Chương 47
Mimi được thả tự do trở về với gia đình, còn Schuyler đứng cùng ông ngoại trước cổng Điện Ducal trong lúc chờ xuồng máy tới đón họ.
- Nhà Martin sẽ bị bắt giam phải không ạ? - Schuyler hỏi.
Lawrence ngước lên nhìn trời.
- Đúng vậy, một đội Venator đã được cử tới ngôi nhà của chúng trong thành phố. Nhưng họ sẽ chẳng tìm được gì ở đó đâu.
- Tại sao ạ?
- Bởi vì chúng đã tẩu thoát rồi. - Lawrence nói. - Sẽ không dễ gì mà bắt được chúng.
- Ông đã biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy sao?
- Không, cho tới khi cháu đưa ra sự thật từ kí ức máu của Mimi. Trước đó ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng không dám chắc. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.
- Vậy tại sao ông không làm gì đó?
- Không làm gì? - Lawrence hỏi lại với nụ cười trên môi. - Ta đã cứu một cô gái vô tội khỏi án tử hình. Ta sẽ không gọi đó là “không làm gì”.
- Nhưng lẽ ra ông nên sớm cử người tới chỗ Kingsley.
- Không thể nếu không có bằng chứng.
- Vậy là ông chỉ chờ đợi, và cuối cùng thì để xổng mất chúng.
Lawrence gật đầu.
- Đúng, chúng đã trốn thoát. Nhưng ít ra, chúng ta cũng biết mình đang đi đúng đường. Priscilla DuPont bị giết không chỉ để biểu dương sức mạnh của chúng, mà bởi vì bà ấy đã tiến gần tới việc khám phá ra chân tướng kẻ che giấu Máu Bạc trong Hội đồng. Thực tế, bà ấy còn chuẩn bị gặp mặt kẻ phản bội khi vụ nổ xảy ra.
- Bà ấy định nêu tên nhà Martin trước Hội đồng sao?
- Ta tin là vậy.
- Vậy rốt cuộc điều này chứng minh được gì?
- Nó chứng minh được rằng Cordelia và ta đã đúng trong suốt bao thế kỷ qua.
- Nhưng nhà Martin đã trốn thoát.
- Nhà Martin không phải nghi phạm duy nhất. - Lawrence nói - Chúng chỉ là những tên tốt thí, những quân cờ thấp bé bị buộc phải tuân lệnh chủ nhân mà thôi. Nếu những gì Priscilla nói với ta là thật thì vẫn còn một gia đình khác nữa đang nằm trong bóng tối, bọn chúng cũng là những kẻ che giấu Máu Bạc, tiếp tay cho sự trở về của Lucifer.
- Là ai thế ạ?
- Đó chính là điều chúng ta sẽ phải tìm ra, Schuyler ạ.
Schuyler thẩm thấu thông tin vừa rồi. Nhà Martin đã lộ diện, nhưng vẫn còn một kẻ khác đứng sau giật giây điều khiển rối. Cô nghĩ về những tài liệu mà Priscilla DuPont đã thu thập trước khi chết.
- Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra với Maggie Stanford thế ạ? Có ai biết không ạ? - Lawrence lắc đầu.
- Không.
Đúng lúc đó, ba cha con nhà Force - Charles, Jack và Mimi, bước ra khỏi phòng xử án. Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt của cả ba. Jack tiến lại phía Schuyler.
- Cảm ơn cậu. - Jack nói.
Cậu đã hôn tớ, Schuyler thầm nghĩ. Cô nhớ lại những gì cậu đã nói đêm hôm đó... “Sao cậu biết anh ta không thích cậu chứ? Cậu có thể sẽ ngạc nhiên đấy.” Cậu có biết là cô đã biết sự thật rồi không? Schuyler muốn vươn tay chạm vào má cậu, muốn hôn vào làn da mềm mại đó một lần nữa, nhưng rồi cô nhận ra Mimi đang cau có. Cho dù Mimi Force nợ cô cả cái mạng của cô ta thì cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tỏ ra tử tế với cô ngay sau đó được.
- Không có gì. - Cuối cùng Schuyler nói.
Charles cũng đã tiến lại phía họ.
- Khi nào trở về New York, ta sẽ cử lái xe tới lấy hành lý của cháu. Chúng ta đã dọn dẹp sẵn phòng khách cho cháu rồi đấy. Ta nghĩ cháu sẽ thích cho mà xem.
- Ông đang nói về chuyện gì vậy ạ? - Schuyler hỏi.
- Đúng đó, Ba, chuyện quái quỷ gì vậy? - Mimi chen ngang.
