Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 2: Vũ Hội Hóa Trang)

Chương 27
Allegra Van Alen đã tỉnh lại. Bà đang ngồi trên giường, mái tóc vàng óng mượt xõa trên bờ vai, chảy dài trên chiếc váy ngủ của bệnh viện.
Đôi mắt xanh lục bảo mở to và sáng rõ.
Rồi bà thốt lên thành tiếng trầm thấp và đầy ám ảnh:
- Hãy cẩn thận, Schuyler. Cẩn thận.
Schuyler giật mình tỉnh giấc. Cô nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh của mẹ cô ở Columbia Presbyterian, nhưng cô không tài nào nhớ ra làm thế nào cô tới được đó. Lúc này đã là quá nửa đêm, và điều cuối cùng cô nhớ được là cô đã thiếp đi trong lúc đang đọc sách. Cô không nhớ gì về việc đã rời khỏi phòng riêng, rồi còn bắt xe buýt tới Đường 168 và vào trong bệnh viện này. Có lẽ cô mông du chăng, hay là bị ngất giống như kiểu Bliss đã từng kể.
Schuyler nhìn xuống mẹ mình. Allegra đang ngủ bên dưới tấm chăn, bất động và yên bình như mọi khi. Vừa rồi chỉ là mơ sao? Vậy mà cứ như thật ấy. Mẹ cô đã tỉnh lại và nói chuyện với cô. Bà bảo cô phải cẩn thận. Nhưng cẩn thận cái gì nhỉ?
- Mẹ ơi. - Schuyler cất tiếng trong lúc vuốt ve một bên má lạnh lẽo của Allegra. Nỗi đau vắng mẹ chưa bao giờ nguôi giảm trong cô. Schuyler hôn lên trán mẹ rồi tắt hết đèn và ra khỏi phòng.
Bữa tối hôm sau, Lawrence đưa cô đi ăn tối ở câu lạc bộ cũ của ông. Câu lạc bộ Những người phiêu lưu là một tổ chức cấp cao do Máu Xanh sáng lập từ hồi đầu thế kỷ mười tám, đây là nơi tụ họp của những người có sở thích đi đây đi đó và cùng chung chí hướng với nhau. Họ thường háo hức bàn luận và chia sẻ những nghiên cứu cũng như lý luận của bản thân về những hiện tượng tự nhiên và địa lý. Câu lạc bộ này nằm bên trong một tòa nhà hiện đại với phong cách thiết kế đẹp mắt trên Đại lộ 5, đối diện với Câu lạc bộ Knicker bocker và cách vài phút đi bộ từ Bảo tàng Metropolitan. Đó là hai trung tâm khác cũng do Máu Xanh xây dựng nhưng có chính sách mở cửa thông thoáng hơn, cho phép cả Máu Đó quyền gia nhập chung với các ma cà rồng khác.
Tuy vậy, Câu lạc bộ Những người phiêu lưu vẫn là một cứ địa của riêng ma cà rồng, có lẽ vì con người dường như chẳng có mấy hứng thú đối với đề tài môi trường so với các đề tài xã hội, và cũng có lẽ vì họ cho rằng chẳng có gì hay ho mà phải gia nhập hội với những kẻ có máu phiêu lưu già cỗi và tẻ nhạt. Phòng ăn tụ tập đông đảo các thành viên đến từ các gia đình lâu đời như nhà Carondolet, hay nhà Lorillard và nhà Seligman, những gia đình giống như nhà Van Alen của cô, đều nắm giữ một quá khứ huy hoàng hơn nhiều so với đống của cải của họ ở thời hiện đại này.
Một viên quản lý ra tiếp Lawrence, rồi ông đi lòng vòng quanh phòng bắt tay và tán gẫu với mọi người trước khi cùng ngồi xuống bàn ăn với Schuyler.
Thực đơn ở câu lạc bộ này chẳng hề thay đổi kể từ hồi thế kỷ mười chín. Vẫn là món cá bơn chiên bơ tẩm bột, món thịt bò bít tết Diane và thịt thỏ quay.
Schuyler gọi một đĩa cá bơn còn Lawrence chọn thịt bò bít tết. Một lát sau người bồi bàn bưng ra hai khay bên trên có đậy lồng bạc.
- Xin mời. - Người bồi bàn nói, cùng lúc mở vung cả hai chiếc khay. - Chúc hai vị ngon miệng.
Trong lúc xắt miếng cá, Schuyler đã kể cho Lawrence nghe về chuyện xảy ra đêm trước đó.
- Cháu bị ngất, lúc tỉnh lại cháu đã ở trong bệnh viện rồi, trong phòng của mẹ.
- Cô thú nhận.
- Ngất ư? Ý cháu là sao? - Lawrence hỏi trong khi nhai dĩa bít tết.
- Ông biết đấy, kiểu như ông bị trôi ra khỏi dòng thời gian và rồi khi tỉnh lại, ông chẳng biết mình ở đâu và làm sao tới được đó.
Lawrence đặt dĩa xuống.

- Ta biết quá trình hồi tưởng trí nhớ diễn ra như thế nào. Nhưng thường thì ma cà rồng luôn luôn giữ được trạng thái kiểm soát mỗi khi khơi gợi lại ký ức của bản thân.
- Vậy ạ? - Schuyler hỏi.
Lawrence gật đầu.
- Những gì cháu vừa mô tả rất không bình thường.
- Không bình thường ý ạ? - Schuyler ngừng lại. Nhưng chuyện này vẫn thường xảy ra với Bliss cơ mà, vậy thì không thể nào nó lại không bình thường được. Cô bèn kể lại cho ông ngoại nghe những gì Bliss đã từng nói với cô.
Lawrence tiếp thu luồng thông tin mới, rồi nói:
- Có lẽ các ma cà rồng xuất hiện trong chu kỳ này có điều gì đó mới lạ trong hệ gen của mình khiến cho những việc như vậy xảy ra. Ta không nghĩ rằng đó là chuyện đáng lo ngại, nhưng hãy cho ta biết nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa. - Rồi ông thở dài và lại đặt dĩa xuống. - Giờ thì ta buộc phải nói với cháu một chuyện.
Schuyler gồng mình đón nhận cái tin mà cô luôn kinh hãi mỗi khi nghĩ đến kể từ sau cái ngày ông cô trở về.
- Thẩm phán đã chấp nhận đơn xin nhận nuôi cháu của Charles. Phiên tòa chính thức sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa.
BỆNH ÁN
Viện tâm thần St. Dymphna Tên: Margaret Stanford Tuổi: 16
Ngày nhập viện: 5/4/1869 TRIỆU CHỨNG:
Có một số dấu hiệu ở bệnh nhân cho thấy có khả năng tâm thần.
TINH THẦN:
Có quan hệ tình ái theo chiều hướng cuồng tín THỂ CHẤT: Tự hành xác
Từng bị tai nạn và chấn thương Mắc chứng động kinh
Từng tự tử. Một tuần trước khi nhập viện, bệnh nhân được người nhà tìm thấy với cổ tay bị rạch nát.
Nói nhảm, hoang tưởng.
TIỂU SỬ GIA ĐÌNH:
Không có dấu hiệu của chứng mất trí và cuồng loạn ở bất cứ thành viên nào trong gia đình. Là con độc nhất trong gia đình, ba mẹ vẫn còn sống.

TIỂU SỬ TRƯỚC ĐÓ
Thỉnh thoảng lên cơn động kinh. Bệnh nhân hay kêu đau đầu và gặp các cơn ác mộng. Bị ngất và mất trí tạm thời. Bệnh nhân không có ký ức về một số hành động của bản thân. Trong lúc lên cơn cuồng kinh đã nhắc tới chuyện có quan hệ tình ái với một thanh niên trẻ không môn đăng hộ đối. Tuy nhiên, bệnh nhân thú nhận chưa từng mang thai.
TÌNH TRẠNG HIỆN TẠI:
Trích dẫn từ cuộc phỏng vấn nhập viện với bệnh nhân:
“Nó quá thật. Tôi không thể thoát khỏi nó. Tôi thức dậy và có thể cảm nhận được nó ở trong xương tủy tôi. Nó đang đến, nó nói chuyện với tôi trong những giấc mơ. Nó biết tên tôi. Nó nói nó là một phần của tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được. Hãy giúp tôi, bác sĩ, giúp tôi với. Tôi cần phải trốn thật xa. Tôi cần phải trốn thật xa khỏi nó.”
Nguồn cảm hứng cho lần chụp hình này là “Talitha Getty ở Marrakesh”[56]. Có rất nhiều áo choàng rộng trùm đầu may bằng vải lanh mỏng và nhẹ như sa, áo dài có đính trang sức, khăn xếp đội đầu cho những dịp đặc biệt, ồ, và cả những bộ bikini với những dải dây mỏng manh nữa chứ. Nhưng chẳng hiểu thế nào trợ lý thời trang phụ trách việc đi lại đã hiểu lầm và đặt vé cho họ tới Montserrat thay vì Marrakesh, vậy là hòn đảo Caribe này sẽ thế chỗ cho vùng đất xa xôi hẻo lánh tận Bắc Phi.
[56] Talitha Getty (1940 - 1971): diễn viên người gốc Hà Lan, từng được coi là biểu tượng về phong cách vào cuối những năm 1960. Bức ảnh cô chụp cùng chồng ở trên nóc một tòa nhà ở thành phố Marrakesh, Morocco vào năm 1969 được coi như một quy chuẩn cho phong cách thời trang thời bấy giờ cũng như ngày nay.
Nhưng dường như chẳng ai mảy may quan tâm tới sự nhầm lẫn này vì mọi người thực ra đều thích đi biển. Bliss nhận được cuộc gọi từ Farnsworth Models vào thứ Năm, cô lên máy bay vào thứ Sáu, và đến hòn đảo này lúc mặt trời lặn. Schuyler cũng được chọn, sau khi lựa chọn đầu tiên của Chic - hai người đẹp chân dài người Nga - phát hiện ra rằng visa của họ đã quá hạn và họ không thể quay lại ngay được.
Giám đốc thời trang của Chic, PatriceWilcox, là một phụ nữ lạnh lùng và thẳng thắn, khoác trên người bộ đồ đen từ đầu tới chân ngay cả trong cái nóng thiêu đốt của vùng nhiệt đới. Bà chào đón nhóm người mẫu và đoàn chụp ảnh với nụ cười mỏng tang cũng như dáng người của bà vậy.
- Mọi người, đây không phải là một kỳ nghỉ. Đây là công việc. Tôi hy vọng mọi người sẽ có mặt tại hiện trường đúng tám giờ sáng mai.
Dù vậy, bất chấp những lời cảnh báo đáng sợ của Patrice, chẳng có ai phủ nhận rằng chuyến đi chụp hình lần này thực sự là một kỳ nghỉ. Trong lúc Patrice đang giảng đạo về tính đúng giờ thì sau lưng bà, Jonas Jones, nhà nhiếp ảnh Máu Xanh nổi tiếng bất trị, nháy mắt với cả nhóm.
“Năm phút nữa tới quầy bar uống margarita nhé.” - Anh làm khẩu hình.
Tới nửa đêm, trừ giám đốc phụ trách mảng thời trang ra thì cả đoàn, bao gồm hai trợ lý của Jonas - những chàng trai đến từ Trường Thiết kế Rhode Island, đám người mẫu mà không ai trên mười tám tuổi cùng Schuyler và Bliss, đều tụ tập cả ở quầy bar quay mặt ra biển, cụng ly với nhau.
Bliss và Schuyler gây ấn tượng với mấy anh chàng Máu Đỏ trong nhóm bằng tửu lượng vượt xa tất cả mọi người ở đó. Hiển nhiên là do gen ma cà rồng rồi.
Schuyler dõi mắt nhìn ra bãi biển tối đen, ánh trăng tròn vạnh chiếu sáng cả bờ biển dài, tiếng sóng vỗ rì rào êm ái. Cảnh tượng thật tuyệt vời. Schuyler tới đây khá sớm, mang theo chút hy vọng được gặp Jack Force. Nhưng không thấy bóng dáng cậu trong đám người mẫu nam khiến cô có chút thất vọng. Rồi đúng lúc đang mong ước cậu có mặt ở đó thì cô bỗng cảm thấy một cái huých nhẹ vào khuỷu tay. Jack đứng đó bên chiếc ghế đẩu cạnh cô.
- Cậu đang uống thứ gì thế? - Jack lên tiếng. - Hi vọng không phải thứ gì đó điên rồ. - Cậu lại nói, cứ như thể mới hôm qua họ còn trò chuyện với nhau trong Khu Lưu Trữ.
- Rượu pha. Uống hơi kinh. Một kiểu rượu rum pha với cốt dừa và nước ép dứa, nhưng không phải pina colada đâu. Muốn thử không? - Cô mời, cùng lúc đưa chiếc ly về phía cậu.
Jack nhấp một ngụm và nhăn mặt.
- Đúng là kinh thật.

- Tớ đã bảo mà.
- Cho tôi một ly. - Jack nói với bồi bàn.
- Dũng cảm đấy. - Cô nói rồi nâng ly với cậu.
Jack khuấy mạnh ly của mình.
- Lawrence thế nào rồi?
- Ông tớ khỏe. - Schuyler phân vân không biết liệu Jack có biết gì về chuyện ba cậu muốn nhận nuôi cô không. Cô không muốn tự nhiên lại lôi ra chủ đề kỳ cục như vậy.
- Cậu vẫn tin là chúng đã trở lại à? - Jack hỏi, ám chỉ tới bọn Máu Bạc.
- Phải vậy thôi. - Schuyler trả lời đơn giản. - Đó là cách giải thích duy nhất cho những gì đã xảy ra với Dylan và Cordelia.
Jack nhìn xuống ly nước của mình và lắc nó khiến những viên đá va vào nhau côm cốp.
- Ủy Ban không tin như vậy. Cuộc chiến tại Rome đã kết thúc hoàn toàn, Lucifer đã bị chính Michael tiêu diệt. Không thể nào có chuyện chúng quay lại được.
- Tớ biết. - Schuyler nhìn xuống chiếc ly đã vơi của mình. - Nhưng tớ nghĩ Ủy Ban sai rồi.
Jack trông như thể định phản bác lại, đúng lúc một giọng khàn khàn vang lên từ phía bên kia quầy, nơi đang diễn ra một trò chơi phạt rượu.
- Schuyler! Jack! Tụi này cần thêm hai tay chèo cho Ông chủ Viking, tới đây nào!
Ngày hôm sau, toàn đoàn vất vả đi bộ mãi mới tới được khu bảo tồn tự nhiên nằm khuất ở một khu vực hẻo lánh trên đảo. Cả đoàn dựng lều trại để phục vụ cho việc thay đồ, trang điểm và che chắn cho người mẫu khỏi cái nóng thiêu đốt. Bliss chui ra khỏi căn lều nhỏ, trên người mặc bộ bikini vằn vện có gắn vỏ sò ở hai bên dây buộc, một chiếc áo dài thụng bằng lụa trong suốt và đi đôi tông gắn đá lấp lánh.
- Mấy con vẹt đâu rồi? - Jonas lên tiếng sau ống kính. Cảnh này sẽ chụp Bliss giữ hai con Scarlet Macaws to lớn với bộ lông sặc sợ trên mỗi cánh tay, mô phỏng những con vẹt mà Talitha từng sở hữu.
Người luyện thú thả hai con chim ra nhưng chẳng con nào chịu hợp tác dưới sự chỉ huy của anh ta. Một con đậu ngay trên đầu Bliss còn con kia bay vòng vòng quanh cô, kêu quang quác rõ to.
Cuối cùng người luyện thú cũng tìm được cách giải thoát cho Bliss khỏi móng vuốt của hai con chim và Jonas đành chịu thỏa hiệp bằng cách dàn cảnh Bliss nằm dưới tán cây cạnh hai con chim.
- Tạ ơn Chúa, cuối cùng cũng xong. - Bliss cằn nhằn trong lúc thận trọng bước qua lớp cỏ dại mọc um tùm để quay về chỗ trú trong lều trang điểm.
Schuyler được gọi trong lượt chụp tiếp theo. Cô mặc chiếc áo tắm một mảnh màu đen mà chỉ có thể được mô tả là hai dải vải kéo dọc phía thân trước rồi tụ lại ở phía dưới tạo thành hình chữ V mỏng dính. Nhà tạo mẫu đã buộc thêm miếng vải vào ngực cô nhưng trông cô thực sự chẳng khác nào ở trần.
- Tôi muốn có một kiểu Blue Lagoon[57]. -Jonas giải thích - Tôi muốn nóng bỏng. Nung nấu. Gợi tình. Nhưng phải ngây thơ.
[57] Blue Lagoon: tên một bộ phim của Mỹ vào năm 1980 do Brook Shields và Christopher Atkins thủ vai chính. Bộ phim kể về hai đứa trẻ bị đắm tàu trôi dạt vào một thiên đường đảo nhiệt đới ở Nam Thái Bình Dương. Thiếu vắng sự quản thúc và hướng dẫn của xã hội, những thay đổi tâm sinh lý ngày càng lớn mạnh khi cả hai bước vào tuổi trưởng thành và cuối cùng tình yêu nảy nở giữa hai người.
Schuyler nhẹ nhàng bước xuống hồ nước lạnh bên dưới thác nước.
- Sẵn sàng chưa? - Jack Force cất tiếng hỏi từ phía bên kia hồ.

Cô gật đầu đáp lại. Schuyler đã biết từ trước rằng họ sẽ làm bạn chụp hình của nhau lần này, nhưng hình ảnh cơ thể rắn chắc, lực lưỡng của Jack trong chiếc quần soóc ống rộng Vilbrequin trễ cạp vẫn khiến mặt cô đỏ bừng. Nhất là khi Jonas yêu cầu họ tiến lại sát gần nhau.
- Hai người không nghe tôi nói à? Là Blue Lagoon cơ mà! Cả hai đều bị ám ảnh bởi người kia! Cố thể hiện xem nào! Jack, đặt tay cậu lên đùi cô ấy. Schuyler, cong cái lưng lại, chuyển động sao cho cơ thể cô gần sát cậu ấy vào. Thế. Giống hơn rồi đó.
- Xin lỗi. - Jack nói khi kéo Schuyler lại gần sát.
- Tớ đoán đây cũng là một phần của ngày làm việc mệt nhọc ha?! - Schuyler nói, cố không để Jack biết sự hiện diện của cậu ảnh hưởng tới cô nhiều cỡ nào.
Tiếng máy ảnh vang lên tanh tách. Jonas hét:
- Tiếp!
Tối đó, khi Jonas đưa cả đoàn đi ăn tối ở một nhà hàng ngoài trời, Bliss nhận ra mình ngồi cạnh Morgan, một trợ lý chụp hình cực kỳ dễ thương. Suốt tuần rồi, Morgan dành cho cô khá nhiều sự chú ý. Anh là sinh viên năm hai của RISD (Rhode Island School of Design - ĐH Thiết kế Rhode Island), mười chín tuổi, và sở hữu cả một kho những câu chuyện cười bậy bạ khiến Bliss khúc khích liên hồi dù muốn hay không. Anh rót cho cô hết cốc này đến cốc khác mà không hề để ý rằng Bliss miễn nhiễm với rượu. Bliss dựa lưng vào thành ghế đan từ cây liễu gai, rồi vắt cả hai chân lên đùi chàng trai. Sau mấy tháng mùa đông ở New
York, cô thực sự cảm thấy tự do khi ở đây, với làn gió biển dịu nhẹ thổi qua từng kẽ tóc cô, cũng chẳng có ba mẹ cằn nhằn cô, và tuyệt hơn hết là chẳng có cơn ác mộng nào từ khi cô đặt chân lên hòn đảo này.
- Em muốn đi dạo không? - Morgan đề nghị.
Bliss gật đầu đồng ý. Một “chuyến đi dạo dọc bờ biển” nghe có vẻ khả nghi. Chẳng phải đó chỉ là cách nói hoa mỹ hơn của “Em muốn mình quấn lấy nhau không?”?
Họ nắm tay nhau đi dọc bờ biển. Bliss nhúng hai bàn chân xuống những con sóng cuộn lăn tăn, cảm nhận làn nước mát lạnh trên da thịt cô. Ánh sáng của khách sạn càng lúc càng mờ đi. Cô lên tiếng châm chọc:
- Morgan là tên con gái.
- Ồ, thế hả? - Anh hỏi lại, ôm cô và kéo cô xuống nền cát.
Bliss vờ cưỡng lại khi anh níu tay cô xuống.
- Em sẽ không thoát được anh đâu. - Anh nói.
- Không ư?
Chàng trai bắt đầu hôn Bliss và rồi cô cũng hôn đáp lại anh. Nụ hôn này khác hẳn nụ hôn của Dylan hay của Kingsley, cô nghĩ. Đây là nụ hôn của một con người. Một Máu Đỏ. Bliss có thể cảm nhận nhịp tim anh đập trong lồng ngực, ngửi thấy mùi hương ngào ngạt đầy chất “con người”. Rồi đột nhiên, cô biết cô sẽ phải làm gì.
Morgan cởi áo sơ mi và ném nó sang một bên. Bliss giúp anh cởi khuy áo cánh trên người cô. Cả thân người cô rộn lên náo nức khi anh trượt một tay xuống lớp áo bikini và tháo dây áo. Anh di chuyển nhanh quá... nhưng rồi, cô cũng vậy.
Cô cuộn mình cưỡi lên trên anh, dạng hai chân ôm lấy người anh, đầu gối cô tì xuống nền cát hai bên hông anh.
- Tuyệt. - Anh chàng sinh viên thốt lên đầy ngưỡng mộ trước hình ảnh Bliss ngực trần, ngồi dạng chân trên người mình dưới ánh trăng.
- Anh nghĩ vậy hả? - Cô bẽn lẽn hỏi lại. Rồi cô cúi xuống, hôn dọc làn da sẫm màu trên cơ thể chàng trai, rồi tiến dần lên ngực, lên cổ, và tới vùng da ấm áp dưới cằm anh. Lưỡi cô đưa đẩy trong những nụ hôn dịu dàng.
Anh khẽ thở dài rồi dùng cả hai tay giữ lấy đầu cô hầu níu cô lại gần anh hơn.
Chính giây phút đó, Bliss cắm phập những chiếc răng nanh lên da thịt anh và bắt đầu uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui