Cũng như nhiều khách mời khác, vừa đặt chân đến buổi tiệc phụ, Bliss đã lặng đi vì phấn khích. Thánh đường bỏ hoang được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn nến cốc, tạo thành những cái bóng dài âm u trên tường. Mimi nói đúng, nơi đây thực sự là một tàn tích đẹp. Có nét gì đó hơi ma quái nhưng cũng thật lãng mạn khi được khiêu vũ bên ánh nến. Những chiếc mặt nạ tạo cho màn đêm một vẻ huyền diệu đến kỳ lạ, đặc biệt là khi các vị khách vẫn còn mặc trên người trang phục dạ hội. Đám con trai trông thật bảnh bao trong những chiếc áo đuôi tôm, còn đám con gái rạng ngời trong những chiếc váy dài dạ hội, và ẩn sau chiếc mặt nạ, tất cả mọi người đều khoác trên mình một vẻ ma quái dị thường. Bliss chỉnh lại chiếc mặt nạ đính lông vũ và đá quý trên mặt cô. Nó khiến cô gặp chút khó khăn khi nhìn khách đến tham dự tiệc. Cô nhận ra Schuyler đã tới nơi. Tốt. Chính Bliss đã gửi tin nhắn cho Schuyler mà không có sự đồng ý của Mimi.
DJ đang bật một bài hát của nhóm Bauhaus - một điệu nhạc mạnh mẽ, u tối. Bài “Burning from the inside”. Một chàng trai mặc áo đuôi tôm, thắt cà vạt trắng tiến về phía Bliss, khuôn mặt cậu ẩn dưới chiếc mặt nạ u sầu của Pierrot.
Chàng trai làm động tác hướng về phía sàn nhảy.
Bliss gật đầu và đi theo cậu. Cậu dang hai tay ra để cô tiến vào vòng ôm của cậu.
- Vậy là cậu vẫn sống. - Chàng trai thì thầm, ghé sát miệng vào tai Bliss. Cô có thể cảm nhận hơi thở mềm mại của cậu bên tai mình.
- Gì cơ?
- Tớ sẽ không chịu nổi nếu cậu bị chết đuối. - Cậu trai khe khẽ cười.
- Cậu…
Chàng trai đặt một ngón tay lên môi mình, chính xác hơn là môi của chiếc mặt nạ Pierrot.
- Tớ nhớ cậu lắm… - Bliss nói. Dylan. Chắc chắn là cậu ấy rồi. Cậu đã quay về tìm cô. Thật thông minh làm sao khi chọn xuất hiện ở một bữa tiệc hóa trang, nơi mà cậu có thể lộ diện mà không gây ra bất cứ sự lộn xộn nào.
- Tớ chưa đi lâu lắm mà. - Chàng trai chân thành nói.
- Tớ biết, nhưng mà tớ đã rất lo lắng…
- Đừng vậy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc.
Bliss quay cuồng trong niềm sung sướng. Cậu ấy đã trở về! Cậu ấy đã trở về bên cạnh cô. Cô hạnh phúc quá.
Bài hát kết thúc. Chàng trai trong chiếc mặt nạ cúi thấp đầu.
- Hân hạnh.
- Đợi đã. - Bliss gọi với theo, nhưng cậu đã biến mất vào đám đông, và khi nhìn ra xung quanh mình, Bliss thấy cả tá cậu trai ăn vận tương tự, trong những chiếc áo đuôi tôm đen, nhưng không có ai mang mặt nạ mặt cười buồn bã với giọt nước gỉ ra dưới một bên mắt. Trong lúc đó, Schuyler lang thang một cách chán chường từ phòng này sang phòng khác. Đáng lẽ cô nên gọi cho Oliver, ít ra như vậy cô cũng có người bầu bạn. Bữa tiệc này có vẻ không lựa chọn khách mời như Vũ hội Four Hundred. Cô nhận ra một vài người bạn “người trần” cùng lớp, lúc này trông có vẻ lo lắng, như thể họ không rõ liệu mình có được chào đón ở đây không. Schuyler có thể phân biệt ai là người, ai là ma cà rồng bởi ma cà rồng sáng lên trong bóng tối và nhờ illuminata mà họ có thể nhận ra đồng loại của mình.
Chìm sâu trong bóng tối phía sau những cây cột, một vài cặp đang lợi dụng khoảng tối để “hôn cổ” nhau. Đối với các teen ma cà rồng, hành động này mang một ý nghĩa khác biệt hơn bình thường. Cô có thể nghe thấy những tiếng răng ngập sâu khi ma cà rồng đón nhận dòng máu nóng từ phía thần linh quen thuộc loài người của mình. Nhựa sống đang hoán đổi từ cá thể này sang cá thể kia. Sau lúc đó, ma cà rồng càng trở nên lấp lánh sáng rõ hơn, đường nét cơ thể cũng trở nên sắc nét và nổi bật hơn, còn thần linh của họ thì càng lúc trông càng đờ đẫn, bơ phờ.
Schuyler hiểu rằng một ngày nào đó, cô cũng sẽ làm chuyện tương tự. Cô sẽ phải thực hiện Nụ hôn Thần Thánh với thần linh quen thuộc loài người của riêng cô. Ý nghĩ này vừa làm Schuyler háo hức, lại vừa làm cô khiếp sợ. Nụ hôn Thần Thánh không phải trò đùa. Nó thể hiện mối liên kết nghiêm túc giữa ma cà rồng và thần linh của họ - người mà các ma cà rồng Máu Xanh rất tôn trọng. Những thần linh quen thuộc loài người này được đối xử với tình thương và sự quan tâm săn sóc vì những gì họ cống hiến cho Máu Xanh.
Không khí trưởng giả, thượng lưu tại Vũ hội Four Hundred dần nhường chỗ cho lối cư xử om sòm, huyên náo hơn. Các cô nàng, cậu chàng tuổi teen cặp kè nhảy nhót tưng bừng bên nhau theo điệu nhạc thình thịch, xé tai mà DJ đang quay. Bầu không khí cuồng loạn, có phần dễ dãi dần áp đảo trên sàn nhảy, các cô gái bắt đầu nhảy những vũ điệu khêu gợi bên cạnh nhau, hoặc có khi lại quay ra dựa sát hông vào bạn nhảy nam kề đó. Buổi tiệc nhanh chóng trở nên nhộn nhạo, sàn nhà chật ních đám thiếu niên mình đẫm mồ hôi đang giơ cao tay lên không, khẳng định tâm trạng hưng phấn, say sưa của mình. (Đúng là một lũ điên say máu.) Schuyler đứng một mình ở bên lề. Cô không hợp với đám đông đang nhộn nhạo ngoài kia. Hơn nữa, cô cũng chẳng có bạn bè nào ở đây cả.
Schuyler thở dài. Chiếc mặt nạ mua ở Venice che kín toàn bộ khuôn mặt cô. Cô ước gì có thể cởi phăng nó ra vì nó làm mặt cô râm ran và nóng bức. Schuyler tìm thấy một căn phòng nhỏ thụt vào sâu phía trong, ẩn ngay sau mấy dàn loa, mic. Cô ngồi xuống đó, đấu tranh tư tưởng nên làm gì tiếp theo.
Một chàng trai đi theo cô vào phòng. Buồn cười làm sao, Schuyler thầm nghĩ. Có thể dễ dàng nhận ra các cô gái vì cả đám con gái mỗi người mặc một chiếc váy khác nhau, trong khi các chàng trai mới thực sự là cải trang hoàn toàn vì trông họ giống nhau y hệt trong bộ cánh đuôi tôm. Như anh chàng này chẳng hạn, giấu mình hoàn hảo sau chiếc mặt nạ làm bằng lụa đen, che lấp cả mắt, mũi và tóc, tạo cho cậu vẻ gì đó ngang tàng như một tên cướp biển giữa chốn đô thành.
- Không thích tiệc tùng à? - Cậu trai hỏi khi nhận ra Schuyler đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá mòn nát.
Schuyler khúc khích cười.
- Thực ra tôi còn ghét nó là khác.
- Tôi cũng vậy.
- Tôi chẳng biết phải nói gì hay làm gì cả.
- Chà, thì có vẻ như cậu phải nhảy này. Và cả “uống” nữa chứ. “Món” tuyệt nhất trong tất cả các “món”.
Nói vậy thì cậu ta là một ma cà rồng rồi. Schuyler tự hỏi cậu là ai, và tại sao lại nói chuyện với cô.
- Rõ ràng là thế. - Cô đồng tình với cậu.
- Nhưng lựa chọn của cậu lại là chẳng chọn gì cả.
- Thì tôi là một kẻ nổi loạn mà. - Cô nói mỉa mai.
- Tôi không nghĩ vậy?
- Vậy sao?
- Cậu đã ở đây, đúng không? Cậu có thể chọn không đến mà.
Cậu ta nói đúng. Cô không cần phải tới đây. Cô tới đây vì cùng một lý do đã khiến cô tới dự Vũ hội Four Hundred. Đó là cơ hội cho cô được gặp lại Jack. Schuyler buộc phải đối mặt với hiện thực, rằng mỗi lần nhìn thấy Jack Force, dường như có cái gì đó bên trong cô bị kích thích và như được hồi sinh.
- Thực ra là, tôi tới đây để gặp một chàng trai. - Cô thổ lộ.
- Chàng trai nào vậy? - Cậu thiếu niên hỏi lại bằng giọng bông đùa.
- Dù sao điều đó cũng không quan trọng.
- Tại sao?
- Bởi vì… Chuyện phức tạp lắm. - Schuyler nhún vai.
- Chà chà, coi kìa.
- Thực đấy. Cậu ấy… cậu ấy không thích tôi. - Cô nói, cùng lúc nghĩ về Jack và Mimi, về giới hạn máu giữa họ. Cho dù tình cảm của cô dành cho Jack có là gì chăng nữa thì nó cũng không chính đáng. Chính Jack đã nói rất rõ ràng về điều này tại tang lễ của bà ngoại cô. Cậu có những trách nhiệm đối với gia đình của cậu. Nhưng Schuyler không thể thoát khỏi hình ảnh Mimi và Jack tay trong tay đi sát bên nhau. Họ là Azrael và Abbadon. Là hai cục nam châm bị hút chặt vào
nhau. Cả phòng khiêu vũ rộn lên trong phấn khích trước lời giới thiệu về thân thế của hai người. Họ là hai trong số những ma cà rồng mạnh nhất của gia tộc. Còn cô - Schuyler Van Alen, một kẻ thậm chí còn không phải là ma cà rồng thuần chủng, là ai mà mà dám chen ngang vào giữa hai người họ?
- Sao cậu biết anh ta không thích cậu chứ? - Chàng trai hỏi lại bằng giọng nghiêm túc.
- Đơn giản là tôi biết thôi.
- Vậy thì cậu có thể sẽ ngạc nhiên đấy.
Schuyler nhận ra chàng trai đã đứng sát cạnh cô từ lúc nào. Đôi mắt cậu ẩn sau chiếc mặt nạ nhưng cô vẫn nhận ra ánh xanh ngọc lục bảo từ nơi đó. Trái tim cô loạn nhịp. Chàng trai tiến lại gần hơn.
- Vậy hãy làm tôi ngạc nhiên đi. - Schuyler thì thầm.
Đáp lại, chàng trai nhẹ nhàng nâng chiếc mặt nạ của cô lên, làm đôi môi cô lộ ra, và rồi cậu cúi đầu thấp xuống, đưa khuôn miệng của mình lại gần sát miệng cô.
Schuyler nhắm mắt. Chàng trai duy nhất cô từng hôn chính là Jack Force. Nụ hôn với Jack cũng giống hệt cái cảm giác môi chạm môi lúc này, nhưng lại có chút gì đó khang khác. Khẩn khoản hơn. Đòi hỏi hơn. Cô hút lấy hơi thở của cậu, cảm nhận lưỡi cậu trong miệng cô, cuộn tròn trên đầu lưỡi cô, như thể cậu muốn nuốt sống lấy cô. Schuyler tưởng như nụ hôn này có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi nó đột nhiên dừng lại.
Schuyler mở to hai mắt, mặt nạ lệch hẳn khỏi mặt. Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ấy đâu rồi?
- Hey!
Schuyler xoay người lại. Mimi Force đang đứng nơi cửa vào, đội một chiếc mũ miện công chúa Ấn Độ đẹp tuyệt trần, “chiếc mặt nạ da” của cô ta được trang điểm rất chuyên nghiệp bằng phấn son và màu vẽ.
- Cậu có thấy anh trai tôi đâu không?
Lúc đầu Mimi giận sôi người khi phát hiện ra bữa tiệc của cô tràn ngập những vị khách không mời Máu Đỏ, nhưng rồi cô đơn giản coi đó là do sức hút nổi tiếng không thể cưỡng lại của mình. Vì vậy mà cô không phiền khi trông thấy Schuyler, một kẻ không mời khác, tại bữa tiệc. Trước khi Schuyler kịp trả lời, Jack Force bất ngờ hiện ra cạnh em gái. Cậu cũng đội một chiếc mũ miện Ấn Độ y như em gái mình. Và cả mặt cậu nữa, cũng được trang trí thành “mặt nạ” bằng màu vẽ.
- Anh đây. - Cậu vui vẻ nói. - Ồ, chào Schuyler. Venice thế nào?
- Tuyệt lắm. - Schuyler đáp, cố giữ vững thần thái.
- Tuyệt.
- Đi nào Jack, màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu rồi đấy. - Mimi kéo áo Jack, giục giã.
- Gặp lại sau nhé. - Jack gọi với lại.
Toàn thân Schuyler như đông cứng. Cô đã rất chắc chắn người vừa hôn cô là Jack. Chắc chắn người sau chiếc mặt nạ đen chính là cậu. Nhưng thái độ thoải mái, thân thiện vừa rồi khiến cô nghi ngờ kết luận của chính mình. Nhưng nếu không phải Jack vừa hôn cô thì là ai mới được chứ? Chàng trai sau chiếc mặt nạ đen đó là ai?
Cảm giác đau nhói trong tim, Schuyler chợt nhận ra ngày mai đã là ngày bắt đầu kỳ nghỉ Giáng sinh rồi, và như vậy cũng có nghĩa là cô sẽ lại không được gặp Jack trong suốt hai tuần liền sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...