Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ)

CHƯƠNG 32
Chỉ cần phát âm tên của sân bay Rio - Galeão - là có thể đặt mình vào tâm trạng sẵn sàng cho lễ Carnaval, Schuyler nghĩ. Gahhhlaaaeonnn. Bây giờ cô mới hiểu lý do tại sao rất nhiều người đi du lịch đến đất nước này: ngay cả tên của sân bay của nó cũng hứa hẹn những cuộc phiêu lưu huyền bí và gợi cảm. Tuy nhiên Schuyler cảm thấy xa cách với việc lãng mạn dưới bất kỳ hình thức nào. Cô không thể kiềm chế để suy nghĩ của Jack mà không cần suy nghĩ về Oliver. Thật quá đau đớn. Thoát khỏi gia đình Forces dễ hơn nhiều: cô chỉ việc bước ra cửa. Charles lại đang miệt mài với nghiên cứu của ông ta, Trinity thì biến đi với kỳ nghỉ spa dành riêng cho phụ nữ, trong khi Mimi đang đi du lịch đến Rio với hội đồng. Jack ở lại New York. Đêm khác, anh đã để lại cho cô một cuốn sách khác dưới cửa ra vào. Một bản sao của Anna Karenina. Nhưng cô đã không đến gặp anh. Cô thậm chí không còn tâm trí đem cuốn sách theo bên người trong chuyến bay dài chín tiếng đồng hồ.
Cô đã không ngủ trong suốt chuyến bay, và chiếc ghế chật hẹp, tù túng này chẳng giúp ích gì được. Schuyler đã từng có lần đi du lịch với Cordelia hoặc Oliver và gia đình cậu. Với bà cô, họ thực hiện một chuyến bay ngắn đến Nantucket, và với Oliver thì chỉ đi du lịch với lớp. Cô đã từng nghĩ mình là một cô gái cứng rắn không cần cuộc sống xa xỉ, một sai lầm phổ biến bởi những kẻ chưa bao giờ trải qua bất cứ kinh nghiệm cuộc sống nào.
Cuối cùng chiếc máy bay cũng hạ cánh, và Schuyler lấy lại được hành lý to đùng của mình từ hàng ghế lộn xộn phía trước. Sân bay là một sự thất vọng, chứ không phải dựa vào những lời hứa kỳ diệu về biệt danh của nó. Không gian thuế quan và nhập cư lớn và thoáng đãng, nhưng thiết kế thì lạnh lẽo, vị lợi, lỗi thời, và có mục đích gây tiếng hơn là sử dụng. Không có cả những đặc trưng của bãi biển, gợi tình hay đại loại như những gì mà Schuyler cho là như vậy chào đón cô khi cô đến. Chỉ có trống vắng và yên tĩnh. Cô đã mong đợi một buổi tiệc, và được điện Kremlin đón tiếp.
Schuyler hiểu rằng thành phố này được xem là khá nguy hiểm, và phải cảnh giác. Việc liên lạc với Lawrence vẫn vô hiệu. Thông điệp mới nhất cô gửi cho ông không có hồi âm, và Schuyler vẫn chưa bắt được tín hiệu của ông. Cô theo đám đông tiến về phía trước vạch giới hạn, Bliss đã khuyên cô đi taxi, nhưng với số tiền ít ỏi mà cô được cấp, cô quyết định đương đầu với việc đi trên một chiếc xe buýt ọp ẹp chạy xuống khu vực trung tâm dọc theo bãi biển và dừng lại xung quanh các khách sạn lớn.
Xe buýt đầy những du khách ba lô người Úc ồn ào, và Schuyler tìm thấy một chỗ ngồi ở phía trước để cô có thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường từ sân bay thật rối rắm, như đường cao tốc có nhiều chỗ quanh co và ngã rẽ, bao gồm cả việc đi qua vài đường hầm, để lại cho cô chút cảm giác về phương hướng. Một lần Schuyler thấy những vách đá rêu phủ tuyệt đẹp và những ngọn đồi được bao phủ bởi thảm thực vật nhiệt đới, phía trên là bãi biển với cát vàng trắng và làn nước trong xanh. Cô cũng thoáng nhìn thấy những ngôi nhà ổ chuột được ca ngợi trong truyện - thành phố ổ chuột của xứ sở này trên các vách đá và sườn đồi. Bằng chứng hậu quả của trận động đất ở khắp mọi nơi, từ rất nhiều thùng rác phủ đầy những loài chim ăn xác thối đến cách mảnh vôi gạch đổ nát rải rác khắp nơi.
