Vưu Miên nói xong thì trầm mặc quay đầu, theo cậu thì những người như Bùi Hoài Tễ khi đối mặt với tình huống thế này hẳn là sẽ lựa chọn im lặng để bỏ qua đề tài này.
Dẫu sao ở thành phố Hoa Giang, những lời đồn tương tự về giới hào môn luôn kéo đến không ngớt, hỗn loạn và phức tạp đến mức khiến người khác phải tặc lưỡi.
Mà Bùi Hoài Tễ thì trước giờ luôn không muốn dính líu đến những chuyện như vậy.
Nhưng khiến Vưu Miên không ngờ tới chính là, ánh mắt Bùi Hoài Tễ vẫn không xê dịch mà tiếp tục nhìn chằm chằm cậu, sau đó nhạy bén nắm được trọng điểm, không buông tha hỏi: “Hai năm trước? Vì sao lại là hai năm trước?”
Vưu Miên liền nhíu mày, nhấp môi im lặng.
Cậu vốn tưởng rằng đáy lòng đã sớm tĩnh lặng thế nhưng lại vì câu hỏi này mà làm dậy lên gợn sóng không lớn không nhỏ.
Vì sao lại là hai năm trước?
—— bởi vì hai năm trước là lễ thành niên của Bạch Lâm, bởi vì hai năm trước chính là lúc Bạch Lâm trở về Vưu gia.
Bạch Lâm được sinh non, từ khi sinh ra tới nay luôn gặp nhiều chuyện, bị cảm phát sốt có thể coi là chuyện thường ngày, lúc còn nhỏ hệ miễn dịch cực kỳ kém.
Đồng thời đó cũng là lúc ‘ Tú Minh ’ sản nghiệp của Vưu gia gần được đưa ra thị trường, là thời điểm bận rộn cũng như nguy hiểm nhất.
Trước đây ‘ Tú Minh ’ chỉ là một xưởng may nhỏ do Vưu Tế Viễn cùng vài người anh em cùng nhau lập ra, sau này mục tiêu lập nghiệp của Vưu Tế Viễn suất hiện điểm bất đồng với ba người kia.
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết, tóm lại là cuối cùng Vưu Tế Viễn đã một mình lập ra ‘ Tú Minh ’ của hiện tại.
Chỉ là sau sự việc đó Vưu Tế Viễn lúc nào cũng luôn lo lắng đề phòng, sau khi bàn bạc với Bạch Bội Lan thì hai người dứt khoát đem đứa con trai thân sinh là Bạch Lâm đưa ra nước ngoài, rồi nhận nuôi Vưu Miên năm tuổi từ viện phúc lợi.
Từ đó Vưu Miên trở thành đứa con trai độc nhất trên đời của Vưu gia, cho đến khi Vưu Tế Viễn và Bạch Bội Lan thấy ‘nguy cơ ’ đã không còn, vào ngày lễ thành nhân 18 tuổi của Bạch Lâm liền gõ trống khua chiêng mà rước đứa con trai thân sinh của bọn họ trở về.
Thấy Vưu Miên không trả lời, Bùi Hoài Tễ lại thử hỏi: “Vậy bây giờ cậu là ai?”
Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh và lý trí, cho dù đang ngồi ở trong xe thì khí thế cường đại của hắn cũng không suy giảm chút nào.
Người này sao lại thế này?
Vưu Miên nhíu mày, còn không chờ cậu mở miệng, Bùi Hoài Tễ đã tự tìm ra câu trả lời.
Chỉ thấy người đàn ông đẹp trai mày rậm ngồi ở ghế phụ bên cạnh khẽ mở môi mỏng, ánh mắt sắc bén hơi dừng lại, nói: “A, suýt thì quên mất, cậu là Vưu Miên.”
Vưu Miên: “……”
Nụ cười ấm áp và sự ôn hòa quanh người Vưu Miên dần lạnh xuống, như thể cuối cùng cũng thoát ra khỏi vỏ bọc giả tạo.
“Bùi tổng, anh đang đem tôi ra làm trò đùa đấy à?” Vưu Miên chống tay lên tay lái nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
Bọn họ lái xe ra khỏi phòng nhỏ không lâu, phía sau đã có một chiếc xe thương vụ màu đen của tổ tiết mục đuổi theo.
Vưu Miên còn có thể nghe thấy giọng nói của nhân viên công tác đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe lớn tiếng kêu ở phía sau:“Các khách mời trong phòng quan sát nói camera của tổ hai người bị đen màn hình! Vưu Miên! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chỉ một lát sau, chiếc xe ở đằng sau cùng dừng ở ven đường.
Nhân viên công tác mang theo chiếc camera mới chạy xuống xe, vươn tay gõ lên cửa sổ xe chỗ ghế lái.
Vưu Miên từ từ hạ cửa sổ xe xuống, trong đôi mắt màu hổ phách là hình ảnh ngược của ánh hoàng hôn trên bờ biển, lưu luyến đến cực điểm.
Vưu Miên đã sửa lại vẻ mặt lạnh lùng khi nãy, dịu dàng cười nói: “Xin lỗi, vừa rồi Bùi tổng bấm lung tung, không cẩn thận tắt camera đi, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”
Nhân viên công tác nghe thấy thật sự là do Bùi Hoài Tễ làm thì không khỏi khâm phục đạo diễn Hồng Thịnh đúng là liệu sự như thần.
Trước khi nhóm nhân viên công tác đuổi theo bọn họ ra ngoài, đạo diễn Hồng Thịnh đã kéo tai nghe xuống đặt biệt dặn dò một câu.
“Hẳn là tên Bùi Hoài Tễ kia lại gây lỗi, các cậu cầm thêm một cái máy mới đuổi theo đi, cậu ta cũng không phải người không nói lý lẽ, khuyên bảo là sẽ nghe.”
Nhân viên công tác lúc đó nghĩ thầm, Bùi tổng là người hiểu lý lẽ sao?
Cho dù Bùi tổng là người hiểu lý lẽ, hắn cũng không có nhiều lá gan để mà yêu cầu Bùi tổng mở camera lên.
Nhưng không ngờ tới chính là khi hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý chạy xuống xe, một đống lý do để khuyên bảo đều còn chưa kịp dùng tới, Vưu Miên đã giải quyết chỉ bằng một câu.
Nhân viên công tác lau mồ hôi trên trán, liên tục xua tay nói: “Không có việc gì, hai người cũng chỉ vừa ra ngoài, tư liệu sống cũng không nhiều lắm.”
Vưu Miên gật đầu, xoay người giơ tay lấy chiếc camera lúc nãy bị Bùi Hoài Tễ tắt mở lên.
Trong nháy mắt trên màn hình liền sáng lên một chấm đỏ.
Nhân viên công tác cười nói: “Được rồi, không có vấn đề gì.”
Trước khi rời đi nam nhân viên còn xúc động mà quay đầu nói nhỏ với Vưu Miên, kiến nghị nói: “lúc xuống xe để vào siêu thị mua sắm cũng cần phải mang theo cái camera này, tốt hơn là đừng để cho Bùi tổng tắt nữa.”
Vưu Miên cong mắt đáp lời: “Đã biết, vất vả rồi.”
Nhân viên công tác thấy thế vành tai liền đỏ lên, ngượng ngùng cười: “Không vất vả.”
Cửa sổ xe được nâng lên, Bùi Hoài Tễ từ kính chiếu hậu nhìn chiếc xe thương vụ của tổ tiết mục trở về phòng nhỏ, hỏi: “Lúc nãy cậu không muốn cười với tôi, là bởi vì tôi khiến cậu tức giận sao?”
Vưu Miên im lặng giơ tay sang số, nhấn ga.
“Nếu ngài Bùi tổng đây thực sự cảm thấy buồn chán vì không có ai để nói chuyện, vậy thì giúp tôi xem bản đồ đi.”
Các khách mời trong phòng quan sát vừa thấy màn hình sáng lên, còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe được cuộc nói chuyện của Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ.
Vừa rồi trong lúc màn hình tối đen đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao…… Bầu không khí giữa hai người lại tụt dốc.
Bùi Hoài Tễ cầm lấy tấm bản đồ Vưu Miên để một bên nhìn lướt qua, hoàn toàn không có chút gánh nặng mà thừa nhận nói: “Tôi không am hiểu về phân biệt phương hướng và vị trí, cậu giao nhiệm vụ này cho tôi có lẽ chính là một sai lầm.”
“Không.” Vưu Miên không cần xem bản đồ mà vẫn lái thẳng theo đúng lộ trình, còn không quên mở miệng nói: “Sai lầm đầu tiên mà tôi làm trong trương trình này chính là ở cùng tổ với anh.”
Bùi Hoài Tễ nhướng mày, không phát biểu ý kiến gì với lời nói của Vưu Miên, hắn chỉ mở bản đồ ra nhìn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.
“Rõ ràng cậu đã sớm nhớ rõ đường.” Bùi Hoài Tễ vạch trần.
Vưu Miên nắm tay lái cười cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, “Khả năng quan sát giỏi quá, nên hẳn là Bùi tổng cũng có thể nhìn ra hiện tại tôi không muốn nói chuyện nhỉ.”
Bùi Hoài Tễ gấp các góc lại một cách gọn gàng rồi cất tấm bản đồ trong tay đi, lại gọn gọn gàng gàng mà đặt sang bên cạnh.
Người đàn ông giơ tay ấn vào sống mũi cao thẳng, khi nghiêng đầu nhắm mắt lại khí chất bá đạo vẫn như cũ khiến người khác bị áp đảo.
“Bây giờ đã chắc chắn, nhất định là lúc nãy tôi đã khiến cậu tức giận.” Bùi Hoài Tễ đan đôi tay lại đặt trên đầu gối, quả thật là đủ khí thế, ánh mắt sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác.
“Tôi luôn không biết chú ý chừng mực, xin lỗi cậu, nếu cậu vẫn sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi này.”
Bùi Hoài Tễ nói chuyện rất chân thành, tuy rằng giọng điệu vẫn thâm trầm và lý trí đến nỗi không có một chút nhân tính, nhưng ít nhất cũng khiến cho Vưu Miên biết hắn không cố ý.
Lúc này nếu đổi lại là một người khác dò hỏi tới cùng chuyện cũ giữa Vưu Miên và Bạch Lâm, Vưu Miên cũng đều sẽ lựa chọn hoàn toàn loại bỏ người đó khỏi danh sách những người mà mình có thể ở chung.
“Được rồi.” thời điểm Vưu Miên chịu thua luôn không rõ ràng, cậu nói: “Đúng là tôi đã sớm nhớ hết tấm bản đồ đó.”
Chỉ có thể nói tất cả là nhờ vào khả năng quan sát và phán đoán xuất thần của Bùi Hoài Tễ trong việc đầu tư ở thị trường chứng khoán, người đàn ông ngay lập tức bắt được tín hiệu Vưu Miên đã chấp nhận lời xin lỗi.
Bùi Hoài Tễ trông mèo vẽ hổ, học theo giọng điệu vừa rồi của Vưu Miên, nói: “Trí nhớ giỏi quá.”
Vưu Miên: “……”
Khi được lấy ra khỏi xe hình ảnh trên màn hình nhỏ của camera run lắc vài giây, ngay sau đó liền xuất hiện bóng dáng cao gầy của Vưu Miên.
Bùi Hoài Tễ đi đằng sau Vưu Miên đảm nhận công việc quay phim, từ vẻ mặt bĩnh tĩnh của người đàn ông xem ra hắn đang thích nghi rất tốt với công việc mới này.
Vưu Miên lấy xe đẩy hàng của siêu thị rồi đi thẳng đến quầy bán rau củ.
“Tờ ghi chú mà Yến Đình Hiên đưa cho anh viết những gì?” Vưu Miên đầu cũng không quay lại hỏi.
Bùi Hoài Tễ nhàn nhạt nói: “Ngân sách mà tổ tiết mục đưa ra chỉ có năm trăm, những thứ hắn viết đều không có tính tham khảo.”
Vẻ ngoài lạnh lùng điển trai cùng dáng người cao lớn cường tráng của Bùi Hoài Tễ thường xuyên khiến những người khác trong siêu thị phải dừng chân lại.
Cà vạt màu đỏ sậm trước ngực và bộ vest hai hàng khuy được bao bọc trong chiếc áo gió màu đen, người đàn ông mang dày da hơi nâng cằm bước đi trên nền gạch men sứ màu trắng, như thể đang đi trên đài chữ T*.
*Mấy cái sàn catwalk hình chữ T ấy.
Đồng thời hắn giơ chiếc camera trong tay, chăm chú mà quay chụp Vưu Miên trước mặt.
Một số người qua đường nhìn theo hướng camera, thấy bóng lưng của Vưu Miên thì trong lòng đều có chút suy đoán, sôi nổi cất điện thoại rồi rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.
Cũng có một số người qua đường thấy vẻ mặt của Bùi Hoài Tễ lạnh lùng nên không dám đến gần, chỉ đứng ở đằng xa vừa lựa đồ vừa thỉnh thoảng ngước đầu lên nhìn trộm.
Vưu Miên buông tay cầm của xe đẩy ra, nghiêng người lựa chọn thức ăn ở quầy rau củ.
Bùi Hoài Tễ dừng chân đứng tại chỗ, rất tận chức tận trách mà cầm camera trên tay.
Lúc đầu Bùi Hoài Tễ rất thức thời mà lựa chọn im lặng, cho đến khi thấy tốc độ lấy đồ ăn của Vưu Miên càng lúc càng nhanh, thậm chí còn không thèm nhìn mà trực tiếp ném vào xe đẩy ở đằng sau.
Bùi Hoài Tễ đút một tay vào túi, trầm giọng nói: “Vưu Miên, tôi cảm thấy những khách mời trong phòng nhỏ đều không phải là người theo chủ nghĩa ăn chay đâu.”
Bùi Hoài Tễ đây là đang nhắc nhở Vưu Miên đã lấy là quá nhiều rau củ.
Vưu Miên lại bỏ một túi súp lơ vào trong xe, khi ngước mắt lên mái tóc quăn nhẹ đung đưa, ánh mắt dịu dàng lại rất sáng ngời.
“Vậy ư? Vậy lúc tính tiền chỉ đành để Bùi tổng ở lại đây, chờ tôi trở về cầu xin tổ tiết mục cho lấy ví tiền.”
Bùi Hoài Tễ hiếm khi mà nghẹn lời, trong lòng bỗng dâng lên một ý cười chưa từng có.
So với dáng vẻ tức giận nhưng lại không chịu biểu hiện ra ngoài của Vưu Miên khi ở trong xe, thì hắn cảm thấy Vưu Miên thoải mái tự nhiên của lúc này vẫn là tốt hơn.
Vưu Miên tiếp tục dùng loại phương thức gió cuốn mây tan để càng quét khu đông lạnh và thịt.
Bùi Hoài Tễ nhắc nhở xong một câu thì không còn nói thêm gì nữa, bởi vì hắn chú ý tới vẻ mặt bình tĩnh của Vưu Miên, nếu không còn cách nào khác, có lẽ Vưu Miên sẽ thật sự có ý định để hắn lại siêu thị.
Hồng Thịnh đan ngồi trong phòng quay gần phòng nhỏ thì chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sống lưng đến toàn thân.
Nhân viên công tác thấy thế thì nghi hoặc nói: “Cửa sổ không mở mà.”
Hồng Thịnh sờ sau cổ, nhếch khóe miệng lên gượng cười, “Chắc là do bị chút cảm lạnh.”
——
Cuối cùng, hai người của tổ mua sắm đi đến rồi đứng yên trước quầy rượu.
Bùi Hoài Tễ nhìn chằm chằm Vưu Miên thành thạo cầm chai rượu vang đỏ lên chọn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bùi Hoài Tễ không uống rượu, không hút thuốc, càng không thích những người xung quanh xịt nước hoa, cho nên người phụ nữ duy nhất trong ba trợ lý của hắn cũng không bao giờ sử dụng nước hoa hay hương thơm nào.
Sở dĩ Bùi Hoài Tễ chọn chung tổ với Vưu Miên một phần cũng là vì lý do này.
Bởi vì trên người Vưu Miên ngoại trừ hương vị của gió biển và mặt trời ra thì không còn bất kỳ mùi hương nào khác.
Sinh hoạt của Bùi Hoài Tễ giống như một trình tự được tính toán hoàn hảo, những góc cạnh dư thừa đều bị loại bỏ, chỉ còn lại những phẩm chất theo như cách gọi chung xã hội chính là hoàn mỹ và xuất sắc, là điển hình của người thành công.
Hành vi lạnh nhạt ít khi nói hay cười của hắn cũng được các cấp dưới trong tập đoàn khen ngợi là một người lãnh đạo máu sắt*.
*"máu sắt” có thể hiểu là sự quyết tâm không lay chuyển và lòng dũng cảm để đạt được mục tiêu bằng mọi giá. Baidu
Bùi Hoài Tễ luôn yêu cầu bản thân phải tuân theo quy tắc, hắn không có góc cạnh*, luôn tiến về phía trước chỉ vì một mục tiêu là ngồi trên đỉnh kim tự tháp.
*những người không có góc cạnh thể hiện bản chất trôi chảy và dễ gần trong các tương tác xã hội, nhưng điều này cũng có thể dẫn đến việc họ thiếu sự hiện diện trong giới xã hội và khó thiết lập tình bạn sâu sắc và các mối quan hệ thân thiết dựa trên lợi ích chung. Chi tiết ở phần bình luận
Dưới chân hắn là xương cốt và pháo đài được tạo nên từ vô số sự mệt mỏi, máu và nước mắt*.
*Gốc là huyết lệ. Huyết lệ là để chỉ sự đau khổ cùng cực.
Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng vẫn sẽ là như vậy.
Cho nên khi thấy Vưu Miên đang vui vẻ chọn ra ba chai rượu vang đỏ từ trong tủ rượu, Bùi Hoài Tễ hờ hững nhíu mày tỏ ra không quá tán thành, như những gì hắn đã làm với người khác vô số lần trước đây.
Vưu Miên không biết gì về hoạt động tâm lý của Bùi Hoài Tễ, sau khi mua đồ xong thì đẩy xe đẩy đến quầy tính tiền.
Nhân viên thu ngân quét mã từng món một.
Bùi Hoài Tễ cau mày nhìn chằm chằm vào từng món đồ mà nhân viên thu ngân để qua, người trẻ tuổi giàu có nhất thành phố Hoa Giang hiện tại có vẻ đang thực sự rất lo lắng sẽ vượt quá ngân sách.
Còn Vưu Miên, người làm ra tất cả và dẫn đến kết quả này, lại đang rất thản nhiên mà nhận lời khen ngợi từ nhân viên thu ngân đang thẹn thùng.
“Màu tóc này của anh thật là đẹp mắt, anh chọn thế nào vậy?” Chị gái nhỏ thu ngân hỏi.
Bùi Hoài Tễ nhìn chằm chằm vào quầy tính tiền, bên tai đã không còn nghe rõ Vưu Miên và cô gái kia nói cái gì.
Sau khi nhân viên thu ngân quét xong món cuối cùng, thì liền thấy Vưu Miên lấy thêm một hộp kẹo cứng vị bạc hà từ kệ hàng bên cạnh.
Bùi Hoài Tễ: “……”
“498……” Nhân viên thu ngân vừa dứt lời thì thấy động tác của Vưu Miên, ngay sau đó liền quét hộp kẹo bạc hà vào máy tính, mỉm cười sửa miệng nói: “Tiên sinh, của anh 500 tệ.”
Đồng tử Bùi Hoài Tễ hơi co lại.
Vưu Miên cùm cụp một tiếng dùng ngón tay bấm mở hộp kẹo cứng, mùi bạc hà toả ra.
Vưu Miên nhướng mày cười, dáng vẻ của thiếu niên tràng đầy sức sống, sau đó có chút khoa trương hỏi: “Đã lo lắng suốt cả một đường, ăn không?”
- ------------DFY--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...