tôi không biết.
Tôi không muốn điều này.
Mong muốn của cô không quan trọng. Bây giờ hãy tự đứng dậy và bước về phía những bạn bè của cô. Không phải tất cả mọi thứ đều theo kế hoạch. Một số người trong chúng ta đã bị giết. Chúng ta lại phải đợi thời cơ lần nữa.
Ta biết ngươi là ai, “Bliss” nói.
Ngươi là Lucifer.
Kẻ mang lại ánh sáng.
Sao Mai.
Cựu Hoàng tử của Thiên đường.
Người cha thật sự và bất tử của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...