- Ta thấy ông ngoại cháu đã thất bại trong việc đề cập tới chuyện này thì phải. -Charles mỉm cười nham hiểm. - Lawrence, ông có thể thắng trong việc giành lại quyền lãnh đạo gia tộc, nhưng tôi mới là người thắng trong vụ giành quyền bảo hộ Schuyler, các thẩm phán Máu Đỏ, với trí thông minh vô hạn của họ, đã ra quyết định rằng từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm giám sát cháu.
- Ông à?!
- Đúng vậy. Kháng cáo của ta đã bị bác bỏ. - Lawrence nói, cúi thấp đầu. - Charles, ta không nhận ra rằng anh vẫn còn khăng khăng đeo bám chuyện này. Ta xin lỗi, Schuyler. Ta sẽ tiếp tục đấu tranh, nhưng tạm thời, cháu sẽ phải sống với nhà Force đã. Charles, không cần cử người tới đón Schuyler đâu. Ta sẽ tự đưa con bé đến.
Mimi lừ mắt nhìn Schuyler trong khi Jack sốc ra mặt.
Sống cùng nhau ư? Họ điên rồi chắc?
Schuyler nhìn cặp sinh đôi, lần lượt từ người này sang người kia, và nhận ra rằng cô thoát khỏi kiếp nạn thử máu để rồi ngay sau đó đã lại phải đối mặt với một thử thách mới phức tạp hơn nhiều.
Chương 48
Trở về ngôi nhà Penthouse des Rêves, như mẹ kế cô vẫn gọi, có chút khiến Bliss buồn rầu, nhất là sau khi được chăm sóc và nghỉ ngơi thoải mái tại Trung tâm y tế của bác sĩ Pat. Bliss cuối cùng cũng được xuất viện, sau hàng tuần dài nằm trong đó, bị giữ lại để theo dõi xem cô đã thực sự ổn định lại chưa và chắc chắn không có dấu hiệu nào cho thấy cô đã bị xâm hại. Bliss thắc mắc không hiểu người ta mong chờ cái gì, mong cô sẽ tấn công họ chắc? Hay tự rạch cổ tay mình? Mấy cô y tá ở đó cư xử như thể họ sợ phải tới quá gần Bliss, vì nhỡ đâu lại có chuyện gì đó xảy ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần nghỉ lễ trượt tuyết, gia đình cô chuẩn bị bay tới Gstaad, nhưng rồi mấy chuyện rắc rối trong Hội đồng lại khiến ba cô phải đi Venice. BobiAnne đi cùng ông, nhưng chỉ là cái cớ để bà có thể thỏa sức mua sắm tại Via Condotti ở Rome mà thôi. Jordan cũng đi cùng ba mẹ cô, bởi họ cho rằng con bé quá nhỏ để có thể tự lo liệu. Trong khi đó, Bliss đang trong quá trình hồi phục, và bị bỏ mặc lại cho người giúp việc chăm sóc. Bliss ở nhà trong suốt lễ xử án và hành quyết Mimi, nhưng cô chắc chắn Mimi sẽ chẳng làm sao đâu mà. Quá dễ dàng để tưởng tượng một cuộc sống mà không có Mimi Force và cái lối hợm mình của cô ta, nhưng làm gì có chuyện ông trời tốt bụng đến mức trừ khử cô ta đơn giản như vậy.
Bliss buồn chán và cô đơn trong căn nhà lớn, vậy nên cô quyết định dọn tủ quần áo vì cô muốn làm cái gì đó ra hồn một chút. Có thể cô sẽ thực hiện “nghi thức dọn dẹp đầu xuân” như trong các tạp chí cho các bà các cô vẫn khuyên: vứt tất cả quần áo bạn không mặc trong hai năm, hoặc những bộ đồ quá cũ, hay không vừa nữa, đại loại vậy.
Bliss lôi ra một chiếc áo len cổ lọ đan thành mạng dày trông thật cũ kỹ, cùng lúc một chiếc hộp nhung rơi xuống sàn nhà, và một chiếc vòng cổ rơi ra khỏi đó. Đó là viên ngọc lục bảo. Sau Vũ hội Four Hundred, Bliss quên trả nó lại cho ba cô để ông cất nó vào két sắt. Cô nhặt viên ngọc lên, vẫn còn cảm thấy rợn mình trước câu chuyện về viên ngọc. Thực chất tên gọi của viên ngọc này là “Sự hủy diệt của Lucifer”. Khi cô nhét nó trở lại vào hộp, một tấm hình lộ ra dưới lớp vải nhung. Bliss nhấc tấm vải để lôi tấm hình ra, rồi chăm chú nhìn nó. Đó là một bức hình chụp ba cô, trông trẻ trung và thon gầy trong chiếc áo jacket đi săn và ủng, cạnh ông là người phụ nữ mà Bliss luôn tin là mẹ đẻ cô. Ba cô cũng giữ một bản saoy như thế này trong ví của ông, nhưng mờ hơn tấm hình này. Tấm này được bảo quản tốt hơn. Bliss để ý mái tóc vàng dài và đôi mắt to như mắt nai của mẹ cô. Bliss lật mặt sau của tấm hình. Forsyth Llewellyn và Allegra Van Alen, 1982. Allegra Van Alensao?
Đó không phải là mẹ Schuyler sao?
Chắc chắn đây là một sự nhầm lẫn. Tên mẹ cô là Charlotte Potter cơ mà. Chuyện này là thế nào vậy?
Bliss vẫn còn đang thắc mắc về ghi chú lạ lùng trên tấm ảnh thì có tiếng rạn nứt ở cửa sổ. Miểng kính văng tới chân cô, Blisschạy lại để xem chuyện gì đang diễn ra.
Một chàng trai run rẩy trong góc phòng, chân cậu chảy máu vì dẫm phải mảnh kính vỡ. Cậu mặc chiếc áo phông và quần jeans y như lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu. Mái tóc đen ướt rối bù, nhưng cậu vẫn nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã, thẹn thùng vốn có.
Dylan! Đúng là cậu ấy rồi. Cậu ấy vẫn còn sống.
Dylan ngước lên, hơi thở cậu nông và rời rạc.
Bliss chạy về phía cậu, vẫn giữ viên ngọc lục bảo trên tay. Dylan nhìn Bliss, và rồi ngay lập tức nhăn mặt lại khi nhìn thấy vật cô giữ trong tay, như thể nó làm cậu đau vậy.
- Cậu còn sống! - Bliss mừng rỡ nói. - Nhưng cậu bị thương rồi, để tớ giúp cậu nào.
Dylan lắc đầu.
- Không còn thời gian cho chuyện đó đâu. Tớ biết ai là Máu Bạc rồi.
Mục lưu trữ tờ New York Herald■
Số ra ngày 23 tháng 11 năm 1872
XÁC NỮ THỪA KẾ ĐƯỢC TÌM THẤY TRÊN SÔNG
Cảnh sát New York đã phát hiện ra thi thể của Maggie Stanford hai năm sau ngày cô được thông báo mất tích. Nghi ngờ có âm mưu sau vụ việc này. Xác chết sau đó lại bị thất lạc.
Thi thể của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn quần áo và ăn vận sạch đẹp. Cô gái trẻ đẹp xấu số được tìm thấy chết trôi trên sôngHudson vào sáng nay. Sĩ quan cảnh sát Charles Langford đã phát hiện ra thi thể nạn nhân hồi 6 giờ sáng và báo cáo lại về trụ sở Đội 10. Thi thể cô gái được vớt lên và đưa về trụ sở Đội. Có một số vết trên đầu và thân thể cô gái khiến cảnh sát tin rằng người này đã bị bạc đãi trước khi chết. Cô có mái tóc đỏ, mắt xanh lục ngọc và mặc một áo dài lụa trắng với dải ruy băng hồng. Trong nỗ lực nhận diện nhân dạng người phụ nữ, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc khăn tay lanh trắng với hai chữ cái đầu thêu “M.S.” trong túi váy nạn nhân. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Thi thể sau đó được nhận dạng là cô Maggie Stanford, con gái của ông trùm dầu lửa quá cố Tiberius Stanford và bà Dorothea Stanford, người cũng mới qua đời hai tháng trước vì bệnh loạn trí do việc con gái bị mất tích. Quần áo của nạn nhân theo báo cáo cho thấy có đặc điểm trùng khớp với bộ cô Maggie Stanford đã mặc trong đêm Vũ hội Patrician, cũng tức là đêm cô Stanford đã bị mất tích. Thi thể được bảo quản tốt một cách bất thường, không có bất cứ dấu hiệu phân hủy nào. Thi thể của cô Stanford sẽ được gửi tới bệnh viện để tiến hành khám nghiệm thêm, nhưng ngay ngày hôm sau, người ta lại thông báo việc xác chết cô
Stanford đã bị mất tích khỏi khu nhà xác. Cảnh sát tiếp tục bối rối trước sự vụ lạ thường này.
HẾT
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna – Catcat – Tiểu Bảo Bình
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...