Đám đông dự phiên tòa bắt đầu tản ra và di chuyển lên các tầng trên của Khu Lưu Trữ, Schuyler chờ ông ngoại cô ở cửa ra vào. Oliver đã đi trước, nói là không thể bỏ bài kiểm tra môn Lượng giác chiều nay được. Họ đã được cho nghỉ phép đặc biết để dự phiên tòa sáng. Schuyler hiểu rằng cô nên về cùng cậu, nhưng cô muốn nghe ông ngoại giải thích lại toàn bộ những chuyện vừa rồi.
Lawrence đang rời khỏi trụ sở của Hội đồng, Edmund Oelrich và Nan Cutler đi cạnh hai bên.
- Để chúng tôi tiễn ông, Lawrence. – Edmund nói, cúi người chào. – Đây đúng là nỗi sỉ nhục cho toàn gia tộc chúng ta.
- Chúng tôi cam đoan với ông, ông sẽ có phiếu của chúng tôi trong lần bầu cử tới. – Nan thêm vào, vỗ vỗ lên cánh tay Lawrence. – Đáng lẽ ra chúng tôi nên nghe lời ông từ bốn trăm năm trước mới phải. Thật tình! Bọn Tàn Ác đó đã nhúng chàm cả tới gia đình thuộc hàng cao cấp nhất!
- Cám ơn hai vị. – Lawrence gật đầu. Ông quay ra phía Schuyler. - Vậy đó. Giờ cháu nghĩ sao về Kingsley Martin nào?
Hai ông cháu cùng đi lên cầu thang dẫn lên tầng trên, hướng ra phía cửa ngách của câu lạc bộ chuyên dành cho ma cà rồng – Block 122, và bước ra ngoài vỉa hè.
- Từ đầu tới cuối đều do Mimi làm. – Schuyler thốt lên kinh hoàng. – Mimi… - Sự thật này khó tin quá, đặc biệt là với những nghi ngờ của cô và đám bạn về Kingsley vẫn còn đang lởn vởn trong đầu. – Ông đã biết chuyện Kingsley là một Venator rồi ạ?
- Đúng vậy. – Lawrence gật gù.
Schuyler nhớ lại những gì mà Kingsley đã nói với Jack vào buổi sáng hôm nào. “Các người chẳng là gì nếu không có chúng tôi, nếu không có những hi sinh mà chúng tôi phải gánh chịu.”
- Nhưng cháu cũng đúng, cháu gái ạ. Kingsley là một Máu Bạc. – Lawrence nói, vẫy vẫy Julius đang ngồi trong chiếc xe hơi của gia đình họ.
- Ý ông là sao ạ? – Schuyler hỏi khi cô bước lên xe và Lawrence giữ cửa.
- Gia đình cậu ta là một gia đình có dòng máu cổ xưa nhất. Một trong những gia tộc chiến binh cổ. Họ đã bị chính Lucifer làm vấy bẩn. Nhưng khi họ quay về với với cộng đồng Máu Xanh, ăn năn bởi hành động của mình thì họ cũng dần học được cách khống chế tính Tàn Độc của mình, rồi những cơn khát, và cả giọng nói trong đầu họ nữa. – Lawrence nói, đóng cửa xe lại. - Về Duchesne, Julius. Chúng ta sẽ thả Schuyler ở đó rồi mới về nhà. – Ông nói, vỗ vỗ lên lớp cửa kính ngăn cách giữa khoang lái và khoang sau.
Họ lao qua khu vực phố Chelsea rồi tới đường cao tốc West Side. Lại thêm một ngày ảm đạm đặc trưng kiểu New York.
- Nhưng làm sao chúng ta có thể tin họ được?
- Chúng ta đã tin tưởng họ trong hàng ngàn năm nay rồi. Kingsley Martin là một Máu Bạc thật, nhưng chỉ là do tên gọi di truyền lại thôi. Máu của cậu ta cũng xanh như của cháu và ta vậy. Họ đã đoạn tuyệt với Lucifer rồi, và tỏ ra rất hữu ích trong cuộc tìm kiếm nghi can. – Lawrence thở dài. - Thế nhưng…
- Thế nhưng?
- Thế nhưng… có cái gì đó trong vụ này làm ta phiền lòng. Cháu có tin là Mimi Force có tội thật không?
- Có ạ. – Schuyler trả lời dõng dạc. – Cô ta là một người kinh khủng.
- Ừm, nhất là khi chúng ta còn biết rằng cháu chính là mục tiêu của cô ấy. Nhưng…
- Nhưng sao ạ?
- Nhưng nếu cháu là mục tiêu chính thì tại sao Priscilla lại chết? Và còn cô gái nhà Llewellyn nữa? Có gì đó không đúng lắm ở đây.
Schuyler nhún vai. Có lẽ cô không nên vội đưa ra phán xét, nhưng chẳng phải chính Ủy Ban cũng vậy sao? Và sâu trong thâm tâm, cô chẳng hề thấy chút thương hại nào đối với Mimi. Suy cho cùng thì, chính cô ta đã triệu một Máu Bạc ra để giết cô mà.
- Ông nghe lời khai của Kingsley rồi đấy. Mà anh ta lại là một Venator. Không phải anh ta bắt buộc phải nói sự thật sao? Ở mọi lúc, mọi nơi?
- Đúng vậy. – Lawrence gật đầu. – Charles luôn tin tưởng vào nhà Martin. Chính Charles đã giác ngộ họ về phe chúng ta. Nhưng ta cũng không biết nữa. Ta luôn luôn có chút nghi ngờ về gia đình này.
Xe dừng lại ngay trước cổng trường Duchesne. Schuyler nhảy ra khỏi xe, nhưng không quên hôn một cái lên má ông ngoại trước khi rời đi.
- Bà ngoại cháu luôn nói rằng đừng bao giờ tin tưởng những kẻ bề ngoài bóng bẩy. Bọn họ luôn che giấu rất nhiều thứ nhơ nhớt bên trong.
Khi bước qua cổng trường, Schuyler đụng ngay Jack Force, người cũng đang tiến vào từ cửa bên. Jack vẫn mặc bộ vét xám sẫm màu lúc ở phiên tòa, mắt cậu mờ đục với những tia đỏ vằn lên, như thể cậu đã khóc vậy. Schuyler bỗng cảm nhận được một nhát đâm xé lòng. Dù cô chẳng hề thương yêu gì Mimi, nhưng Jack lại là bằng chứng sống nhắc cô rằng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
- Cô ấy không làm vậy đâu, cậu biết đấy. – Jack lên tiếng trước tiên.
Schuyler đỏ mặt nghĩ “Cô ấy đã muốn giết tớ đấy! Chính cô ấy đã thú nhận!” Nhưng rồi cô lại nói giọng nhẹ hều với Jack:
- Đó không phải những gì người ta chứng thực được ở phiên tòa.
- Mimi đúng là ích kỷ… nhưng cô ấy không ác độc đến mức như vậy đâu. – Jack van nài.
Chuông chiều vang lên, báo hiệu giờ nghỉ ăn trưa đã hết và lớp học chiều lại bắt đầu. Các học sinh đổ túa ra từ căng-tin, ùa lên các cầu thang, và chen chúc nhau chỗ chiếu nghỉ lát hoa cương, nơi Jack và Schuyler cũng có mặt. Một vài người thì thầm với nhau khi họ nhận ra Jack và Schuyler đang to nhỏ chuyện gì đó. Một vài Máu Xanh tham dự phiên tòa bày tỏ cái nhìn thông cảm khi trông thấy Jack, trong khi những người khác thì liếc cậu chằm chặp, và một người thậm chí còn đi xa hơn khi rít lên trước sự có mặt của cậu. Một cuộc họp Ủy Ban đặc biệt được lên lịch vào chiều nay để thông báo tới các thành viên mới về những khám phá mới nhất này.
- Cô ấy sẽ không bao giờ thực sự làm đau thêm bất kỳ ai. – Jack tiếp tục thanh minh cho em gái. – Cô ấy không ghét cậu. Không thực sự vậy. - Cậu ước gì mình có thể giải thích rõ ràng hơn. Rằng Schuyler à, người Mimi ghét không phải cậu đâu. Mà là tớ. Cô ấy chỉ chuyển cơn giận dữ sang cậu vì cô ấy không thể ép mình ghét chính người cô ấy yêu được. Nhưng cô ấy thực sự ghét tớ vì những gì tớ đã làm – vì tớ đã yêu cậu.
Schuyler nhìn Jack vẻ chế nhạo, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Mimi Force. Azrael. Thiên thần đại diện cho sự Diệt vong đúng không? Đó chẳng phải nghề của Mimi sao? Reo rắc cái chết cho muôn người? Trước sự ngạc nhiên của Schuyler, Jack dường như có khả năng đọc tâm trí cô.
- Cậu không hiểu, đó là một phần của sự cân bằng vũ trụ. Chúng ta luôn có vị trí của riêng mình. Và cái chết cũng là một phần tất yếu của cuộc sống này. – Jack nói.
Schuyler nhún vai.
- Tớ không chắc lắm đâu. – Cô nói – Thôi chào cậu, Jack.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...