Giữa cảnh biển và núi, cô thoáng nhìn thấy những tòa nhà cao chót vót bằng thép - và - kính không bị ảnh hưởng bởi thiên tai. Trên đường đi, cô cũng nhận thấy vô số xe cộ nổi bật trên đường cao tốc, dừng lại bởi cảnh sát trang bị vũ khí tại một số trạm kiểm soát đặc biệt.
Mọi thứ đều kỳ lạ, đẹp đẽ và xấu xí cùng một lúc. Cuối cùng tên đường trên bảng hiệu nhìn cũng quen thuộc: Ipanema, Copacabana, Leblon. Cô nhìn thấy bức tượng Chúa Giêsu nổi tiếng với cánh tay dang ra như ôm lấy thành phố, Chúa Kitô Đấng Cứu Chuộc, O Cristo Redentor, trên đầu của Corcovado. Cô đang thưởng thức phong cảnh thì xe buýt phát ra tiếng bình bịch, rồi động cơ đột ngột bị chết máy. Tay tài xế xe buýt hào phóng nguyền rủa khi ông kéo xe đến ven đường.
Schuyler bối rối, đặc biệt là khi người lái xe yêu cầu hành khách xuống xe dọc theo đường cao tốc, và mang hành lý của họ theo.
- Lại nữa. - Một trong những người Úc cao lêu nghêu phàn nàn.
- Chuyện này xảy ra nhiều lắm à? - Cô hỏi.
- Mọi lúc.

Tài xế xe buýt khuyên họ nghỉ ngơi và trở lại sau một giờ trong khi ông cố gắng sửa chữa. May thay, họ ở không quá xa so với đại lộ chính. Dọc theo con đường phía trước là một lối đi được lát bằng vỏ sò với khảm hoa văn, đầy người chạy bộ, đi bộ, Rollerbladers(*), và xe đẩy. Schuyler thấy một máy bán nước trái cây đứng gần đó và mua thức uống. Cái nóng nhiệt đới làm cho cô cảm thấy bị tàn héo.
(*)Rollerbladers: từ đồng nghĩa với skates, ngữ cảnh này mang ý nghĩa như trượt pa-tin.
Nhưng khi cô trở lại vị trí được chỉ định một giờ sau đó, chiếc xe buýt, cùng với những người Úc náo nhiệt, đã đi mất. Cô chỉ có một mình. Sự phiền toái trở nên phức tạp bởi điều không chắc chắn trong giây lát khi cô thấy một cặp trẻ có vẻ dẻo dai, ốm người, đi chân trần trong chiếc quần sort bạc màu và chiếc áo thun Chicago Bulls lủng lỗ tiến về phía cô. Họ tò mò nhìn vị khách du lịch quần áo đen.
- Khách du lịch hả?
Cô biết mình không việc gì phải sợ cả, nhưng cô không muốn thổi bay vỏ bọc của mình. hai gã đến gần hơn. Chỉ sau đó cô nhận thấy một trong số họ đang cầm một cái chai vỡ. Và khi cô nghĩ rằng cô sẽ phải bắt đầu bảo vệ mình, một chiếc xe màu đen sáng bóng vọt tới. Chiếc xe trông có vẻ đạn bắn không thủng với những cửa sổ cuốn tối màu.
Bây giờ phải làm gì? Schuyler nghĩ rằng cô chỉ tìm thấy nhiều rắc rối hơn thôi.
Sau đó một trong những cửa sổ được cuốn lên. Schuyler chắc rằng cô sẽ không bao giờ cảm thấy vui mừng hơn khi thấy chàng trai trong xe.
- Phải mất một thời gian mới tìm được cậu. Xin lỗi vì để lạc mất cậu ở sân bay. Chuyến bay của mình bị trì hoãn. - Oliver nói khi cậu mở tung cửa xe.
Schuyler nhận thấy cậu có hai người bao vệ ở băng ghế sau, và một ở phía trước, kể cả lái xe.
- Còn đợi gì nữa? Vào đi.
CHƯƠNG 33
Cung điện Copacabana là một trong những khách sạn ưa thích của Mimi. Cô đã đi du lịch đến Rio nhiều lần cho lễ Carnaval và luôn ở trong dãy này. Cô không biết tại sao Nan Cutler đem hội nghị đến Nam Mỹ, nhưng cô không thắc mắc. Bên cạnh đó, cô sẽ không bỏ qua cơ hội được nghỉ học. Jack đã nói rõ là anh không quan tâm đến việc đi cùng với cô, và cô cũng chẳng ép anh. Một khi họ tổ chức hôn lễ, họ sẽ đi du lịch thế giới với nhau. Cô nhớ anh, nhưng cô cũng bị kích thích với việc được ở một mình trong một thành phố mới.

Cô đặt khăn tắm xuống chiếc ghế dài được đặt trên sân thượng của mái nhà tư nhân bên ngoài phòng của cô. Hội đồng được mời ăn cơm trưa tại Casa Alameida, một biệt thự trên các ngọn đồi, sau buổi tối. Almeidas là một phần của đội quân Máu Xanh đã chuyển đến Brazil vào năm 1808, khi gia đình thuộc hoàng gia người Bồ Đào Nha và nhiều quý tộc đã chạy trốn, chứ không phải chiến đấu, người chinh phục Máu Đỏ, Napoleon. Họ chuyển cung điện của hoàng đế cho các thuộc địa, làm cho Rio trở thành thủ đô không Châu Âu đầu tiên của một nước Châu Âu.
Dĩ nhiên, khi đã thu mình lại, họ không bao giờ quay trở lại, và đã tuyên bố Brazil độc lập, và các hoàng tử, hoàng đế. Nhưng khi đất nước này tự tuyên bố là một nước cộng hòa vào năm 1889, những người Máu Xanh của thành phố rút lui và tập trung vào những gì họ đã làm tốt nhất: xây dựng bảo tàng và sưu tập nghệ thuật, khách sạn lớn, và khuyến khích sự phục hưng văn hóa.
Mimi ngưỡng mộ những gì mà các Máu Xanh người Brazil đã làm với thành phố của họ, và nhắc nhở bản thân sẽ mời tất cả họ đến Lễ Hội Mùa Xuân. Các gia đình thực sự cần hiểu về nhau hơn, cô nghĩ. Hiện nay rất nhiều người trong số họ sống xa nhau. Tất nhiên, những người đứng đầu những Uỷ ban khác nhau sẽ họp mặt với những người cao tuổi Coven ở New York hằng năm, nhưng về mặt khác họ hầu như không liên lạc với nhau.
Cô nằm úp mặt vào khăn tắm và không bị ràng buộc bởi những sợi dây của phần bikini phía trên của cô.
Một chàng trai vạm vỡ tiến lại gần, làn da ngăm đen và mái tóc nổi bật so với bộ đồ bơi màu trắng của cậu.
- Caipirinha?
- Chắc rồi. - Mimi nâng mình lên trên khuỷu tay và không bận tâm phủ người lại.
Cái nhìn lãnh đạm của cậu - gần như thực sự khó chịu, cách cậu chàng nhìn chằm chằm vào ngực cô, kích thích các giác quan của cô. Cô luôn vào cuộc đuổi bắt một thần linh quen thuộc mới, và khi ở Rio...
CHƯƠNG 34
Theo như Bliss quan tâm, cô có thể ở lại Rio mãi mãi. Buổi chiều cô lang thang trên những bãi biển tuyệt đẹp của thành phố, mặc đồ bơi cô mua tại cửa hàng của khách sạn khi bộ đồ mà cô đã mua là quá khắt khe với thành phố này.
Họ đã ở tại khách sạn Fasano tuyệt vời ở Ipanema, và mặc dù Bliss rất thích phơi nắng trên mái nhà, cô cũng rất mong muốn đi dạo bên bờ biển một mình. Bobi Anne đã yêu cầu cô dẫn Jordan theo và hai chị em đã vui vẻ bơi lội trên biển. Những người Brazil mặc những bộ bikini thiếu vải, dù hình dáng và kích thước của họ như thế nào; điều này thật tự do và có cái gì đó kinh khủng cùng một lúc. Bản chất Mỹ trong Bliss tin rằng những bà cụ không nên mặc đồ được buộc bằng dây da.
Tuy nhiên, cô thực sự bắt đầu tự mình tận hưởng, thư giãn trong thời tiết oi bức và quên việc họ ở Rio cho một nhiệm vụ khá nghiêm trọng. Cô đã nghe Forsyth nói chuyện với Nan Cutler, và có vẻ như Lawrence thực sự bị vướng vào một mớ lộn xộn. Cha mẹ cô không nói điều gì, nhưng rõ ràng họ đang bất ổn và lo lắng. Forsyth cáu kỉnh với những điều nhỏ nhặt nhất, và thậm chí Bobi Anne cũng dễ bực mình. Bliss thắc mắc không biết Schuyler có bất kỳ may mắn nào liên lạc được với ông ta.

Bliss đã không thể thuyết phục được gia đình cô mang Schuyler theo với họ. (“Tuyệt đối không”, cha cô nói. “Con bé dưới sự trông nom của Charles và ta không nghĩ ông ta sẽ cho phép”). Cô làm điều tốt tiếp theo là đưa cho Schuyler đủ số tiền để đảm bảo cho một chiếc vé từ tài khoản cá nhân của cô. Có thể Schuyler đã ở trong thành phố rồi, nhưng cô đáng lẽ phải gọi cho Bliss khi cô đến rồi chứ, và cho đến nay Bliss không nghe được tin tức gì từ cô. Cô hy vọng Schuyler vẫn ổn. Rio không phải là nơi cho những cô gái trẻ đi du lịch một mình.
Cô cố gọi cho Dylan lần nữa, nhưng không có ai trả lời. Hai người bọn họ bắt đầu có thói quen nói chuyện với nhau mỗi tối và liên lạc với nhau suốt ngày. Cô biết khi nào anh tập yoga, khi nào anh điều trị, và khi nào anh ăn trưa. Việc anh không trả lời bất kì tin nhắn nào của cô làm cô lo lắng. Anh đang ở đâu?
Cô quay số chính của trung tâm và yêu cầu gặp nhân viên tư vấn của anh.
- Dylan hả? - Giọng nói của người trị liệu rất phấn khởi. - Cậu ta được ra viện rồi.
- Thật sao? - Đây là tin mới cho Bliss. Dylan thậm chí không hề đề cập đến việc anh đã có đủ tư cách để xuất viện.
- Ông có biết ai đón anh ấy không?
- Để xem... - Có âm thanh của những giấy tờ bị lật tung. - Ở đây nói là cậu ta được trả cho Thượng nghị sĩ Llewellyn.
Bliss cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng là cha cô đã không đề cập chuyện này với cô. Có lẽ phải có thời gian để đối chất với ông về những gì cô biết, nhưng những suy nghĩ về việc nói chuyện này ra với Forsyth đã làm cho dạ dày của cô cảm thấy nôn nao. Dylan sẽ gọi cho cô khi anh có cơ hội, cô chắc chắn rằng anh sẽ. Cô sẽ chỉ phải chờ đợi. Kế bên cô Jordan đang co người lại dưới chiếc ô, trùm khăn tắm và một lớp kem chống nắng. Bliss đã chế nhạo cô bé vì điều này - trút sự khó chịu về Dylan bằng cách nhạo báng em gái cô.
- Chị cũng không rám nắng. - Jordan vặn lại.
- Đúng vậy, nhưng chị không quan tâm. Chị thích rám nắng.
- Bliss, em muốn một ly nước trái cây dừa? - Jordan hỏi, chỉ vào người bán hàng rong đang bán đồ.
- Chắc rồi. - Bliss thọc sâu vào trong túi để lấy chiếc ví, thì đột nhiên mọi thứ trở nên trắng xóa. Cô không nhìn thấy gì hết. Cô hoàn toàn bị mù, mặc dù mắt cô vẫn đang mở lớn. Đây là cảm giác lo âu, mất tự nhiên nhất - gần như là có một ai khác đang nhìn qua đôi mắt cô. Như thể có một ai đó ở trong đầu cô.
Khi tầm nhìn của cô trở lại, cô đang run rẩy.
- Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? - Cô hỏi Jordan.

Mặt Jordan trắng bệch.
- Mắt của chị - chúng màu xanh dương.
Bliss có đôi mắt màu xanh lá cây, xanh như chiếc vòng ngọc lục bảo đang lấp lánh trên cổ cô.
- Em đang đùa à. - Bliss cười.
Jordan trông như đang cố gắng quyết định một cái gì đó. Cuối cùng, cô bé nói.
- Nghe này, chị phải tin rằng em đã không có lựa chọn nào khác, được không? - Cô bé nắm lấy cánh tay Bliss.
- Em đang nói gì vậy? - Bliss hỏi, hoàn toàn bối rối.
Jordan chỉ lắc đầu, và Bliss bị sốc khi nhìn thấy đứa em gái gần khóc.
- Không có, không có gì đâu. - Jordan khụt khịt.
Bliss ghì lấy cô bé. - Thôi nào, bé cưng.
- Hãy nhớ rằng chị đã thực sự như một người chị gái của em. - Jordan thì thầm nhỏ đến nỗi Bliss tự hỏi cô bé có thực sự nói điều đó hay cô chỉ nghe nhầm thôi.
- Cho dù em đang lo lắng về chuyện gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi, được không? - Bliss nói, ôm em gái cô thật chặt.
- Sẽ không có gì xảy ra đâu, chị hứa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận