Du Niệm nhìn Barana, rõ ràng ôn nhu như nước, cố tình lúc này làm cho đáy lòng Barana lạnh cả người.
" Phía trên lôi đài, sinh tử từ mệnh, hắn nếu sợ chết, nhận thua không phải có thể sao?" Du Niệm rất là vô sỉ nói.
"Ngươi như thế nào có thể nói như vậy? Hội trưởng đã không còn lực phản kích, mày còn không dừng tay, rõ ràng chính mày ác độc muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết!" Người chung quanh rất nhiều, Barana lo lắng cẩn thận, cũng không tin ở trước mặt mọi người, thậm chí mắt người khắp thiên hạ, cô ta dám làm cái gì với cô!
Du Niệm nhìn Barana hai giây, sau đó nhìn về phía thẩm phán quan, "Ông cảm thấy cách nói của cô ta đúng không? Nếu mỗi người đều giống tư tưởng của cô ta như vậy, gặp phải kẻ liều chết không nhận thua chúng ta thì chính mình phải nhận thua sao, vậy còn tham gia League Tứ Hiệu làm cái gì? Ai đều đi rèn luyện thân thể tốt cho người khác đánh một chút sau đó ngồi mát ăn bát vàng là được sao, làm sao còn liều mạng huấn luyện bản thân?"
Người uỷ ban nói một câu, so với những người khác nói một trăm câu còn hữu dụng hơn, không thể không nói, Du Niệm thật sự rất vô sỉ, vẫn là thiên tài vô sỉ.
"Cô nói đúng." thần sắc thẩm phán quan phức tạp gật đầu, Du Niệm nói xác thực rất đúng, không phải tất cả những người liều chết không nhận thua đều làm cho người ta cảm thấy dũng cảm bội phục, lại nói tiếp kỳ thật càng giống vô lại chọc người sinh ghét, kéo thời gian không để cho người khác thắng, thậm chí làm cho người thắng lưng đeo bêu danh ác động bất nhân bất nghĩa, áp chế đập chết.
"Nhưng mà, trận lôi đài này là cô thắng, chấm dứt đi ra ngoài đi." Thẩm phán quan làm tới bước này, Du Niệm tự nhiên không tiếp tục tất yếu, dù sao mục đích đã muốn đạt tới.
Làn váy màu đen ở trong không khí có chút nhộn nhạo, Du Niệm nhìn Khúc Quyến Sí, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười, theo sau có chút đưa hàm lên, có vẻ ngạo mạn mà bá khí, " Kết cục tất cả ai thương tổn người yêu của tôi, Orikovs chính là một vật để tham khảo."
Thản nhiên một câu, nhấc lên ngàn vạn gợn sóng, tất cả mọi người nhớ tới cái hôn kia của Du Niệm cùng Khúc Quyến Sí, cũng nổi lên đối thủ trận đầu của Khúc Quyến Sí ngày hôm qua đúng là Orikovs, hóa ra là thế! Thì ra là thế!
Khúc Quyến Sí chỉ cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt yên lặng lưu động, sau đó sôi trào phun mạnh, nhìn cô gái chậm rãi hướng hắn đi tới, trái tim chợt bành trướng, tràn đầy, tràn đầy ê ẩm ngọt ngào hạnh phúc, dĩ nhiên là vì hắn, La Sinh Nhược Du Niệm, em... khiến anh như thế nào có thể buông tay? Cả đời này, cô khiến hắn nếu mất đi cô, nên sống sót ra sao chứ?
Cái ngôn ngữ gì đều chỉ có thể hóa thành một cái ôm chặt chẽ để biểu đạt, ngửi hương thơm quen thuộc làm cho hắn mê tới cốt tủy, Khúc Quyến Sí cảm thấy bản thân hạnh phúc muốn chết.
"Tước?!" Đoan Mộc Hoặc thấy Côi Dạ Tước đột nhiên xoay người rời đi trận đấu lo lắng ra tiếng, thẩm phán quan đang kêu tên của cậu đó!
Cố Dịch Hiên nhìn hai người ôm nhau, đôi mắt dịu dàng tinh mỹ có chút liễm lại, tóc đen như tơ nhẹ nhàng theo gió phất phới, hiu quạnh làm cho người ta đau lòng.
Họa thủy.
Đan Khương Hằng thầm nghĩ. Thu hồi ánh mắt, trong đầu cũng không tự giác nghĩ tới thanh âm tối hôm qua nghe được, mắt nhìn hai người ôm nhau làm cho người ta không tự giác ca ngợi, rõ ràng thoạt nhìn yêu nhau như thế, La Sinh Nhược Du Niệm lại có thể bởi vì Khúc Quyến Sí bị đánh một quyền, mà trước mặt nhân dân toàn thế giới đem người nọ làm nhục đến tuyệt vọng, trong hai mắt rõ ràng giả tạo đều là Khúc Quyến Sí, vì sao còn muốn pha trộn cùng một chỗ vời Côi Dạ Tước?
Này không khoa học!
Đan Khương Hằng lại không biết, thứ tình yêu này vốn sẽ không có khoa học nào có khả năng giải thích được, có ngườ có thể bởi vì tình yêu mất đi tất cả, cũng có người có thể bởi vì tình yêu đánh đổi toàn thế giới, có người có thể bởi vì tình yêu trở nên hung ác, lại cũng có người có thể bởi vì tình yêu mà thay đổi triệt để, tồn tại hư ảo lại chân thật như vậy, khoa học giải thích như thế nào được chứ?
Vả lại, Du Niệm cô gái này, từ trên xuống dưới tồn tại là thứ khoa học không thể giải thích.
"Ta nói, hai người ghê tởm đủ chưa?" Kẻ giết phong cảnh không cần phải nói, chính là nữ vương Đan Vận Hi kia, lúc này hai tay hoàn ngực, hai chân chuyển hướng, một chân hất lên hất xuống,hơi nghiêng đầu, có vẻ vạn phần không kiên nhẫn.
Khúc Quyến Sí lần đầu tiên muốn bóp chết cô gái giết phong cảnh này như vậy, "Như vậy muốn tìm bất mãn sao không đi quán ăn đêm tìm con vịt nào đó giải quyết đi?"
"Cậu nói cái gì?!" trong mắt Đan Vận Hi hiện lên một chút tàn khốc, roi trong tay lập tức liền xù lông bắn ra, Quyến Sí đang khó chịu tự nhiên phản kích, nhưng mà bởi vì trong sân nhiều người, hai người đánh thì đánh ra tới ngòa sân.
Du Niệm hơi cười nhìn hai người đùa giỡn, "Cảm tình thật tốt a."
"..." cảm tình làm sao tốt chứ! Người bên cạnh nghe được không khỏi phun tào ở trong lòng.
"Tề Du Niệm, có rảnh không, lại đây tán gẫu vài câu thế nào?" Bricca cười nói, trong mắt lại tràn đầy lạnh như băng cùng oán hận.
Moscow Liz đã đi tới, cau mày liếc mắt nhìn Bricca một cái, nhìn về phía Du Niệm. giá trị vũ lực của Du Niệm không cần lo lắng, nhưng mà Bricca và Âu Dương Minh Thiến có thể hay không dùng thủ đoạn ti bỉ gì chứ, cũng không thể biết được.
Du Niệm nhìn Moscow Liz nói cô không cần lo lắng, bước chậm tao nhã đi qua, Bricca xoay người đi phía trước Du Niệm, thẳng đến đi tới góc sáng sủa cách sân đấu không xa mới dừng lại.
Lồng ngực Bricca phập phồng càng lớn, giống như áp lực thật lâu mà đè nén không được, đột nhiên xoay người, vung tay muốn cho Du Niệm một cái tát, nhưng muốn đánh Du Niệm, há lại dễ dàng như vậy?
Du Niệm cầm lấy tay Bricca, "Thật sự rất vô lễ đấy."
"Buông! Tiện nhân!" Bricca tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, "Một cước đạp hai thuyền, cô cũng giỏi quá nhỉ!"
Du Niệm gật đầu, biết cô gái này sao lại kích động, buông cô ả ra, "Hóa ra cô thích xen vào việc của người khác như vậy nha."
"Câm miệng! Con ả ích kỷ này, rõ ràng yêu Khúc Quyến Sí, vì sao còn muốn nhúng chàm Tước của tôi?!" Bricca phẫn nộ nhìn Du Niệm.
Du Niệm che miệng nghĩ, "Vấn đề này tôi lười trả lời."
Thái độ Du Niệm quá mức đương nhiên, nhận tri lý luận của cô đối với người bình thường mà nói cũng có chứa bệnh trạng không bình thường, nhưng mà, đây là Du Niệm, mọi người yêu, cũng vì là Du Niệm như vậy.
"Cô..."
"Bricca." Âu Dương Minh Thiến cầm một cái túi giấy dai đi tới, trấn an vỗ lưng của cô ta cho cô ta thuận khí, sau đó mới nhìn hướng Du Niệm, "Chuyện giữa Côi Dạ Tước lên giường với cô là nghĩ như thế nào, tôi không biết, nhưng mà, tôi nghĩ Khúc Quyến Sí không biết cô có quan hệ với Côi Dạ Tước đi?"
Túi giấy dai bị mở ra, Âu Dương Minh Thiến từ trong móc ra một xập ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp thân mật của Du Niệm cùng Côi Dạ Tước đứng chung với nhau.
"Cô nói, tôi đem ảnh chụp đó cho Khúc Quyến Sí xem, hắn sẽ thế nào? Công tử Luật pháp tước, nhưng rất kiêu ngạo." Nghĩ đến tình cảnh trước cô đi tìm hắn, kết quả ngay cả mặt mũi không có đã bị đuổi đi, trong mắt Âu Dương Minh Thiến không khỏi càng trở nên lạnh thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...